VIỆT NAM CỘNG HÒA

SINH VI TƯỚNG - TỬ VI THẦN

SINH VI TƯỚNG - TỬ VI THẦN
NGŨ HỔ MÃNH TƯỚNG QUÂN LỰC VIET NAM CỘNG HÒA

Ngũ Hổ Mãnh Tướng

Ngũ Hổ Mãnh Tướng

Tiểu Sử Các Anh Hùng Dân Việt

Tiểu Sử Các Anh Hùng Dân Việt

Các bậc anh hùng đã tuẫn tiết & chết sau 30/4/75 ..

Các bậc anh hùng đã tuẫn tiết & chết sau 30/4/75 ..

Hoa

Hoa

DANH SACH

DANH SÁCH CÁC QUÂN, DAN, CAN, CHANH NUOC VIỆT NAM CÔNG HOÀ ĐÃ TỰ SÁT TRONG NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG . . .

===========================

TT
HỌ TÊN
Cấp bậc-chức vụ -đơn vị
Ngày tự sát
==========================
1
Lê Văn Hưng
Chuẩn tướng-tư lệnh phó QĐIV
30/4/1975

2
Nguyễn Khoa Nam
Thiếu tướng tư lệnh QĐ IV
30/4/1975

3
Trần Văn Hai
Chuẩn tướng tư lệnh SĐ7BB
30/4/1975

4
Lê Nguyên Vỹ
Chuẩn tướng tư lệnh SĐ5BB
30/4/1975

5
Phạm Văn Phú
Thiếu tướng- cựu tư lệnh QĐII
30/4/1975

6
Đặng Sỹ Vinh
Thiếu tá BTL CSQG
30/4/1975 tự sát cùng vợ và 7 con

7
Nguyễn Văn Long
Trung tá CSQG
30/4/1975 tự sát tại công trường Lam Sơn, Saigon

8
Nguyễn Đình Chi
Trung tá Cục ANQĐ
30/4/1975

9
Phạm Đức Lợi
Trung tá
30/4/1975

10
Mã Thành Liên( Nghĩa)
Thiếu tá tiểu đoàn trưởng 411ĐP, TK Bạc Liêu-

khoá 10 Đà Lạt
30/4/1975 tự sát cùng vợ

11
Lương Bông
Thiếu tá phó ty ANQĐ Cần Thơ- Phong Dinh
30/4/1975

12
Vũ Khắc Cẩn
Đại úy Ban 3 , TK Quảng Ngãi
30/4/1975

13
Nguyễn Văn Cảnh
Trung úy CSQG trưởng cuộc Vân Đồn, Q.8
30/4/1975

14
Đỗ Công Chính
Chuẩn uý ,TĐ 12 Nhảy Dù
30/4/1975 tại cầu Phan Thanh Giản

15
Trần Minh
Trung sĩ I Quân Cảnh gác Bộ TTM
30/4/1975

16
Tạ Hữu Di
Đại úy tiểu đoàn phó 211 PB Chương Thiện
30/4/1975

17
Vũ Đình Duy
Trung tá trưởng đoàn 66 Dalat
30/4/1975

18
Nguyễn Văn Hoàn
Trung tá trưởng đoàn 67 phòng 2 BTTM
30/4/1975

19
Hà Ngọc Lương
Trung tá TTHL Hải Quân Nha Trang
28/4/1975 tự sát cùng vợ,2 con và cháu ( bằng súng)

20
………….Phát
Thiếu tá quận trưởng Thạnh Trị Ba Xuyên
1/5/1975

21
Phạm Thế Phiệt
Trung tá
30/4/1975

22
Nguyễn Văn Phúc
Thiếu tá tiểu đoàn trưởng, TK Hậu Nghĩa
29/4/1975

23
Nguyễn Phụng
Thiếu úy CS đặc biệt
30/4/1975 tại Thanh Đa, Saigon

24
Nguyễn Hữu Thông
Đại tá trung đoàn trưởng 42BB, SĐ22BB-

khóa 16 Đà Lạt
31/3/1975 tự sát tại Quy Nhơn

25
Lê Câu
Đại tá trung đoàn trưởng 47BB, SĐ22BB
Tự sát 10/3/1975

26
Lê Anh Tuấn
HQ thiếu tá ( bào đệ của trung tướng Lê Nguyên Khang)
30/4/1975

27
Huỳnh Văn Thái
Thiếu uý Nhảy Dù- khoá 5/69 Thủ Đức
30/4/1975 tự sát tập thể cùng 7 lính Nhảy Dù tại Ngã Chợ Lớn

28
Nguyễn Gia Tập
Thiếu tá KQ- đặc trách khu trục tại Bộ Tư Lệnh KQ
Tự sát 30/4/75 tại BTLKQ

29
Trần Chánh Thành
Luật sư- cựu bộ trưởng bộ thông tin của TT Ngô Đình Diệm- nguyên thượng nghị sĩ đệ II Cộng Hòa
Tự sát ngày 3/5/75

30
Đặng Trần Vinh
Trung uý P2 BTTM, con của thiếu tá Đặng Sĩ Vinh
Tự sát cùng vợ con 30/4/1975

31
Nguyễn Xuân Trân
Khoá 5 Thủ Đức
Tự tử ngày 1/5/75

32
Nghiêm Viết Thảo
Trung uý, ANQĐ , khóa 1/70 Thủ Đức
Tự tử 30/4/1975 tại Kiến Hòa

33
Nguyễn Thanh Quan ( Quan đen )
Thiếu uý pilot PĐ 110 quan sát ( khóa 72 )
Tự sát chiều 30/4/1975

34

Phạm Đức Lợi
Trung tá P. 2 Bộ TTM, khóa 5 Thủ Đức, học giả,

nhà văn, thơ, soạn kịch…bút danh :

35
Phạm Việt Châu,
cựu giảng viên SNQĐ, trưởng phái đoàn VNCH thực hiện HĐ Paris tại Hà Nội
Tự sát tại nhà riêng ngày 5/5/1975

36

Hồ Chí Tâm
B2, TĐ 490 ĐP ( Mãnh Sư) TK Ba Xuyên (Cà Mau )
Tự sát bằng súng M16 trưa 30/4/1975 tại Đầm Cùn, Cà Mau

37
Phạm Xuân Thanh
Th/sĩ Trường Truyền Tin Vũng Tàu
Tự sát ngày 30/4/1975 tại Vũng Tàu

38
Bùi Quang Bộ
Th/sĩ Trường Truyền Tin Vũng Tàu
Tự sát ngày 30/4/1975 cùng gia đình 9 người

tại Vũng Tàu

39

Nguyen Hoa Duong
Dai uy truong Quan Canh Vung Tau
Tu thu ngay 30 /4/75,tai hang rao truong QC.


40
Cố Đại úy Nguyễn ánh Tước
DaiUy - Khoa III/TD - ANQD
Tu tu tai nha o Hoc Mon

41

Cao Hoài Cải
Phụ tá Trưởng Chi Chiêu Hồi- Q.Hòa Đa- Bình Thuận.
Đêm 17/4/1975- Ông uống thuốc độc quyên sinh tại nhà, Ấp Hiệp Phước- ChơLầu- Hòa Đa- Bình Thuận.


42


43

=========================

Danh sách này do một cựu SVSQ khoá 3/73 Thủ Đức sưu tầm từ những tư liệu không được đầy đủ,

cần cập nhật danh sách các anh hùng của QLVNCH để được đầy đủ và chính xác nhằm lưu danh cho hậu thế…


******************************************
========================================



[Cong Luan] Đại Tá Hồ ngọc Cẩn ...


VNCH - USA Flag

image


Đại tá VNCH Hồ Ngọc Cẩn nói lời cuối cùng trước khi bị Cộng Sản hành hình :

"Nếu tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không làm nhục các anh như các anh làm nhục tôi. Tôi cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho tự do của người dân. Tôi có công mà không có tội. Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch sử sẽ phê phán đoán các anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ giết đi. Xin đừng bịt mắt. Đả đảo cộng sản. Việt Nam muôn năm".

====================================

HOA

HOA

30-4-75 : TƯỞNG NIỆM

30-4-75 : TƯỞNG NIỆM
MỘT BỨC TƯỜNG ĐÁ HOA VINH DANH NGƯỜI VỊ QUỐC VONG THÂN

Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam

Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam

Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam

Đài Tưởng Niệm Chiến Tranh Việt Nam
Tổ Quốc Tri Ơn

TUONG DAI CHIEN SI VIET MY

TUONG DAI CHIEN SI VIET MY
WESTMINSTER CALIFORNIA

10-26-2011 Theo Cung Menh Nuoc Noi Troi voi Ngoc Dan Thanh www.youtube.com

Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu - President Nguyen Van Thieu Republic of Vietnam vnlib

Diễn văn lịch sử ngày Quân Lực 19/6/1973 -- Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu

Portraits Of Honour - The Faces By Thank A Soldier| 1 video

HẢI QUÂN VIỆT NAM CỘNG HOÀ MỘT THỜI VANG BÓNG

- Ngày Đau Thương Của Binh Chủng TQLC - QLVNCH.flv

LE CHAO CO DAU NAM 2011

LE CHAO CO DAU NAM 2011

Kizoa slideshow: MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR 2012

F-35B Ship Suitability Testing

Canh buom vuon xuan

Saturday, June 5, 2010

KHI NGƯỜI VỢ GHEN TRẢ THÙ



( Trích truyện dài Tiếng Dương Cầm của Phương Lan )


… Trăng sáng vằng vặc khi tôi đi qua vườn để đến căn nhà kho ở phía sau. Tôi nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời trong vắt, cái mặt tròn vành vạnh ngó xuống trần gian phía dưới, như một chứng nhân muôn thuở. Hơn bốn mươi năm về trước, mặt trăng đó chứng kiến sự ra đời của đứa bé gái tên Tạ Thị Lý, sau này lớn lên trở thành bà Lê Hữu Tăng. Rồi cũng mặt trăng đó chứng kiến sự ra đời của ba đứa trẻ thuộc dòng họ Lê Hữu, và nhiều năm sau lại chứng kiến cái chết của một trong ba đứa trẻ, và trong một khoảng thời gian nào đó, ở một nơi nào đó đã xảy ra một biến cố gây nên cái chết của Lê Hữu Tăng và vợ con ông ta trở nên những tên giết người gớm ghiếc…
Đêm nay tôi tự nhủ nhất định sẽ phải tìm hiểu, bởi vì Tạ Thị Lý hiện đang sống chung với cha con tôi, là mẹ kế của tôi. Tôi có cảm tưởng tất cả những bí mật liên quan đến quá khứ của dì Lý đều cất dấu ở trong cái buồng kho ở phía sau vườn. Phải khó khăn lắm, tôi mới lấy trộm được xâu chìa khóa của bà ta. Tìm được cái chìa để mở cửa buồng kho không phải là một việc dễ dàng vì chùm chìa khóa của dì Lý có tới gần hai chục cái, lớn bé đủ loại: chìa khóa nhà, chìa khóa phòng, chìa khóa hộp thơ, chìa khóa hộp dựng nữ trang, chìa khóa xe, chìa khóa tủ v…v…Tôi phân vân một lúc và chỉ thử những chìa lớn có thể vừa với cái ổ khóa to tướng. Sau cùng thì tôi cũng mở được và chui tọt ngay vào, khóa nhanh cửa lại. Tôi sờ soạng tìm nút đèn bật lên, ánh sáng chan hoà căn nhà kho bụi bặm, mặt đất in đầy những dấu giầy, chứng tỏ nơi đây không bỏ hoang, và thỉnh thoảng vẫn có người ra vào thường xuyên.
Cảm tưởng khái quát của tôi là đang được đối diện với quá khứ, chắc là do sự hiện diện của hàng đống những giấy tờ, hồ sơ, hình ảnh, sổ sách v..v.. để rải rác khắp nơi trong căn phòng, tất cả đều ố vàng vì thời gian. Mùi ẩm mốc của giấy cũ xông lên làm tôi khó chịu và mờ cả mắt, một lúc sau mới
định thần được.
Bối rối không biết phải chọn cái nào trước, sau cùng tôi quyết định cầm lấy một tập hồ sơ ở gần tầm tay tôi nhất, đó là một tập bìa cứng kẹp những giấy tờ về hôn thú mà tên những người trong đó nghe rất quen thuộc: tờ hôn thú thứ nhất được lập vào năm 1940 - cách đây hai mươi lăm năm - giữa ông Lê Hữu Tăng và bà Tạ Thị Lý, tờ thứ hai là hôn thú giữa Tạ Thị Lý và ông Hoàng Bình vào năm 1956. Tôi lật sơ những trang kế tiếp: những hôn thú của Tạ Thị Lý với ông Hứa Duỳn, rồi giữa Tạ Thị Lý và ông Trần Thế Vinh, toàn những tên mà ông Đèo Mân đã kể. Không tìm thấy hôn thú của cha tôi và Tạ Thị Lý, tôi đoán những giấy tờ này cha tôi đang cất giữ. Tôi rùng mình, chỉ sau khi ông chết, những giấy tờ mới được lưu vào đây.
Nhiều giờ sau đó, tôi lục lọi trong những đống thư từ, hình ảnh, tài liệu…
cũng không biết chắc là mình định tìm thứ gì, nhưng tôi có cảm tưởng là sẽ hiểu được, nếu lẫn lộn trong đống những giấy tờ đối với tôi thật vô ích như những biên lai, hoá đơn, những cuốn sổ chi tiêu, sổ ngân hàng v..v.. có thể tìm thấy nhiều thứ tôi cần như là những giấy khai tử của Lê Hữu Linh, Hoàng Bình, Hứa Duỳn và Trần Thế Vinh. Linh chết gãy cổ vì ngã ngựa vào năm 1960, Hứa Duỳn chết thiêu một năm sau đó tức là năm 1961, Trần Thế Vinh chết vì một nguyên do không rõ bốn năm sau. Những giấy khai tử này không nằm chung trong một tập hồ sơ mà ở rải rác khắp nơi, nhưng những hình ảnh thì có trật tự hơn, tất cả được gom lại, để trong những phong bì bên ngoài đề ngày tháng và nơi chụp. Những ảnh chụp từ lâu đều là những ảnh đen trắng, chỉ những ảnh chụp những năm gần đây mới là ảnh màu và đa số là những ảnh chụp lấy ngay, nhận ra dễ dàng nhờ giấy ảnh rất dầy. Tôi xem lướt qua một lượt rồi đặt xuống ngẫm nghĩ một lát, mắt tôi bỗng chạm phải một quyển sổ dầy có bìa bằng da để ở góc phòng. Tôi lại gần, cầm lên và mở ra trang đầu, đó là một cuốn nhật ký, nét chữ rõ ràng là nét chữ quen thuộc của dì Lý. Những trang giấy ố vàng vì thời gian, nhưng nét mực còn rõ ràng và có thể đọc được. Nhật ký bắt đầu viết từ ngày 7 tháng hai năm 1939, Tạ Thị lý viết:
“ Cái ngày sung sướng nhất của đời tôi là ngày được anh Tăng ngỏ lời cầu hôn. Ôi! làm sao diễn tả được nỗi hân hoan, cảm động của tôi lúc đó? mặt tôi nóng bừng, tôi run rẩy, luống cuống, nhưng tôi vẫn đứng im sung sướng đón nhận nụ hôn đầu tiên của đời người con gái, nụ hôn chỉ phớt nhẹ thôi, nhưng quả có sức mạnh của một cuộc địa chấn. Cám ơn Chúa đã cho tôi cơ hội được gặp gỡ người thanh niên trí thức, đẹp trai, thuộc dòng dõi quí tộc đó. Tình yêu quả thật có một sức mạnh vạn năng, đã làm thay đổi tất cả, đã biến đổi cuộc đời trầm lặng, buồn tẻ của một nữ sinh nội trú trường dòng như tôi trở nên vui vẻ, yêu đời. Tôi ca hát véo von suốt ngày, bây giờ nhìn đâu tôi cũng chỉ thấy toàn một màu hồng. Tình yêu đã có phép mầu biến đổi tôi từ một cô bé ngây ngô mới lớn trở thành một thiếu nữ xinh tươi duyên dáng. Tôi say mê lắng nghe những lời ngọt ngào tình ái, ánh mắt của chàng sao mà nồng nàn quyến rũ quá. Tôi hồi hộp, bỡ ngỡ như lạc vào một thế giới mới lạ đang mở rộng ở trước mắt: thế giới tuyệt vời của tình yêu. Hình bóng chàng chiếm trọn tim tôi, chàng là mùa xuân của đời tôi, chàng là quà tặng của Thượng Đế ban cho tôi, chàng là người tình trong mộng, chàng là hoàng tử của lòng tôi, là lẽ sống của tôi, chàng là tất cả… Ôi biết làm sao diễn tả được tình yêu của tôi đối với chàng… ’’
Đọc tới đây tôi mỉm cười, không ngờ một người trông nghiêm trang, kín đáo như dì Lý khi yêu lại mê đắm đến thế. Nhưng kinh nghiệm đã cho tôi biết những người hiền lành thường hay cục, những người yêu càng cuồng nhiệt bao nhiêu thì khi ghen càng dữ dội bấy nhiêu, tôi nghĩ thầm và cúi xuống đọc tiếp:
“ … Đám cưới của chúng tôi được cử hành một cách trọng thể, cả tỉnh biết tin, cả ngàn người tham dự. Tôi mặc áo cô dâu màu hồng, hãnh diện đi bên người yêu đón nhận những lời chúc tụng từ phía các quan khách. Thế là từ đây, tôi đã bước vào một một khúc quanh quan trọng nhất của đời người, bắt đầu một cuộc đời mới, cuộc đời làm vợ làm mẹ, một cuộc sống vô cùng nồng nàn hạnh phúc… ”
Tôi lật qua nhiều trang khác, lướt sơ chỗ này một đoạn, chỗ kia vài giòng, chả có gì quan trọng ngoài việc kể lại những hạnh phúc lứa đôi, những đêm
tuyệt vời trong “ vòng tay của anh Tăng yêu dấu ” và ngày ra chào đời của ba đứa trẻ: Lê Hữu Linh, Lê Hữu Bách, Lê Hữu Kiều Dung, những đứa con yêu quí, những đứa con kết tinh của tình yêu… ”
Tuy nhiên,vào những năm 1954 trở đi - năm năm sau ngày họ dời nhà về Sài Gòn vì công việc làm ăn của ông Tăng - những trang nhật ký đột ngột thay đổi từ sung sướng sang thất vọng. Khi Tạ Thị Lý tổ chức ăn mừng kỷ niệm cưới lần thứ mười bốn, mặc dù cuộc dạ hội thật lớn và bà được chồng tặng một vòng đeo cổ bằng kim cương, nhưng bà không khỏi buồn rầu vì đang bước vào tuổi trung niên…
“ … Thời gian dường như đi quá nhanh - Tạ Thị Lý viết - thấm thoắt tôi đã gần bốn mươi tuổi, cái tuổi đang về già, tôi buồn rầu ngắm mình trong gương, làn da mịn màng đã gần như biến mất và những nếp nhăn li ti đã bắt đầu xuất hiện nơi khoé mắt. Các con của tôi đã bắt đầu khôn lớn, Linh đã lên trung học từ năm ngoái và bây giờ sắp đến lượt Bách, còn Kiều Dung, đứa con gái út của tôi thì mới bắt đầu biết làm dáng… Không bao lâu nữa tôi sẽ biến thành một bà đứng tuổi, tôi lo anh Tăng sẽ không còn tìm thấy ở tôi một người đàn bà yêu kiều, hấp dẫn như trước đây nữa, mà thầm lén liếc sang một cô gái khác trẻ hơn. Trời ơi! làm sao tôi có thể chịu nổi cái ý nghĩ đó? …”
Những trang kế tiếp vẫn tiếp tục diễn tả những lo lắng về tuổi già, những cầu kỳ trong việc chăm lo nhan sắc, những lần đi xa để tìm mua những thuốc đặc chế mà bà tin rằng uống vào sẽ có công dụng chống lão hóa, những mỹ phẩm nhập cảng như kem dưỡng da, mặt nạ chống nếp nhăn v…v… Xong bà vẫn không khỏi lo lắng vì :
“ … Dạo này tính tình anh Tăng dường như thay đổi, hình như anh có điều gì lo nghĩ hoặc dấu diếm, anh thường hay vắng nhà luôn có khi cả tuần lễ. Tôi không tin rằng vì công việc làm ăn đang gặp khó khăn như anh nói, mà chắc phải có một nguyên do nào khác, nhất định tôi sẽ phải tìm hiểu... ”
Những ghen tương của bà ngày một tăng dần, bà kiểm soát giờ giấc đi về của chồng, và trong những bữa tiệc, bà luôn luôn chú ý theo dõi để ngăn cản chồng nói chuyện với những người đàn bà độc thân trẻ đẹp khác. Mối quan tâm lớn nhất của bà là tin đồn về những chỗ ăn chơi nổi tiếng, những vũ trường, những phòng trà đang mở ra ngày một nhiều.
“…. Ở đó những cô gái nhảy rất đẹp, rất lẳng lơ, lại có bùa ngải quyến rũ khiến nhiều người đàn ông chán vợ già thường hay lui tới dể rồi bị rù quến, bỏ bê gia đình. Những người vợ đau khổ thường hay ngoảnh mặt làm ngơ, giả vờ như không biết, họ không dám nói ra những nhục nhã trong gia đình và họ đành cắn răng chịu cảnh bị bỏ rơi. Nhưng tôi, không bao giờ tôi phải chấp nhận tình cảnh như thế, nếu anh Tăng phản bội, bằng mọi cách, tôi sẽ quyết liệt chấm dứt cuộc tình của họ… ”
Bỏ cách vài tờ, tôi lật qua đoạn gần giữa của cuốn nhật ký, tôi dọc thấy một đoạn nói về sinh nhật thứ mười lăm của đứa con đầu lòng Lê Hữu Linh:
“ … Trong buổi tiệc, Linh chải đầu kiểu người lớn và được phép uống một chút rượu champagne. Mọi người đều có mặt đông đủ, người vắng mặt duy nhất trong buổi tiệc là cha nó phải đến sở vì công việc. Buổi chiều, mẹ tôi cho biết là anh Tăng không hề đến sở làm hôm nay và lại có tin đồn rằng có người trông thấy anh Tăng thường hay ra vào nhà của một người đàn bà trẻ ở Khánh Hội. Nghe tả hình dạng, tôi giật mình, người phụ nữ ấy tôi biết vì đã có lần cô ta đến tận nhà tôi để hỏi mua - hoặc giả vờ hỏi mua - chiếc xe hơi cũ tôi đăng báo muốn bán lại. Tôi không tin rằng chồng tôi lại có công việc gì ở nhà cô ta cả, ngoài mục đích mờ ám…’’
Khi đọc hết đoạn này, tôi chợt giật mình nhận ra rằng đã gần 4 giờ sáng, bình minh sắp tới và Bách sẽ dậy sớm dể chạy bộ tập thể dục như thường lệ.
Tôi muốn tiếp tục đọc, nhưng không thể ở đây lâu hơn, đành rằng Bách có thể gặp tôi trên đường về và hắn tưởng tôi vẫn dậy sớm đi dạo như thói quen, nhưng tôi còn phải trả lại chùm chìa khóa vào ví của dì Lý trước khi dì và cha tôi thức dậy. Miễn cưỡng, tôi gấp sách lại và vươn vai cho đỡ mỏi, xương sống và một bên cổ tôi đau nhừ vì giữ nguyên một vị trí trong nhiều giờ. Trước khi ra cửa, tôi thâu thập một số tài liệu: những bản giá thú của dì Lý với nhiều người chồng và cả cuốn nhật ký nữa. Tôi tắt đèn và móc cái khóa vào khoen ở một vị trí che dấu khéo léo khiến không ai có thể nhận ra dược là cửa chưa khóa, tôi hy vọng có thể vào đó nhiều lần nữa mà không cần lấy trộm chìa khoá, xong tôi đi qua sân vào nhà. Trả lại chùm chìa khoá xong, tôi đi nhón gót về phòng mình, gần đến nơi, tôi bỗng giật bắn mình khi nghe tiếng cửa phòng Bách ở cuối hành lang bỗng bật mở. Sợ hãi không kịp ngó lại, tôi xoay thật nhanh quả nắm cửa phòng mình và phóng ngay vào, khép cửa lại thật nhanh, tôi nhào lên giường nằm, tim đập tưởng như sắp vỡ lồng ngực. Những việc sau đó, tôi hoàn toàn không biết, tôi tự hỏi liệu Bách có nhìn thấy tôi không? nếu có, hắn có đặt dấu hỏi là tôi vừa đi đâu về? bởi vì hướng đi của tôi rõ rệt không phải là vừa từ phòng tắm trở ra. Trong một lúc, tôi chờ đợi một cái đạp vào cửa, hoặc kinh khủng hơn, cánh cửa mở toang và hai mẹ con Bách xuất hiện, đòi đối chất. Nhưng không, không có việc gì xảy ra cả, tim tôi bớt đập, một lúc lâu qua đi, sự căng thẳng giảm xuống, sau cùng tôi thở phào một cái và bật đèn lên. Tôi mở quyển nhật ký ra đọc tiếp, những trang kế tiếp không có gì khác ngoài những sự việc tôi có thể đoán trước, nhưng những giòng chữ nguệch ngoạc chứng tỏ người viết đã xúc dộng lắm khi ghi lại. Tạ Thị Lý không kể lại bằng cách nào bà ta đã tìm được căn nhà ở Khánh Hội, nhưng bà có tả lại cuộc gặp gỡ:
“ … Như tôi đã đoán, cô ta còn trẻ và có một thân hình rất khiêu gợi, nhưng không đẹp. Khi mới bước chân vào nhà, tôi biết ngay sự thật rành rành là cô ta đã dùng bùa ngải để quyến rũ chồng tôi. Căn nhà tối tăm u ám, ngột ngạt mùi lá cây, những củ ngải, những bình đất quét vôi trắng chất thành từng đống hai bên lối đi, một cây nến cháy dở gắn trên một cái bàn kê ở cuối phòng và trên ngưỡng cửa, một con chim cú đang quặp đầu vào cánh mà ngủ. Trên tường treo ảnh của một người đàn ông mắt xanh, mũi lõ, mặt trông hung tợn, rõ ràng là một tên lính Lê Dương và một người đàn bà ăn mặc hở hang, mặt trát bự phấn, chẳng cần đoán tôi cũng biết cô ta là giọt máu rơi của cặp tình nhân này. Cô gái nhìn tôi với cặp mắt sáng quắc như mắt mèo, không cần giới thiệu, cô ta cũng nhận ra tôi tức khắc và nói một cách kiểu cọ, hay thách thức:
- Kính chào bà chủ! vì sao bà cho tôi cái hân hạnh được bà viếng thăm hôm nay?
- Tôi nghĩ là cô đã biết lý do.
- Có thể, nhưng tôi mong được nghe chính bà nói ra.
Làm thế nào tôi có thể tả được cặp mắt của cô ả, vừa giảo hoạt, vừa chế diễu, tôi vào đề liền:
- Tôi muốn cô buông tha cho chồng tôi!
Cô ta nói với một vẻ lạnh lẽo:
- Không thể được, thưa bà! Bà biết rằng tôi mê ông Tăng đến thế nào? chẳng những vì vẻ hào hoa quyến rũ, mà còn vì ông ấy là một người rất rộng rãi, cuộc sống của tôi sẽ đỡ vất vả hơn nhiều nếu tôi vẫn giữ được ông ấy.
- Cô đâu có thể chọn lựa như vậy được? Tôi sẽ đặt thẳng vấn đề với ông Tăng, hoặc là ông ấy chọn tôi, hoặc là ông ấy mất tôi thì sẽ mất tất cả, mất hết tiền bạc, mất luôn cả căn biệt thự chúng tôi đang ở. Chẳng người nào điên tới mức bỏ hết cả tài sản, gia đình và quyền lợi để đổi lấy một người con gái thuộc loại hạ cấp như cô.
Từ nãy giờ, cô gái bình tĩnh ngồi nghe, nét mặt không thay đổi, khi tôi nói tới đây, cô ta bỗng dơ tay lên ngăn lại:
- Khoan đã, bà không nên miệt thị tôi vội, bởi vì bà sẽ phải trả giá cho sự kênh kiệu của bà, hạng người như tôi không để cho ai khinh nhờn đâu, bà nên kiềng cái mặt tôi ra!
- Ái chà ghê thế cơ đấy, nói lớn lối như bà tướng! Thử hỏi cô có oai quyền gì ngoài tài làm tình ở trên giường với bọn đàn ông và dùng bùa ngải để rút rỉa tiền bạc của họ?
- Đó chính là tài nghệ của bọn gái nhảy chúng tôi. Chúng tôi có những bí quyết mà bọn đàn bà quí phái rởm như bà không sao có được, vì vậy chỉ trừ khi chúng tôi chán và bằng lòng buông tha, còn thường thì không bao giờ họ có thể tự động rút lui được, bởi vì nếu được thì bà đã chẳng tới đây hôm nay làm gì, phải không ạ?
Vừa nói, cô ta vừa nhún nhảy cái thân hình nẩy lửa và nheo mắt một cách rất đĩ thoã.
- Khá lắm! Tôi mỉa mai, những ngón nghề này là của mẹ cô truyền lại cho cô?
- Điều đó không ăn nhập gì đến câu chuyện của bà với tôi hôm nay. Xin lỗi, bà còn điều gì để nói thêm nữa không?
Nói xong, cô ta đứng ngay dậy làm như muốn đuổi khách, tôi biết không còn nhiều thì giờ và không muốn hỏng việc, tôi phải vào đề ngay. Suy nghĩ một lúc, tôi mở lời:
- Tôi muốn đề nghị với cô một cuộc đánh đổi công bằng.
- A! nghe có vẻ biết điều đấy. Cô ta mỉm cười, hàm răng nhọn liễu như răng của những con dơi, vậy bà hãy nói ra đi, biết đâu có thể làm tôi vui lòng?
Làm ngơ trước giọng nói hỗn xược của cô ta, tôi vẫn thản nhiên tiếp tục:
- Cô đâu có yêu thương gì ông chồng tôi, cô chỉ yêu tiền bạc của ông ấy, vì vậy tôi đề nghị sẽ đền bù cho cô một số tiền để cô buông tha cho chồng tôi, cô nghĩ thế nào?
- Bà cho một con số đi!
- Một trăm ngàn? Đó là một số tiền lớn, cô có thể sống ung dung thong thả vài ba năm trong lúc tìm một người đàn ông đông bạc nhưng ngây thơ khác làm nạn nhân cho cô. Thế nào? cô bằng lòng chứ?
Cô ta đứng yên, không trả lời. Im lặng một lúc, một cái im lặng nặng nề, khó thở, tôi nhìn đi chỗ khác để tránh cái cảm giác khó chịu của một người đang bị theo dõi, còn cô ta thỉnh thoảng liếc trộm tôi để thăm dò phản ứng. Sau cùng cô ta nhún vai, buông một câu ngắn, gọn:
- Bà đánh giá ông chồng bà rẻ quá, chỉ có thế thôi ư?
Hơi bất ngờ trước câu trả lời, tôi khựng lại một lúc, và để dằn cơn nóng, tôi nắm chặt tay lại, cười gằn một tiếng:
- Hừm! cô nên nhớ tuổi trẻ và bùa phép của cô chỉ quyến rũ chồng tôi một thời gian, chứ cô không thể nào giữ ổng suốt đời được …
- Bà nói đúng, vậy bà cứ về đi! mười hoặc hai mươi năm nữa, ông chồng bà sẽ quay về với bà.
Câu trả lời như một thách thức khiến tôi nóng mặt, tôi đã dợm đứng lên toan bỏ về, nhưng rồi tôi nghĩ đến các con của tôi và tự nhủ sẽ phải kiên nhẫn. Bằng một giọng cố làm ra bình thường, tôi bảo:
- Thôi được, tôi không muốn việc tôi đến nhà cô hôm nay trở thành vô ích và tôi không muốn mất thì giờ, vậy cô cứ nói thẳng, cô muốn bao nhiêu?
- Hai triệu đồng!
- Hai triệu đồng? Tôi trợn mắt kinh ngạc, cô không nói đùa chứ? đó là tất cả tài sản của tôi…
- Tôi biết! Cô ta cười một cách đểu cáng, cặp mắt mèo sáng lấp lánh, vì vậy tôi đâu có đòi hỏi quá khả năng của bà? Nào xem nhé, đó chỉ là số tiền có trong ngân hàng, ngoài ra bà vẫn còn những đồn điền ở Buôn Mê Thuột, căn biệt thự bà đang ở và ông chồng yêu dấu của bà. Nếu không, anh Tăng sẽ thuộc về tôi với một nửa gia tài, phần chia của anh ấy sau khi ly dị. Ông bà theo chế độ tài sản chung, phải không ạ?
Tôi lạnh toát cả chân tay, cảm thấy mình vô cùng dại dột vì đã quá tin yêu chồng đến không cả đề phòng, còn con điếm này thật là quỉ quyệt và tham lam quá sức tưởng tượng. Tôi biết tôi không thể thương lượng với cô ta được, nhưng cho tới giờ này, tôi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào để đối phó với cô ả. Vì vậy lần này tôi đứng dậy thực sự và cương quyết bước ra phía cửa, đi ngang mặt cô ả, tôi ném cho một cái nhìn khinh bỉ:
- Đừng tưởng bở! cô tưởng một con điếm rẻ tiền như cô mà đáng giá tới hai triệu đồng ư?
Thế là cô ta lồng lên như một con thú bị mắc bẫy, xỉa xói, chỉ thẳng tay ra cửa, rít lên:
- Mời bà ra khỏi nhà tôi tức khắc! về mà lo giữ chồng, đừng để ông ấy gặp ai cũng than phiền là chán bà như chán cơm nếp nát!
Cánh cửa đóng ập lại sau lưng tôi. Như vừa bị một gáo nuớc lạnh hất vào mặt, tôi choáng váng cả mặt mày, lảo đảo vịn vào một gốc cây để đứng vững. Sau đó, tôi phải định thần một lúc mới lấy lại bình tĩnh và gọi taxi về nhà… ”
Tôi đang chăm chú đọc, bỗng có một tiếng xoạt nơi cửa sổ, giật nẩy mình, bản năng tự vệ khiến tôi tắt vội đèn và ngồi thụp xuống trong bóng tối để nghe ngóng. Sau một hồi, thấy không có động tịnh gì thêm, tôi hoàn hồn và đi thật nhẹ tới bên cửa sổ, ghé mắt nhìn qua khe cửa để quan sát. Bên ngoài trời tối đen, trăng đã xế và đêm sắp tàn, tiếng côn trùng kêu rỉ rả dưới dất và một con chim lẻ bạn vừa bay ngang trời, cất tiếng kêu ảo não. Trong một bụi rậm, tôi chợt nhìn thấy hai đốm sáng xanh lè như hai đốm lửa ma chơi: đôi mắt mèo trong đêm làm tôi rùng mình, có cảm tưởng như đó là đôi mắt của thần chết đang rình rập đâu đây, ngay trong nhà này… Để xua đuổi sợ hãi, tôi sờ soạng chung quanh tìm một vật gì, tôi vớ được một cục tẩy và cầm lấy ném mạnh qua cửa sổ, con mèo bị động, giật mình nhảy vọt ra khỏi bụi rậm và phóng đi mất. Tôi thở phào, quay vào, bật đèn lên và cúi xuống đọc tiếp, những trang sau đó toàn tả những cảnh bất hòa trong gia đình, tâm trạng đau khổ, chán nản cùng cực của Tạ Thị Lý, những cảnh Tạ Thị Lý đi chuộc bùa ngải để giữ chồng v…v…
“ … Nhưng vô ích, con đó nó cao tay ấn hơn tôi và đã chiếm chồng tôi hoàn toàn cả hồn lẫn xác, anh Tăng càng ngày càng tỏ ra lạnh nhạt với tôi và vắng nhà thường xuyên, không cần dấu diếm. Tôi điên cuồng, nhưng không biết phải làm gì, thế rồi cái ngày mà tôi lo sợ nhất đã tới, đó là ngày anh Tăng ngỏ lời muốn ly dị. Trời ơi! làm sao tôi có thể chịu nổi sự đau đớn, nhục nhã ê chề như thế này? Anh Tăng yêu quí, anh Tăng, người chồng mà tôi đã đặt hết sự yêu thương, tin tưởng, người tình đã hứa hẹn, thề thốt yêu tôi trọn đời, nay đã trở mặt phản bội… Còn con Diễm, con vũ nữ khốn nạn đã cướp chồng tôi, còn cả gan thách thức tôi… Bây giờ họ công khai muốn lấy nhau? đâu có thể nào như thế được? Không, không đời nào, không bao giờ họ có thể ngang nhiên hưởng hạnh phúc trên sự đau khổ của tôi. Bằng mọi cách, tôi thề sẽ trả thù… ’’
Tới đây, chữ viết bị nhoè nhoẹt vì tờ giấy bị thấm nước khiến tôi không thể đọc đuợc, tôi lật qua vài tờ sau, những tờ không bị ẩm mốc và và sốt ruột đọc tiếp:
“ … Đứng trước cái xác nát bấy của chồng, tôi bàng hoàng không tin đây là sự thật. Anh Tăng! như thế là thế nào? có Chúa chứng giám và tôi thề trên đầu các con tôi là tôi không hề có ý định giết anh. Mặc dù tình yêu của tôi với anh đã nguội lạnh vì sự phản bội của anh, nhưng tôi vẫn cần anh cho các con của tôi, vậy mà làm sao anh lại phải hứng chịu cái tai nạn này?
cái tai nạn đáng lẽ phải dành cho con vũ nữ khốn nạn đã cướp chồng tôi. Cái ngày anh Tăng nói với tôi rằng anh phải đi Ban Mê Thuột một tuần lễ để lo bán mấy cái đồn điền rồi sau đó sẽ chia gia tài để ly dị. Tôi biết anh nói thật vì chính tôi đã ra phi trường để dò hỏi và thấy tận mắt tên anh trong danh sách những hành khách đáp chuyến bay hôm ấy, sau đó tôi mới ra về để tính chuyện cô ta. Thế nhưng tôi đã mắc bẫy nó mà tôi không biết, vì con khốn nạn, phải, chính con khốn nạn đã gài bẫy giết chồng tôi để đổ vạ cho tôi… Cái xe của nó, cái xe mới tinh của chồng tôi mới mua cho nó, cái xe mà tôi đã khổ công làm đứt sợi dây thắng để giết nó, không hiểu sao nó biết được và gài cho chồng tôi lái để anh phải chết tan xác khi xe đổ dốc và va vào thành cầu bẹp dúm.
Một tuần sau đám tang anh Tăng, con khốn nạn đó tới tìm tôi. Không dài dòng, nó vào đề liền:
- Tôi có đủ bằng cớ để đưa bà ra toà về vụ giết chồng!
Trong lúc tôi còn đang há miệng vì kinh ngạc, nó đã trưng ra một lô bằng chứng: cuộn băng thâu lại cuộc nói chuyện của tôi với người thợ máy xe hơi khi tôi hỏi về cách thức sửa thắng xe, mấy tấm hình tôi đang lui cui bên chiếc xe mở nắp để tháo gỡ sợi dây thắng chiếc xe mà tôi tưởng nó sẽ lái khi chồng tôi đi vắng…
- Cảnh sát đã tìm thấy một cái cúc áo rớt trong thùng chiếc xe bị nạn, chính là cái cúc của bộ áo bà mặc trong tấm hình này đây. Trời! phải chi họ được coi mấy tấm hình này thì thật tuyệt!
Vừa nói, cô ta vừa lật lật mấy tấm hình một cách thích thú trước cặp mắt thất sắc của tôi, cô ta thản nhiên tiếp tục:
- Có người đã trông thấy bà đêm ấy, đêm hôm trước khi xảy ra tai nạn, bà làm gì trong chiếc xe của chồng bà giờ đó?
Tôi lạnh toát người như vừa bị ném vào một thùng nước đá, mặt tôi chuyển từ tái nhợt sang đỏ, rồi lại tái nhợt. Trời ơi! thì ra con khốn nạn đã âm mưu từ lâu, nó thuê người theo dõi, rình rập tôi, nhất cử nhất động nó đều biết hết, nó bủa lưới bao vây tôi tứ phía và tôi đã vô tình chui đầu vào. Sợ hãi lẫn tức giận làm tôi mất bình tĩnh, tôi đã làm một việc ngu xuẩn nhất trên đời là vồ lấy mấy tấm ảnh, xé nát thành nhiều mảnh vụn. Cô ta vẫn đứng yên, mỉm cười một cách độc ác, giọng khao khao như giọng của quỉ sứ:
- Không sao, bà cứ xé hoặc giữ làm kỷ niệm tùy ý, bởi vì những món này tôi đem tới cốt để tặng bà. Chẳng cần thông minh thì bà cũng phải hiểu rằng dĩ nhiên tôi còn nhiều tấm khác, cũng như đã sang qua nhiều cuộn băng khác.
Ngưng một lúc, chờ cho tôi thấm đòn, cô ta mới để lộ nguyên chân tướng:
- Nhưng tôi sẽ không đưa ra cho cảnh sát đâu, nếu bà biết điều...
Phải khó khăn lắm tôi mới mở miệng được và hỏi một câu rất ngây thơ:
- Làm sao ông Tăng lại lái cái xe hôm ấy? tôi tưởng ông đang ở Ban Mê Thuột cơ mà?
- Chính vì bà tưởng vậy nên mới lầm, bà định gài cho tôi lái cái xe đứt thắng ấy, tôi biết lắm chứ.
- …?
- Ông Tăng đâu có đi Ban Mê Thuột hôm đó, vì giờ chót tôi cho ông biết là người mua đồn điền vừa gọi điện thoại xin hoãn lại hôm khác. Thật ra thì chẳng có việc mua bán gì hết …
- Cô bịa ra à? để làm gì?
- Để bà tin ông Tăng vắng nhà thật sự, sau đó ông Tăng tới sở làm bằng taxi vì tôi nói tôi cần cái xe để đi công việc. Khi biết chắc cái xe đã được bà “ sửa soạn ” xong xuôi, thật chẳng khó khăn gì hết khi chỉ việc bịa ra một lý do nào đó để bảo ông ấy lái tới dốc cầu Kiệu, một cái dốc nguy hiểm chết người, nhất là khi cái xe lại không có thắng…
- Đồ khốn nạn!
Tôi gầm lên và không thể kìm hãm được cơn giận đang làm mặt tôi nóng phừng, tôi dơ tay toan cào vào mặt nó. Rất bình tĩnh, cô ta hơi lùi lại một chút để tránh và cất giọng lạnh lẽo:
- Đừng nóng! Bà nóng bây giờ là hỏng hết, nên nhớ là tôi đang cầm vận mệnh bà trong tay, chỉ cần một cú điện thoại thôi là cảnh sát sẽ tới còng tay bà tức khắc.
Buông rơi người xuống ghế, tôi ngồi rũ rượi một lúc rồi bắt đầu khóc, tôi khóc nghẹn ngào, khóc như chưa bao giờ được khóc. Một lúc sau tôi mới ngưng khóc, cất giọng thều thào như người sắp tắt hơi:
- Thôi được, tôi chịu thua, vậy bây giờ cô muốn gì?
Cô ta ngồi ngay ngắn lại, thong thả buông từng tiếng một:
- Ba triệu đồng! lần này thì phải đúng ba triệu đồng, không bớt một xu!
- Ba triệu đồng à ? Tôi lập lại như máy, một cách ngớ ngẩn.
- Phải, chỉ với ba triệu đồng, bà sẽ mua lại được tất cả những bằng chứng có thể đưa bà tới máy chém hoặc ít ra cũng khổ sai chung thân. Bà biết tội cố sát đâu phải là nhẹ? Còn các con bà…
Tôi xua tay ra hiệu cho cô ta đừng nói thêm nữa và cho tôi một thời gian để suy nghĩ. Khi cô ta ra về rồi, tôi ngồi im lặng rất lâu nghĩ ngợi mông lung, quá khứ quay lại trong đầu tôi như một cuốn phim. Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ tôi sống trong sự nuông chiều của cha mẹ, tôi chưa bao giờ bị thất vọng, không một thứ gì tôi ao ước mà lại không thực hiện được. Rồi thì tôi lớn lên và lập gia đình, những năm dài hạnh phúc, những đứa con xinh đẹp, thông minh… Tôi hoàn toàn sung sướng nếu không có Madelaine Diễm xuất hiện, nó là con ác quỉ của đời tôi, nó cướp đi hạnh phúc của tôi, nó cướp chồng tôi, cướp cha của các con tôi và bây giờ nó sắp cướp đoạt hết tài sản của tôi, con khốn nạn thật là không có nhân tính, thật là cạn tàu ráo máng, nó dồn tôi vào bước đường cùng… Nghĩ tới viễn ảnh những đứa con yêu quí của tôi, những đứa con quen sống trong sang giàu, sung sướng ngay từ tấm bé, bây giờ sắp chịu ảnh nghèo đói bơ vơ, không nhà không cửa lòng tôi đau thắt lại. Trời ơi! tôi không thể chịu được, không đời nào… ’’
Nhật ký tới đây bỗng đứt quãng khiến tôi phải ngưng lại suy nghĩ, dần dần mọi việc trở nên sáng tỏ khi tôi chợt nhớ cách đây đã khá lâu, khoảng hơn mười năm về trước, báo chí Sài Gòn đều đăng tải trên những hàng tít lớn loan tin cô vũ nữ lai Tây Madelaine Diễm, người đẹp nổi tiếng hoa khôi của các vũ trường Sài Gòn, người đã từng làm điêu đứng bao nhiêu con tim của các đấng anh hùng hảo ngọt, vừa tự tử chết trong ngôi biệt thự lộng lẫy mới tậu của cô ở đường Duy Tân, nguyên do đưa tới cái chết rất bí ẩn và nhà chức trách đang mở cuộc điều tra. Tôi rùng mình, mọi việc đã rõ ràng không còn nghi ngờ gì nữa, chính Tạ Thị Lý đã giết cô vũ nữ và dàn cảnh thành một vụ tự tử. Để tránh sự truy tầm của cảnh sát, Tạ Thị Lý đã đem các con đi trốn, họ thay hình đổi dạng, nay chỗ này, mai chỗ khác, toàn những nơi thị tứ đông đúc, kẻ qua người lại tấp nập, chẳng ai để ý tới ai. Thời gian qua, hồ sơ vụ án tìm không ra thủ phạm đành xếp lại và mọi việc chìm vào quên lãng. Sau đó, để sống còn, Tạ Thị Lý kết hôn với những người đàn ông giàu có và giết họ khi tông tích sắp bị bại lộ. Tôi rợn tóc gáy, con mụ goá ác độc, tên sát nhân ghê tởm đó hiện đang sống chung với cha con tôi, ngay trong căn nhà này. Bà ta đang âm mưu gì để giết cha tôi? và dĩ nhiên giết luôn cả tôi nữa vì tôi là người biết quá nhiều...


PHƯƠNG - LAN

========================================
====================================================

No comments:

Post a Comment

Chúc Mừng Năm Mới - Diễn Hành Hoa Hồng từ California

Chúc Mừng Năm Mới - Diễn Hành Hoa Hồng từ California

3rd Brigade Combat Team Change of Command

Nhạc Phẩm Anh La Ai - Anh Là Ai

"Làm truyền thông, quí vị không có nhiệm vụ phải bảo vệ!" - Vũ Công Lý

Biểu tình lên án VietWeekly và đồng bọn làm tay sai cho Việt Cộng.

Phải Lên Tiếng-Sinh Viên VN bảo Vệ Hoàng Sa,Trường Sa-Ngô Nguyễn Trần

Tôi yêu Tổ quốc tôi

Tin tuc So . net " Viet Nam doi chu quyen Hoang Sa

Lich Su To Quoc Viet Nam

Nam Cali bieu tinh chong Cong ham ban nuoc cua Pham van Dong tren 4000 nguoi tham du

Tai Nam California luc 6PM 14 thang 9 nam 2011, hang ngan dong huong da dung chat khu Tuong Dai Chien Si Viet My, tham du cuoc bieu tinh phan doi TC xam lang VN; vach mat bon CSVN ban nuoc !! Va tranh dau cho nhan quyen VN voi chu de " Dem Thap Nen Niem Tin ".

14-9-11:Bieu tinh chong Tau cong va vc ban nuoc dang bien VN

DapLoisongNui.MP4

Lời Kêu Gọi Thanh Niên Việt Nam Yêu Nước

Tự Đốt Xe Phản Đối VC Bán Nước Tại Siêu Thị Co.op Mart, VT

Lao động Trung Quốc quậy phá nhà dân tại Nghi Sơn, Thanh Hóa

Tội ác bán nước của CSVN- Quốc Hận 30/4/1975 - Phần 5

Bản lĩnh người yêu nước : Biểu tình trong đồn CA

26-8-2011 Tin Vietnam:Wikileak, bieu tinh tai Hanoi ky 11

Demonstration Against China August 21/ Biểu Tình Chống Trung Quốc ngày 21/8

Toàn cảnh cuộc trấn áp biểu tình ngày 17/07

Toi Ac Cong San 2

Biểu tình tại Hà Nội 7/8/11

bieu tinh phan doi TQ tai Sai Gon 6

19-6-2011 tin tuc Vietnam - Sbtn - Bieu tinh chong Tau cong:Saigon & Hanoi

Browse Movies Upload Dậy mà đi hởi đồng bào ơi

6/12/11 Liên Mạng Tranh Đấu cho VN

Saigon bieu tinh demonstration 19/6/2011

Xuong duong cung canh hoa Lai

Demonstration agaist China's aggression in NY June 25th 2011

Video: Biểu tình chống TQ tại Hà Nội 3/7/11

Thanh nien Co Vang va dong bao VN Nam Cali xuong duong

Biểu Tình Chống Trung Quốc tại VN ngày 05.06.2011

Biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn trên biển Đông ngày 5/6/2011

LẤY LẠI HOÀNG SA - TRƯỜNG SA

chùa Hang đảo Lý Sơn - 6 drduongdinhhung Subsc

Tôi Đã Thức Tỉnh - Lê Nguyễn Huy Trần

Mậu Thân, Anh Nhớ Gì Không?

- HUẾ 68 (Nhạc và lời Vĩnh Điện) Tiếng hát Bảo Triều

------------ http://www.bacaytruc.com Tưởng Niệm Huế Tết Mậu Thân (1968)

LIÊN MẠNG HOA LÀI TRANH ĐẤU CHO VIỆT NAM

6/5/11 LIÊN MẠNG HOA LÀI TRANH ĐẤU CHO VIỆT NAM Tình hình trong nước mấy ngày qua, nhộn nhịp chuẩn bị biểu tình vào ngày 5 tháng 6/ 2011 tại hai thành phố Sàigon và Hà nội, trước các tòa Đại sứ quán Trung cộng để nói lên sự quyết tâm của toàn dân: - Phản đối Nhà nước CS quá nhu nhược làm tay sai cho Tàu công đang hiếp đáp dân lành. Trên biển cả, trong giới hạn Quốc tế đã khằng định theo các hiệp ước qui định, dân chúng VN sống từ đời ông cha để lại chưa bao giờ có một nước nào dám ngang nhiên ngăn cấm việc làm ăn vì cuộc sống độ nhật thường ngày. - Ngày nay Trung cộng ỷ nước lớn giàu mạnh, lại muốn chiếm đoạt cả miền thềm lục địa VN. Cấm dân làm ăn sinh sống trên biển và hải đảo VN có từ cha ông để lai. - Người dân biết lượng sức mình, VN chỉ bằng cái chén, Trung cộng là thúng thì hỏi bằng cách nào mà VN chống đỡ ?! - Chúng tôi chỉ cần xin các nước trong Liên Hiệp Quốc giúp đỡ và giải quyết công bằng cho con dân VN. 2/ Và hiện nay chúng tôi đồng thông báo cho toàn thế giới chính thức biết rằng: - Chúng tôi nhất quyết chống lại Nhà nước CSVN là tay sai của Đảng CS Nga- Tàu. 3/ Toàn dân VN chỉ mong có một nước VN : - Độc Lập - TựDo - Dân Chủ- Phú Cường. Không lệ thuộc bất cứ nước nào. 4/ Toàn dân VN trong và ngoải nước đồng xuống đường cùng một ngày hôm nay để biểu thị tính thông cảm, tình Đồng bào ruột thịt để nói lên tiếng nói chung: - Đảng CSVN chỉ là tay Sai thủ đắc, che giấu làm Việt gian cho Đảng CSQT Nga - Tàu mà thôi ! 5/ Trong suốt 64-65 năm qua, dưới chế độ CS chưa bao giờ có Độc lập - Tự Do - Dân chủ. Toàn dân VN hôm nay đồng nói lên nguyện vọng chung : - Chúng tôi cần Quốc tế hóa VN. Không để các nước lớn lợi dụng Đảng phái riêng tư mà làm thiệt hại nước nhỏ bé VN ?! Trân trọng, ===================================