Nhát sĩ Tô Hải
       |                     Hôm qua, BVN  đăng bài “Lâu lắm rồi mới thấy” của Văn Công Hùng, cảm nghĩ về tiếng vỗ  tay rất lâu tại Đại hội Đảng Cuba vừa qua, như một căn bệnh diễn trò y  như thật mà những ai có trải qua trong các cơ chế “Thiên đường trần  gian” mới thấy thấm thía. Nhưng hôm nay, đọc lại bài viết của nhạc sĩ Tô  Hải, chúng tôi rất cảm phục trước những nhận xét sâu sắc và không hề  thành kiến của một người từng hiểu thấu đến cốt tủy CNCS như ông về thực  chất Đại hội VI Đảng Cộng sản Cuba theo ông cảm nhận.  Xin  trân trọng đăng bài viết của ông với thành tâm hy vọng một sự đổi thay  thật sự ở một nước XHCN tận châu Mỹ La-tinh, làm đà cho những gì trên  thế gian này đang ngóng chờ thay đổi.  Bauxite Việt Nam  |      
  
Kể từ cuối năm 2010 ,khi trả lời phóng viên tờ Atlantic  anh Phidel, chẳng biết có phải “gở chết” hay không, đã thẳng thừng  tuyên bố “mô hình xã hội chủ nghĩa không còn thích hợp”với Cuba nữa!… và  thực tế chính quyền đã cho người dân Cuba được tự do buôn bán, mở một  số xí nghiệp nhỏ đồng thời cho nghỉ việc gần cả triệu công chức nhà  nước… Sau đó là hàng loạt tuyên bố động trời của các nhà trí thức khoa  bảng,đồng thời trả tự do cho hàng loạt những nhà bất đồng chính kiến…
Với  lòng mong ước “nước bạn” sẽ đi tiên phong trong công cuộc “diễn biến  hòa bình”, không ngày nào lên mạng tớ không truy cập vào các trang web,  các tờ báo nước ngoài, cứ thấy có hai chữ Cu Ba trên các đề mục là tớ  đọc ngấu, đọc nghiến. Đặc biệt là  tờ Gramma  Intrenacionnal (bản Pháp văn của Đảng Cộng sản Cuba).
Cho  tới ngày đại hội lần VI họp và kết thúc sau 4 ngày, ít có tin gì mới  lọt ra ngoài, tớ nóng lòng mong được đọc bản nghị quyết của họ xem có gì  “tiến bộ” hơn Nghị quyết đại hội đảng lần thứ XI của “ta” hay không...
Cuối  cùng, nghị quyết không thấy mà lại được hứa hẹn sẽ họp Trung ương mới  vào cuối tháng 4 (nay mới hoãn đến cuối tháng 12) để đưa ra những nghị  quyết cho đất nước những năm tới. Tất cả để "cấp cứu chủ nghĩa xã hội"  (sauver le socialisme) và "giải phóng đảng khỏi chức năng cai trị” để  "ai về với việc đó" (các bạn biết tiếng Pháp hay tiếng Anh hãy đọc ở 
đây http://www.granma.cu/frances/cuba-f/16-abril-rapport.html
)  hoặc những ai có trang web đầy đủ khả năng và nhân lực hãy dịch ra  tiếng Việt cho toàn dân cũng như các cấp lãnh đạo của ta đọc, chứ chờ ở  "báo ta" thì có lẽ... không đời nào!
- Tớ cũng theo dõi hàng ngày các clip video tường thuật các cuộc họp công khai và...
-  Tớ càng thấy có hào hứng khi thấy trên trang mạng  của mình, Trần  Nhương “khen” Đảng Cộng sản Cuba đã để cờ Tổ quốc trước cờ đảng và cờ  đảng chỉ thấp thoáng có một tí màu đỏ đằng sau mà anh BaSàm đã bình luận  là: “Nói thẳng ra là bỏ hình ảnh búa liềm kẻo con cháu ngày nay nó đã  sẵn máu bạo lực…”
- Và cuối cùng đọc đi đọc lại  bản báo cáo chính trị đại hội đảng thứ VI, xem đi xem lại hình ảnh của  đại hội tớ mới phát hiện ra ĐẢNG CỘNG SẢN CUBA ĐÃ TỰ DIỄN BIẾN CẢ VỀ  HÌNH THỨC LẪN NỘI DUNG SO VỚI ĐẢNG CỘNG SẢN “TA” NHIỀU, NHIỀU LẮM LẮM !
Về hình thức
Đại  hội không phải chỉ có để cờ Tổ quốc lên trên hết, không phải chỉ có cất  đi cái hình ảnh búa liềm như nhà  văn Trần Nhương đã khiêm tốn phát  hiện mà còn hơn thế nữa:
a) Tuyệt đối không có  một chữ  "Đảng Cộng sản muôn năm", "Fidel muôn năm" nào như trước nữa.  Nổi bật là  con số 6 to đùng nằm trong chữ CONGRESCO và chiếm lĩnh cả  một nửa  cái phông của hội trường lại là "Kỷ nệm 50 chiến thắng Gironde!
b)  Đặc biệt lần này  có lẽ đã học tập ông anh Trung Quốc vất béng 2  ông  Tây râu xồm Mác +Lê nin vào sọt rác, không cho ngồi chễm chệ trên đầu  Chủ tịch đoàn như "Ta" nữa! (Xem ra chỉ còn tồn tại độc nhất ở cái nước  Việt này!)
c) Ngoài đường phố không tìm đâu ra  một khẩu hiệu “Đảng Cộng sản Cuba muôn năm”,  hoặc một khẩu hiệu “Fidel  Castro muôn năm”, không có cờ xí,  vườn hoa đỏ loét và vàng khè màu cờ  búa liềm.
d) Quang cảnh đại hội không có các  hình ảnh của  buổi "nghe lễ tại thánh đường", thành phần tham dự đa số  là người già nghĩa là đảng viên ít nhất cũng phải bốn mươi, năm mươi năm  tuổi đảng. Tất cả trông mặt mũi, ăn mặc đều bình dân. Không ai cravat,  cổ cồn, samsonite cầm tay, giầy da đen bóng lộn.
e)  Và đặc biệt quan trọng là: toàn bộ bản báo cáo dài chỉ độ một nửa bản  báo cáo “của đảng ta” nhưng cực kì hấp dẫn bởi nội dung là chính. Nhưng  về hình thức thì đúng là một báo cáo nhận khuyết điểm công khai của một  đảng cầm quyền với những lời văn rất hiện thực, đôi chỗ rất hình tượng,  có giá trị văn học đặc biệt. Một bản báo cáo chứa đựng nhiều hình dung  từ mới, rất sáng tạo trong ngôn ngữ mà rất chân thực trong tình cảm mà  tớ sẽ dẫn chứng sau đây:
Về nội dung
-  Bản báo cáo mở ra bằng cụm từ “tính chất xã hội chủ nghĩa của Đảng" và  "tính chất nhà nước cách mạng" là 2 khái niệm khác nhau.
-  Báo cáo đã thành khẩn thống kê: Có 800.000 đảng viên trong 61 chi bộ đã  tham gia thảo luận trong 163.000 cuộc hội thảo! Cùng 8.913.000 cuộc  thảo luận ngoài đảng, đã tổng kết qua 3 triệu ý kiến khi bản dự thảo  được đưa cho đảng viên và quần chúng góp ý (nếu đúng như con số thống kê  thì quả là một sự “tiến bộ” vượt bậc).
- Chưa  hết! 68% những ý kiến đó đã được chấp nhận và sửa chữa trong bản báo cáo  chính thức, 94 điều được giữ nguyên, 36 điều hoàn toàn mới, 181 điều  được sửa chữa trong 311 điều của báo cáo đã được trình bày, nghĩa là bản  báo cáo chính trị tại đại hội VI đã cực kì dân chủ và đều do từ dưới cơ  sở đưa lên (ở ta hình như là ngược lại)  Toàn bộ bản báo cáo đọc đến  đâu tớ thấy khoái trong bụng đến đó nhất là từ đầu đến cuối, chủ nghĩa  Mác xít, Lê nin nít đã không một lần được nhắc tới càng không phải là  lấy chủ nghĩa Mác Lê là kim chỉ nam cho cách mạng Cuba. Hơn thế nữa,  trong bản báo cáo còn ghi rõ giấy trắng mực đen những dòng sau đây:
         “Chúng ta phải đặt chân và lỗ tai của chúng ta lên mặt đất để nhìn tất  cả những sự sai lầm. Phải rũ bỏ tất cả những nguyên tắc, những chủ nghĩa  hình thức, đuổi cổ dứt khoát mọi thứ giáo điều…”!!!
- “Giải phóng đảng khỏi cái chức năng nhà nước, ai về với việc đó”.
-  Chủ nghĩa xã hội chỉ mang tính chất đạo lý (moral) chứ không phải là  tính chất bắt buộc, phải giải phóng đảng viên và các đoàn viên thanh  niên cộng sản khỏi cái tư duy sai lầm này.
-  Những quan niệm sai lầm về đảng, về chủ nghĩa xã hội, về nhà nước đặc  biệt về kinh tế đúng là một sự xấu hổ cực kì thật sự (véritable  honte-tạm dịch).
- ... Cần triệt để thay đổi ý  thức của đảng, phải quẳng đi các thứ chủ nghĩa hình thức, quẳng đi các  thứ huênh hoang ngôn ngữ và ý tưởng (Fanfaronade – tạm dịch) tức là:  “Chôn chặt cái chủ nghĩa ỳ (immobilisme) dựa trên những thứ giáo  điều”!!!
- Khai quật lên tất cả những chức năng  rỗng tuếch để có thể đạt tới những chất cốt lõi sâu sắc nhất của mọi sự  vật như “Những đứa trẻ của Conmenita” trong tác phẩm sân khấu  “Abracadebra”!
- Riêng về mục “Tuy nhiên” nếu ở  ta chỉ là chung chung và hời hợt để dành phần lớn cho việc ngợi ca thành  tích, cho các bước tăng trưởng đáng tự hào về kinh tế, xã hội, an ninh  quốc phòng... thì ở Cuba, báo cáo chính trị đã dành phần lớn, nhấn mạnh  đến những sai lầm kéo dài đưa Cuba đến tình trạng phải "cấp cứu" như  hiện nay như là sùng bái vào những giáo điều chưa qua thực tế, trải  nghiệm, thậm chí đã có thực tế sụp đổ và đã có thực tế chối bỏ theo  nhiều cách mà Việt Nam là một bài học?! (ý nói Tàu và Việt Nam đã chạy  trốn nền kinh tế chỉ huy rời bỏ chế độ bao cấp, "mèo trắng mèo đen đều  tốt nếu bắt được chuột"!). Vậy mà Cuba vẫn cứ đeo đuổi bao cấp, “làm  theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” để đến nỗi phải lo đủ thứ cho từng  người dân, phân phối tem phiếu, cho tất cả mọi người mà khôi hài nhất là  phân phối cả cà-phê cho con nít mới chào đời!
-  Bản báo cáo cũng nêu lên ý kiến của Giám đốc Trung tâm nghiên cứu kinh  tế Cuba (CEEC) Omar Everleny Pérez sau khi đi nghiên cứu ở Việt Nam về  rằng: “tại sao một nước cũng cùng một hoàn cảnh, điều kiện như ta mà họ  làm được một sự chuyển hóa tuy có gây sốc và tàn nhẫn (brutal) nhưng họ  đã thành công trong có 2, 3 năm mà Cuba lại không làm được?"
-  Báo cáo cũng không quên nêu lên một ý tưởng của José Marti: “Tôi muốn  rằng điều luật đầu tiên của nước cộng hòa chúng ta phải là luật về sự  sùng bái của người Cuba cho phẩm giá đầy đủ của con người” để nói về sự  nới lỏng guồng máy chuyên chính vô sản.
- Bản  báo cáo cũng không quên nhắc tới những "lẽ phải" của các chức sắc tôn  giáo đặc biệt là của cha Cintio Vitier, một nhà lãnh đạo tôn giáo chống  đối cũng như của Lênin được nhắc tới đúng một lần khi bàn về chức năng  của đảng và chính quyền thời kinh tế Nga bị khó khăn phải đẻ ra kế hoạch  NEP.
Tóm lại, về nội dung, đã lâu lắm rồi, tớ  đọc không sao nổi các bản báo cáo chính trị của các đảng cộng sản kể cả  còn sống hay đã chết vì nó toàn lủng củng những con số, những ý tưởng  trừu tượng và những “phải thế này”, “sẽ thế khác” thì trái lại, với bản  báo cáo Đại hội đảng Cuba lần thứ VI này, tớ thấy có rất nhiều cái hấp  dẫn để mà hy vọng có điều gì dạy lại cho “đảng ta” hay không?
Tiếp  sau những ngày đại hội là các bình luận đủ màu sắc trên mọi báo chí và  trang mạng, các nước phương Tây về cái hay, cái dở thậm chí cả cái nói  dối, hứa hão của bản báo cáo nói trên, nhưng nhìn chung tớ thấy họ vẫn  đang còn nghi ngờ. Mới sáng nay, lúc 6g30, tớ được xem và nghe một cuộc  thảo luận bàn tròn của các học giả Pháp trên Tivi Monde5 với cái đề tài  rất chi là hóm hỉnh: "Cuba, đã có một lần, Cách mạng". Gần như hầu hết  đều không tin! Riêng tớ thì, tớ lại hi vọng:
           - Lực lượng “nhìn ra vấn đề”, thấy được sai lầm hiện nay đang thắng  thế! Nếu không làm sao bản báo cáo này có thể bạch hóa ngay sau Đại hội  trước bàn dân thiên hạ được?
          - Lực  lượng thủ cựu ít dính tới quyền lợi vật chất nay đã sắp "về với Chúa",  nên cũng chẳng cố bám làm gì vào những khái niệm sai lầm về một thứ chủ  nghĩa mà thế giới hiện nay chỉ còn có Việt Nam ôm chặt: Chủ nghĩa Mác Lê  Nin! Họ sẵn sàng nhường lại quyền cho giới trẻ mà lớp trẻ thì đã quá  cay đắng với cái chủ nghĩa đã làm họ, khi sang thế kỉ XXI mới biết  cái... mobile phone là gì! Chẳng giải phóng họ khỏi những giáo điều vớ  vẩn đó thì họ cũng sẽ vứt bỏ nó mà còn nguyền rủa mãi mãi tội ác của  cha, ông! Tốt nhất là hãy nhận lấy sai lầm! Tội ác cần phải sửa sai, sửa  từng bước một cũng tốt! Cho nên mới có chuyện viết lên giấy trắng mực  đen và công bố trước toàn thế giới những điều chưa nghe thấy bao giờ từ  miệng những người cộng sản: "Quyền lực của Đảng = quyền lực đạo lý" -  "Quyền lực của nhà nước = quyền lực vật chất+ luật lệ pháp lý". Văn kiện  đã khẳng định là như thế! Nhưng hiểu nó như thế nào thì còn phải chờ  cuộc họp của trung ương (mới) bàn lại điều 81: Tuyên bố công khai rời bỏ  chủ nghĩa Mác? Thay đổi tên đảng? Tiếp tục theo chủ nghĩa xã hội nhưng  chủ nghĩa xã hội theo kiểu Mitterrand hay kiểu Chavez? hay kiểu Miến  Điện? hay kiểu "Xã hội chủ nghĩa Hồi giáo kiểu Gaddafi”? hay là "miệng  nói "giữ" nhưng làm thì "bỏ" theo kiểu Việt Nam” đây?
Để kết luận, tớ xin mượn tạm một câu của Fernando Ransberg, phóng viên BBC viết trên tờ Le Monde Diplomatique:  “Chuyện cách mạng ở Cuba cứ như là một chuyện-kể-truyền-hình  (Telenovela) 50.000 tập (!) mà người ta cứ tưởng tập sắp tới là tập  cuối... nhưng không, nó vẫn tiếp tục”.
 
No comments:
Post a Comment