Hoan hô tác giả đã nhận định ngay tim đen- Xin phổ biến cho bà con ta thưởng thức và đỡ BỰC BỘI
" Tự Do ôi Tự Do, Em mua bằng thân xác !
Tự Do ôi Tự Do ! tôi trả bằng máu xương ! "
Thưa quý anh chị,
Chúng
ta già rồi ! già quá mau !! Già rồi thì nên gác bỏ chuyện đời, thảnh
thơi để dọn mình về cõi. Bao mộng ước bay nhẩy thủa thanh xuân có lẽ vẫn
còn đó, và ai chẳng mong thực hiện được cái chí của mình. Nhưng cái con
người nhỏ bé của tôi, nhỏ bé theo nghĩa đen và cả nghĩa bóng, thì đâu
có làm được cái chi gọi là lớn lao.Từ ngày về hưu, tôi hàng ngày vơ vẩn
cuốc cỏ ngoài vườn, đọc sách dưới tàn cây, ngẩn ngơ tự hỏi mình về cái
lẽ huyền vi dâu, biển của Hóa Công. Như một hí truòng vĩ đại, bao nhiêu
trò hỉ nộ ái ố đã diễn ra dưới mắt chúng ta trong mấy thập niên vừa qua.
Chúng ta xem thật mãn nhãn. Nhưng
nhiều khi chúng ta bỗng " nhập vai ", và cũng hò hét, vui cười, khóc
lóc với bao trò đời đang diễn ra trước mắt. Thì đâu có gì lạ ! Chúng ta
là một con NGƯỜI với thịt xương tim óc ! Chúng ta có điên lên và hò hét
hay nhỏ lệ tiếc thương khi coi " kịch " cũng là lẽ tự nhiên.Cho nên
chiều nay tôi bỗng dưng sầu đời, rồi tôi kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc và
chán nản ! Aw ! cái gì vậy cà ? Thưa, đối với số đông chúng ta, thực
không có chi quan trọng cả. Chỉ như một cái tin " xe cán chó " trên báo
chí ! Trong đám e-mail rậm rịt của tôi hôm nay, bỗng có cái tin " Trí
Thức Hải Ngoại Kiến Nghị với Chính Phủ ". Chính phủ nào vậy ta ? Chắc
không phải là cái Chú Phỉnh Đỉnh Cao Trí Tệ ? Không may lại chính là nó
đó ! Nhưng " trí thức " loại nào mà lại đi kiến
nghị với cái " chính phủ " này ? Chắc lại ba cái anh lem nhem thân cộng
kiểu Lật gia Nguyễn Hữu Liêm, vịt kừu, đánh đu càng trực thăng chạy
trốn, khi được " chính phủ "gọi về dự hội nghị Vịt Kìu, được nghe cuốc
ca " thề phanh thây uống máu quân thù " thì khoái quá, " thấy như có luồng điện Kundini chạy dọc sống lưng " (!); hay
loại trí thức " mù " như anh Trần Chung Ngọc, Aka Trần Chui Ngược, đóng
vai " phật tử yêu nước ", điên khùng phỉ báng cả chúa Giê Su và xin
khấu đầu dưới trướng " nhà nước ta " để chọt đít đồng bào tị nạn cộng
sản và nghe chửi ! Bèn chưa vội đọc " kiến nghị "; hẵng kéo chuột xuống
dưới bài để coi tên tuổi các trí thức ký tên vào kiến nghị đã. Thật là
một Trời kinh
ngạc ! toàn những đỉnh cao chói lọi, bằng cấp to như núi, chức vụ dài
như sông, tên tuổi lẫy lừng ầm ĩ môt thủa...chưa mất nước ! Như thế, bảo
đảm là phần " kiến nghị " phải hay ho và có ý nghĩa an bang tế thế.
Nào, bây giờ ta đọc " kiến nghị " !
Thú
thực, cũng cần khá kiên nhẫn mới đọc hết được kiến nghi, dù nó chỉ dài
có một trang !. Bởi vì những điều kể lể trong kiến nghị thì ai
cũng...biết hết rồi, đọc rất sốt ruột và sốt tiết !
Phần đầu của Kiến Nghị tất nhiên phải có màn : Thưa Chủ Tịt, thưa Chánh án Nhăn Răng, thưa Thủ Tướng vân vân...
Phần Nội dung có nhiều đoạn:
Trước hết là tuyên bố " ủng hộ Tuyên Cáo của 95 nhân sĩ trong nước.[ Tôi chưa đọc Tuyên cáo này, nên không thể biết nó nói gì ]
Kế đến là Trình bày hiểm họa ngoai bang : chiến tranh biên giới với Tàu năm 1979; chiến tranh Hoàng Sa, Trường Sa v.v..
Kế đến là nhận định Sức Mạnh Dân Tộc : Có 90 triệu dân, có 3 triệu tốt nghiệp Học Đại, có 300 ngàn trí thức nước ngoài, v,v...
Kế Đến là phần nhận định : Vị Thế Chính Quyền : Lúng túng, Mâu thuẫn, trái với mong ước của toàn dân
Kế đến là phần " Những Việc Cần Làm " : Xin thiết lập " Lộ Trình cải cách "
1. Đối với Tàu : Công khai nói rõ Lập trường
2. Đối với Asian :Củng cố, phát triển, hợp tác...
3. Đối với Nhân dân trong nước: Sửa Hiến pháp để có tam quyền phân lập; tự do bầu cử, ứng cử, đẩy lùi tham nhũng...
4.-Với cộng đồng người Việt hải ngoại : tái thiết Nghĩa Trang Biên Hòa
[ Biên Hòa có mấy nghĩa trang. Nghĩa trang nào vậy cà ? sao không nói
ngay là Nghĩa Trang Quân đội !?] Tìm kiếm hài cốt tù cải tạo, không can
thiệp đập phá các bia tị nạn.
Kiến
nghị cũng có chỗ chê " chính phủ " có chính sách sao đó, khiến cho chỉ
có 500 Việt kiều về giúp nước trong số 300.000 trí thức.
Tôi sợ làm mỏi mắt quý anh chị, nhưng tôi không thể tóm ngắn hơn nếu muốn có khá đủ ý nghĩa của kỉến nghị.
Đọc
xong cái Kiến Nghị và danh sách các vị tai to mặt lớn đã ký tên, tôi
ngẩn ngơ một lúc, rồi tôi... không tin đây là chuyện thực. " Mẹ kiếp !
đây chắc là có thằng chó đẻ nào bịa ra, để bêu xấu các trí thưc khoa
bảng của mình ! làm đếch gì lại có cái Kiến nghị, Ong nghị, kỳ khôi này !
Nhất là nó lại do các đại trí thức bậc thày của mình viết ra !"
Bèn móc Phone nêu théc méc với một đàn anh khả kính:
- Alô ! thưa phải anh C. không ạ ?
- Ừa, tao đây ! mày làm sao mà giọng run run vậy ?
- Dạ em hơi xúc động vì...
- Vì sao ? có đứa nào chửi mày hả ? Ấy, cứ viết lăng nhăng nhiều vào, rồi nghe chúng chửi cho !
- Dạ, không có đứa nào dám chửi em ! Em xúc động vì...vì Trí thức ạ !
- Nói rõ ra, con khỉ !
- Anh đã đọc cái " kiến nghị" của các Trí thức hải ngoại dâng lên " chính phủ " chưa ạ ?
- Đọc rồi ! Sao ?
- Dạ, trước hết em muốn hỏi xem cái "Ong Nghị " đó có phải là " đồ thực " hay là hàng giả ?
-
Của thực đấy chứ " Kiến ", " Ong " gì cũng là đồ thực, đâu phải đồ chơi
!Tin tức người ta nói ào ào trên báo chỉ, trên truyền hình và đài phát
thanh mà mày vẫn không biết ! Mày chui ở xó xỉnh nào mà u mê vậy ?
- Dạ em chuyên cuốc cỏ ngoài dzườn. Nhưng em xin hỏi tiếp : Nếu đó là đồ thực, Anh thấy cái Kiến Nghị ấy thế nào ?
- Mày thấy thế nào ?
- Dạ em thấy hay lắm, và phục các vị trí thức đã viết ra cái " ong nghị " đó quá chời !
- Hay ! mày phục quá chời ! hay ở chỗ nào ? mày phục ở chỗ mô ?
-
Người ta là trí thức siêu đẳng, người ta nhìn sâu, trông xa, người ta
thấy đảng và " chính phủ" lúc nào cũng lắng nghe, người ta bức xúc,
người ta chanh thủ viết kiến nghị để kinh bang tế thế, cưu khổ cứu nạn.
Như thế là hay quá, là đáng phục quá dzồi, thưa anh !
-
Mày là...con chó ! Nếu mày đang ở gần tao, tao sẽ cho mày một cái bợp
tai, kèm theo cái đá đít, thằng ngu tối ngu tăm ạ ! Mày vừa nói ai lúc
nào cũng lắng nghe, ai kinh bang tế thế... ?
- Dạ, xin anh chỉ giáo.
-
Nếu tao mà có cái giáo thì tao đâm cho mày một nhát, chứ không có chỉ
đâu ! Này, khi mày và hàng vạn đồng đội của mày bị cộng sản nó bỏ tù
trong các trại cải tạo, có bao giờ mày nghĩ tới chuyện làm kiến nghị,
xin nó cho mày và bạn mày về để đem tài kỹ sư, bác sĩ gì đó của chúng
mày để giúp nước ?
- Dạ em không điên để nghĩ tới chuyện đó !
-
Thế khi nhà mày và các bạn đồng ngũ của mày ở cư xá sĩ quan Chí Hòa, bị
nó cướp nhà, tống cổ ra, vợ mày lê lết chợ trời chợ đất, mày có nghĩ
đến chuyện viết kiến nghị để xin nó trả nhà, xin nó cho mày và vợ mày
được đi làm kiếm sống ?
- Dạ không !
-
Lúc cả nước đi vượt biên vượt biển, cũng có mày trong đó, bị chết thây
trôi đầy biển, bị hải tặc hãm hiếp, bị " cái " chính phủ " của mày lừa
bịp trong trò bán vé cho đi rồi quỵt luôn... mày có nghĩ mày nên làm
kiến nghị để nó cho đi mà không bắt, hay bắt mà đừng bò tù, hay trả lại
số vàng đã bán vé bịp rồi không cho ra đi không ?
- Dạ không !
-
Thế lúc cái " chính phủ " của mày đổi tiền mấy bận để ăn cướp đến trắng
tay toàn dân, mày có muốn làm kiên nghi, ong nghị gì đó để xin lại nó
chút tiền lẻ, mua khoai sùng cho con mày đang đói ? Còn vô số những cái
đáng kiến nghị nữa,kể ra thì đến tối cũng vẫn còn ! Tất cả những cái đó
cũng nên kiến nghị cả chứ ?
- Dạ, em không muốn làm kiến nghị ạ !
-
Mày có biết trí thức tiền bối Nguyễn Mạnh Tường với 2 bằng tiến sĩ, đã
kiến nghị như thế nào với cộng sản khi chúng nó giết hàng vạn người
trong cái trò " cải cách ruộng đất ", và đã được cộng sản " nghe theo "
như thế nào không ?
- Dạ em không được rõ lắm !
-
Cai gì mày cũng không ! không nghĩ tới, không dám làm ! không rõ !. Giờ
tao hỏi mày : NẾU NHƯ MÀY ĐÃ NGU XUẨN MÀ LÀM KIẾN NGHỊ vể các điều mày
muốn, thì thằng cộng sản có nghe mày không ? có thèm đọc kiến nghị của
mày và xét cho mày cái gì chăng? hay nó sẽ cho mày cái cùm ? Mày biết
thế không ?
-
Dạ em biết, vì em đâu phải trí thức ! cho nên kiến nghị của em không có
nặng ký ! Nó sẽ không nghe và không đọc kiến nghị của em !
-Wow
! tao không ngờ mày tối tăm cỡ đó ! hãy nói cho tao: khi nào, ở đâu,
bao giờ...đã có thằng trí thức viết kiến nghị để xin cộng sản cho cái gì
mà thành công không ? mà cộng sản nghe theo không ?
-
Dạ không có ! nhưng mình cứ kiến nghị ! Nó không cho, thì mình cũng đâu
có mất gì. Rồi mình sẽ có dịp nói rằng mình đã " ưu tư " đến vận mệnh
đất nước, và tự nhiên mình thành trí thức thứ thiệt !
-
Thằng...láu cá đến mức..súc vật ! Thế sao trước kia mày không kiến nghị
? mày tuy ngu như thế, nhưng cũng là đại trí thức theo tiêu chuẩn răng
đen mã tấu của Việt cộng đấy chứ ! Nhưng mà này, để tao khai cái trí ngu
của mày ra. Không phải khi mày xin, mà " chính phủ " không cho, thì mày
" không mất gì đâu", con khỉ ạ ! Mày mất nhiều thứ lắm đấy, và toàn là
các thứ quan trọng cho cái logic của người trí thức như mày.
- Thưa anh, mình mất gì đâu ? ngoài cái công khom lưng viết kiến nghi và ký tên !
-
Trước hết, Mày mất mặt ! cái mặt mày bị nó nhổ vào ! Sau nữa, từ lúc
mày viết kiến nghị, là mày đã khấu đầu bỏ cuộc đấu tranh để giải trừ
cộng sản. Này nhé,Mày đang chiến đấu để tống cổ một thằng ăn cướp ra
khỏi nhà, nay mày " kiến nghị " nó, tức là mày đầu hàng và công nhận nó
có cái quyền ăn cướp, và mày chỉ còn cái " quyền " kiến nghị ! Mày cũng
mất luôn quyền chiến đấu để giải trừ nó, vì mày đã mặc nhiên khúm núm,
thưa gởi nó, công nhận tính chính thống của nó ! Phải thế không, đồ ngu ?
- Dạ phải !
-
Tốt ! thằng ngu! Nói thực đi : mày có tin cái kiến...gì đó của mấy ông
đại trí thức sẽ được việt cộng nó liếc mắt đánh vần đọc qua thôi, chứ
tao chưa nói việc nó nghe và làm theo ? Mày có tin không ?? Trong đám
bạn bè óc lợn của mày, có đứa nào ngu như mày, để tin rằng, đối với cộng
sản, nếu muốn nó làm gì cho mình, thì chỉ cần viết kiến nghị cho nó đọc
?
-
Dạ, em chắc nó không có đánh vần để đọc kiến nghị đâu ạ ! Như thế, thì
nó có biết mình kiến nó cái gì đâu mà nó mần theo ý mình được. Các bạn
em thì có đứa tin rằng : các ông trí thức viết kiến nghị đều là những
người can đảm và thức thời.
- Can đảm ? thức thời ? mày có thể nói thêm cho tao hiểu là tại sao chúng bay nghĩ như thế ?
-
Dạ, vì các ông nớ can đảm, đã dám nói thẳng mà không sợ bị cộng sản
nó...nhổ vào mặt, và bị nó cho xã hội đen ném cứt dô đầu. Còn các ông ấy
thức thời, là vì...." thà thắp lên một ngọn nến còn hơn là ngồi nguyền
rủa bóng đêm ", nên các ngài ấy đã dóng lên một hồi chuông cảnh tỉnh
cộng sản !
-
Chú em à, mày vừa có tài làm hề, lại vừa hát cải lương được đấy ! Mày
làm hề cỡ đó dám ăn đứt Tùng Lâm, Xuân Phát khi xưa, và mày ca cải lương
" mùi " như thế thì...Hương Lan đời nay cũng dở nón chào thua ! Mày và
các ngài trí thức của mày đang ở cách xa cộng sản và cái đám xã hội đen,
đỏ gì của nó đến nửa vòng trái đất. Mày và các đại trí thức lại là công
dân Bông Kỳ, được pháp luật Hợp Chúng Quốc che chở tứ bề. Tao tưởng tụi
bay và các ngài trí thức có gào lên chửi cha các lão Mác, Lê, hay kiến
nghị biến lăng boóc thành cầu xí, thì thằng công an khu vực cũng không
có bơi thuyền thúng tới đây, để nửa đêm gõ cửa mời mày lên xe bông, dô
trại cải tạo mút mùa. Cho nên, mày kêu là...can đảm, tao tức cười muốn
chết luôn.
Còn
cái vụ " thức thời, dóng lên tiếng chuông, thắp nến..." thì nghe cũng
du dương đấy chứ. Nhưng này, mày mà có dóng lên một tiếng...sét đánh bên
tai, cộng sản nó cũng đếch có nghe thấy đâu ! Huống chi mày lại thắp
nến, đánh chuông thì mày muốn biến cộng sản thành Phật, và mày thì dâng
sớ cầu xin nó, liệu nó nghe mày không ? Còn khi tao nói cộng sản nó nhổ
vào mặt mày, thì không có nghĩa là nó nhổ...Trời, nói với thằng đầu bò
như mày, sao khó quá ! mày hiểu ý tao không ?
- Dạ, em hiểu ! Nó không nhổ được vào mặt mình vì mình ở xa nó quá; nhưng nó có thể nhổ vào cái...kiến của mình, phải không ạ?
-
Hừm, Tao không có ý nói đúng như thế, nhưng mày hiểu theo kiểu đó cũng
không hại gì ! Như thế, mày còn nghĩ rằng nên " can đảm " viết kiến nghị
và dóng chuông, thắp nến gì nữa không ?
- Dạ không nên ạ.
-
Vậy thì cái " kiến nghị chính phủ " đó được các trí thức viết ra để làm
gì, trong khi những đứa ngu như mày cũng thừa biết là Việt cộng nó
không cả thèm đọc nữa ! Mày biết tại sao không ?
-
Dạ, em nghĩ có khi viết kiến nghị như thế, không bị xã hội đen của nhà
nước ném cứt lên đầu, mà có khi " chính phủ " lại có thưởng, vì trí thức
đã góp ý và " đảng " đã lắng nghe !
-
Thằng này hay thiệt ! mày nói đúng. Viết kiến nghị kiểu đó thì nhà nước
ta, cười nụ, xoa đầu, và xức dầu thánh cho, chứ sao lại ném cứt lên.
Còn cái chuyện có thưởng, thì thế nào " trên " chẳng đoái tới.Nhưng tao
nghĩ bất quá cũng chỉ là một chầu bia ôm quốc doanh có kèm tắm hơi mát
xa miễn phí. Như thế cũng là...mát mặt trí thức và xứng đáng quá dzồi,
phải không mầy ? Thế ngoài ra, kiến nghị còn để làm gì nữa ?
- Dạ, em cũng không nghĩ ra được là nó còn dùng để làm gì nữa !
-
Vậy để tao trả lời cái câu hỏi " để làm gì " của mày nhé ! Thôi tiện
đây, ta dùng ngay lời bình luận của giáo sư Lưu Trung Khảo để trả lời
cho mày. Ông giáo sư bình luận về cái kiến nghị như sau:
" Chuyện tào lao
! Bản Kiến nghị này sẽ được đặt vào vị trí xứng đáng nhất : sọt rác !
Cộng sản đâu có thèm nghe mấy người. Khi không quý vị tự biến thành kẻ
đi xin Job hòa hợp hòa giải với Cộng sản. Mặt khác, quý vị đã cho bọn
cộng sản sự chính danh và tính chính đáng của chính quyền chuyên chính
vô sản này. Ngôn từ khúm núm đầy sự quỵ lụy không tỏ được tinh thần bất
khuất hiên ngang của giới sĩ phu Việt Nam. THẬT ĐÁNG CHÊ TRÁCH VÀ TỦI
HỔ. [ Lưu Trung Khảo ]
Đó,
kiến nghị được làm chuyện tào lao, kiến nghị đã làm đầy thêm thùng rác.
Kiến nghị lại dùng làm đơn xin Job hòa giải. Rồi kiến nghị lại làm
chính danh cho kẻ cướp. Kiến nghị cũng chứng mính tư cách khúm núm và
tầm hiểu biết về cộng sản của các đại trí thức. Sau hết, kiến nghị sẽ
cho mày câu trả lời chính xác " vì sao ta mất nước cấp kỳ trong tay một
bọn cướp dã man và u tối ", bởi vì trí thức mà hiểu về cộng sản như thế,
thì cái loại như mày, sự hiểu biết sẽ thảm hại cỡ nào, và mất nước là
điều tất yếu ! Kiến nghị làm được nhiều việc như thế, phải do các đại
trí thức của mày viết ra
chứ ai viết nổi !
Tiện
đây,tao cũng nói nhỏ để mày biết rằng : ở Hải ngoại này, sự quyết tâm
tiêu diệt cộng vẫn còn rất mạnh mẽ .Ông nhà văn Trường Sơn Lê xuân Nhị
đã nói ra cái ý quyết liệt đó. Ổng nói rằng : bố ông mà theo cộng, ông
cũng phơ cho một phát, rồi tự sát. Mày mà cứ ỡm ờ, để người ta hiểu lầm
mày là con rối của cộng sản, có khi ốm đòn đấy em ạ ! Cũng nói thực, tao
vẫn thương mày lắm. Mày phổi bò và bộc trực. Nhưng hôm nay mày sui, gặp
lúc tao đang bực, mà mày lại nhè đúng chỗ đó mày chọc dzô. Tao có hơi
nặng lời. Thôi xí xóa nhé !
Bye hỉ .
Tôi được đàn anh dũa te tua. Nhưng tôi nhận là tôi ngu quá, đáng bị dũa và ăn đòn.
BXC
|
No comments:
Post a Comment