Ban Xác lập Tư tưởng Hồ Chí Minh tô son đánh phấn, vênh váo bảo rằng từ “bác” Khổng thời xưa cho tới các “chú” triết gia thời nay, chưa ai nghĩ ra được cái điều uyên bác đó; và họ “lên án” một trường đại học ở Miền Nam đã dựa theo ý bác mà đặt tên trường: Thụ Nhân (trồng người) mà quên bẵng vấn đề tác quyền!
Kể ra, về mặt trơ trẽn thì “bác” đứng nhất, các cháu ngoan của “bác” đứng nhì; nhưng trơ trẽn đến độ nhận tác quyền với một món đồ ăn cắp thì con cháu “bác” đã qua mặt “bác” xa lơ xa lắc mà chẳng cần phải bóp kèn!
Nay Mõ (Làng Văn) xin vì công đạo mà đi đòi tác quyền giùm cho tác giả câu vì lợi ích trăm năm trồng người. Khổ chủ tên họ Quản, tên Trọng, sống vào thời Xuân Thu bên Tàu, người đời sau gọi tôn là Quản tử. Quản Trọng phò Tề Hoàn Công nên nghiệp bá, còn chính mình thì làm tới chức Đại Tư Mã. Câu “thụ nhân” nằm trong một đoạn dài:
Nhất niên chi kế mạc như thụ cốc
Thập niên chi kế mạc như thụ mộc
Chung thân chi kế mạc như thụ nhân
Nhất thụ nhất hoạch giả, cốc dã
Nhất thụ thập hoạch giả, mộc dã
Nhất thụ bách hoạch giả, nhân dã.
Tạm dịch:
Kế hoạch một năm, không gì bằng trồng lúa
Kế hoạch 10 năm, không gì bằng trồng cây
Kế hoạch trọn đời, không gì bằng trồng nguời.
Trồng một, gặt một, là lúa
Trồng một, gặt mười, là cây
Trồng một, gặt trăm, là người.
Hồ Chí Minh đã ăn cắp câu thứ ba của Quản Trọng: "vì lợi ích trăm năm, trồng người."
Nay Mõ (Làng Văn) đã bênh ông ba tàu Quản Trọng thì cũng phải bênh luôn ông mít Nguyễn Du. Khác với Quản Trọng chỉ bị móc túi một lần, cụ Nguyễn nhà ta có vẻ như bị “bác” trổ nghề chôm chĩa, móc túi lia lịa không biết bao nhiêu lần!
Trong tập “Thơ Hồ Chí Minh” do nhà xuất bản văn học Hà-nội in năm 1970, có bài “Mười chính sách của Việt minh”, thơ “bác” có câu:
Trên vì nước, dưới vì nhà
Ấy là sự nghiệp, ấy là công danh.
Tuyệt! Một câu lục bát 14 chữ, “bác” chỉ ăn cắp mỗi 6 chữ, nghĩa là hơn 57% là của bác, quá bán! Bác chỉ mượn đỡ câu trên: Trên vì nước, dưới vì nhà (Kiều – câu 2483).
Cũng trong tập “Thơ Hồ Chí Minh”, bài “Ca sợi chỉ”, câu: Khuông thiên biết có vuông tròn hay không, “bác” chỉ mượn đỡ Nguyễn Du, gò sửa lại chút đỉnh làm của mình: Khuôn xanh biết có vuông tròn mà hay (Kiều – câu 412).
Nhưng đến bài “Về đấu tranh vũ trang”, “bác” phát huy sự nghiệp đấu tranh đạo chích đến cực độ, thuổng liền tù tì luôn cả 14 chữ chẳng chừa chữ nào: Đàn bà dễ có mấy tay, Đời xưa mấy mặt đời này mấy gan (Kiều – câu 2359, 2360).
Nhất bác! Nhất bác!
Mõ (Làng Văn)
--------------------------
Địa chỉ lưu trữ bài viết

No comments:
Post a Comment