Trọng Chưa
Từng Thấy Trong Lịch Sử
(Bài Thứ 2)
LTG: Vì bài được viết năm 1998, nên phần ‘thời sự’ có thể bị ‘mất thời gian tính’. Nhưng phần chính yếu là chính sách đối ngọai của Hoa Kỳ tại VN từ 1960 đến 1968 thì ngàn năm, vẫn còn nghi trong sử sách.
Theo tinh thần ‘ôn cố tri tân’, chúng tôi xin phổ biến viết này để tưởng niệm Ngày Quốc Khánh VNCH 26 Tháng 10 và Tổng Thống Ngô Ðình Ðiệm:
Ông là người duy nhất trong lịch sử cận đại đã đem ánh sáng Dân Chủ Tự Do và đời sống tươi thắm cho dân chúng trong 9 năm cầm quyền -- mặc dù Ông không tránh khỏi những khuyết điểm ‘thường tình’ như các vị Tổng Thống khác ở các nước Âu Mỹ.
Trần Quốc Kháng
Trong bài Thứ Nhất, chúng tôi đặt trọng tâm vào sai lầm trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ, xẩy ra tại VN năm 1963, với chủ đích, góp phần giúp các thệ trẻ "tìm hiểu lịch sử để làm lịch sử". Chủ đề, được tóm lược qua đoạn văn của Tổng Thống R. Nixon, viết trong cuốn "Real Peace":
"Chính sách của Mỹ tại VN, đã mắc phải nhiều sai lầm quan trọng từ năm 1960 đến năm 1968. Chúng ta đã không nhận ra, chiến tranh VN là chiến tranh xâm lăng từ miền Bắc [do Nga Tàu điều khiển]chứ không phải là cuộc "cách mạng" do dân chúng miền Nam nổi dậy. Chúng ta đã không tiên liệu được những hậu quả tai hại xẩy ra, sau khi RA LỊNH đảo chánh vị tổng thống ĐÁNG KÍNH và CÓ NHIỀU KHẢ NĂNG Ngô Đình Diệm".
Như vậy, nói ngắn gọn theo TT Nixon thì Hoa Kỳ không hiểu rõ "Bạn và Thù". Không những thế, chính quyền Kennedy lại còn thẳng tay mua chuộc phe nhóm "Tướng Tá Phản Loạn", lật đổ và sát hại TT Diệm cùng bào đệ của Ông. Vậy thì làm sao mà chiến thắng? Tổng Thống Nixon cũng đã khẳng định, Việt Cộng là đảng giặc gian manh, xảo trá khôn lường. Nên Hoa Kỳ giao thiệp với chúng, chỉ là chuyện "nuôi ong tay áo".
Nhìn lại cuộc chiến VN thì rõ ràng, trên hình thức, Hoa Kỳ đã ỷ lại vào sức mạnh quân sự và kỹ thuật tân tiến, nên lãng quên Binh Pháp: "Thượng sách là công tâm, trung sách là công lương, hạ sách là công đồn".
Hoa Kỳ đặt trọng tâm vào việc "Công Đồn": Lật đổ TT Ngô Đình Diệm để "MỸ HOÁ chiến tranh"; ào ạt đem quân vào miền Nam tham chiến và cho phi cơ dội bom miền Bắc. Hoa Kỳ đã đạt được nhiều chiến thắng quân sự. Ngược lại, Hoa Kỳ cùng VNCH không chú trọng nhiều vào việc "Công Tâm" và "Công Lương". Các hoạt động chiến tranh tâm lý và "Chiêu Hồi" của VNCH không đủ mạnh, mang tính cách "nhân đạo" nhiều hơn là "Công Tâm". Các phi vụ Việt Mỹ, oanh tạc trên đường mòn tiếp liệu Hồ Chí Minh, chỉ ở mức độ "cầm chừng". Mãi đến năm 1972, TT Nixon mới thực hiện việc "Công Lương" khi cho Hải Quân phong toả hải cảng Hải Phòng. Nhưng ông lại sử dụng cụm từ "Việt Nam hóa chiến tranh". Cụm từ này đã góp phần làm lu mờ chính nghĩa chống Cộng của Quân Dân miền Nam. Vì nó mang hàm ý sai lầm: "Cuộc chiến, tự nguyên thủy là của Hoa Kỳ". Nhưng thật sự, trước đó 9 năm, chính quyền Kennedy đã chủ mưu lật đổ TT Diệm để "MỸ HÓA chiến tranh". Có nghĩa là Hoa Kỳ đã chiếm quyền điều khiển và mang quân tham chiến ở VN.
Ngược lại với chiến lược của Hoa Kỳ thì Quốc Tế Cộng Sản áp dụng sách lược "ba mặt giáp công", ưu tiên theo thứ tự: "Thượng sách là công tâm, trung sách là công lương, hạ sách là công đồn".
Ở trong nước, vì có sự hiện diện đông đảo của quân đội Mỹ, Cộng Sản đẩy mạnh chiêu bài "chống Mỹ cứu nuớc". Chúng hô hào, "máu ta còn quý hơn vàng; nhưng vì non nước sẵn sàng hy sinh", nên đã lừa gạt được nhiều người nhẹ dạ.
Ở hải ngoại, Quốc Tế Cộng Sản mua chuộc bọn truyền thông thiên tả, hết năm nọ đến năm kia, trưng bầy hình ảnh và loan tin bất lợi cho VNCH và Hoa Kỳ, trong khi chúng dấu diếm những tội ác tầy trời của VC. Kết quả là Chính Nghĩa Chống Cộng tại miền Nam bị lu mờ. Càng ngày phong trào phản chiến càng lên cao. Dân chúng Mỹ rầm rộ biểu tỉnh phản đối chiến tranh VN. Kết quả cuối cùng, đúng như đại tướng Westmoreland đã nhận xét:
"Chúng ta không thua Cộng Sản trên chiến trường, mà thua Cộng Sản tại "home land front!" -- tức là ở Hoa Kỳ.
Ðúng là như vậy. Nhờ sách lược "Công Tâm" — tuyên truyền bị bợm thâm độc — nên Quốc Tế Cộng Sản đã thắng khối Tư Bản Tây Phương (do Mỹ lãnh đạo) tại chiến trường VN. Vì phong trào Phản Chiến lên cao, ảnh hưởng trực tiếp đến vấn đề chính trị ở Hoa Kỳ, khiến Hoa Kỳ phải rút lui khỏi VN và cắt đứt viện trợ cho VNCH. Năm 1975, miền Nam nhỏ bé, lại không đủ vũ khí và vật liệu chiến tranh, làm sao có thể đương đầu với cả Quốc Tế Cộng Sản.
Nói tóm lược thì quả thật: Chỉ vì Hoa Kỳ và VNCH đã ‘CHỐNG CỘNG BẰNG MỒM’ yếu kém — trong các cuộc biểu tình, hoặc trên radio, trên TV và các phương tiện truyền thông khác — nên miền Nam mới thất thủ.
Quá khứ là như vậy. Còn hiện tại thì sao? Phải chăng, chuyện bang giao hiện thời giữa chế độ Mafia VC và Hoa Kỳ, chỉ là màn kịch "Kẻ Cướp Gặp Bà Già"? Chẳng lẽ Hoa Kỳ lại "nuôi ong tay áo"? Dù sao, uý tín vẫn là yếu tố quan trọng trong chính sách đối ngoại.
Uy Tín Và Quyền
Lợi Quốc Gia
Như đã trình bầy, năm 1963 chính quyền Kennedy chủ mưu lật đổ TT Diệm. Năm 1975, chính quyền G. Ford bỏ rơi VNCH, bất chấp các văn kiện của Hoa Kỳ đã ký kết. Năm 1992, chính quyền Clinton bang giao với kẻ thù là chế Mafia VC. Những kẻ xu thời, biện hộ cho sự việc "thay trắng đổi đen" này:
"Nước Mỹ không có bạn suốt đời, mà cũng chẳng có kẻ thù muôn kiếp. Chỉ có quyền lợi nước Mỹ trên hết".
Đồng ý. Quyền lợi quốc gia hay "national interest" là hàng đầu. Nhưng Danh Dự, hoặc Thể Diện Quốc Gia, và nhất là Uy Tín để hợp tác thì sao? Mấy điều này, có phải là "quyền lợi quốc gia" trên phương diện tinh thần hay không? Vì ích lợi vật chất nhất thời mà mờ mắt, làm mất thể diện và uy tín của quốc gia điều sai lầm trầm trọng.
Hiển hiện, uy tín là yếu tố rất quan trọng. Trong bất cứ lãnh vực nào, chính trị cũng như kinh doanh, tình yêu cũng như tình bạn. Mất uy tín hay "bad credit" thì chẳng còn ai tin tưởng mà hợp tác! Như ở Hoa Kỳ chẳng hạn, kẻ nào "bad credit" mà muốn đi làm, không ai mướn; muốn vay nợ, chẳng ai cho; muốn ứng cử, chẳng ai bỏ phiếu tín nhiệm.
Bài học năm 1963 cho thấy, sau khi chính quyền Kennedy chủ mưu lật đổ TT Diệm thì uy tín của Hoa Kỳ bị tổn thương trầm trọng. Hệ luỵ là hiện nay, nhiều quốc gia trên thế giới, nhất là những xứ nhược tiểu, cần Đô-La và khoa học kỹ thuật của Hoa Kỳ, nhưng rất e ngại khi trở thành đồng minh của Hoa Kỳ. Ngay cả chế Mafia Việt Cộng, gian xảo khôn lường, tuy van xin được bang giao với Hoa Kỳ nhưng vẫn sợ "run như cầy sấy". Lúc nào VC cũng xem Hoa kỳ là "thế lực thù nghịch" hàng đầu trên thế giới. Hóa ra, chuyện bang giao giữa VC và Hoa Kỳ, có khác nào màn kịch "Kẻ Cướp Gặp Bà Già"? Hai bên không tin tưởng nhau thì làm sao mà hợp tác kinh doanh, hoặc hợp tác quân sự?
Trở lại lại biến cố 1963 thì ai cũng thấy, sai lầm nghiêm trọng này đã tạo ra cơ hội "ngàn năm một thuở", giúp Cộng Sản đánh chiếm miền Nam. Không những dân chúng miền Nam sa vào bể khổ mà chính Hoa Kỳ, cũng phải chịu thiệt hại nặng nề. Chẳng hạn như thảm cảnh của 58 ngàn chiến sĩ Hoa Kỳ hy sinh trên chiến trường. Hàng chục ngàn người khác bị tàn phế, hay mất tích. Chính quyền Hoa Kỳ đạt được mục tiêu nào mà dân chúng Hoa Kỳ phải gánh chịu nhiều bất hạnh đến như vậy?
Bên cạnh chuyện thực tế, còn trong lãnh vực tâm linh hoặc đạo lý thì sao? Người Mỹ thường nói: "Honesty is the best policy" hay "Chân thành là chính sách tốt nhất". Lời nói này có hàm ý: Quyền lợi phải song hành với đạo lý. Vì thế Hoa Kỳ mới đề cập đến hai chữ "Nhân Quyền" trong việc mở rộng kinh doanh trên thế giới.
Ở Hoa Kỳ thì hôm chủ nhật 11.10.1998, qua hệ thống truyền hình, nhiều người nhìn thấy TT Clinton cầm cuốn Thánh Kinh, hăng hái bước đến nhà thờ. Phải chăng, sau chuyện tai tiếng tình dục với cô Monica và nói dối quốc dân, ông Clinton muốn tỏ lòng, hướng về Thượng Đế -- có nghĩa là hướng về đạo lý -- để phục hồi uy tín?
Thưa vâng. "In God We Trust" có nghĩa là "Chúng Ta Tin Tưởng Vào Thượng Đế". Đây là điều cao quý nhất của Hoa Kỳ, được ghi trang trọng trên tờ giấy Đô-La. Mà tin tưởng nơi Thượng Đế hay Thiên Chúa thì chuyện đầu tiên là lẽ Công Bằng và lòng Bác Ái.
Theo tinh thần đó, khi chính quyền Kennedy chủ mưu, mua chuc nhóm "Tướng Tá Phản Loạn", sử dụng bạo lực, lật đổ Chính Phủ Ngô Đình Diệm, rồi sát hại ông Diệm và ông Nhu thì có phù hợp với lẽ Công Bằng và lòng Bác Ái hay không? Vả lại, dựa trên căn bản Pháp Lý thì ai cũng thấy vấn đề rõ ràng hơn: Hoa Kỳ đang có bang giao mật thiết với VNCH mà lại chủ mưu lật đổ chính phủ Dân Cử của VNCH thì có đúng với Quốc Tế Công Pháp, với tinh thần Dân Chủ hay không?
Do đó, trước Anh Linh của Tổng Thống Ngô Đình Diệm, trước Anh Linh của các chiến sĩ VNCH và Hoa Kỳ -- đã hy sinh trên chiến trường VN -- vấn đề được nêu lên: Chính quyền Hoa Kỳ sẽ làm gì để chuộc lại lỗi lầm nghiêm trọng nêu trên?
Hiện thời Hoa Kỳ đang ép buộc chế độ Mafia VC phải tôn trọng "Nhân Quyền" và thay đổi thể chế. Có nghĩa là từ bỏ con đường bất nhân, độc tài đảng trị, hoàn toàn theo kinh tế Thị Trường và Dân Chủ Tự Do.
Thế nhưng, đến bao giờ VC mới thật sự hoàn lương? Thật sự quẳng Mác-Lê vào sọt rác? Thật sự trở về "Chính Nghĩa Quốc Gia" để thực thi Dân Chủ Tự Do?
Ở VN hiện thời thì tất cả các lãnh vực: Tôn giáo, báo chí, truyền thông, ấn loát, xí nghiệp, kinh doanh, giáo dục, đoàn thể này, tổ chức kia, mặt trận nọ v.v. đều do bàn tay "của đảng, vì đảng, do đảng", công khai hay ngấm ngầm điều khiển. Ngay cả các hãng xưởng ngoại quốc, muốn mướn nhân công, cũng phải được VC chấp thuận.
Dưới ách cai trị khắc nghiệt — nào là công an nổi, nào là công an chìm, nào là ‘Sổ Hộ Khẩu’, lúc nào người dân cũng bị đe doạ, tưởng như ‘cái Búa, cái Liềm’ của Cộng Sản, đang kề vào đầu vào cổ — thì việc tổng tuyển cử để "dân chủ hoá VN", hiển nhiên trở thành chuyện KHÔNG TƯỞNG.
Bài học về “Chính Phủ Liên Hiệp" ở bên Cao Miên là trường hợp điển hình -- được thành lập theo xu hướng "hoà hợp hoà giải, đa nguyên đa đảng" -- đã cho thấy, giải pháp này sa vào bế tắc: Phe bù nhìn của VC là Hun Sen cố tình gây rối loạn để nắm trọn quyền hành. Hoa Kỳ và Liên Hiệp Quốc đã tốn biết bao nhiêu công của cho vấn này mà kết quả vẫn là chuyện "dạ tràng xe cát biển Đông". Vì vậy, ngày 11.10.1998, Hạ Viện Mỹ đã thông qua nghị quyết lên án bù nhìn Hun Sen "can tội ác chiến tranh và tội ác chống nhân loại".
Còn VC là phía khởi xướng chiến tranh VN (1960-1975) thì sao? Tội ác chiến tranh và tội ác diệt chủng của chúng còn lớn gấp ngàn lần so với Hun Sen và "Khờ Me Đỏ". Vậy mà Hoa Kỳ lại làm lơ, "tha thứ" cho chúng?
Đối với đảng giặc VC, chỉ có giải thể chứ không thể nào "hoà hợp hoà giải", hay cải thiện được chúng. Nếu không thực hiện được thì chắc chắn, chuyện bang giao giữa VC và Hoa Kỳ, "ngàn năm mây bay" vẫn là chuyện "kẻ cướp gặp bà già", hoặc "nuôi ong tay áo".
Chẳng Lẽ Hoa Kỳ
"Nuôi Ong Tay Áo"?
Ðể khai thác thị trường nhân công rẻ mạt ở VN, phía Tư Bản Tây Phương cấu kết bọn Mafia Việt Cộng, tung ra liều thuốc an thần: "Hãy tha thứ và quên đi dĩ vãng -- Let bygones be bygones". Nói cách khác là "hoà hợp hoà giải". Chúng sợ VN có biến đoộng thì chuyện kinh doanh của chúng không yên ổn. Nhiều người nhiễm độc, lầm tưởng chiến tranh VN đã chấm dứt 23 năm qua thì mọi chuyện đều xong xuôi. Nhất là từ khi chính quyền Clinton bang giao với VC.
Nhưng không, CHỐNG CỘNG LÀ NGHĨA VỤ CHỐNG TỘI ÁC, nên cuộc đấu tranh của đồng bào VN để giải thể chế độ Mafia VC vẫn tiến hành. Hiện thời chế độ gian manh VC, van xin được giao thiệp với Hoa Kỳ, nhưng vẫn xem Hoa Kỳ là "thế lực thù nghịch" hàng đầu trên thế giới. Dù với chủ đích nào, khi giao thiệp với đảng giặc VC, xảo trá không lường, vẫn là điều không nên làm. Không bên nào tin cẩn bên nào thì làm sao mà hợp tác kinh tế, hay hợp tác quân sự?
Mấy năm trước đây, Trần Bạch Đằng, kẻ đứng đầu cơ quan tuyên truyền bịp bợm của đảng VC tuyên bố:
"Hợp tác với Mỹ nhưng vẫn coi chúng là kẻ thù"!
Điều này phản ảnh đường hướng của đảng giặc VC: Khi bí thế, chúng "lùi một bước để rồi tiến hai bước". Chúng van xin Hoa Kỳ ban ân huệ, nhưng không bao giờ tin tưởng vào Hoa Kỳ. Bọn "Vẹm" nằm vùng ở Bắc CALI, đã từng viết báo, tung ra luận điệu xấc láo để nhục mạ Hoa Kỳ làm nhiều người bực bội:
"Thằng Mỹ to con phải cúi đầu chịu lập văn phòng liên lạc để tiến tới bang giao".
Tại VN, Việt Cộng vẫn tiếp tục triển lãm "tội ác Mỹ Ngụy". Lâu lâu, chúng lại đánh trống khua chiêng về vụ thuốc khai quang "Da Cam" mà Hoa Kỳ đã sử dụng trong chiến tranh. Chủ ý của chúng là kiếm Đô-La dưới chiêu bài "nhân đạo" và hàm ý, kết án Hoa Kỳ gây ra tội ác.
Tại Hoa Kỳ, nhiều trò hề do VC chủ xuớng đã được tung ra: Thành phố này "kết nghĩa" với thành phố kia ở VN. "Kết nghĩa" gì đây? "Kết nghĩa Đô-La" hay kết nghĩa "kẻ cướp gặp bà già"? Mấy tuần rồi, chuyện đơn sơ là "Hiệp Ước Hàng Không" giữa Hoa Kỳ và VC vẫn "cãi nhau như mổ bò". Làm sao mà "kết nghĩa"???
Hiện thời, hội chứng chiến tranh VN vẫn còn xuất hiện. Đầu tháng 11. 1998, khi cuốn phim "Miss Sai Gon" hay "Cô Sài Gòn" chiếu quảng cáo trên đài truyền hình ở California, đã làm cho nhiều khán giả ghê tởm. Họ ghê tởm vì nhìn thấy lá Cờ Máu và tượng quốc tặc Hồ Chí Minh xuất hiện trên TV.
Nhiều người còn ngỡ ngàng khi nghe tin, Hoa Kỳ mở nhiều lớp huấn luyện cho cán binh VC; cấp học bổng cho nhiều sinh viên -- mà tất cả đều là con cháu VC -- sang du học ở Hoa Kỳ. Chắc chắn, đây là thành phần đã được VC tuyển lựa kỹ càng, "trung thành với Đảng" và "căm thù Mỹ Nguỵ tới xương tới tuỷ". Liệu "ánh sáng Dân Chủ Tự Do" và đời sống phồn thịnh ở Hoa Kỳ, có đủ sức mạnh để cảm hoá được chúng hay không?
Chẳng có ai tin tưởng vào tinh thần phục thiện của VC và con cháu của chúng. Vì không bao giờ chúng muốn từ bỏ quyền lực và lợi lộc "cha truyền con nối"! Lẽ dễ hiểu, nếu VN thật sự có Dân Chủ Tự Do thì chế độ phi nhân VC sẽ bị giải thể. Tất nhiên quyền hành và lợi lộc của chúng cũng tiêu tan.
Điều đáng lưu tâm nữa là hồi cuối thập niên 1970, khi làn sóng "vượt biên vượt biển" dâng cao thì hàng ngàn VC đã đem gia đình, trà trộn cùng đồng bào, trá hình là "tỵ nạn"; hoặc móc nối với thân nhân -- qua các trương trình ODP, HO... và gần đây là chương trình ROVR -- để vào Hoa Kỳ "nằm vùng". Thời gian trôi qua, càng ngày VC càng "sinh sôi nẩy nở". Càng ngày VC càng gia tăng hoạt động: Kinh tài, quyên tiền gởi về nước, tuyên truyền, đầu độc giới trẻ, gây phân hoá, gây xáo trộn... và thành lập những tổ chức "cuội" – cố tình “nửa kín nửa hở” -- để đồng bào tỵ nạn nản lòng.
Qua nhiều nguồn tin khả tín thì trong cộng đồng VN -- ở rải rác trên nước Mỹ -- tổng kết có hàng ngàn "gia đình VC" chủ trương sang Mỹ để ăn bám: Chúng có khả năng đi làm, nhưng khai man để lãnh tiền trợ cấp xã hội. Nhiều kẻ lại còn châng tráo bảo rằng: "Sang Mỹ để kiếm Đô-La và cho con du học, sau này trở về VN giúp nước" -- ngầm ý là giúp chế độ VC.
Trong khi "khối VC nằm vùng" thì sinh sôi nẩy nở, càng ngày càng đông. Chúng lại có chỉ đạo, có tổ chức, có phương tiện... và có nhân lực. Ngược lại, phía "Chống Cộng" thì chỉ có "Chính Nghĩa", nhưng thiếu phương tiện, không có chỉ đạo, tổ chức lỏng lẻo... và hàng ngày lại phải lo sinh kế. Vả lại, các thế hệ cao niên, hiểu biết VC, thì càng ngày càng mai một. Còn các thế hệ trẻ thì ít người có kinh nghiệm về Cộng Sản, nên đa số thờ ơ hoặc nhiễm độc VC. Do đó, trong tương lai, nếu dân chúng VN "vô phúc" không giải thể được chế độ VC -- nhất là khi VC cấu kết với Trung Cộng hay Liên Bang Sô Viết "đội mồ sống lại" -- thì Hoa Kỳ sẽ phải đương đầu với nhiều phiền phức ngay trên đất Mỹ.
Lẽ dễ hiểu là khối "VC nằm vùng", càng ngày càng bành trướng và hoạt động mạnh. Khi chúng khống chế được cộng đồng VN tỵ nạn thì hậu quả "nuôi ong tay áo" hiện rõ. Với khối lượng hàng triệu người ở xứ tự do, chúng sẽ "nhất trí" với nhau, ủng hộ bọn thiên tả, đưa ra yêu sách này, đề nghị đạo luật kia. Nếu không được thoả mãn, chúng sẽ biểu tình rầm rộ. Biết đâu, màn kịch "Pháp Nạn 1963" sẽ tái diễn trên đất Mỹ.
Hiện thời, bọn "sư sãi quốc doanh" cũng hoạt động ở Mỹ khá mạnh. Mấy tháng trước đây, khi "Vẹm Sư" Thích Trí Dũng đến Bắc Califonia thì bị đồng bào tỵ nạn phản kháng. Bọn nằm vùng áp dụng chiến thuật "vừa ăn cướp vừa la làng". Chúng "đánh trống khua chiêng" ầm ĩ là "Pháp Nạn 1963 tái diễn ở San Jose"! Trong lãnh vực tuyên truyền, nhiều quý vị còn thấy, trong các thư viện Hoa Kỳ, có hàng ngàn cuốn sách, phim ảnh... và tài liệu xuyên tạc lịch sử, do Cộng Sản và tay sai tung ra -- với chủ đích đánh bóng VC, đả kích Hoa Kỳ và bôi nhọ phía VNCH. Cuốn "VN Máu Lửa Quê Hương Tôi" của Hoành Linh Đỗ Mậu là thí dụ điển hình.
Tổng kết những sự kiện kể trên, thử hỏi: Hoa Kỳ muốn "nuôi ong tay áo" hay muốn diễn trò "Kẻ Cướp Gặp Bà Già" trên sân khấu chính trị?
Dù chủ đích "chiến luợc" thế nào thì phương cách hữu hiệu nhất, nhanh nhất, đỡ tốn công của nhất, ít hao tổn xương máu nhất, là hỗ trợ dân chúng VN, giải thể chế độ VC. Nếu không, chắc chắn chuyện bang giao giữa VC và Hoa Kỳ, "ngàn năm mây bay" vẫn là chuyện "kẻ cướp gặp bà già". Hai thể chế Tự Do Dân Chủ và Độc Tài Gian Manh -- hiển hiện, từ bản chất đến chính sách -- hoàn toàn đối nghịch nhau, không tin tưởng nhau thì làm sao hợp tác kinh tế hay hợp tác quân sự!
Chỉ tiếc là bài học của các thế hệ cha anh -- như TT Nixon ghi trong "No More Vietnams" -- bị lãng quên, nên tình trạng "vàng thau hỗn lộn" mới tái diễn trong chính sách của Hoa Kỳ tại VN.
San Jose 26-10.1998
Trần Quốc Kháng
No comments:
Post a Comment