* NHỮ - VĂN - ÚY
.......... Để khuyến khích con cháu chung sức tạo một giòng giống văn minh và hùng cường ngạo nghễ cùng với thế giới năm châu tranh hùng gìn giữ và phát triển giang sơn, nòi giống; ông cha chúng ta thường dậy dỗ con cái khi còn tấm bé phát triển tinh hoa của chất xám bằng một câu tục ngữ hết sức ngắn gọn, vô cùng đơn giản nhưng vô cùng xúc tích, đó là câu "Người làm bằng đầu - trâu làm bằng sức".
.......... Đúng thế, chất xám là một phần thưởng vô cùng cao qúy mà tạo hoá dành riêng, tối ưu cho loài người, một -một loại động vật thượng đẳng- không khai thác bảo vật vô giá ấy, loài người không còn là một động vật vô địch nữa ; dễ bị nhiều loài động vật khác độc ác hơn, hung dữ hơn hoặc tiêu diệt hay khuất phục.
.......... Với từng cá nhân, trong gia đình, các bậc trưởng thượng là những nhân vật rèn rũa chất xám cho những thế hệ sau; trong xã hội, giới lãnh đạo chính trị cuả quốc gia có trách nhiệm bảo vệ các tài nguyên -nhân lực- quí cuả đất nước để đáp ứng được nhu cầu và ước nguyện của tiền nhân.
.......... Viết tới đây tôi lại trạnh lòng nhớ đến một vị anh hùng cuả miền Nam Việt Nam đã tuẫn tiết đền nợ nước ngày 30 - 4 - 75 khi chế độ VIỆT NAM CỘNG HOÀ bị làn sóng đỏ từ Bắc phương tràn ngập, phũ phàng nhận chìm tất cả; tạo nên một cảnh tang thương đến độ giống nòi có thể bị hủy diệt: thế hệ 1 - thế hệ đương thời bị đốn gục; thế hệ 2, thế hệ bị tàn phế; thế hệ 3, thế hệ bị còi cọt.... Trong khi đó giòng giống loài người khắp năm châu đang bứt phá mãnh liệt trên con đường chạy đua của nhân loại
.......... Tôi muốn nói tới Thiếu Tướng TRẦN VĂN HAI, người đã tuẫn tiết theo sư đoàn 7 nơi đại bản doanh là căn cứ trại ĐỒNG TÂM ở MỸ THO!
.......... Tôi có dịp biết Thiếu Tướng TRẦN VĂN HAI ngày ông còn là ĐẠI TÁ giữ chức vụ TỔNG GIÁM ĐỐC CẢNH SÁT QUỐC GIA, khi đó tôi là ký giả nhật báo Chính Luận do Thượng nghị sĩ là Chủ nhiệm.
.......... Một hôm khoảng cuối tháng 3 năm 1970 Đại Tá Tư lệnh cho viên sĩ quan Tùy viên của ông mặc dân sự đến tìm tôi tại toà báo và trao cho tôi một tấm thiệp viết tay, đơn giản và chân tình, với mấy chữ: " Hân hạnh mời ông Ký giả THANH CHIÊU - bút hiệu của tôi- tham dự một cuộc trà đàm với tôi vào lúc 16g ngày......... nơi phòng thất tại Bộ Tư Lệnh".
.......... Dĩ nhiên tôi hân hạnh nhận lời, nhưng lòng đầy thắc mắc.
.......... Cuộc gặp gỡ đối ẩm với vị Tư lệnh CẢNH SÁT QUỐC GIA ngày hôm đó, đúng ý nghiã của một cuộc trà đàm, hầu như không xoáy vào một chủ đề nào có chủ đích nhưng hầu như bàng bạc làm một cuộc viễn du rộng lớn trên nhiều lãnh vực cuả Quốc gia.....Ông chú ý nghe tôi nói nhiều hơn là bàn luận; khi ông ngỏ lời thì có tính cách gợi tôi hoặc đào sâu thêm vấn đề, hoậc chuyển đề....
.......... Cuộc trà đàm ấy kéo dài cho tới 18g, hình như vị Đại Tá TƯ LỆNH không thất vọng; khi tiễn khách xuống khỏi bậc thềm cuối cùng, trước khi rời cái bắt tay lưu luyến cuối cùng như không muốn dứt, 2 lần ông nhấn mạnh với tôi một câu:
............ .... - Tôi rất mong sẽ có những cuộc trà đàm như thế này trong tương lai, chúc ông Ký giả thành công trên bước đường lập nghiệp!
.......... Và quả nhiên, sau này giữa chúng tôi còn có ít nhất nửa tá trà đàm khác nữa, lần trà đàm cuối cùng với Ông, khi ông đang giữ chức vụ CHỈ HUY TRƯỞNG Trường HUẤN LUYỆN ĐỒNG ĐẾ (ĐẦM ĐẾ ?) Nha Trang, trong dịp lễ mãn khoá một khoá huấn luyện Sĩ quan Đặc biệt có TỔNG THỐNG NGUYỄN VĂN THIỆU chủ toạ và phái đoàn Trung ương tháp tùng về tham dự. Với tư cách Chủ tịch Ủy Ban -một trong15 nhân vật Chủ Tịch đoàn cuả Quốc Hội-, tôi đại diện cho thành phần Lập Pháp (Hạ nghị Viện) , cùng đến Trung Tâm Đồng Đế, cũng trong chuyến máy bay số 1 chở Quốc khách!
.......... Sau khi dự xong lễ mãn khoá, Tướng TRẦN VĂN HAI ngỏ ý mời tôi ở nán lại để dự một buổi trà đàm nữa; ông hưá tìm phương tiện máy bay đưa tôi về Thủ đô ngay tối hôm đó!
.......... Đã khá lâu -kể từ ngày ông rời chức vụ TỔNG GIÁM ĐỐC CẢNH SÁT QUỐC GIA- không có dịp trực tiếp tâm sự với nhân vật khả kính này, tôi nhận lời không cần suy nghĩ. Vì vấn đề an ninh, Tổng Thống NGUYỄN VĂN THIỆU được báo cáo ngay 5 phút sau đó!
.......... Trong cuộc trà đàm này, vì tình cá nhân với cá nhân đã khá thâm sâu, tôi hỏi thẳng Tướng HAI một điều mà tôi đã từng thắc mắc từ sau cuộc hội kiến lần đầu ở Bộ Tư lệnh Cảnh Sát:
............ ... - Thưa THIẾU TƯỚNG Chỉ huy Trưởng, tôi có một vấn đề thuộc lãnh vực tư muốn được nghe ý cuả Thiếu Tướng...
.......... Không cần đợi tôi dứt câu rào đón, Ông cười rất tươi:
............ ... - Tôi sẵn sàng nghe như những lần đã từng nghe ông Dân Biểu tâm sự khi ông còn thiếu thời; nếu không thuộc phạm vi bí mật Quốc Gia, tôi sẵn lòng đáp ứng như với một người bạn tâm giao!
.......... Tôi đặt vấn đề với Tướng HAI:
............ ... - Thưa Thiếu Tướng, chắc Thiếu Tướng là người hiểu rõ hơn ai hết, vì Thiếu Tướng là người trong cuộc. Giữa tôi với THIẾU TƯỚNG, một người là TƯ LỆNH CẢNH SÁT QUỐC GIA, một người chỉ là phóng viên một tờ báo; không họ hàng thân thích, cũng không có ai là thân hữu tiến cử; tại sao tôi thấy Thiếu Tướng dành cho tôi khá nhiều ưu đãi có tính cách bảo vệ?
.......... Tướng Hai đáp ngay, tự nhiên và đơn giản:
............ ... - Ông Dân Biểu nhắc tôi một trường hợp có gia trị điển hình!
............ ... - Như vụ Thiếu Tá hải quân TRƯƠNG QUANG NGHIÊM Tiểu khu phó Tiểu khu Bình Dương vì bảo vệ sòng bài của mụ vợ bé (chủ hiệu thuốc Tây VÂN HÀ ở Trung Chánh), ông ta đã đến tận nhà tôi nhục mạ, đe dọa; lúc đó sự nghiệp chính trị của tôi chưa hề có; tôi chỉ là một nhà báo kiêm Ủy viên Hội đồng nhân dân xã Trung Mỹ Tây; với chức vụ "Hội đồng nhân dân xã" thì một ông Tiểu khu Phó coi như là con giun con dế, dầy xéo thế nào mà chẳng được!
.......... Vẫn như thói quen, chờ tôi đặt câu hỏi tiếp:
............ ... - Động cơ nào thúc đẩy Thiếu Tướng đã hành động yểm trợ tôi ngoài sự có thể tưởng tượng được của tôi như là đích thân "hộ tống" tôi và gia đình tôi đang "tỵ nạn" tại Câu Lạc Bộ Báo Chí ở đường Lê lợi về tới nhà tôi ở Trung Chánh; Thiếu Tướng trực tiếp ra chỉ thị cho viên Đại Úy TUẤN Trưởng chi Cảnh Sát HỐC MÔN một nghiêm lệnh: "Tôi đã hộ tống ông ký giả và gia đình về tới đây an toàn, bây giờ là phần nhiệm cuả anh ĐẠI ÚY. Anh có nhiệm vụ bảo vệ Ông Thanh Chiêu cũng như gia đình của ông ở nơi này tuiyệt đối an toàn. Nếu có kẻ nào đến lăng mạ hay đe doạ, Cảnh sát phải lập biên bản giải toà trong tình trạng khẩn cấp; nếu có kẻ nào dùng võ trang đến hành hung, Cảnh sát có nhiệm vụ đẩy lui các cuộc tấn công bằng tất cả khả năng mà Cảnh sát có; báo cáo ngay cho tôi, bất kể giờ giấc nào , ngày hoặc đêm!
.......... Đại Úy Tuấn đứng tư thế nghiêm cứng người, chẩy mồ hôi trán; có lẽ ông ta không ngờ cơ sự lại có vẻ động trời đến như vậy. Ngay chiều đó, có hai Cảnh sát thuộc khối "BẢO VÊ YẾU NHÂN" mang cả súng ngắn lẫn súng dài và một máy truyền tin bộ đàm đến trình diện tôi; một người xin được ở chung nhà với tôi để bảo vệ gần; một người thư xếp ở nhờ nhà lối xóm để bảo vệ vòng ngoài.
.......... Tối đến thì nhân số tăng gấp đôi.
.......... Nghe xong câu chuyện, Tướng HAI hài lòng như một người đã làm tròn một nhiệm vụ:
............ ... - Đúng thế, Ông DÂN BIỂU ạ, tôi là TƯ LỆNH CẢNH SÁT, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ tài nguyên của Quốc gia để sau này Quốc gia có nhu cầu thì kho tàng có sẵn để cung ứng. Ông là một tài nguyên qúy thì tôi càng có nhiệm vụ phải làm tròn trách nhiệm!
.......... Ngừng vài giây như lựa lời phát biểu:
............ ... - Cái cây THANH CHIÊU NHỮ VĂN ÚY đã đâm bông kết trái, mới một thời gian ngắn mà có dáng dấp như một cây cổ thụ, mong ông, mãi mãiđừng phụ lòng những anh em Quân cán chính có nhiệm vụ gìn giữ tài nguyên cho đất nước!
.......... Không ngờ lần trà đàm ấy là lần chót với vị tướng quân TỬ NHƯNG CHÍ HÙNG BẤT TỬ (còn nưã)
............ ......... ......... ......... ......... ......... ......... ......... ....
CHÚ THÍCH: (1) Ý trích đoạn trong tập hồi ký cuả tác giả mang tựa đề "HỒ CHÍ MINH, một triều đại ngàn thu gục mặt"! xuất bản khoảng đầu tam cá nguyệt cuối năm 2010!
..........
No comments:
Post a Comment