Vài suy nghĩ về “Món Ăn Chân Lý” của Dương thu Hương
Bài 2 (tiếp theo)
GS Xuân Vũ Trần Đình Ngọc
Hồn Trương Ba, da hàng thịt.
Tôi đã nghĩ đến thành ngữ này khi so sánh cái tâm trạng của chị lúc viết “Những thiên đường mù” và ngày nay “Đỉnh cao chói lọi” và “Món ăn chân lý”. Người bình dân thường gọi những kẻ đó là những “con ốc mượn hồn” Mượn hồn nên những gì ốc làm không phải của ốc, mà là của một thứ ốc tầm gửi tào lao nào đó.
Nhà tư tưởng Pascal đã nói:”L’homme est un roseau, mais un roseau pensant” Con người là một cây sậy nhưng là cây sậy biết suy nghĩ” Tư tưởng Đông phương thì cho con người “Nhân linh ư vạn vật” chứ không như Karl Marx và môn đồ, như Stalin, Lenin, Mao, Hồ...coi con người chỉ là một dụng cụ sản xuất không hơn không kém.
Marx và Engels đã hoang tưởng và sai lầm ngay từ đầu, dẫn dắt nhân loại (những kẻ tham lam, ích kỷ, biển lận, khờ khạo và cuồng tín) vào một mê hồn trận khiến gây ra cả tỉ tội ác và làm hư hỏng, thối rữa một phần nhân loại. Rất không may, cái phần nhân loại mạt rệp đó lại có dân tộc Việt Nam.
Nhờ có cuộc phản tỉnh của Liên Xô và các chư hầu CS Đông Âu đầu thập niên 90 không thì cả cái thế giới này đã trở thành một bãi chiến trường và con người còn đói khổ nhục nhằn không biết thế nào mà kể.
Nói như vậy không có nghĩa là đồng ý, ca tụng chủ nghĩa tư bản. Chủ nghĩa tư bản cũng có những cái dở (và cái hay) của nó. Nhưng khía cạnh tư tưởng ấy không nằm trong phạm vi bài này.
Cuộc đời chúng ta, mỗi người, bắt đầu từ một cái nhân (noyau). Mọi sự mọi việc cũng đều có một cái nhân. Từ cái nhân ấy mà nó sinh ra cái quả. Các cụ ta nói: “Nhân nào quả ấy, cây nào trái ấy” Con người sống, hành sử quyền làm người chính là tạo cái nhân cho những gì sau này sẽ gặt hái, thí dụ về cuối cuộc đời hay sau khi chết. Cái nhân cụ Nguyễn Du tạo ra là cuốn Kim Vân Kiều, nay cụ được hưởng cái quả văn chương Kiều.
Cái nhân ông Hồ chí Minh tạo ra là cái nhân Ác tất nhiên kết quả sinh trái là phải Ác. Cây nào sinh trái đó. Đức Phật, Đức Chúa gieo nhân thiện thì hái được trái lành. Hitler, Stalin, Tần thuỷ Hoàng, Lê Chiêu thống, Mạc đăng Dung, Hồ quý Ly, Trần ích Tắc... gieo nhân ác thì phải hái quả Ác. Dù cho sông cạn đá mòn, chân lý ấy muôn đời không thay đổi. Kẻ ác dù có trốn tránh được pháp luật (thời gian nào đó) thì miệng tiếng muôn đời vẫn không buông tha. Rất nhiều tên cướp lòng dạ chai đá nhưng đến lúc đối diện với tử thần cũng xin quy y, xin rửa tội. Ông Hoàng minh Chính (đồ đệ Hồ nhiều năm, bắn giết đồng chủng nhiều năm, dạy bọn cán bộ của Hồ cách giết người...) mới vài năm nay là một trong số đó.
Đã nhiều năm chị suy nghĩ và muốn đứng với dân tộc, tôi đoán thế, dựa theo những bài chị viết, để hái những trái lành, nhưng bởi cái tâm trạng do dự, tiến thối lưỡng nan (dilemme) và cái nào cũng thích, chị lại thay đổi lập trường. Vì thế tôi mới nói chị là ốc mượn hồn, hoặc là hồn Trương Ba, da hàng thịt.
Dân tộc là trường tồn. Ông Hồ chí Minh hay đảng Việt Minh hay bất cứ vua chúa, anh hùng nào đi nữa chỉ là giai đoạn. Chị bỏ cái trường tồn để chạy theo cái giai đoạn, bỏ cái Thiện để theo cái Ác sao?
Ngoài ra, công tội rồi sẽ được lịch sử phê phán công minh. Thế giới ngày nay nhỏ như một cái huyện ngày xưa, chuyện gì rồi người ta cũng lôi ra hết. Cha con ông Saddam Hussein (Iraq) giết người Kurds và người Shiite không gớm tay thì cả ba cha con, ông ta và hai con trai, Uday, Qsay lại chết thảm dưới tay người Mỹ. Polpot, Ieng Sary, Duch và đồng bọn giết gần 2 triệu người Cam-bốt năm 1975, đã phải ra toà án quốc tế lãnh án tử hình. Còn rất nhiều kẻ khác không thể kể xiết. Hơn 10 triệu oan hồn do ông Hồ và bè lũ giết sẽ có ngày những oan hồn ấy về đòi mạng. Chỉ riêng một cái mạng Nông thị Xuân, ông Hồ đã phải lên ghế điện!
Thiện ác đáo đầu chung hữu báo
Chỉ do lai tảo dữ lai trì
Lành, ác rồi cũng đến ngày phải trả quả
Chỉ hoặc đến sớm hay đến muộn mà thôi!
Chứ với đầu óc của một cây viết như chị, tôi không nghĩ là chị không nhìn ra những tội ác, những đày đoạ dân tộc, những sai sót chết người của ông Hồ chí Minh và thủ hạ.
Nhân tiện, tôi cũng xin nói rõ cái hảo cảm của một số bạn đọc người Việt tị nạn CS tại hải ngoại khi đọc thiên đường mù của chị năm xưa là, trong cái chế độ ngu dân, “bế quan toả cảng” của vgcs, thầy không mà sách cũng không, học hỏi thâu thái và trở nên có tài viết lách như chị không phải là có nhiều. Nếu chị sống ở miền Nam Việt Nam Cộng hoà 21 năm, tức từ 7 tuổi đi học lớp 1 (1954), cho đến khi miền Nam sụp đổ năm 1975 tức 28 tuổi thì tôi tin chắc chị còn tiến bộ hơn nhiều.
Để tiếp nối bài I, xin mời chị đọc.
3- Những cái gương trước mắt
Cựu Tổng Thống Nga Boris Yeltsin, sau khi làm cuộc cách mạng Dân chủ, Tự do, Nhân quyền đích thực năm 1991, ông đã tuyên bố:
“Chế độ Cộng sản không thể sửa chữa được. Chỉ có một cách là bỏ hẳn nó, triệt tiêu nó đi thay thế bằng một chế độ khác.” Chế độ khác ấy ông Yeltsin đã hiến cho dân Nga là chế độ Dân chủ, Tự Do, tôn trọng Nhân quyền.
Còn cựu Tổng Thống Gorbachev thì sao? Ông tuyên bố (không nguyên văn) : “Chủ nghĩa Cộng sản đã sai lầm ngay từ khi nó mới sinh. Con quái vật CS càng ngày càng phình to tôi không cách gì trị nó được, tốt hơn là phải trừ khử nó đi! Cả cuộc đời tôi tận tuỵ cho cách mạng nhưng điều làm tôi hài lòng nhất là tôi đã đưa nước Nga vào con đường Dân chủ.”
Hợp lý thay và hào hùng thay là những lời lẽ và quyết định thuận ý dân, hợp lòng trời của các nguyên lãnh tụ Sô Viết, những hậu duệ của Stalin và Lenin, những con đẻ của cuộc cách mạng Mác-xít tháng 10-1917.
Dân Ba Lan sau khi tiêu diệt được chế độ CS, họ bảo nhau cho đến tận thế không bao giờ vướng vào cái chế độ dã man đó nữa. Dân Ba Lan ngày nay nói Aids không sợ bằng chế độ Cộng sản! CS ghê tởm hơn Aids! Đó là cái chế độ mà thần tượng Hồ chí Minh của chị đã đem vào đất nước ta từ 3-2-1930, tạo nên một biển máu, núi xương vô cùng tàn khốc trong lịch sử loài người và lịch sử dân tộc!
Còn Ceausescu chủ tịch nhà nước Lỗ ma ni? Y và vợ y chống lại cách mạng dân chủ, tự do năm 1991, y đi trốn nhưng bị dân chúng lôi ra giết chết. Y ngoan cố muốn quay ngược bánh xe lịch sử của nhân loại. Y mang xú danh muôn đời!
Sau khi các đảng CS Đông Âu cùng Liên Xô sụp đổ tan tành cùng với bức tường ô nhục Bá Linh, vgcs của Hồ không còn chỗ dựa nên phải muối mặt cố làm hoà bám lấy Mao sếnh sáng để kiếm chút cơm thừa canh cặn. Cuộc chiến 1979 và 1988 hai bên đã tặng nhau đủ thứ đại pháo, đủ thứ hoả tiễn, AK, B40...Xe tăng Trung cộng quần nát Lạng Sơn, Cao bằng; anh lớn trầy môi còn anh nhỏ dập ngực, chả còn cái tình vừa là đồng chí, vừa là anh em, núi liền núi, sông liền sông, “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” như Hồ vẫn dạy cho cán bộ đọc vanh vách cả ngày để nịnh quan thầy.
Hồ và đám chóp bu Hà Nội quá nhục nhưng phải cắn c. mà lậy “thiên triều” xin tha cho cái tội vô ơn bội nghĩa và hỗn láo sau khi thằng thầy dạy cho một bài học. Tự đó tởn! Cái tròng Trung cộng giương ra, con mồi vgcs chui vào, bẫy sập xuống. Chấm hết!
Hồ đã có ý định bán nước (y như bố tôi đã nói ngày 20-8-1945 ở Hải Phòng) khi Hồ ra lệnh cho Phạm văn Đồng ký Công Hàm gửi Quốc vụ viện Trung cộng Chu ân Lai từ 1958, dâng Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung cộng để đổi lấy vũ khí đạn dược, quân trang, dược phẩm, thực phẩm mà cưỡng chiếm miền Nam Việt Nam.
Ngày 2-12-2007, Trung Cộng ra Văn thư Hành chánh sáp nhập hai quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa vốn là của nước Việt Nam hơn vài ngàn năm nay (hay từ khi dựng nước) vào huyện Tam Sa, thuộc tỉnh Hải Nam của Trung Cộng. Khi đồng bào và anh em Sinh viên, học sinh tại Hà Nội và Sàigòn biểu tình phản đối Trung cộng xâm lăng trước tòa đại sứ Trung cộng thì Việt cộng cho công an đàn áp và giải tán. Trong khi ấy, ngưòi phát ngôn của Bộ Ngoại giao Trung Cộng phát biểu rằng:
“Hai quần đảo này là của Trung quốc, không cần phải bàn thảo dài lời. Chính Phạm văn Đồng, Thủ tướng nước VNDCCH, bằng văn bản, năm 1958 đã xác nhận quyền đó của Trung quốc.”
Từ vụ Hoàng, Trường Sa này, đã hàng chục lần, Hải quân Trung Cộng bắn giết ngư dân Việt đánh cá quanh đó, cả mấy chục ngư dân đã chết oan, số khác bị tàn phế (xã Hoằng Trường, Thanh Hoá) số khác nữa bị bắt đòi tiền chuộc và mới tuần cuối tháng 5-09, tầu Trung cộng đâm chìm tầu câu mực của ngư dân VN (coi cuối bài). Tất cả những vụ đó, Nhà nước vgcs, Quốc hội, Thủ tướng...câm như hến. Chị có thấy cái nhục nào của một quốc gia như thế không!
Đề nghị chị nếu quên chưa viết mục Hồ dâng Hoàng, Trường Sa này cho kẻ thù truyền kiếp là Trung cộng trong “Đỉnh cao chói lọi” và tất cả các mục tôi nêu ra trong bài này mà chưa hiện diện trong ĐCCL thì nên viết một bản Phụ đính kèm vào cuốn sách cho đầy đủ kẻo ông Hồ, người đã chết, thần tượng của riêng chị, nhân vật chính trong ĐCCL thấy thiếu sót không siêu thoát được!
Ngay từ 1945, những khi Hồ sang triều kiến Mao để chịu lệnh, nhiều lúc cùng Mao nằm hút thuốc phiện và hưởng gái non, lẽ nào Mao không đề cập đến vịnh Cam Ranh, Cao bằng, Lạng sơn, giáp ranh giới, Nam quan , Bản giốc, các cột mốc biên giới giữa hai nước, cửa khẩu Hải Phòng, vùng yết hầu Tây Nguyên, đường xe lửa Vân Nam-Hà Nội v.v...là những điểm chiến lược của toàn vùng, kẻ nào nắm được những điểm chiến lược đó, kẻ ấy thắng!
Một học sinh Trung học (thuộc VNCH chứ không phải học sinh XHCN của ông Hồ) thuộc sử nước nhà cũng biết từ 4,000 năm nay, không lúc nào Tàu không mơ tưởng mở rộng biên giới xuống phía Nam, phía biển để phát triển Hải quân và ngư nghiệp! Chính vua Trần Nhân Tông (1279-1298) đã có chúc thư cho dân ta và con cháu về điều đó!
Trung cộng đã nhìn rất xa nên đã cài người vào chính phủ của Hồ, Hội đồng Nhân dân, Viện Kiểm soát, tóm lại mọi cơ quan đầu não để khống chế người Việt. Người Việt nào hơi hó hé chống chúng là đi mò tôm ngay. Cái gương Đặng thái Mai hồi Hồ còn sống lẽ nào chị quên được? Khoảng chục năm nay, mười sáu tướng tá vgcs trên một chiếc máy bay quân sự bay sang Lào, đã đâm vào núi chết hết. Người hiểu chuyện bảo những tướng tá này có manh nha chống Trung cộng nên chúng nhổ cỏ.
Mai mốt ở Tây Nguyên chị sẽ thấy, chúng lập thành làng, huyện và cả thị trấn, người cai trị chúng là chính chúng. Người Việt Nam phản đối chúng thì ban đêm chúng cho đi mò tôm. Chúng lấy vợ là gái Việt, đẻ con, vợ con chúng phải nói tiếng Phổ thông như chồng và cha, học chữ Hán, Văn hoá là văn hoá Tàu, phim Tàu, đào kép Tàu, anh hùng Tàu, lệnh lạc từ bên Tàu, chúng đâm rễ sâu xuống lãnh thổ Việt Nam và không cách gì đuổi chúng về nước được nữa. Hiện chúng đã cho cả trăm giáo viên Tàu sang dạy Hoa ngữ và chữ Hán. Người Tàu tự do vào Việt Nam mà không cần Visa, mua nhà, lấy vợ đẻ con tự nhiên như đất nước này là của chúng không ai dám làm gì! Hồi Thế vận hội Bắc Kinh 2008, chúng trương cờ 5 sao đi khắp phố phường Sàigòn ca hát, nhảy múa y như nơi đó là đất nước của chúng nhưng bọn công an khốn nạn chỉ rành chuyện bắt nạt dân Việt, còn Tàu muốn làm gì thì làm không dám động đến một sợi lông của chúng. Một Kỹ sư Việt ở Hà Nội bị bọn thanh niên Tàu hè nhau đập chết ở ngoài đường giữa ban ngày nhưng không ai dám đụng đến chúng! Bọn chóp bu Hà Nội cũng mần ngơ!
Chuyện mất nước về tay Tàu tôi đã cảnh báo đồng bào ta trên báo chí hải ngoại hơn chục năm nay rồi!
Võ nguyên Giáp từ tháng 1-2009 méo mặt vì chuyện bùn đỏ bauxite Tây Nguyên bán nước. Y đi năn nỉ Nguyễn tấn Dũng bỏ vụ bauxite Tây Nguyên nhưng bố bảo Dũng không dám vì Dũng đã ăn chịu với Hồ cẩm Đào, chính Đào lựa Dũng cho làm Thủ tướng (thay vì Vũ Khoan giỏi hơn và chín chắn hơn), tất nhiên Dũng phải hứa trung thành tuyệt đối! Còn Mạnh, Triết, Trọng và 500 tên đại biểu Quốc Hại thì cũng là những con hến thôi! Chúng còn thở nhưng đã chết lâu rồi ngoại trừ lúc chúng tìm cách đào khoét của người dân và tiền ODA (viện trợ) cũng như ăn cướp nhà đất ruộng vườn của dân!
Nếu từ 1945 Hồ biết thương nước yêu nòi, biết gạt bỏ những tham vọng cá nhân và đảng của y, giữ lấy miền Bắc sau khi được chia năm 1954, lo cho dân bớt đói nghèo, đứng độc lập với mọi quốc gia CS kể cả Trung cộng, không có tham vọng cưỡng chiếm miền Nam mà để cho hai miền cùng lo kinh tế giáo dục cho dân, như Bắc và Nam Triều tiên, như chính sách Tito của Nam tư, gần như Sihanouk của Cao Miên hay cương quyết không du nhập chủ nghĩa CS vào lãnh thổ như TT Lý quang Diệu của Singapore (Lý quang Diệu gốc người Trung Hoa, rất dễ lọt vào quỹ đạo của Mao trạch Đông, nhưng Lý đã cứng rắn giữ cho đất nước có tự do dân chủ và không đi theo CS). Nếu ông Hồ biết những điều sơ đẳng ấy thì ngày nay dân nước đã tiến bộ biết bao nhiêu, người Việt đâu cần chạy tứ tung đi khắp hành tinh kiếm ăn, trốn vgcs như trốn si-đà, bỏ quê cha đất tổ, gia tài ruộng nương, mồ mả ông cha, tha phương đất khách chỉ cầu hai chữ tự do!
Ông Hồ và bọn Việt Minh chính là cái quái thai ghê tởm thời đại, con yêu tinh đội lốt người chứ là con người có ai nỡ nhẫn tâm đầy đoạ, giết chóc dân nước hãi hùng, kinh khiếp, dã man đến thế?
Vậy mà chị lại cố bào chữa con người này, bỏ mặc hơn 10 triệu người đã vì y mà tức tưởi nằm xuống, vì y mà tan nát gia đình, mất hết cả một cuộc đời. Tôi thiển nghĩ chị cũng đã đánh mất nhân tính chứ nếu còn là con người thì đâu có nâng bi một con quỷ nhập tràng, con yêu râu xanh như vậy?
Có lẽ chị và con gái chị không vướng phải trường hợp Huỳnh thị Thanh Xuân và nhiều cháu gái khác bị Hồ cướp trinh, chị em chị không ai là Nông thị Xuân, Nguyễn thị Vàng, Nguyễn thị Minh Khai hay Tăng tuyết Minh, cũng không có ai là Nguyễn tất Trung và em hắn nên chị, với đôi mắt kiêu căng ngạo mạn nhưng mở chưa đủ lớn để nhìn mọi sự việc đến cốt tuỷ của nó, vội hoan hô, quỳ mọp cắn cỏ mà lậy.
Nếu chị là cháu của bố tôi, được nghe bố tôi nói khi chúng tôi đi đón ông Hồ xuống Hải Phòng tháng 8 năm 1945, chắc chị sẽ có sự suy nghĩ rất khác.
Viết được dăm ba cuốn tiểu thuyết có chút ít tư tưởng chống bọn chóp bu Hà Nội, nhờ đó người Việt tị nạn vgcs ở hải ngoại có cảm tình với chị, chị ngạo mạn nghĩ rằng người VN đều dưới tay chị hết thảy và chị muốn viết gì họ cũng tin, dù là viết chạy tội cho một thằng bán nước, giết đồng bào.
Chị đã lầm to, chị Dương thu Hương!
Dân trí ngày nay khá rồi không phải như lúc nào chị cũng coi khinh dân Việt là mù chữ, dốt nát, ngu đần nên chị mới viết cái câu trong cuối bài của chị.
Khi xưa chị nói chị ỉa phẹt lên đầu bọn Bắc bộ phủ nhưng nay chị lại viết cuốn sách đỉnh cao “muốn thọi” này, thực là tiền hậu bất nhất!
Người suy nghĩ bình thuờng cũng thấy bọn Bắc bộ phủ này đầu têu là giặc Hồ, chị ỉa phẹt lên đầu bọn Bắc bộ phủ tức ỉa phẹt lên đầu Hồ. Nay mới biết chị nói vậy nhưng không phải vậy, chị viết sách phong thánh Hồ. Chắc chị nghĩ rằng với cái tài viết lách, (thực sự nhiều câu quá ngớ ngẩn, vô nghĩa chẳng ai biết chị muốn nói gì do cóp nhặt ngoại ngữ rồi dịch ra để loè bà con) chị sẽ chuyển bại thành thắng, chuyển những điều chửi rủa Hồ thành ra những nhớ ơn, đề cao, vinh danh Hồ như một vĩ nhân của nước VN. Chị đã lầm to rồi và chính vì chị tối tăm như thế, cả chị và Hồ càng xuống đống bùn đen sâu hơn.
Ngạn ngữ Mỹ có câu: “Dù có bôi môi son cho con lợn thì nó cũng vẫn là con lợn” Even though you use lipstick for a pig, it’s still a pig”.
Con heo nọc cũng vậy, dù chị có trét cả tạ son, tấn phấn vào mặt nó, nó vẫn là con heo nọc tai xanh, lở mồm long móng, mang mầm bệnh H1N1 ai nấy phải tránh xa. Sẽ có một ngày toà án quốc tế La Haye xử tội diệt chủng bọn vgcs, lúc đó chị cố mà làm thầy cãi cho chúng, như chị nói “l’avocat du diable!”
Những sự thực lịch sử, vì có nhiều triệu người nhìn vào và đã kinh qua, đã sống, không ai có thể thay trắng đổi đen dù lưu manh như bọn vgcs đã và đang làm. Chị ví Hồ tặc với các triều vua Đinh Lê Lý Trần mà không ngượng miệng, các triều Đinh Lê Lý Trần có triều nào giết người không cùng chính kiến với mình không? Vua Quang Trung sau khi giết hơn 20 vạn quân Thanh, vào Thăng Long với áo ngự bào và cả mặt mày đen thuốc súng, Ngài vẫn hạ lệnh cho các quan đối xử tử tế với tàn quân Tàu xin đầu hàng, cấp phát lương thực và quần áo cho họ về Tàu. Nên nhớ đó là người Tàu, kẻ thù của Ngài chứ không phải nguời Việt Nam.
Hitler quá dã man nhưng y chỉ giết Do Thái và các người không phải người Đức. Trái lại y bao bọc, che chở người đồng chủng của y. Hồ tặc, trái lại, khom lưng quỳ gối trước ngoại bang, nhất là Nga-Tàu nhưng ruồng người Việt thủ tiêu hơn lang sói khi y nghi ngờ người này không đồng chính kiến với y! Cái gương cựu TT Võ văn Kiệt, Trung tướng Nguyễn Hùng v.v...còn sờ sờ trước mắt!
Có triều đại nào công an đông hơn người dân, dùng công an để dò xét người ta ăn, uống, đại tiện, tiểu tiện, làm tình, chùi đít cho con lúc nào, dùng công an và còng số 8 để đè nén áp bức hơn cả quân Minh, hơn cả thực dân Pháp; chị viết đa số dân Việt vẫn yêu ông Hồ mà chẳng hiểu người ta đã khinh bỉ gọi ông ta là con chó đẻ. Một trong hàng trăm câu Ca dao tân thời:
Thằng Hồ cùng với thằng Tôn
Cả hai thằng đó đã chôn dân mình
Thằng Duẩn cùng với thằng Minh
Cả hai thằng đó tử hình mới cam!
Có ai khốn nạn như Hồ
Bỏ con, giết vợ một lô một bày
Lạy thằng cố vấn bằng thày
Đoạ đày dân nước không ngày nào no!
Ca dao dân gian chửi Hồ và bè lũ, muốn chép lại phải cả cuốn sách dày. Sau này sẽ có một Ban Tu Thư làm công việc đó.
Phạm quế Dương, cựu Đại tá CS là người đầu tiên gọi Hồ là “thằng Hồ dâm tặc” chứ không phải những người chống Cộng hải ngoại chúng tôi như chị kết án! Còn những người thoá mạ Hồ thì cả nước, ngày nay tất cả đã biết rõ hành trạng của Hồ, có nghĩa hết bị bịp. Hồ nếu giỏi như chị ca tụng sao lại phải cấm tự do ngôn luận, cấm báo tư nhân, sao lại phải dạy trẻ từ thuở lên 3 phải kính yêu bác Hồ, sao lại phải dùng đủ mọi cách để nhồi sọ tẩy não, dạy chúng hỗn láo với cha mẹ, ông bà, với cả Chúa, Phật (là những đấng chỉ dạy điều lành) để chỉ tôn thờ mình Hồ? Chính chị khi còn quàng khăn đỏ cũng đã lậm cái mầm ung thư nọc độc của Hồ nên dù đã tìm hiểu nhiều về Hồ vẫn không tẩy rửa cho hết nọc độc được!
Nọc độc Hồ đã ngấm sâu quá rồi!
Hữu xạ tự nhiên hương, có đức có tài, làm tốt cho dân, không bao giờ dân bỏ. Chị coi nhiều Tổng thống Pháp Mỹ, Dân biểu, Nghị sĩ họ ra tranh cử nhiều lần vẫn được dân ủng hộ. Hồ chưa bao giờ phải ra tranh cử (vì nếu ra là thua, ở hải ngoại ngày nay nếu phải bỏ phiếu chọn giữa Hồ và LS Lê thị Công Nhân hay Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh thì tôi cá với chị Hồ thua đứt đuôi con nòng nọc) Vì vậy Hồ cứ bắt ép dân, loè bịp dân, tự quyền ở trên ngôi vua suốt đời, không kể gì đến dân, áp dụng chế độ toàn trị độc tài, cha truyền con nối để vinh thân phì gia. Những phi lý, phi dân chủ ấy không do Hồ thì do ai? Mà nào con Hồ, tên Nông đức Mạnh có giỏi giang gì cho cam? Một thằng ngu đần dốt nát, chó nhảy bàn độc, vô tài bất đức, Tàu chưa gọi đã sang cắn c. lậy từ ngoài cửa lạy vào! Những cái nhục của dân tộc là từ đó, chị nên ghi vào Phụ đính cho cuốn Đỉnh cao chói lọi cho hoàn chỉnh!
Cái kiểu tôn sùng cá nhân, tôn sùng Hồ, như chị cổ võ ngày nay đã lỗi thời dù chị đang sống ở kinh đô ánh sáng. Có lẽ chị đã là “cháu ngoan bác Hồ” quàng khăn đỏ quá lâu, óc đặc sệt những tư tưởng ba trợn và hình ảnh dâm đãng, ăn cướp của Hồ nên dù chị sang Paris ở hàng chục năm, những thứ nhồi sọ đó không tẩy rửa đi được, nó đã thoát ra từ ngòi bút lòn trôn vớ vẩn của chị!
Xin trích lại câu chị đã viết:
“Trở lại sự kiện “UNESCO bị đẩy lùi”, tôi xin đáp: không chiến thắng nào chiếm đoạt bằng thủ đoạn có thể đứng vững với thời gian. 19 năm trước, nếu cuộc thảo luận này diễn ra tại Thượng nghị viện Pháp thì giờ đây, tôi cũng vào chính nơi ấy để phát biểu ý kiến của mình qua chương trình truyền hình Bibliothèque Médicis.”
Chị DTH! UNESCO bị đẩy lùi là ý trời đấy chị. Ý trời cũng là ý dân, dân khắp thế giới chỉ trừ những đứa mù (mắt vẫn mở trao tráo mà vẫn mù) trong đó có chị! Ông Hồ mất cái vinh danh ấy tôi không được lợi lộc gì, những người mắt sáng không được gì nhưng nếu sự việc ấy diễn ra thì cái thế giới này chính là thế giới của quỷ (le monde du diable)! Vì sao? Vì một thằng già lừa lọc phản dân hại nước Việt Nam (chính chị công nhận ngày 30-4-75) hoang dâm vô độ, ăn cắp thơ văn, phá trinh những đứa trẻ mà tuổi chỉ bằng những đứa cháu nội, cháu ngoại của y (xin chị đọc thư của cô Huỳnh thị Thanh Xuân, người Quảng-Đà, nếu chị muốn đọc tôi gửi cho chị), vô trách nhiệm với những đứa con y đã đẻ ra; vì cái tiếng bác Hồ còn trinh, nhẫn tâm giết người vợ mang đến cho mình niềm vui, đã hi sinh cả tuổi xuân cho mình tức là Nông thị Xuân (đã sinh cho y Nguyễn tất Trung và em nó), bỏ vợ có hôn thú là chị người Tàu Tăng tuyết Minh (đám cưới có vợ chồng Chu ân Lai dự) bỏ đứa con gái có với Đỗ thị Lạc (Trần trọng Kim, VN Sử lược); báo cho Pháp bắt giết nhiều đồng chí của y trong đó có Nguyễn thị Minh Khai, Trần Phú (bị Pháp xử tử ở Thập bát phù viên, Hóc Môn, Gia định); báo cho Pháp bắt Hà huy Tập và đồng chí ruột là Lê hồng Phong, cướp vợ của Phong là Nguyễn thị Minh Khai, công khai ở với thị khi y ở Moscow, báo Pháp bắt nhiều lãnh tụ Quốc gia trong đó có cụ Phan bội Châu vì cụ Phan nổi tiếng hơn, giỏi dắn hơn, đức độ hơn y cả trăm lần, giết học giả Phạm Quỳnh và con trưởng là Phạm Giao; Trần huy Liệu sau khi giết cha con ông Quỳnh lại cướp vợ Phạm Giao, sau đó Liệu gửi vợ Phạm Giao (nguyên là hoa khôi Đồng Khánh) ra Hà Nội cho Hồ hưởng vì Hồ rất thích chị này.
Một tên giết người không gớm tay, lừa thầy (cụ Hồ học Lãm, cụ Phan bội Châu) phản bạn (các đồng chí y báo Pháp giết), đàng điếm, lưu manh, đĩ thoã, vô đạo như vậy mà leo lên đỉnh cao chói lọi của thế giới thì chắc rằng Satan sẽ cai trị loài người và đười ươi khỉ đột dạy luân lý, cái thế giới này chắc sắp tận đến nơi.
UNESCO không phải vì nhóm Đường Mới của GS Nguyễn thế Anh nhưng là từ rất nhiều nhóm ở hải ngoại, trong đó có GS Lê hữu Mục. GS Mục tố cáo rằng Hồ chí Minh đã ăn cắp cuốn “Ngục trung nhật ký” của nhà chí sĩ Lý Đông A. Chính vì thế, sau khi duyệt xét cẩn thận các đề nghị cũng như tố cáo, UNESCO đã huỷ bỏ vụ “phong thánh” cho Hồ. Công Lý đã được tỏ rạng vậy!
Hồ chí Minh không chỉ ăn cắp thơ văn của chí sĩ Lý Đông A, ngay cái tên Việt Minh, Hồ đặt cho đảng y cũng là do y ăn cắp của cụ Hồ học Lãm. Tên Nguyễn ái Quốc y cũng chôm của ba người viết báo ở Paris lấy chung một tên trong đó có hai cụ Phan chu Trinh và Phan văn Trường. Hồi đó Hồ chỉ làm một nhiệm vụ đặc biệt là đi bỏ báo!
Ở bên Tàu, cụ Lãm có đảng tên là Việt Nam Độc lập đồng minh hội. Hồ chí Minh thấy cái tên hay, chớp luôn và gọi tắt là Việt Minh. Phải nói y là một con người rất kém sáng kiến; ngay như khi có đảng viên khen y chính trị cao, Hồ bảo:
“Có cái gì thì các bác Mác-Lê-Mao đã nói hết. Tôi chẳng có gì ngoài lý thuyết Cộng sản.”
(Y thú nhận vậy nhưng các tên liếm trôn Hà Nội (giống như chị) lại cứ thế bốc y lên đến mây xanh, nào tư tưởng bác Hồ, nào xã hội chủ nghĩa của bác Hồ, tất cả vì sự nghiệp bác Hồ v.v...)
Từ đó người ta thấy, do lưu manh, Hồ theo đúng bài bản của con tu hú. Chim tu hú thấy những con chim khác làm tổ nhưng tu hú làm biếng. Làm biếng nhưng muốn có tổ đẻ, vợ chồng tu hú kiên nhẫn chờ đó. Khi đôi chim kia đẻ trứng xong, thường là quạ hay sáo đen, lừa lúc chúng đi kiếm ăn là tu hú vào đẻ. Đôi chim kia không biết (chúng đâu có trí khôn) cứ ngỡ là trứng của mình, ấp ráo. Đến ngày nở, đôi chim kia phải nuôi con mình mà nuôi luôn hai, ba con tu hú chưa nứt mắt. Khi bay được, tu hú con bay ra và đi theo tu hú mẹ!
Hồ cũng thế, y cứ mon men vào những đảng phái khác xin sinh hoạt, xin vào đảng v.v...để lấy lòng, rồi y rủ rê những đảng viên trong đó theo y lập một đảng khác, phản bội lại chính cái đảng trước của người ta. Thực là một giống tu hú vô liêm sỉ!
Quen cái mửng đó, Hồ thành công khá nhiều vì những người đi theo Hồ, đa số ngây thơ, ngờ nghệch. Võ nguyên Giáp là một. (Một mình Võ nguyên Giáp cũng giết cả mấy triệu người Việt vì tội diệt chủng, y phải đền tội trước pháp luật và nhân dân y như Hồ) . Chiến thắng Điện biên Phủ không phải công của Giáp vì Giáp không có học và không biết gì về binh thư, Giáp chỉ là một giáo sư Sử Địa ở trường trung học Thăng Long. Tướng Cheng Ghai, Trung cộng, đã chỉ huy trận ĐBP (đánh biển người, nướng quân không thương tiếc vì quân là người Việt) và Giáp chỉ điếu đóm cho y.
Ngày xưa Giáp vẫn cầm quân
Ngày nay Giáp rúc trong quần chị em!
Rúc như con chí, con rận hút máu. Nay Giáp đang bối rối lắm, hối hận, nhục nhã lắm, lo lắng lắm vì vụ bauxite Tây nguyên. Hàng triệu đảng viên vgcs khác, ngay cả bọn 15 tên trong Bộ Chính Trị và 500 tên Quốc Hại đã nhìn thấy con đường “bác” đi là con đường bi đát, là con đường bán nước, trong khi áp lực của Trung cộng ngày càng đè nặng, không thoả mãn chúng thì mất mạng như chơi, mà thoả mãn thì dâng nước! Quá trễ rồi, chị thấy không?
Quá trễ rồi mà chị còn có gan ngồi viết “Đỉnh cao chói lọi” ôm chân thằng Việt gian diệt chủng, chạy tội cho y thì tôi thành thực phục chị là con người phi thường, phi thường vì ngửi được cái mùi xác chết thối rữa xung quanh Ba đình. Thảo nào chị phải bỏ chồng, bỏ con, ức chế tình dục để làm những công việc này. Những người xung quanh chị không thể chịu nổi cái hôi thối từ văn từ chị bốc ra. Chồng với con từ bỏ là phải! Và chính cái cuốn Au Zénith này sẽ là một bản án muôn đời khắc lên trán chị những dòng chữ ô nhục!
“Không chiến thắng nào chiếm đoạt bằng thủ đoạn có thể đứng vững với thời gian” chị viết câu này thực chí lý. Từ câu của chị, dùng làm tiền đề cho một Tam đoạn luận, tôi xin nối tiếp sau đây:
Hồ chí Minh chiếm đoạt công lao Tổng khởi nghĩa của toàn dân Việt Nam ngày 19-8-1945.
Hồ dù cướp được quyền lực, Hồ không thể nào đứng vững với thời gian!
4- Cải Cách Ruộng Đất
Chị Dương Thu Hương! Chị có đề cập đến một chiến thắng lẫy lừng của ông Hồ chí Minh là Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ) trong cuốn sách “để đời” của chị, “Đỉnh cao chói lọi” không?
Nếu không có thì chị vấp phải một lỗi lầm nghiêm trọng với “Người”, thần tượng của riêng chị và với đảng ta. Nửa triệu oan hồn bị giết vì CCRĐ cũng sẽ kêu nài vì chị đã bỏ quên họ trong cuốn sách quý giá!
Có lẽ mục này thiếu nên bà Janine Gillon, một nhà phê bình Văn học tại Paris, chê “Đỉnh cao chói lọi” là tồi, kém, không ra chi!. Một số bạn đọc VN ở Pháp đã đọc thì bảo tôi, ĐCCL không có dẫn chứng, không có phỏng vấn, không có chứng liệu nghĩa là chỉ thuyết (khẩu thuyết vô bằng) như kiểu nói bâng quơ, chân không chạm đất, cật không tới trời, chẳng ra sao cả nên không có sức thuyết phục. Người ta cũng nói nó không phải là cuốn tiểu thuyết mặc dù chuyên nghề của chị là viết tiểu thuyết chứ không phải viết triết lý vụn. Họ bảo triết lý của chị là thứ triết lý rẻ tiền. Nếu trước khi viết nó, chị đọc được câu này của Văn hào Pháp Albert Camus (Nobel văn chương 1957) đã từng di chúc thì hay biết mấy:
“Trí thức có bổn phận phải nói lên những điều mà người ta muốn nói lên nhưng không có điều kiện để nói.”
Tám mươi lăm triệu người trong nước, rất nhiều người muốn nói nhưng không có cơ hội, dịp may để nói. Chị có cơ hội, dịp may nhưng chị bóp méo sự thật, hoặc không dám nhìn vào sự thật. Cả hai thái độ đó đều hèn và đáng khinh.
Những người chiến sĩ VNCH, những chiến sĩ của Dân chủ, Tự do và Nhân quyền suốt 21 năm xả thân chiến đấu, ngăn ngừa giặc Hồ vào chiếm miền Nam. Họ là ân nhân của nhân dân miền Nam. Nhưng vốn có thiên kiến ghét Mỹ và Quân lực VNCH, chị không từ một trường hợp nào vu vạ, cáo gian, đổ vấy cho họ những tội lỗi tày trời như vụ xẻo vú và đâm nát cửa mình cán bộ gái vgcs.
Trường hợp những tù nhân chính trị bị vgcs bắt vào trại tù cải tạo, quen lối ngôn ngữ tuyên truyền, khi viết về người lính Việt Nam Cộng Hòa bị bắt làm tù binh, chị viết rằng tù nhân VNCH đã gọi bộ đội và quản giáo là “ông” xưng “con”. Chị hằn học phê phán và cho “đó là những thái độ hèn hạ khúm núm hết sức đáng khinh bỉ!” . . .
Chị DTH, những quân nhân này nếu có khúm núm trước AK, cùm sắt, conex, bỏ đói bỏ khát và cả tra tấn đến ngất đi, đày đoạ đến chết thì cũng có thể hiểu được. Con người ta lúc đói, lúc bị dí súng vào đầu có thể mất nhân cách dễ dàng. Việt vương Câu Tiễn phải nếm phân cho Phù Sai, Dự Nhượng muốn báo thù cho chủ phải nuốt than, giả làm hành khất, Lê Lai hoá trang để liều mình cứu chúa v.v...đều là những trường hợp bất khả kháng, phải dùng thế nhu mà giảm bớt cái kiêu căng của kẻ thù ngạo mạn, hiếu sát. Nếu chị ở truờng hợp đó trong trại tù Auschwitz của vgcs chưa chắc chị còn giữ được nhân cách.
Nhưng một Phó thủ tướng Văn hoá như Tố Hữu, quyền lực đầy mình, no nê, phè phỡn, sang cả, đứng hàng thứ 3 thứ 4 sau Hồ, không ai đe doạ, ép buộc mà sao lại viết ra những vần thơ “liếm trôn nhục nhã” sau đây:
Xít-ta-Lin đời đời cây đại thụ
Thương biết mấy khi con học nói
Tiếng đầu lòng con gọi Xít ta lin
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một thương ông thương mười
và:
Giết, Giết nữa bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho đảng bền lâu cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao chủ tịch, thờ Xít ta lin bất diệt!
Và còn rất nhiều vần thơ khác của Tố Hữu và Huy Cận, Xuân Diệu, Chế lan Viên v.v..ca tụng ngoại bang không biết mắc cỡ. Xuân Diệu mỗi khi đọc thơ của Hồ thì giả vờ lấy khăn lau nước mắt làm như cảm động lắm. Khi có người hỏi, y nói để kiếm thêm vài lạng thịt lợn!
Một người quân nhân thường không cần nhiều thần kinh xấu hổ như một Phó Thủ tướng hay một Nhà thơ, một Nhà văn, những “người của quần chúng”.
Khi những anh quân nhân đó phải chịu ép một bề dưới mũi súng, dưới nhiều áp lực khác thì chuyện nhẹ nhàng với kẻ thù là điều dễ hiểu. Ai cũng sợ chết, kể cả chị, nếu không chị sang Paris làm chi? Nếu anh quân nhân gọi tên quản giáo là ông xưng con đáng phạt 1 roi thì tên Phó Thủ tướng Tố Hữu, những tên bồi bút Trương bá Cần, Huỳnh công Minh, Thiện Cẩm, Huy Cận, Xuân Diệu, Chế lan Viên, Bùi ngọc Tấn, Tiêu Dao bảo Cự, Dương trung Quốc v.v...làm mất danh dự quốc thể, phải bị phạt 1,000 roi!
Những người bạn tôi bên Pháp cũng nói, mấy chữ Pháp chị chép lại còn sai như Jean Paul Satre (đúng ra phải viết là Sartre), Betrand Russell (đúng ra là Bertrand Russell) Todd thì chị lại viết Tood v.v...nhưng thôi những cái lẻ tẻ đó ai chấp làm gì?
Nhưng những điều này thì nên nói. Có nhiều câu, do chị cố làm dáng, hoặc dịch từ ngoại ngữ, chẳng ai hiều chị muốn nói gì như tư thế tổng quan và tư thế nội tại. Tuy nhiên, nếu ai quen đọc chị sẽ biết đó là cái tài láu cá vặt hay làm dáng của chị!
Dĩ nhiên, khi chị ở Pháp bằng ấy năm, chị phải thông thạo Pháp ngữ cũng như những người có học ở Mỹ, phải thông thạo Anh ngữ để đi kiếm việc làm mà sống và nuôi gia đình. Ở hải ngoại này như chúng tôi với chị, chưa quá 65 tuổi mà không đi làm thì lấy tiền đâu mà sinh sống? Nhờ vả chính phủ cũng nhục nhã lắm đấy! Tôi ở Hoa Kỳ 34 năm tôi biết rất rõ, phải lao động để sống không nhờ vào ai được, cho dù là con cái! Tiền xuất bản và công dịch một cuốn sách ở hải ngoại không phải là ít, tôi khen chị không nhờ vả ai mà in được hàng ngàn cuốn!
Trở lại với Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ), chị nên nêu rõ số người bị thảm sát (vì chị tự hào là honnête và thích người ta honnête với chị).
Theo báo cáo chính thức của đảng vgcs thì số địa chủ, phú nông bị giết trong dăm năm theo khuôn mẫu Trung cộng là trên 200,000 người (dưới 250,000).
Con số này đảng vgcs đã không honnête, đã ăn gian, chị DTH! Phải đòi cho được bản báo cáo chính thức Hồ báo cáo cho Nga và Tàu thì mới chính xác! Có ít ra cũng trên nửa triệu người bị giết vì CCRĐ tại miền Bắc trong những năm đó vì chỉ tiêu bị giết theo Nga-Tàu đòi hỏi là 5% hay 1/20. Nếu số nông dân là 10 triệu người thì số chết phải là 500,000. Nước ta hồi đó hầu hết là nông dân, con số nửa triệu có thể vẫn là ít, chưa đúng thực tế.
Việt Gian Cộng Sản xưa nay vẫn thường gian dối. Chúng gian dối từ trong máu (như lời bà TT Đức Angela Merkel), từ đời cha đến đời con; cái gì hay, tốt, thí dụ giết lính Cộng Hoà thì có 1 thổi phồng ra 5 ra 10. Học sinh quá dốt đi thi chỉ đậu 10% thì chúng phóng ra 70-80%. Đó`Bệnh thành tích, chị đã quá rõ! Còn cái xấu, tồi, dở thì rút bớt đi thật nhiều chỉ còn để lại chừng 1/3 hay ¼ thậm chí 1/10. Chính cán bộ cũng không tin nhau khi đọc các bản báo cáo đó.
Một người cha trong gia đình bị quy chụp là địa chủ, bị giết thì không phải chỉ mình ông ta chết. Vợ, các con, bị tịch thu hết ruộng nương, nhà cửa, nguồn sống cũng sẽ chết dần chết mòn. Trung bình một gia đình VN có 4 đứa con, cộng thêm người vợ, có nghĩa cái chết của ông địa chủ kéo theo 5 cái chết nữa. Năm trăm ngàn ở trên phải nhân 5 là 2.5 triệu. Đó là chưa kể anh em, cháu chắt, cha mẹ, ông bà, chú bác của nạn nhân, kể cả mấy chục người đau buồn vì cái chết của một địa chủ!
Nhưng nhiều gia đình, để chúng dễ cướp hơn, chúng giết cả hai vợ chồng. Đàn con nhỏ dại còn lại cũng sẽ chết dần chết mòn! Số người thực sự chết phải gấp 3 gấp 4 lần báo cáo.
Cách Hồ giết địa ác (danh từ của cán bộ và báo chí vgcs) thực ghê tởm, dã man. Hồ bắt bọn cán bộ chôn sống hai vợ chồng nạn nhân, xong cho trâu bò cày bừa lên những cái đầu nạn nhân cho dở sống dở chết, cho thực khổ sở đau đớn trước khi chết. Đó là hành động của bậc vĩ nhân của Dương thu Hương đó!
Bài này đã dài, tôi không muốn viết về những cái lưu manh, dã man và dâm đãng cực kỳ của chương trình CCRĐ của giặc Hồ theo lệnh Xít-ta-Lin và Mao trạch Đông, mặc dù tôi có nhiều tài liệu. Nhân chứng sống ở nhiều làng Bắc Việt còn đầy. Chị nên tìm cuốn “Ba người khác” của Nhà văn lão thành Tô Hoài (tác giả Dế mèn phiêu lưu ký xb trước 1945) mà đọc để thấm thía cái “nhân đức trời biển” của “bác”. “Bác” nên được viết thêm dăm cuốn ĐCCL nữa để vinh danh mới xứng đáng.
5- Vụ Tổng công kích Tết Mậu Thân 1968
Điều này thì chị không chối vào đâu được, chị Dương thu Hương!. Đêm mồng 1 Tết, Hồ đích thân đọc một bài thơ trên đài phát thanh Hà Nội dùng làm Mật hiệu cho quân lính của Hồ nhất loạt tấn công các cứ điểm của VN Cộng hoà.(Thành ra những điều chị viết trong MACL chỉ là những điều láo toét, bậy bạ, bán linh hốn cho quỷ Hồ).
Tổng công kích Tết Mậu Thân như một quả bom nguyên tử làm cả nước choáng váng. Sự kiện này cả miền Nam và miền Bắc đều biết nên tôi không cần phải đưa chứng liệu. Hồ cho lính Lê dương của Hồ (tức bọn lính Nguỵ đánh thuê cho CS quốc tế) giết 12,000 người ở miền Nam hầu hết là thường dân vô tội, viên chức xã ấp, giáo viên...ngay cả thợ mộc, thợ hồ, đàn bà, con nít...
Quân đội Cộng hoà và Cảnh sát bị chúng giết rất ít, nhưng cả trăm ngàn tên lính CS mặt non choẹt, có những tên mới 13, 14 tuổi, Hồ cưỡng bách phải đeo súng vượt Trường Sơn vào Nam (và cả bọn địa phương ngu si không biết gì), bị quân đội Cộng hoà làm thịt, xác bỏ đầy đường.
Tại một giáo xứ Công giáo ở Huế, vgcs đã lôi cha Bửu Đồng và hàng trăm thanh niên CG ra bắn. Mấy giáo sư ngoại quốc giảng dạy ở Đại học Huế cũng bị giết! Thực quá dã man! Chúng giết ngay cả những người đi truyền bá Văn hoá, Văn minh. Riêng dân Huế bị giết trên 7,000, hầu hết là dân vô tội ĐCCL của chị có thể khoả lấp tội ác của Hồ được không? Thần tượng của chị đó! Nhiều Nhà Văn, Nhà báo VNCH đã viết về vụ thảm sát ở Huế Tết Mậu Thân. Chị vào Google là kiếm ra ngay.
Chiến thắng của Hồ luôn luôn đi theo với những vành khăn tang. Những vành khăn tang từ ngày Hồ xuất hiện năm 1945 trắng xoá đất nước từ ải Nam Quan đến Côn lôn, Phú quốc. Ngày nay mỗi Tết đến, vgcs Hà Nội vẫn còn nêu thành tích giết dân và xâm lược VNCH vào dip Tết Mậu Thân. Hà Nội ăn mừng chiến thắng Mậu Thân rất lớn. Điều đó minh chứng những câu chị viết về Hồ sai hoàn toàn “Bác đã nhìn thấy cuôc chiến tranh cốt nhục tương tàn nhưng không sao tránh được vì miền Bắc và miền Nam đều hiếu chiến v.v...” Những câu này cho người ta thấy chị nói láo hơn Vẹm!
Hay là chị bù lu bù loa rằng tội ác ấy không phải của “Người”, chỉ là do cấp dưới; “Người” xưa nay nhân ái lắm, “Người” đâu có giết đồng bào!
Lính vgcs bắt dân đào những cái hố lớn, xong bắt nạn nhân đứng nhìn vào hố, chúng dùng cán cuốc bổ mạnh vào đầu xong đẩy thân người xuống hố. Có nhiều nạn nhân hãy còn sống kêu la thảm thiết nhưng chúng ra lệnh cho toán đào hố cứ thế mà xúc đất vùi thây người, cái đầu, cái tay, cái chân nào còn lòi lên thì lấy cuốc san cho bằng đi!!!.
Chưa từng thấy một tên lãnh tụ nào tàn ác như thằng Hồ chí Minh và chưa từng thấy bọn việt gian nào dã man máu lạnh như bọn NĐXuân, HPNPhan, ngọc Tường! (còn tiếp)
GS Xuân Vũ Trần Đình Ngọc
Bài đọc thêm
Tàu Lạ (Trung quốc) đâm tầu của ngư dân Việt
Trong lúc đánh bắt hải sản ngoài khơi, tàu đánh cá mang số hiệu BL 3221TS bị tàu lạ đâm ngang làm chìm khiến 15 người lâm nạn, 2 người trong đó bị mất tích. Sau khi gây tai nạn, tàu lạ đã bỏ chạy.
Trưa ngày 27/5/09, đồn Biên phòng 672 Bồ Đề, Bộ đội Biên phòng Cà Mau tiếp nhận thông tin từ tàu mang số hiệu CM 8054 do ông Lê Văn Luôn làm chủ, báo có 12 người bị nạn trên biển được tàu ông cứu vớt.
Hai trong số những người được cứu vớt hiện bị thương nặng, đang được y sĩ của đồn biên phòng và trạm xá cấp cứu.
Lính của Nguỵ quyền Việt gian Cộng Sản chết bao nhiêu?
Nhưng con số thiệt hại về nhân mạng của miền Bắc là bao nhiêu?
Tên trá hàng Bùi Tín, trong một tác phẩm tuyên truyền hạng bét, văn chương sọt rác, (Mây mù thế kỷ, Hoa xuyên tuyết..)đãviết:
- “Lê Duẫn từng khoe: Tôi gặp ông Mao, tôi nói thẳng rằng Trung Quốc chi viện cho chúng tôi thì chúng tôi thắng Mỹ với những hi sinh thấp hơn, còn như Trung Quốc không chi viện, thì chúng tôi sẽ phải hi sinh thêm 1 đến 2 triệu người, chúng tôi không sợ và cuối cùng chúng tôi vẫn thắng!!!”.
Kinh khiếp thay đồng chí Lê Duẫn, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam quang vinh. Xem vài triệu mạng sống của đồng bào, đồng chí, bộ đội, thanh niên xung phong... như số lẻ, như mấy xu trong túi quần, có móc ra vất đi cũng khôngbậntâm.
Nhưng câu nói trên của Lê Duẫn đã bị bóp méo, cắt xén phần quan trọng nhất. Đó là con số nhân mạng “đã” thiệt hạilàbaonhiêutriệu?
“Đồng chí” Bảy Vân, vợ Lê Duẫn, trong cuộc phỏng vấn ngày 23 tháng 12 năm 2008, đã trả lời Xuân Hồng, phóng viênđàiBBCrằng:
- “Anh Ba (Duẫn) nói với lãnh đạo Trung Quốc rằng”: Chúng tôi đã hi sinh 10 triệu người rồi, nếu Trung Quốc chi viện cho chúng tôi thì chúng tôi thắng Mỹ với những hi sinh thấp hơn, còn như Trung Quốc không chi viện, chúng tôi dù phải hi sinh vài triệu người nữa, chúng tôi vẫnthắngMỹ”.
Tôi lại xin lạc đề vài câu nữa. Ông Xuân Hồng đài BBC hỏi bà Bảy Vân, đại ý rằng, có nên tiếp tục “xã hội chủ nghĩa không? Đồng chí Bảy Vân kính mến trả lời rằng:
- “Phải tiếp tục con đường xã hội chủ nghĩa, vì chênh lệch giàunghèongàycànglớn”.
Tại sao ông Xuân Hồng không hỏi tiếp:
- “Thế giai cấp giàu là những người nào? Còn bọn nghèo khổ là những ai?”. Giai cấp giàu là đảng viên (riêng đồng chí Bảy Vân “phải” chui rúc trong “túp lều” giá trên hai triệu đô la Mỹ), còn giai cấp nghèo là lũ dân đen mà các đồng chí đảng viên đang ngồi trên đầu đó!
Như thế, trong chiến tranh chống Mỹ, phải trên mười triệu người dân vô tội miền Bắc Việt Nam đã bị đảng ta đẩy vào Trường Sơn cho B52 dội bom. Một con số khủng khiếp. Lê Duẫn đem số lẻ vài triệu (bổ sung) vào Nam không phải để đánh nhau, mà để cho B52 dội bom, số sống sót mới thực sự đối diện với quân miền Nam mà đánh nhau.
Bạn muốn biết con số đó khủng khiếp đến bực nào thì thử rải mười triệu xác chết lên một nghìn cây số từ Bắc vô Nam, trên đường mòn Hồ Chí Minh (con đường Bác đi là con đườngbiđát). Mỗi cây số có bao nhiêu xác bộ đội nhân dân anh hùng? Mười nghìn xác rải trên 1km. Mỗi mét 10 xác bộ đội. (Bài của Dép Râu - trích Huyết Hoa)
No comments:
Post a Comment