Bắc Kinh - Hà Nội chuẩn Bị Bịp … Mỹ!
Vân Anh
Bài 1
Kể
từ khi Mỹ và Hà Nội thiết lập “bang giao” năm 1995 đến nay, “chính trị”
của bọn Việt Gian Cộng sản hoàn toàn không có gì mới lạ hay thay đổi.
Tập đoàn tham lam, gian ác, bịp bợm Cộng sản chúng vẫn con đường “Bác
Đi” (bi đát) bi thảm một chiều. Đến ngày hôm nay Việt Gian Cộng sản Hà
Nội đang ở trong cái thế không thể thoát nên chúng phải chết. Nếu chúng
không biết cách thoát thân mà cứ chạy theo làm tay sai cho Trung Cộng
hay “nghe lời” làm theo các quốc gia “chống Mỹ” khác, thì chắc chắn
chúng sẽ chết hết, chết cùng một lúc. Nếu không tin chúng chờ một thời
gian ngắn
nửa thôi thì chúng sẽ rõ. Bài trước Vân Anh có theo ý của Cha, Anh
chúng ta mà lập lại câu nói: “Nước Biển Bao Giờ Cũng Mặn”
và ngày nay chắc chắn các đảng viên Cộng sản chẳng bao giờ còn có thể
cứu được “đảng” nửa. Vậy thì nên nghĩ cách cứu lấy thân mình và gia đình
mình là cách hay nhất.
Tập
đoàn Việt Gian Cộng sản ngày nay dưới con mắt của các nhà lãnh đạo Tây
phương, thì Hà Nội chỉ là một lũ chuyên đi lường gạt và lừa bịp chính
người dân Việt chân chất, thật thà của họ. Chứ chưa bao giờ người ta
thấy Hà Nội có thể “thành thật” với bất cứ ai, hay chúng đã làm bất cứ
điều gì có lợi cho dân cho nước. Người Tây phương, nhất là những “Người Mỹ Chính Thực”
họ không thể và không bao giờ chấp nhận sự dối trá. Cũng như vấn đề
“chính trị” hiện nay thì tập đoàn Việt Gian Cộng sản lại ở vào vai trò
một tên đầy tớ gian manh, ăn cắp, giảo quyệt, phản trắc, sớm đầu tối
đánh, nói láo như ranh thì … không có “ông
chủ” nào chịu chúng cho nổi. Cho dù “ông chủ” Bắc Kinh đi chăng nửa,
thì Trung Cộng cũng đã “ngán” tên đầy tớ Hà Nội đến tận cổ, và “đã ngán”
thì làm sao có thể “cưu mang” tên đầy tớ Hà Nội mãi cho được. Trong khi
hiện nay chính Trung Cộng cũng ở vào cái thế “tứ bề thọ địch”,
cho dù Khổng Minh có sống lại chắc cũng không thể cứu được đảng Cộng
sản Trung Cộng thoát khỏi Đại Họa kỳ này. Hiện nay và những ngày sắp tới
người ta ước lượng chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào và Chiến
Tranh cũng có thể xé tan nước Tàu ra thành nhiều quốc gia nhỏ nhưng thật
sự được Tự Do và Độc Lập. Điều này tuy không nói ra nhưng các ông Tĩnh
Trưởng ở khắp các tĩnh bang trên lục địa Trung Hoa bây giờ cũng đều mong
muốn như vậy. Vì đây là lối đi duy nhất để trả họ về lại với văn hóa
riêng của dân tộc họ, đã có tự ngàn xưa trước khi người Tàu Trung Cộng
dùng sức mạnh của súng đạn để xâm lăng và tiêu diệt, đồng hóa họ như:
Tây Tạng, Tân Cương, Hồi, Mãn Châu ..v.v..
Về Việt Nam thì trong giai đoạn kiến thiết đất nước tới đây (sau khi tiêu diệt xong bọn Việt Gian Cộng sản),
những chuyên viên người Việt nào đang sống ở bất cứ nơi đâu, muốn làm
việc cho chính phủ Việt Nam, thì những nhân sự đó phải có đủ tư cách,
tài năng, đạo đức cũng như hiểu biết tổng quát và rộng rãi trong nhiều
vấn đề. Chúng ta khác với Cộng sản là: trong hơn 60 năm qua bọn Cộng sản
đã đưa tam đại bần cố nông lên cầm quyền ở Việt Nam để dễ dàng cướp bóc
dân Việt. Sách lược của chúng là tập thể chỉ huy, nghi ngờ và báo cáo
lẫn nhau, vì vậy nên không ai tin ai. Sự ngu dốt của bọn bần cố nông đã
trở thành những tảng đá “vĩ đại”
cản đường, và do họ kém hiểu biết nên họ không thể nói chuyện “chính
trị đứng đắn” với bất kỳ một quốc gia Dân Chủ nào!.
Một
giáo sư chính trị người Mỹ đã nói với người viết rằng: Trong hơn mấy
mươi năm qua nước Việt Nam của các bạn dưới sự cai trị của Cộng sản,
chúng tôi không thấy Việt Nam có một “chính trị gia” nào có đủ tầm vóc
chính trị và viễn kiến để có thể nói chuyện “đứng đắn” với hàng Bộ
Trưởng của Hoa Kỳ, (ông giáo sư này ngụ ý Cộng sản Hà Nội nói chuyện lưu manh và bịp bợm thì rất giỏi, chứ nói chuyện đứng đắn thì không có), Và theo tôi thì chẳng bao giờ có chuyện người Mỹ “bật đèn xanh” hay “đèn đỏ” gì cả. Vì có ai có đèn đâu để mà bật!. “Có Lý”. Theo Vân Anh thì: Với đất nước Việt Nam, người Việt nào
muốn cứu lấy nước Việt phải có Trí Tuệ và sự hiểu biết Suốt Dọc
hơn người. Người lãnh đạo bây giờ và trong tương lai phải có một viễn
kiến chính trị sâu và rộng, phải có một kế sách lo cho đất nước ít nhất
là hai trăm năm (200 năm) trở đi. Cho nên đã là người Việt Nam thì từ
đời này sang đời kia họ đã lấy Lao Động và Sinh Sản để Lập Quốc
(Rùa, Hạ tầng của Vật Chất). Họ đã lấy Văn Hóa và Đạo Đức để Dựng Nước
(Rồng, Thượng tầng của Tư Tưởng). Nên sách có câu: “Rùa, Rồng gọt giũa
dũa hoa thuần túy” là vậy (hoa thuần túy chứ không phải là “hoa Sen”),
và niềm tin này đã nằm sâu trong tiềm thức người Việt Nam tự ngàn xưa
cho đến ngày nay. Bọn Việt Gian Cộng sản từ tên Hồ Chí
Minh trở xuống tên họ Nông bây giờ chúng chỉ giỏi bịp bợm chứ chúng
không có và không đủ khả năng để ý thức, cũng như hiểu biết được yếu tố ở
trên. Vì lẽ “đơn giản” đó cho nên chúng mới cam tâm đi làm Việt Gian
tay sai, bán nước cho người là vậy!.
Với Trung
Cộng và tình hình hiện nay, thì trong nội tình của họ đang rối như mớ
bòng bong, thì thử hỏi làm sao Trung Cộng có thể cứu sống tên đày tớ
gian manh Việt Gian Cộng sản thêm được nửa. Bắc Kinh lo thân còn chưa
xong thì làm sao có thể cưu mang hay “cứu khổ” được cho ai?. Những người
có cái nhìn sâu xa hơn nửa, thì chúng ta thấy rằng Hà Nội và Bắc Kinh
đã bị lộ tham vọng và kế hoạch đánh nhau với Mỹ và các nước đồng minh,
cũng như các căn cứ phòng thủ quân sự đã bị “yếu tố” Trời làm hỏng. Đây
là lý do chính Bắc Kinh bắt buộc phải bỏ rơi thằng đàn em Hà Nội để tự
cứu lấy thân nước Tàu
không biết có còn kịp hay không!. Đó là lý do để giải thích tại sao Phó
Tham mưu Quân đội của Bắc Kinh là Mã Hiểu Thiên ngày hôm qua 9 tháng
12/2010 đã hấp tấp cầm đầu dẫn một phái đoàn quân sự sang “lạy Mỹ”.
VGTrương Tấn Sang và Mã Hiểu Thiên, Phó Tổng Tham mưu trưởng quân đội Trung Quốc tại Hà Nội ngày 27/11/2010.
Điểm
đáng để cho chúng ta lưu ý là trước đó trong một bản tin được AFP đánh
đi từ Bắc Kinh, có ra một thông báo là Trung Cộng không muốn tranh quyền
“siêu cường” với Hoa Kỳ nửa (“China says does not want to “replace” U.S. as world power” (*). xin xem Link ở cuối bài), và “Trung Cộng chỉ muốn làm kinh tế” mà thôi. Nhưng
trong “kinh tế” của người Đông phương, một khi nói đến thì tất nhiên
kinh tế phải liên quan đến “Giáo Hóa”. Vậy chúng ta có thể đặt một câu
hỏi với “đảng” Cộng sản Trung Cộng là: “các anh lấy gì để “giáo hóa”?!.
Cả một kế sách lấy thịt đè người, Sô Vanh bành trướng, xâm lăng xâm
thực thì các anh lấy gì để “giáo hóa”?, và nếu có thì các anh “giáo hóa”
ai?!. Tốt nhất là các anh Trung Cộng nên “chấp nhận” để đi vào chiến
tranh hơn là “qùy lụy” người khác để van xin “hòa bình”, và để rồi người
khác có chấp nhận Cho Hòa Bình cho anh hay không!. chúng ta nên chờ
xem. Nhưng Vân Anh nghĩ rằng: Không có Hòa Bình!. Vậy nếu không có hòa
bình thì tất nhiên mọi chuyện chính trị hiện nay phải được giải quyết
bằng phương pháp Không Hòa
Bình. Nói một cách ngắn gọn hơn là: “muốn có Hòa Bình thì phải có Chiến Tranh trước đã”.
Bài
trước Vân Anh có nói đến “chiến tranh”, thì phải cần có “siêu” kỹ
thuật, võ khí phải hiện đại, quân đội phải tinh nhuệ và quen với chiến
trận để có thể trấn áp đối phương ngay từ đầu. Bắc Kinh từ năm 1950 đến
năm 1978 mới có dịp “dạy cho tên đàn em Hà Nội một bài học” trong
vòng mấy giờ đồng hồ ở biên giới Việt -Trung rồi rút êm. Cuộc chiến này
người ta gọi Bắc Kinh là “đánh lén”, mà đã đánh lén thì đâu có thể gọi
là “chiến tranh”. Như vậy là từ năm 1950 cho đến 2010, thì trong 60 năm
qua “quân đội” của Trung Cộng chỉ là một quân đội chỉ để đi “diễn binh”
(diễn hành) cho đẹp, cho xôm tụ mà thôi (đọc giả cứ xem Trung
Cộng diễn binh thì rõ). Chứ thực chất bộ đội Trung Cộng có còn biết
đánh trận nửa hay không? hay chỉ biết “đánh lén”. Nhưng Bắc Kinh “đánh
lén” thằng “em” Hà Nội thì được, chứ Bắc Kinh đừng có dại mà đi “đánh
lén” Hoa Kỳ, thì lại mang họa vào thân.
Ngày nay thì ai cũng biết là: chiến tranh bây giờ người ta xử dụng những loại võ khí cực độc như bom “Trung Hòa Tử” (gọi nôm na là bom nguyên tử không có chất phóng xạ), hay loại bom đánh “hủy diệt các loại sinh vật”,
có nghĩa là khi sử dụng loại bom này thì các sinh vật trong một chu vi
nhất định nào đó “tự nhiên” biến mất một cách bí mật. Tương tự như một
loại “võ khí vi ba” (Microwave Weapon) có thể cho cả một rừng cây thông
biến mất trong vòng chưa đầy 10 giây (sinh vật cho dù đứng ở bất
cứ đâu trong phạm vi của Sóng “vi ba” phóng tới, sẽ bị “hấp chín” từ bên
trong chín ra, với một sức nóng kinh hồn và sau đó thì bốc
bụi rồi đến chu kỳ biến mất. Tất cả những giai đoạn nói trên chỉ xảy ra
trong vòng 10 giây). Có lẽ vì hiểu “mơ màng” như vậy cho nên
Trung Cộng không dám hùng hổ như vài tuần lễ trước đây nửa, và vội vã
cho Phó Tư lệnh Mã Hiểu Thiên cấp tốc đi Mỹ để … “deal”. Nhưng chuyện
đời cũng như “vận hội ngàn năm có một lần”, thì ai lại tha hay “thả hổ về rừng”, ai lại đi “nuôi ong tay áo” bao giờ.
Tsutomu Hata
The 80th Prime Minister
Tiện
đây Vân Anh cũng muốn nói thêm cho các “đồng chí” Hà Nội và Bắc Kinh
hiểu thêm rằng: trong một bản tin gần đây được đánh đi từ Úc Châu cho
biết là: “ông cựu Thủ tướng Chính phủ Nhật là ông Tsutomu Hata
đã thừa nhận với giới báo chí rằng: “Nhật Bản quả thực có đủ năng lực
để chế tạo vũ khí hạt nhân”. Đây là một câu nói “khiêm nhường” của ông
cựu Thủ tướng Hata. Chứ thật ra Nhật Bản bắt đầu nghiên cứu năng lượng nguyên tử, năng lượng hạt nhân từ năm 1954,
sau khi nước Nhật bị đánh bom nguyên tử và thua trận. Đến năm 1966, thì
ngành công nghiệp điện hạt nhân của Nhật đang bước vào giai đoạn ứng
dụng
“nguyên tử” (Hà Nội và Bắc Kinh nhớ là năm 1966 nhé!). Năm 1972, các tàu (hàng) biển của Nhật đã được chạy bằng năng lượng hạt nhân. Tháng 12/1996, đã có hơn 600 đơn vị quân đội của Nhật
cùng tiến hành nghiên cứu về năng lượng hạt nhân. Đồng thời cũng trong
năm này đã có 51 bộ thiết bị điện đầu tiên chạy bằng năng lượng hạt
nhân.
Hiện nay nếu xét về năng lực chế tạo điện hạt nhân thì Nhật đang đứng thứ 4 trên thế giới. Nhưng nếu nói về loại bom có sức công phá ghê gớm nhất địa cầu này thì có lẽ Nhật Bản đang đứng đầu. Ngày 19/7/1999, hai tàu chứa đầy nhiên liệu hạt nhân từ một hải cảng của Anh đã bí mật sang Nhật Bản. Và theo một thông tin được đưa ra sau đó thì: “số nhiêu liệu hạt nhân này đủ để chế tạo ra 60 quả bom nguyên tử”. (hay hơn nửa!). Đó là lý do trong một chuyến thăm gần
đây của chuyên viên an ninh cao cấp Nga là: Đại tướng Vladimir Biluowus đã phát biểu: “Tôi tin rằng chỉ trong vòng vài năm nữa, Nhật Bản sẽ trở thành một quốc gia có thể sản xuất vũ khí nguyên tử một cách xuất sắc”. (nên nhớ là ông Tướng Nga chuyên đánh nhau này nói: Xuất Sắc).
Tóm lại là “cuộc quyết đấu thư hùng” này sẽ nghiêng về bên nào có võ khí cũng như kỹ thuật siêu đẳng thật sự. Những loại bom nào có “sức phá vạn lần hơn trái phá”,
thì phần thắng sẽ nghiêng về bên ấy. Trung Cộng đã bị “gài bẩy” để phải
làm ra vật chất cung phụng cho khối Tây Phương và lại phải khổ công
“Tranh Hùng” với khối Tây phương nửa. Còn Tây Phương thì chỉ ngồi không
tiêu thụ sản phẩm do Trung Cộng làm ra và nghiên cứu phương pháp, cũng
như chế tạo các loại võ khí chuyên về đánh nhau, thì thử hỏi làm sao
Trung Cộng có thể chiến thắng họ được!. Đúng là không có cái dại nào
bằng cái dại nào!. Nếu ngày nay buộc
phải “tranh hùng” với nhau, thì tiếc thay với lối kỹ thuật “ăn cắp”
lạng quạng của thời thập niên 80’s, thì liệu Trung Cộng có đủ khả năng
để “chiến thắng” Hoa Kỳ hay Nhật Bản không?. Và ai ai cũng biết rõ rằng:
cái gọi là “nguyên tử” của Trung Cộng ngày nay, đã được Hoa Kỳ giúp cho
kỹ thuật “cổ lỗ sỉ” cũng như nguyên liệu để chế tạo (bom) từ mấy chục
năm về trước, với “bom nguyên tử” hiện nay thì liệu Trung Cộng có đủ sức
để “chiến thắng “Ấn Độ” hay chưa!. chứ phương chi nói đến Nhật, Mỹ hay
cả hai đồng minh Mỹ, Nhật cộng lại.
Bạn
đọc nào nếu quan sát kỹ tình hình thế giới gần đây thì có lẽ quý bạn
đọc không quên chuyện Bắc Hàn đã bắn “vài quả” phi đạn Taepodong II bay
qua bầu trời nước Nhật vào ngày 13 tháng 3 năm 2009. Nhưng Nhật chỉ làm
bộ la lối cũng như “cảnh báo” mà không thèm để ý gì đến Bắc Hàn. Trong
thời gian đó thì ít có ai hiểu rằng Nhật Bản đã có hàng loạt bom Nguyên
tử có sức tàn phá ghê gớm như vừa nên lên ở trên. Các chuyên viên về võ
khí nguyên tử thế giới họ cũng ước lượng rằng: “chỉ cần 1 quả bom hiện
nay (Nhật Bản có) thôi, nếu đánh thì xem như Bắc Hàn sẽ xóa tên trên bản
đồ của thế giới. Không biết hiện nay khi biết được chuyện Nhật Bản
đã thủ đắc khoảng 60 quả bom (hay hơn nửa) có sức tàn phá ghê gớm này,
thì Bắc Hàn có lẽ câm như hến cũng phải.
(Ở
đây cũng mở một dấu ngoặc để bạn đọc hiểu rõ là Bắc và Nam Hàn hoàn
toàn khác xa với Bắc và Nam Việt Nam ngày trước. Nam Hàn từ trước đến
nay họ có một bộ gọi là: “Bộ Thống Nhất Nam, Bắc Hàn”. Hiện nay bộ trưởng Bộ Thống Nhất Nam Hàn là ông Hyun In Taek hôm thứ Tư 8 tháng 12/ 2010 đã tuyên bố rằng: “Nam Hàn đang chuẩn bị thống nhất đất nước đối với Bắc Hàn là một nhiệm vụ cấp bách nhất trong lúc này”. Và ông Hyun còn cho biết thêm về việc thống nhất hai miền Nam, Bắc rằng: “năm nay sẽ được coi là năm bước ngoặc trên vấn đề Bán đảo Triều Tiên”. Và Bắc Hàn sau lời tuyên bố của ông Hyun In Taek thì cũng
đáp trả rằng: “Bình Nhưỡng nhấn mạnh việc thống nhất Bán đảo Triều Tiên cần được thực hiện bằng biện pháp hòa bình”. Nói một cách khác là: con
“Sỉ” Bắc Hàn sẽ bỏ cuộc và bỏ chạy ra nước ngoài trong yên lặng (hòa
bình) với sự đồng ý của Nam Hàn và các quốc gia đồng minh (của Nam
Hàn?!).
Hyun
In Taek, South Korea's unification minister, right, shakes hands with
Kim Yang Gon, director of the United Front Department of the North
Korea's Workers' Party
Bắc
Hàn sẽ bán cái tất cả lại cho Nam Hàn, chứ Bắc Hàn không dại để làm tay
sai, làm “Hàn Gian”, làm công không, hoặc chết thế cho Bắc Kinh một khi
chiến tranh xảy ra ở vùng Á Châu kỳ này. Từ trước đến nay nhiều người
thường nghĩ Kim Chính Nhật tưởng như một tên hơi “điên điên”, nhưng thật
sự không phải như vậy. Vì họ Kim khôn ngoan hơn bọn Việt Gian Cộng sản ở
Ba Đình hiện nay rất nhiều. Đây có lẽ cũng do cái công của ông Bill
Clinton và bà Madeleine Albright đã “bắt cầu” cho họ Kim có công kéo dân
Đại Hàn ra khỏi cuộc chiến tranh kỳ này. Họ Kim tuy vậy nhưng dám bỏ
cái ta “dơ dáy, bẩn thỉu” của mình mà nghĩ đến hàng triệu sinh mạng của
người dân
Đại Hàn. Dù chưa có thật!, nhưng người ta cũng có nhiều hy vọng qua lời
nói của giới cầm quyền Bắc Hàn: (“Bình Nhưỡng nhấn mạnh việc thống nhất Bán đảo Triều Tiên cần được thực hiện bằng biện pháp hòa bình”.)
Vậy
Hà Nội? Hà Nội phải làm gì để tiếc kiệm máu và xương của người dân Việt
Nam nếu cuộc chiến diễn ra trong một ngày rất gần đây?!. Thiết nghĩ! đã
là người Việt Nam dù ở chế độ nào cũng phải biết Thời, hiểu Thế để lo
cho phúc lợi của người dân, tương lai của dân tộc Việt được mãi trường
tồn. Cho nên Muôn Chế Độ Cũng Chỉ Là Cái Áo, Nếu Không Hợp Thời Thì Phải Thay Đổi.
Vậy Hà Nội có dám hy sinh cái “danh” (dù là cái danh “Việt Gian bán
nước”), để lo cho dân, cho nước hay không??? Hà Nội rồi đây sẽ phải chịu
hết trách nhiệm với dân tộc nếu họ không biết hối cãi mà quay về đường
ngay nẻo chính. Mỗi đảng viên và gia đình
của họ sẽ phải ra trước tòa án quốc dân, để trả lời những việc họ đã
làm trong nhiều năm qua nếu họ không biết đoái công chuộc lỗi. Câu nói “Nước Biển Bao Giờ Cũng Mặn”
là đây. Đất nước Việt Nam chúng ta không thể để cho Trung Cộng dùng nơi
này làm bãi chiến trường để “so tài” với Hoa Kỳ và các nước đồng minh
của Mỹ. Không khéo thì thời gian tới đây máu người dân Việt Nam sẽ chảy
chan hòa mặt đất, vì các loại bom đạn có sức tàn phá khủng khiếp trong
thời đại siêu kỹ thuật hiện nay.
Cuộc
“tranh hùng” kỳ này nếu Trung Cộng thắng, thì Hà Nội cũng phải bị diệt.
Vì Trung Cộng cũng sẽ không bao giờ tha cho các cán bộ Cộng sản người
“Việt” nào. Nhóm Cộng sản miền Nam hiện nay đâu rồi?! Các anh đã nghĩ
gì? Các anh có Đau không?. Hà Nội và Bắc Kinh chỉ cho những người như
Nguyễn Văn Linh hiện nay ở đâu? Ai đã giết Nguyễn Văn Linh, Phạm Hùng,
Lê Mai bằng Độc Dược?. Nếu Hà Nội và Bắc Kinh không trả lời thì Lê Đức
Anh có trả lời cho không? Lê Khả Phiêu có biết không?. Nếu Trung Cộng
thua thì liệu Hà Nội có đặt câu hỏi cho chính mình rằng: Ai sẽ là người đứng ra để dựng lại nước Việt Nam đã tan hoang, tan nát. Tất cả các cán bộ của Hà
Nội hiện nay có bao giờ tìm hiểu hoặc đặt ra câu hỏi này không?.
Nếu chưa thì có bao giờ các “đồng chí” cố tình tìm hiểu hay không?.
Lịch sử là sự tái diễn cả, không có đức Vua Lê Lợi thì làm sao muôn dân
thoát khỏi ách nô lệ diệt chủng của nhà Minh?!. Phải thắng được giặc
Minh thì đất nước mới có độc lập. Hiện nay những người cầm quyền trong
nước Việt Nam có bao giờ nghĩ đến chuyện “Bỉ Thời Thử Thời” (thời thay thế Đổi) hay không?.
Thế
giới hiện nay đang chuyển mình để đi sang một chu kỳ khác “huy hoàng”
hơn. Nhưng đa số cán bộ Cộng sản thì có lẽ chẳng bao giờ hiểu được như
vậy và họ không chịu hiểu như vậy. Họ chỉ nghĩ đơn giản là sau khi cầm
quyền và vơ vét thật nhiều tiền, thì họ phải tẩu tán tài sản của họ ra
nước ngoài để cất giữ bằng cách “đầu tư” (một cách rửa tiền nhanh nhất),
ra nước ngoài, để rồi sau đó thì cho con, cháu của họ và cuối cùng là
chính bản thân gia đình họ sẽ bỏ chạy ra nước ngoài là xong, là hết
chuyện. Họ “đầu tư” rồi tẩu thoát đến độ chính tên Phạm Quang Nghị “bí
thư thành ủy” Hà Nội đã nêu ra câu hỏi trước hội
đồng nhân dân thành phố vào ngày 7 tháng 12 vừa qua rằng: “các
cấp, các ngành ở các tỉnh, huyện đã tổ chức rầm rộ (trốn) đi nước ngoài
nhiều như thế, thì lấy ai sẽ làm công việc trong nước?”.
Một nguồn tin khác nửa từ Bộ Công An Hà Nội “rỉ tai” trong giới công an cho biết rằng: “trong
những ngày tháng tới, trong nước sẽ có một cuộc biến động rất lớn, có
thể làm thay đổi toàn diện vấn đề chính trị, xã hội”, (bạn đọc chú ý là tin “rỉ tai” này từ bộ Công An, chứ không phải là tin đồn vô căn cứ).
Như vậy dựa theo các bản tin “đồn” này, ta thấy các cán bộ đảng viên
trung cấp hay thấp hơn nửa của “nhà nước” Hà Nội, có lẽ đã biết chuyện
Việt Nam sẽ có một cuộc “biến động” (ngụ ý chiến tranh hay cách mạng bạo
lực lật đổ Việt Gian Cộng sản), cho nên chúng mới “phải đi nước ngoài”
để
“đầu tư” làm việc, đến độ một đảng viên cao cấp như Nghị cũng phải cảnh
cáo “bộ ngoại giao và công an” là: “đi nước ngoài nhiều như thế thì lấy ai sẽ làm công việc trong nước?”.
Ý của Nghị muốn nói là số cán bộ Cộng sản giầu có muốn chạy trốn sang
Mỹ để định cư, hoặc an nhàn ăn hưởng của cải chúng đã ăn cướp, thì lại
càng mơ hồ, xa vời hơn nữa. Vì tương lai các “đồng chí” cũng sẽ bị dẫn
độ về Việt Nam thế thôi. Hiện nay các nước Tây phương họ chưa làm vì
chưa đúng lúc để làm Đồng Loạt, nhưng họ đã tạo ra các “tiền lệ” để
chuẩn bị cho tương lai của thời “hậu chiến” rồi. Hết chiến tranh thì các
anh tội phạm hình sự lấy tư cách gì để xin “tị nạn chính trị” nhỉ?!
Tình
hình hiện nay nhiều chuyện “tai nạn bất ngờ” có thể khiến cho các diễn
biến “chính trị” sẽ thay đổi thật nhanh và rất có lợi cho các quốc gia
Tự Do Dân Chủ rất nhiều và đồng thời cũng rất có lợi cho dân tộc Việt
Nam. Thì vấn đề còn lại là tiêu diệt đám chóp bu mấy trăm tên Việt Gian
Cộng sản (Xin nhớ là đám chóp bu mấy trăm tên Việt Gian Cộng sản), sẽ
rất dễ dàng và trong một thời gian thật ngắn. Lúc đó vấn đề “Ai?” là
người sẽ thay thế bọn Việt Gian Cộng sản phải đặt ra. Về yếu tố sức mạnh
dân tộc thì là vấn đề sử dụng sức mạnh của toàn dân Việt Nam. Yếu tố
đầu tiên là vấn đề sử dụng sức mạnh để tiêu diệt bọn tay sai
Việt Gian Cộng sản. Sức mạnh này đã được hun đúc bằng lửa căm thù Cộng
sản mỗi ngày mỗi tăng thêm, từ hơn 65 năm qua. Nhưng có một điều lạ lùng
là không ai dám nhắc nhở đến sức mạnh vô địch này. Vì đó là một sức
mạnh không mấy người biết và không thể kiểm soát hay điều khiển bằng
những thủ đoạn gian trá, bằng lừa bịp theo kiểu mị dân thông thường.
Vân Anh
Xin xem tiếp bài 2
Tây Tạng, Tân Cương : chính sách đồng hóa của Trung Quốc là nguyên nhân gây bất mãn
Tú Anh
Bài đăng ngày 13/07/2009 Cập nhật lần cuối ngày 13/07/2009 13:00 TU
Lính Trung Quốc mang vũ trang tuần hành trên đường phố Địch Hóa
(Ảnh : Reuters)
Bạo loạn tại Tân Cương hiện nay và tại Tây Tạng hồi tháng ba 2008
có cùng một nguồn cội và những điểm tương đồng. Người Duy Ngô Nhĩ nói
tiếngThổ Nhĩ Kỳ theo đạo Hồi ở Tân Cương và người Tây Tạng theo đạo Phật
đều nổi dậy chống chính sách đồng hóa thô bạo của Bắc Kinh.
Mặc dù giữa Tây Tạng và Tân Cương từ địa lý, tài nguyên đến văn hóa
đều hoàn toàn không có một điểm tương đồng, nhưng các cuộc bạo loạn tại
hai vùng ven biên của Trung Quốc đều mang sắc thái chung.
Theo nhận định của giới chuyên gia được AFP trích dẫn thì mẫu số
chung này là hai sắc dân kẻ theo đạo Phật người theo đạo Hồi đều phẫn nộ
chính sách Hán hóa thô bạo của Bắc Kinh.
Chính sách đồng hóa này được thực hiện có hệ thống từ khi đảng Cộng
sản của Mao Trạch Đông chiếm chính quyền năm 1949 tại Hoa lục.
Hệ quả là 60 năm sau, chính sách đưa người Hán lên định cư tại hai
khu vực ven biên này làm đảo lộn quân bình dân số. Chỉ riêng tại thủ phủ
Lhassa, người Hán đã chiếm đến 17% và kiểm soát hầu hết sinh hoạt
thương mại. Còn tại Địch Hóa, thủ phủ của Tân Cương, người Hán đã chiếm
đa số với 75%, người Duy Ngô Nhĩ trở thành thiểu số ngay trên quê hương
của mình.
Chuyên gia Mỹ Dru Gladney nhận định là ở Tây Tạng cũng như tại Tân Cương, người dân địa phương nổi dậy là chuyện tự nhiên.
Chính sách Hán hóa được thể hiện qua các biện pháp bóp nghẹt văn
hóa, tiêu diệt ngôn ngữ, cản trở sinh hoạt tôn giáo và tự do tín ngưỡng.
Tệ hại hơn nữa là chính quyền Trung Quốc xem người dân Tây Tạng và Duy
Ngô Nhĩ như một loại « công dân hạng hai » ngay trên đất nước của tổ tiên để lại.
Chuyên gia này cho biết thêm là từ sáu mươi năm qua, Trung Quốc thi
hành cùng một chính sách sắc tộc tại Tây Tạng cũng như tại Tân Cương và
mô hình đồng hóa này không thể thành công, không thể khuất phục được
những dân tộc có bản sắc vững chắc và văn hóa cao.
Tháng ba năm ngoái trước những cuộc biểu tình phản kháng tại Tây
Tạng, bộ máy an ninh của Trung Quốc đã thẳng tay đàn áp làm 203 người
chết, một ngàn người bị thương và gần 6 ngàn người bị bắt giam từ đó.
Đây là số liệu do Ủy ban quốc tế ủng hộ Tây Tạng đưa ra trong hồ sơ kiện
chính phủ Trung Quốc tội diệt chủng tại Tòa án Tây Ban Nha.
Tại Tân Cương, bạo động còn đẫm máu hơn với 184 người chết theo số
liệu chính thức, nhưng phong trào ly khai nói đến con số từ 600 đến 800
người Duy Ngô Nhĩ bị giết.
Nhà Tây Tạng học người Pháp Claude Levenson ghi nhận tại hai « vùng tự trị này » biến cố trên đây làm lộ ra tình trạng sống « trong hận thù và sợ hãi ».
Tại hai nơi, giới quan sát chứng kiến những điểm tương đồng khác trong
cách xử lý của nhà nước Trung Quốc : lực lượng công an đứng về phía
người Hán và dùng từ ngữ khinh miệt người địa phương là « bọn man rợ ».
Trước phản ứng của cộng đồng người Tây Tạng và người Duy Ngô Nhĩ ở
nước ngoài, Bắc Kinh quy trách nhiệm cho các nhà lãnh đạo lưu vong là
Đức Đạt Lai lạt Ma của Tây Tạng và bà Rebya Kadeer đứng đầu tổ chức Đại
Hội người Duy Ngô Nhĩ trên thế giới.
Bất chấp mọi nghịch lý, chính quyền Trung Quốc một mặt ám chỉ Hoa
Kỳ gián tiếp can thiệp vào nội tình Trung Quốc, mặt khác lên án thành
phần « Hồi giáo cực đoan liên kết với khủng bố Al Qaida » phá hoại tình đoàn kết dân tộc.
Điểm giống nhau cuối cùng là chính sách truy bắt hàng loạt những người mà Trung Quốc gọi là « gây chia rẽ dân tộc ».
Theo chuyên gia Pháp Jean-Philippe Beja, đại học Hong Kong, thì nếu
như những lời tuyên bố của giới lãnh đạo Trung Quốc là chính xác thì
công luận có quyền nghi ngờ Bắc Kinh cố tình để xảy ra một cuộc « thanh lọc » sắc tộc. Vì từ tháng giêng, chính quyền địa phương Tân Cương tuyên bố là thành phần ly khai sẵn sàng « ra tay » bằng mọi giá.
Nhưng sự kiện chủ tịch Hồ Cẩm Đào giữa chừng bỏ hội nghị G8 khẩn cấp về nước cho thấy tình hình không đơn giản.
Tân Cương trước khi bị Trung Quốc xáp nhập, là nước độc lập với tên
gọi là Đông Turkestan. Khác với Tây Tạng, Tân Cương có rất nhiều tài
nguyên thiên nhiên gồm dầu hỏa, khí đốt, Uranium và than đá, nhu cầu
sinh tử của Trung Quốc.
Tân Cương còn có giá trị địa lý chiến lược rất quan trọng nằm giữa
Trung Quốc và 8 nước Trung Á. Ngoài ra Tân Cương còn nằm cạnh một vùng
bất ổn của thế giới Hồi Giáo trong đó có Pakistan và Afghanistan. Chính
vị trí đặc biệt này làm cho Bắc Kinh vô cùng lo ngại.
1) Nếu Tân cương va Tây Tạng độc lập thì Tàu chỉ còn 1 nửa
2) Nếu Hoa Nam tách ra thì Tàu chỉ còn 1/4
3) Nếu Nội Mông va Mãn châu tách ra thì Tàu chỉ còn 1/8 diện tích hiện nay
Tức là Tàu chỉ còn bằng diện tích của 3 nước Đông Dương gộp lại .
Cho
nên Tàu sẽ tìm mọi cách, kể
cả phải chiến tranh tận diệt với Mỹ dể không bị vỡ ra từng mảnh. Vì vỡ
ra có nghĩa là mong ba chu toan cau cua Dai Han se tan ra may khoi.
Trung Quốc đang ngại thế chiến lược của Huê Kỳ
Những
năm gần đây TQ giương oai thị uy hiếp đáp các xứ lân bang. Khi TQ có
dân số đông như kiến, có đô la xanh dư thừa, có kỹ thuật cao thì mối họa
nguy cơ Đại Hán bá quyền bành trướng đang và tiếp tục xảy ra.
Tổng thống Nam Hàn nói sẽ thống nhất với Bắc Hàn một ngày không xa
SEOUL, South Korea (AP) - Tổng
thống Nam Hàn vừa tuyên bố rằng việc Bắc-Nam Hàn thống nhất đang đến
gần, một phát biểu gây nhiều ngạc nhiên giữa lúc đang có tình trạng căng
thẳng cao độ trên bán đảo Triều Tiên.
Tuy việc thống nhất là một mục tiêu được cả Bắc và Nam Hàn nói tới
lâu nay, điều này có vẻ là một giấc mơ xa vời trong năm nay, sau khi xảy
ra cuộc tấn công làm chìm một chiến hạm Nam Hàn, việc Bình Nhưỡng loan
báo mở rộng chương trình nguyên tử và, mới gần đây nhất, vụ pháo kích
vào một hòn đảo Nam Hàn hai tuần trước đây.
Sau vụ pháo kích hôm 23 tháng 11 vào đảo Yeonpyeong, cả hai bên đều
góp phần tạo thêm sự căng thẳng qua các phản ứng giận dữ và đe dọa trả
đũa. Tổng thống Nam Hàn, ông Lee Myung-bak, không ngần ngại sử dụng ngôn
từ mạnh mẽ sau khi bị dư luận trong nước chỉ trích là có phản ứng quân
sự quá yếu kém trong vụ tấn công.
Nhưng hai lần trong tuần này, khi đang viếng thăm Malaysia, ông Lee bày tỏ sự lạc quan rằng ngày thống nhất không còn xa.
“Bắc Hàn nay là một trong những quốc gia hiếu chiến nhất trên thế
giới,” ông Lee cho hay trong cuộc phỏng vấn dành cho nhật báo The Star,
số ra ngày Thứ Sáu. Nhưng ông cũng cho biết thêm “điều ai cũng thấy là
hai nước sẽ phải sống chung hòa bình và sau cùng sẽ đạt được thống
nhất.”
Trong bài diễn văn tối Thứ Năm, ông Lee đưa ra những phát biểu
tương tự, nói rằng người dân Bắc Hàn ngày càng thấy rõ ràng là Nam Hàn
thịnh vượng hơn. Ông không cho biết là làm thế nào mà sự hiểu biết của
dân chúng Bắc Hàn được cải thiện, nhưng nói rằng đây là “sự thay đổi
quan trọng mà không ai có thể ngăn cản.”
“Ngày thống nhất đang đến gần,” ông Lee cho hay, theo trang web của phủ tổng thống.
Ông Lee cũng kêu gọi Trung Quốc thúc đẩy đồng minh Bắc Hàn tiến
hành việc cởi mở kinh tế như từng giúp hàng triệu người dân Trung Quốc
ra khỏi hoàn cảnh nghèo khó - và nói rằng sự độc lập về kinh tế của Bắc
Hàn là điều kiện chính yếu đưa đến thống nhất.
Hiện chưa rõ vì sao ông Lee liên tục nhắc tới vấn đề thống nhất.
Tuy nhiên, ở Seoul cũng có sự lo ngại về các chi phí xã hội và kinh tế
lớn lao đi cùng với việc thống nhất Bắc-Nam Hàn.
Từ trước đến nay, dư luận vẫn cho rằng Trung Quốc, đồng minh chính
của Bắc Hàn, sẽ phản đối việc này. Nhưng một công điện ngoại giao bị lộ
mật thời gian gần đây lại cho rằng Bắc Kinh sẽ không ngăn cản nếu điều
này xảy ra.
Hồi tháng 8, ông Lee nói rằng Nam Hàn nên chuẩn bị cho việc thống
nhất bằng cách nghiên cứu khả năng đưa ra “thuế thống nhất” nhằm có thêm
tiền trả cho chi phí hợp nhất.
Nhật bổ sung tên lửa đánh chặn đối phó Triều Tiên
Thứ bảy, 11/12/2010
Tokyo có kế hoạch triển khai thêm các tên
lửa đánh chặn tại nhiều căn cứ không quân, nhằm đối phó với mối đe dọa
từ các tên lửa đạn đạo của Triều Tiên.
AFP dẫn lại tin từ hãng thông
tấn Nhật Bản cho hay việc triển khai các tên lửa Patriot PAC-3 là tuân
thủ các quy định mới trong kế hoạch quốc phòng 5 năm, sẽ công bố vào
tuần tới. Tin này do các quan chức chính phủ và quốc phòng cho hay.
|
Hệ thống đánh chặn tên lửa PAC-3 trong một lần bắn thử tại Nhật. Ảnh: mod.jp |
Hệ thống PAC-3, được thiết kế để bắn hạ
những tên lửa mặt đất, sẽ được bổ sung cho toàn bộ 6 căn cứ không quân
trên lãnh thổ Nhật Bản.
Quyết định này được đưa ra trong bối
cảnh căng thẳng trên bán đảo Triều Tiên, sau vụ Triều Tiên bắn pháo vào
một hòn đảo của Hàn Quốc.
Các hoạt động quân sự dồn dập diễn ra ở
Đông Bắc Á trong thời gian gần đây. Mỹ và Nhật vừa kết thúc cuộc diễn
tập khổng lồ nhằm thể hiện sức mạnh; Mỹ và đồng minh Hàn Quốc cũng mới
có những cuộc tập trận nhằm gây sức ép với Bình Nhưỡng.
Cũng theo kế hoạch quốc phòng 5 năm sắp
công bố, Nhật sẽ cho triển khai tên lửa PAC-3 trên tất cả 6 con tàu khu
trục lớp Aegis; tăng số lượng tàu ngầm từ 16 lên 22 chiếc nhằm tăng khả
năng cảnh giới ở vùng tây nam. Số lượng tàu hộ tống tăng từ 47 lên 48,
trong khi số phi cơ giảm 10 chiếc xuống còn 340.
No comments:
Post a Comment