Thưa các bạn trong "phái đoàn báo chí hải ngoại"
Về sự việc ồn ào liên quan tới các bạn, những người tự gọi là "phái đoàn báo chí hải ngoại" về thăm VN, tôi xin có một vài nhận xét:
1- Các bạn nói rằng làm thông tin 2 chiều, hãy khoan nói đến việc đưa tin chống cộng và những làn sóng vận động dân chủ cho Việt Nam từ hải ngoại, chỉ xin hỏi về việc thực hiện thông tin 2 chiều ngay tại Việt Nam, thì ...
- Các bạn có dám đến phỏng vấn những tù nhân bất đồng chính kiến như Cù Huy Hà Vũ, như LM Nguyễn Văn Lý, LS Lê Công Định.... (chỉ xin kể một số tiêu biểu) ?
- Các bạn có dám hỏi nhà cầm quyền Hà Nội đã bắt cô Tạ Phong Tần đi đâu? Vì tội gì? Bao giờ thả? Các sinh viên thuộc giáo phận Vinh mất tích cả tháng nay bây giờ ở đâu hay không?
- Các bạn có dám hỏi nhà cầm quyền rằng cột mốc biên giới của mình bây giờ ở chỗ nào? Có dám nói lên ý kiến của "chiều thứ hai" rằng có chứng cớ khoa học xác nhận Hoang Sa Trường Sa là của VN hay không?
- Các bạn có dám tìm đến anh Nguyễn Chí Đức để phỏng vấn xem anh lãnh 4 cú đạp vào mặt như vậy là thực hay hư không? Có dám đến gặp cô Minh Hằng để hỏi về việc cô đi biểu tình và dùng sức người thay sức loa để bắt nhịp cho anh chị em phản đối Trung Quốc xâm lược hay không? Có tìm đến cô Trịnh Kim Tiến để hỏi xem việc cha cô bị công an "vặn cổ" chết đau đớn như vậy, thì nhà nước cọng sản giải quyết đến đâu rồi? Về việc cô quên thù nhà để đáp lời sông núi là đúng hay sai không? Họ có dám bỏ công tìm đến người thanh niên cõng con trên vai, cùng với vợ tham gia đoàn biểu tình yêu nươc tại Saigon, vừa đi vừa hát những lời thấm vào đáy lòng những con người VN "Đáp lời sông núi, anh em ơi, đáp lời sông núi.... xương máu này ta nguyện hiến dâng" hay không? Trong cảm quan nhà báo, họ có thấy rằng đó là một đề tài rất đáng viết không?
- Họ có dám tìm đến Thái Hà, đến Đồng Chiêm, đến Tam Tòa, đến Côn Dầu .... để hỏi lai lịch thực hư về những chương trình giải tỏa nhà dân, lấy đất nhà thờ.... để phát triển " các dự án công ích" như nhà nước nói hay không? Bên nào nói thực? Bên nào nói láo.....
Chỉ xin kể vài sự kiện như thê thôi..... bên cạnh hằng trăm ngàn đề mục của "cái chiều thứ hai", họ có nghĩ tới không? Có định làm không? Làm bằng cách nào?
Và, nhất là để xin "chính quyền VN tài trợ cho báo của người Việt hải ngoại có ngân quĩ để tiếp tục hoạt động" như cái ông nhà báo nào đó ở tiểu bang miền Đông phát biểu, được báo trong nươc tường thuật..... thì có vẻ vang gì? Thưa các bạn, các bạn làm bẽ mặt việt kiều quá!
2 - Sau nữa, tôi có đọc bài báo do cô Lan Anh (trong nước) được post lên diễn đàn, và một ai đó dẫn "link" dưới đây làm bằng chứng ..... mà cảm thấy buồn cười ,và buồn lòng. Nhưng riêng "phái đoàn", các bạn có biết là cô phóng viên báo nhà nước đang móc vào họng các bạn đó không?
Các báo ở miền Đông là nơi ít người Việt, chắc là nhỏ nhoi, cô ấy không buồn nói đến đã đành. Cô L.A. chỉ nói đến mấy tờ báo xuất thân từ California được cho là "hùng hậu" nhất thì các bạn thấy gì?
* Việt Weekly: Sau 10 năm hoạt động, ấn bản của các bạn phát triển từ 15,000 bản ..... xuống còn 5,000. Không biết anh Nguyễn Trường (NT) với bộ râu ngang tàng bất chấp có thấy được nụ cười mỉa mai của cô phóng viên đó không? So sánh với báo trong nước, không hiểu cô ấy nghĩ gì? Có bằng con số mà MỘT nhân viên nào đó lén lấy mang về nhà để vợ "lau đít" cho con không? Có bằng cái số lẻ chơ vơ nào đó không? Có bằng số dư lại của MỘT địa điểm phát hành không?
Còn so với các báo khác tại hải ngoại, thì con số 5,000 một tuần đó cũng chưa bằng tới 1/3 số phát hành hằng ngày của nhiều tờ báo khác, những tờ báo mà ông NT không ngừng tìm dịp "chọc gậy... " với danh nghĩa là "thông tin 2 chiều!" Ông NT ơi, ông có cảm thấy vai trò "làng báo hải ngoại" của mình lớn lắm không? Chắc hẳn ông hể hả lắm khi kể lại với "đồng nghiệp" ở trong nước để mỉa mai những người hàng xóm vẫn mua báo của ông rằng,"chống VW vẫn chống mà mua báo vẫn mua...." Nếu đúng thực như ông nói, thì VW chắc chẳng phải bán với con số ....5,000 một tuần!
* Ấy là chưa nói tới, trong 3 "cơ quan truyền thông của làng báo hải ngoại" ở California, thì ngoài Việt Weekly là có tòa soạn, còn 2 báo kia chỉ là "one man band" (chữ nghĩa họ dùng để tự mô tả mình). Vũ Hoàng Lân vốn là một họa sĩ thì óc tương tưởng tượng phong phú đã đành, nhà báo Nguyễn Phương Hùng, trên 6 bó tuổi đời, với một cơ quan truyền thông "one man band" mà được Viet Cộng thổi ống đu đủ, cứ nghĩ là mình có tiếng nói lớn lắm ở hải ngoại thì thật là.... hoang tưởng. Thiết tưởng ông chỉ đại diện được cho ông thôi, và nhiều lắm là cho vợ ông mà thôi. Nếu báo của ông nói đúng tâm tư của người Việt hải ngoại thì chắc chắn cho đến giờ ông chẳng phải một mình một "tòa soạn" như vậy chứ!
Thực ra, cô Lan Anh viết bài này quá độc. Người đọc trong nước có ai mà chẳng đủ thông minh hiểu ra cái châm biếm chua cay của người viết và bỏ nhỏ một câu "Tưởng gì...!" rồi lăn ra ôm bụng cười ..... vào mũi các bạn? Nhưng khi nhìn thấy gương mặt phởn phơ đắc thắng của các bạn, thì tôi nghĩ họ cười ra .. .. nước mắt. Đó là cười quá tràn cả nước mắt, nhưng cũng là cười trong xót xa. Thì thế nào họ chẳng nghĩ, "Những thanh niên này, những ông già trong phái đoàn này, họ ăn cơm hay ăn gì.... mà sao lại chẳng nhìn ra cái ngụ ý của bài viết? Sao chẳng nhìn ra những vấn đề nhức nhối của đất nước, của xã hội.... mà lại toa rập theo 700 cái loa của nhà nước? Những người phóng viên trong nước phải bán lương tâm để giành lấy bát cơm cho vợ con đã đành. Còn các bạn, các bạn muốn gì, đang cần gì? Các bạn còn thiếu gì mà những kẻ cầm quyền bá đạo này có thể cho, để các bạn bán linh hồn như vậy?"
Thực là cười trong xót xa và nước mắt chan hòa!
Bài báo của cô Lan Anh là một bài lên lớp kín đáo và sâu xa lắm cho cái "phái đoàn báo chí" này.
Nhà cầm quyền cộng sản, khi họ hiểu ra cái ngụ ý của tác giả bài báo, chắc cũng lại sớm gỡ xuống, và .... đá đít những "đứa phản bội gia đình, phản bội anh em, phản bội cộng đồng" đi theo voi mà hít bã mía thôi.
Cứ đợi đấy mà xem!
Hao Pham
No comments:
Post a Comment