Việtgian"36 trí thức"trả thù NgôKỷ,đậpkính xeVàngBaSọcĐỏ
Message body
Ngô Kỷ (Ngày Liên Trường Quảng-Đà 4/9/2011)
Khẩn báo: Ngay
sau khi lột mặt nạ nhóm “36 trí thức” cúi đầu bưng bô cho CSVN, bọn
Việt gian đập bể kính xe Vàng Ba Sọc Đỏ của Ngô Kỷ để trả thù.
Kính thưa Quý Đồng Hương,
Tôi
trân trọng khẩn báo cùng Quý Đồng Hương kính tường rằng, chỉ một ngày
sau khi tôi công bố bằng chứng 5 biên lai của Bưu Điện Hoa Kỳ xác nhận
ngày 23 tháng 8 năm 2011, nhóm “36 trí thức” đã lén lút, bí mật gởi 5
bức Thư Ngỏ trực tiếp đến 5 tên đầu sỏ Bắc Bộ Phủ, thì bọn Việt gian đã
trả thù tôi bằng cách đập bể kính xe màu Vàng Ba Sọc Đỏ mà tôi từng đậu
bình yên suốt hai năm qua tại đường Moran, Little Saigon. Sự kiện phá
hoại xe cộ này chứng tỏ rằng đám Việt gian đã bị đánh trúng tim đen nên
sinh ra khủng hoảng, thù hận, điên tiết và tức tối, do đó chúng xử dụng
“luật rừng” để khủng bố đe dọa
tôi.
Hành
động trả thù một cách vô liêm sỉ, thấp hèn, tồi bại, kém văn minh, phản
dân chủ và phi pháp như thế này không gây ảnh hưởng gì đến ý chí đấu
tranh của tôi, và cũng không thể làm cho tôi sợ hãi, nao núng, lùi bước
hay bỏ cuộc, trái lại khiến cho tôi càng quyết tâm đấu tranh hơn nữa
trong việc lột mặt nạ bọn Việt gian phản quốc, đặc biệt đối với nhóm “36
trí thức” dỏm này. Dù rằng bọn chúng có gây ảnh hưởng khó khăn vật chất
cho tôi vì chúng biết hoàn cảnh tài chánh tôi khá hạn hẹp, tuy nhiên
không vì thế mà tôi phải chấp nhận đầu hàng hay thỏa hiệp để tìm sự an
thân. Tôi mong mõi Quý Đồng Hương tiếp tục cầu
nguyện và chỉ giáo cho tôi để tôi có được thêm sự sáng suốt và khôn
ngoan, ngỏ hầu tôi có đủ sức lực trực diện và đối đầu với cả một tập
đoàn Việt gian đê hèn, bẩn thỉu và giàu có này.
Cũng
nhân thời điểm làm Lễ Giỗ Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu lần thứ 10
này, tôi xin phép báo cáo đến Quý Đồng Hương, cùng Gia Đình và quý Chiến
Hữu của Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu kính tường là việc biểu tình và
tọa kháng chiếc xe Vàng Ba Sọc Đỏ kể từ ngày 20 tháng 10 năm 2009 đến
nay, để phản đối và đòi hỏi báo Việt Herald phải xin lỗi về việc đăng
tải bài viết “Kẻ phản bội” của Lữ Giang (tức Tú Gàn, Nguyễn Cần) nhục mạ
Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu một cách vô cớ, nay thì báo Việt Herald
đã tuyên bố đóng cửa, dẹp tiệm, như vậy công tác chống báo Việt Herald
coi như chấm dứt. Tôi đã kiên trì đấu
tranh suốt hai năm qua nhằm đánh sập nguồn tài chánh của tờ báo Việt
Herald, bằng cách kêu gọi đồng hương tẩy chay, không quảng cáo, không
đầu tư khiến cho báo Việt Herald từ đó bị khốn đốn, khó khăn. Tôi đã tạo
áp lực nặng nề lên trên công ty báo Việt Herald bằng nhiều mặt, dẫn đến
sự bất hòa trong ban quản trị, chia rẻ trong tòa soạn, tranh chấp trong
nhóm cổ đông khiến cho báo Việt Herald trở nên lủng củng, kiệt quệ, tan
vỡ, và chính thức đóng cửa kể từ ngày 23 tháng 8 năm 2011 sau hơn 2 năm
hoạt động, lỗ lã hơn một triệu đô la. Tôi xin cám ơn Quý Đồng Hương đã
hợp tác tôi trong kế hoạch đấu tranh này để đạt được thành quả mỹ mãn.
Vì công tác chống báo Việt Herald đã hoàn tất nên vấn đề chiếc xe Vàng
Ba Sọc Đỏ có còn tiếp
tục đậu trước building báo Việt Herald nữa hay không, hoặc di chuyển xe
đến địa điểm khác, thì đó cũng sẽ được tùy thuộc vào chiến thuật đấu
tranh của tôi.
Trước đây tôi có phổ biến 4 bài viết liên quan đến vấn đề phản đối báo Việt Herald, và khoảng một năm qua, tôi có viết thêm bài “Mồm mép Lữ Giang đối chiếu với miệng lưỡi Lữ Giang” nhưng
lại thấy không cần thiết phổ biến, lý do là vì lúc đó tôi được tin là
báo Việt Herald đang bị nguy ngập sẽ dẫn đến sự khánh tận, và quả thật
hôm nay báo Việt Herald đã bị đóng cửa. Đây cũng là cái giá mà ban lãnh
đạo công ty báo Việt Herald phải trả khi ngoan cố và ngạo mạn mà không
chịu đăng lời đính chính và xin lỗi nhằm đáp ứng lại đòi
hỏi chính đáng và hợp tình,
hợp lý của tôi và của đồng hương. Sự kiện đóng cửa báo Việt Herald cũng
sẽ là một cái gương cảnh cáo cho bất cứ kẻ nào, phe nhóm nào, cơ sở
truyền thông báo chí nào có tâm địa nối giáo cho giặc, phản bội cộng
đồng.
Nhân dịp Lễ Giỗ lần thứ 10 của Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu sắp đến, tôi xin phép được phổ biến bài viết “Mồm mép Lữ Giang đối chiếu với miệng lưỡi Lữ Giang”
để chia sẻ đến Quý Đổng Hương sự thật của vấn đề. Quan điểm tôi đã được
trình bày đầy đủ trong bài viết, tuy nhiên nhân đây tôi cũng xin phép
được minh xác lần nữa, là với tư cách một công dân nước Việt, tôi luôn
hết lòng kính trọng và biết ơn Cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, Cố Tổng
Thống Nguyễn Văn Thiệu, Cố Tổng Thống Trần Văn Hương, cùng các vị lãnh
đạo ái quốc khác, tuy nhiên không vì thế mà tôi lại đi ác cảm hay xung
khắc với những ai chỉ trích các vị ấy trong tinh thần đứng đắn và xây
dựng, vì quan điểm tôi là luôn tôn trọng tự do của người khác, đặc biệt
tự do ngôn luận. Lý do mà tôi phản đối báo Việt Herald vì báo này đã
đăng bài bồi bút Lữ Giang cố tình nhục mạ “vô cớ” và sai sự thật về Cố
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Trong thời gian qua, tôi chỉ đặt vấn đề với
báo Việt Herald thôi, chứ tôi không bao giờ bận tâm hay trông chờ sự
xin lỗi, ăn năn, hối cãi của bồi bút Lữ Giang, vì tôi biết bản thân hắn
không hề có liêm sỉ, tư cách hay đạo đức.
Ngoài
đề tài chính ra, trong bài viết này tôi có “tản mạn” một số chuyện bên
lề liên quan đến các vấn đề xã hội, triết lý, xử thế, ngụ ngôn, điển
tích để bài viết thêm phần phong phú, tuy nhiên nếu quý vị cảm thấy bài
viết “dỡ ẹt” hay “tào lao” thì xin miễn chấp và tự nhiên “delete.”
Vì
hầu hết bài viết của tôi mang tính cách tài liệu đấu tranh hơn là những
áng văn chương giải trí hay những vần thơ trữ tình, do đó văn phong và
nội dung có vẻ khô khan, cục mịch, nặng nề. Và cũng vì tôi luôn chủ
trương “nói có sách, mách có chứng” nên các bài biết tôi luôn được trưng
dẫn bằng cớ để chứng minh, khiến cho bài viết dài ra, dù rằng không
phải “dài dòng.” Tôi xin trình bày trước như vậy để các độc giả khỏi
phải cảm thấy thất vọng, bực mình nếu có khi đọc bài viết của tôi. Viết
bài trên mạng như “làm dâu trăm họ” nên tôi sẵn sàng chấp nhận mọi lời
phê bình chỉ trích, quyết định đọc hay không là
quyền của độc giả, giống như chọn lựa món ăn của nhà hàng, ngon dỡ là
trách nhiệm của nhà bếp mà cũng có khi là do khẩu vị của từng thực
khách. Tôi chỉ ước ao sao chữ nghĩa của tôi giống như mùi vị “trái sầu
riêng” là tôi lấy làm hân hạnh lắm rồi.
Để
đáp ứng lại yêu cầu của một số đồng hương, tôi xin post lại vài ba bài
viết cũ tiêu biểu qua dạng Links, hy vọng khi thuận tiện tôi sẽ xin phép
được post tiếp các bài viết cũ khác nữa. Tôi rất hân hoan đón nhận mọi ý
kiến, chỉ giáo, phê bình, phản biện của quý vị đến từ mọi phía. Xin
liên lạc về: Ngô Kỷ, PO. Box 836, Garden Grove, California 92842. Email: ngokyusa@yahoo.com
Trân trọng
Ngô Kỷ
Ngô Kỷ đang trả lời cuộc phỏng vấn của Ký
giả Đoàn Trọng liên quan đến việc chiếc xe Vàng đấu tranh đậu tại đường
Moran, Little Saigon bị Việt gian phá hoại đập bể kiếng xe ngày 19
tháng 9 năm 2011. Mời Quý Vị bấm Link dưới để xem:
Ngay sau ngày Ngô Kỷ phổ biến lên mạng bằng chứng tố
giác "nhóm 36 trí thức" dối gạt đồng hương khi bí mật gởi Thơ Ngỏ đến
tận tay Bắc Bộ Phủ, thì Ngô Kỷ đã bị bọn Việt gian trả thù bằng cách đập
bể kính xe Vàng đấu tranh vào ngày 19 tháng 9 năm 2011, mà chiếc xe
Vàng đấu tranh này đậu tại đây đâ hai năm rồi chẳng có sao cả. Đây là
hành động đê hèn, bần tiện của bọn Việt gian nhằm gây khó khăn tài
chánh, và cũng là hành động khủng bố, dằn mặt, đe dọa của bọn Việt gian
đối với Ngô Kỷ.
Mời Quý Vị bấm vào Link dưới để xem cách đây 2 năm,
Ký giả Đoàn Trọng phỏng vấn Ngô Kỷ ngày đầu tiên Ngô Kỷ đem xe Vàng Ba
Sọc Đỏ đến biểu tình phản đối báo Việt Herald vào ngày 20 tháng 10 năm
2009.
Video:
Mời Quý Vị bấm vào Link này để xem anh Mỹ Lợi, Chủ nhân website www.vietvungvinh.com
tại San Franisco về tận Little Saigon phỏng vấn Ngô Kỷ liên quan đến
việc đậu xe Vàng biểu tình trước báo Việt Herald đường Moran từ ngày 16
tháng 10 năm 2009 cho đến nay. Lúc này xe chưa bị đập kiếng. Điểm đặc
biệt là ngay sau buổi phỏng vấn này vào thứ Bảy, ngày 20 tháng 8 năm
2011, thì hai ngày sau tức thứ Hai báo Việt Herald tuyên bố đóng cửa.
Mời Quý Vị theo dõi:
Anh Mỹ Lợi, Chủ nhân website www.vietvungvinh.com phỏng vấn Ngô Kỷ tại Little Saigon
Mồm mép Lữ Giang đối chiếu với miệng lưỡi Lữ Giang
. Ngô Kỷ
ngokyusa@yahoo.com
Ngô Kỷ Lữ Giang tức Tú Gàn tức Nguyễn Cần
Trong
thời gian qua có một số cơ quan truyền thông, báo chí Việt ngữ tại
Little Saigon như báo Người Việt, báo Việt Herald, đài Little Saigon
Radio…đi phổ biến và làm một số hành động phản quốc, nhục mạ chính nghĩa
Việt Nam Cộng Hòa, đâm sau lưng cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản,
nên tôi đã lên tiếng, biểu tình, viết bài phản đối.
Khi
viết bài phản ứng, tôi thường trích dẫn các gương tích Tây Đông kim cổ,
hay những danh ngôn để giúp cho ý tứ được thêm phần xúc tích, dồi dào,
mà bớt đi khô khan, cục mịch. Ralph Waldo cũng thừa nhận: “Những ý tưởng
hay nhất của chúng ta đến từ những người khác.”
Chuyện trái đất quay quanh mặt trời hằng triệu năm trước, đến thế kỷ 16, nhà thiên văn học Galileo Galilei ở Ý chỉ nói lại mà thôi.
Ông Khổng Tử bảo “Thuật nhi bất tác” là như vậy. Còn La Bruyère thì cho
rằng “Thảy đều đã được nói ra hết cả rồi, và ta đã đến rất muộn hơn bảy
ngàn năm, từ khi có loài người…Người ta chỉ còn lượm lặt lại của người
xưa và của những bậc tài giỏi ngày nay mà thôi.”
Vào
năm 1927, trong phần Dẫn Ngôn của sách Cao Đẳng Quốc Dân kê “toa thuốc”
trị 10 tệ bệnh của quốc dân, nhà chí sĩ cách mạng Phan Bội Châu tức cụ
Sào Nam đã viết: “…Tôi viết quyển sách này, chẳng qua dâng một phần
nghĩa vụ với Quốc dân, hay dở, đúng không, hoặc có công hiệu gì không,
thì quyền ở người đọc sách. Khổng Tử nói: “Tri ngã giả, kỳ duy Xuân Thu
hồ, tội ngã giả, kỳ duy Xuân Thu hồ”, nghĩa là ai biết lòng ta tất ở
sách Xuân Thu, ai bắt tội ta tất cũng ở sách Xuân Thu. Quyển sách tôi
viết ra đây cũng nói như vậy.”
Sau bài viết “Chữ nghĩa Lữ Giang đối chiếu với chữ nghĩa Lữ Giang”,
tôi tưởng là đủ và không cần tốn thì giờ thêm nữa về con “ký sinh
trùng” này. Thế nhưng “Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng”, trong mấy
tháng gần đây Trần Văn Chi tức Trần Văn Nam Sơn, cựu Chủ Nhiệm nhật báo
Việt Herald, và đương kim là phó Tổng Giám Đốc công ty Việt Media Group
Inc., tức công ty “mẹ” của nhật báo Việt Herald đã liên tục đưa Lữ
Giang lên hội luận trong chương trình “Meet The Press - Gặp Gỡ Báo Chí”
dưới nhãn hiệu Việt Herald, và được chiếu thường xuyên trên đài truyền
hình “VAN TV băng tần 18.7” của ông
Bruce Trần.
Trần Văn Chi (tức Trần Văn Nam Sơn) trên đài truyền hình VAN-18.7
Nhìn kỹ, dưới tên có chữ Việt Herald
Lữ Giang và Trần Văn Chi đang hội luận trên truyền hình VAN-18.7
-
Quảng cáo Vũ Ánh Và Tú Gàn (tức Lữ Giang, Nguyễn Cần) trên TV là Biên
tập viên của nhật báo Việt Herald trong chương trình hội luận “Gặp Gỡ
Báo Chí” của Trần Văn Chi.
- Quảng cáo báo Việt Herald trên TV trong chương trình hội luận của Trần Văn Chi tức Trần Văn Nam Sơn.
Chính
vì vậy mà tôi thấy cần viết bài này dù rằng tôi cũng biết là cổ nhân có
dạy rằng: “Hàm huyết phún nhân, tiên ô tự khẩu”, tức ngậm máu phun
người, trước dơ miệng mình. Vì nghĩ rằng mình viết lên lời công đạo,
điều liêm chính nên tôi không thấy lo ngại gì. Hơn thế nữa nhà ái quốc
Nguyễn Trường Tộ cũng có đề cập đến lời của Hàn Dũ trong Thiên Hạ Đại
Thế Luận rằng: “Biết mà không nói là bất nhân. Nói mà không nói hết là
bất nghĩa”. Và Văn sĩ Georges Duhamel cũng có khuyên: “Không nên nuôi
oán hờn trong lòng, vì đó là tình cảm xấu, có hại cho kẻ khác và cho
chính mình. Nhưng phải biết công phẫn
đối với bất công, bạo lực. Kẻ nào dững dưng trước một sự bất công, oan
ức là hèn nhát, ích kỷ, đáng khinh.”
Dù
rằng Lữ Giang và nhật báo Việt Herald nhục mạ cố Tổng Thống Nguyễn Văn
Thiệu chứ không phải nhắm vào tôi, nhưng vì bổn phận thiêng liêng, vì
muốn chống cái ác, vì muốn bảo vệ sự thật, lẽ phải và sự công bằng nên
tôi thấy cần lên tiếng. “Kiến nghĩa bất vi, vô dũng giả” tức “Thấy việc
nghĩa mà không làm là không có dũng”, Khổng Tử nói như vậy.
Điều
mà tôi đang tranh đấu đòi hỏi công ty nhật báo Việt Herald phải trả lại
sự công bằng và danh dự cho cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã bị bồi
bút Lữ Giang và nhật báo Việt Herald xúc phạm. Scarron nói: “Người vắng
mặt bị ám sát bằng những nhát lưỡi”, và Destouches đồng ý: “Kẻ vắng mặt
lúc nào cũng bị thiệt thòi.”
Tôi
chủ trương “Nói có sách, mách có chứng”, do đó trong bài viết này tôi
sẽ lần lượt chứng minh Trần Văn Chi tức Trần Văn Nam Sơn thay mặt tập
đoàn nhật báo Việt Herald, kẻ tung người hứng, nhịp nhàng và đồng điệu
với Lữ Giang cố tình nhục mạ cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và Quân Dân
Cán Chính Việt Nam Cộng Hòa. Bên cạnh đó chúng còn thọc gậy bánh xe nhằm
chia rẽ cộng đồng, theo đúng đường lối Nghị Quyết 36 của Bắc Bộ Phủ.
Đây quả thật là một sự khiêu khích và phản bội trắng trợn của Lữ Giang
và tập đoàn nhật báo Việt Herald.
Tôi
xin cáo lỗi và lưu ý trước, là bài viết này khá dài vì có nhiều sự kiện
liên hệ đến đề tài. Để quý độc giả tiện việc theo dõi, tôi xin chia bài
viết ra nhiều mục, được đánh theo số thứ tự. Bài viết này mang nội dung
tài liệu đấu tranh chứ không phải là áng văn chương, thơ phú để tiêu
khiển giải trí nên có phần khô khan và phức tạp. Tôi đặt riêng cho mình
phương pháp và lề luật mỗi khi viết bài cần phải có bằng chứng khả tín
và trưng dẫn đầy đủ dữ kiện cần thiết để chứng minh. Các cáo buộc mơ hồ,
các suy diễn lung tung, các lý luận bằng cảm tính, các trích dẫn thiếu
cơ sở đều không phải
là chủ trương của tôi.
Tôi
muốn minh xác là tôi không bào chữa, không binh vực, không đánh bóng cố
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu vì đó không phải là bổn phận của tôi. Việc
làm của tôi là bảo vệ sự thật mà thôi.
Mục
đích bài viết này, tôi muốn chứng minh Lữ Giang là tên bịa đặt, điêu
ngoa, láo khoét, gian manh, xấc xược. Tôi sẽ mời quý vị đọc và nghe cuốn
băng của Tổng Thống Lyndon Johnson có nói câu “a goddamn bunch of
thugs” (cứ tạm dịch là “bọn ác ôn côn đồ” như ý của Lữ Giang), tuy nhiên
Tổng Thống Lyndon Johnson không hề ám chỉ đến cố Tổng Thống Nguyễn Văn
Thiệu như lời Lữ Giang xuyên tạc, bịa đặt nhằm cố tình nhục mạ, phỉ báng
cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, và được nhật báo Việt Herald tiếp tay
đăng tải và phổ biến.
Cái
thủ đoạn thâm độc và đê hèn của Lữ Giang là Lữ Giang cố tình nhục mạ,
mạt sát cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu nhằm tạo ảnh hưởng và kiếm cảm
tình từ những người trong khối ủng hộ cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Lữ
Giang muốn ly gián và tạo sự chia rẽ giữa khối ủng hộ cố Tổng Thống Ngô
Đình Diệm và khối ủng hộ cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Đây chính là
chủ trương phá hoại của cộng sản nhằm gây phân hóa cộng đồng, và làm
tiêu hao sức mạnh chống cộng của tập thể người Việt Quốc Gia, và chính
Lữ Giang là tên phản quốc đang thực hiện Nghị Quyết 36 của cộng sản.
Những người Quốc Gia
chân chính, khôn ngoan, sáng suốt và tĩnh táo, không bao giờ lọt vào
cái mưu mô xảo quyệt và lưu manh của cộng sản và Lữ Giang.
Trong
bài viết này, tôi phân tích và chứng minh sự thật nhằm đòi hỏi nhật báo
Việt Herald phải chính thức xin lỗi vong linh cố Tổng Thống Nguyễn Văn
Thiệu, cùng gia
đình và chiến hữu của cố Tổng Thống, và Quân Dân Cán Chính VNCH vì nhật
báo Việt Herald đã đăng tải và phổ biến bài “Kẻ phản bội” của Lữ Giang.
Quý
vị có thể lên tiếng phản đối sự sai trái và vô trách nhiệm của tờ báo
Việt Herald bằng cách gọi về toà soạn nhật báo Việt Herald số (714) 897-7379
Và cũng ở mục cuối của phần Phụ Đính,
tôi xin phép trích đăng phần trình bày của ông Bùi Bỉnh Bân cả về “Link
AUDIO” cũng như bài viết liên quan đến việc ông Lữ Giang tức Nguyễn Cần
phải đọc lời xin lỗi trên đài phát thanh VOV ngày 3 tháng 8 năm 2000 để
“xin lỗi” ông Bùi Bỉnh Bân theo lệnh tòa, vì Lữ Giang đã bịa đặt nhục
mạ ông Bùi Bỉnh Bân. Nhắc lại sự kiện này, để chứng minh bản chất láo
khoét, lưu manh, xảo trá là chứng bịnh bẩm sinh của Lữ Giang, chớ không
phải việc vu cáo, mạ lỵ cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là lần đầu tiên
của y.
Chỉ
trừ một thiểu số tay chân, bộ hạ của công ty báo Người Việt, công ty
báo Việt Herald, đài Little Saigon Radio… cố tình nhục mạ, trách móc,
lên án cuộc đấu tranh, biểu tình của chúng tôi, chứ đa số đồng hương đều
thấu hiểu lý do biểu tình chống đối là chính đáng. Nếu có ai còn mù mờ,
tôi hy vọng sau khi đọc và tham khảo các tài liệu dẫn chứng này, quý vị
sẽ không còn thắc mắc gì nữa cả.
1
Trên
nhật báo Việt Herald số 102, Thứ Ba ngày 13 tháng 10 năm 2009, có đăng
bài “Kẻ phản bội” ký tên biên tập viên Lữ Giang/Việt Herald, trong đó Lữ
Giang viết là Tổng Thống Johnson gọi ông Trần Thiện Khiêm và ông Nguyễn
Văn Thiệu là “bọn ác ôn côn đồ”. Và chính đích thân Lữ Giang cũng gọi
cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là “tên ác ôn côn đồ”, khi Lữ Giang viết
như sau:
“Nhóm tay sai của CIA Mỹ làm đảo chánh và giết ông Diệm, trong đó Trần Thiện Khiêm và Nguyễn Văn Thiệu đóng vai trò chủ chốt, đã bị Tổng Thống Johnson gọi là “một bọn ác ôn côn đồ” (a goddamn bunch of thugs). Nay một số người lại mưu toan tôn một tên “ác ôn côn đồ” đã làm sụp đổ miền Nam Việt Nam lên làm anh hùng! Đó là một sự nhục nhã đối với VNCH.
Chúng
tôi biết có rất nhiều người lúc còn VNCH đã mang ơn ông Thiệu, nên họ
nghĩ rằng phải làm “một cái gì đó” cho ông. Nhưng họ không thể làm sỉ
nhục VNCH được.” (ngưng trích)
Mời nghe AUDIO:
Lữ Giang xác quyết nói trên đài là Tổng Thống Johnson đã nêu đích danh
cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu là “ ác ôn côn đồ”, dù rằng trên thực tế
Tổng Thống Johnson không hề nhắc đến tên cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu:
Thế mà khi “Bản Lên Tiếng Phản Đối Nhật Báo Việt Herald đã cho đăng lời lẽ vô lễ với cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu”
của “Ban Tổ chức Lễ Tưởng Niệm Cố Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, Húy nhật
năm thứ 8”, do Giáo sư Nguyễn Thanh Liêm, cựu Thứ Trưởng Bộ Giáo Dục
VNCH làm trưởng ban và 24 Hội Đoàn ký tên được đưa ra, thì
Lữ Giang lại chối là không có nói, được viết trong bài “Chuyện kẻ phản
bội” (khác với bài Kẻ phản bội) như sau:
“Nói rằng, chúng tôi “vô lễ” với ông Thiệu cũng không đúng, mặc dầu nếu phải phê phán ông Thiệu, chúng tôi sẽ không ngần ngại. Nhưng trong trường hợp này, chúng tôi chỉ trích lại lời phê phán của Tổng Thống Johnson mà thôi. Nếu bảo “vô lễ”, chính Tổng Thống Johnson mới là người “vô lễ.” Tuy nhiên, khi đi làm lính đánh thuê bất tài làm hỏng việc bị chủ la mắng hay nguyền rủa như thế là chuyện bình thường, không có gì là “vô lễ” cả.” (ngưng trích)
Mời nghe AUDIO: Dù
rằng chính Lữ Giang đã từng đích thân kết án cố Tổng Thống Nguyễn Văn
Thiệu là “ác ôn côn đồ”, nhưng bây giờ y lại chối, và đổ thừa rằng Tổng Thống Johnson mới là người nói:
Lữ
Giang quả là một tên lộng ngôn, ngu ngốc và xuẩn động. Hơn ba trăm ngàn
chiến sĩ đã hy sinh mạng sống, và hàng triệu người lính chiến Quân Lực
Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu anh dũng hào hùng để bảo vệ lãnh thổ và
sự oan toàn cho Thẩm phán Nguyễn Cần “sáng vác ô đi tối vác về”, thế mà
Nguyễn Cần, tức Lữ Giang, tức Tú Gàn lại đi nhục mạ những người chiến sĩ
này là thứ “lính đánh thuê”.
Thử
hỏi tiền lương Thẩm phán Nguyễn Cần lãnh hàng tháng do ai trả nếu không
phải là từ chính phủ Việt Nam Cộng Hòa? Như vậy Nguyễn Cần có phải là
“thẩm phán cãi thuê” không? Thật là một tên vô loại, vong ân bạc nghĩa,
qua cầu rút ván, ăn cháo đái bát. Ngạn ngữ Á-rập cho rằng: “Một con chó
trung tín còn giá trị hơn một kẻ vong ân”, và Le Talmud cảnh cáo: “Đừng
vứt đá xuống dòng suối mà anh đã uống nước.”
Để
khoe mớ kiến thức “cóc ngồi đáy giếng” của mình, nên Lữ Giang luôn dùng
đến tên tuổi của cố Tổng Thống Johnson để bào chữa và bảo vệ cái trò
“lộng ngôn” của y. Chính vì vậy, đây là dịp tôi muốn giải quyết và làm
sáng tỏ vấn đề này một cách thẳng thắng và rốt ráo với tên vô liêm sĩ Lữ
Giang này.
Trước
hết tôi xin mời quý vị đang xử dụng internet bấm cái Link sau đây để
nghe chính tiếng nói của Tổng Thống Lyndon Johnson khi ông nói chuyện
điện thoại với Thượng Nghị Sĩ Eugene McCarthy về âm mưu ám sát Tổng
Thống Ngô Đình Diệm. Trong cuộc đối thoại này, Tổng Thống Lyndon Johnson
không hề ám chỉ và cũng không nêu tên ông Nguyễn Văn Thiệu, thế mà Lữ
Giang viết trong bài “Kẻ phản bội” và đăng trên báo Việt Herald là Tổng
Thống Johnson gọi ông Nguyễn Văn Thiệu là tên “ác ôn côn đồ” (a goddamn
bunch of thugs). Đối với quý độc giả chỉ đọc mà không nghe được, xin quý
vị đọc bản văn cuộc nói chuyện
được viết lại từ cuốn băng ghi âm.
Sau khi bấm vào cái Link dưới đây, khi thấy trang nhà White House Tapes, và cái khung màu đen chữ vàng “President Johnson & Eugene McCarthy February 1, 1966”, xin quý vị bấm vào chỗ mũi tên có chữ “Press Play to Continue” gần cái khung màu đỏ, để quý vị có thể đọc và nghe toàn bộ phần nói chuyện của Tổng Thống Lyndon Johnson:
Xin bấm vào Link này để nghe và đọc chữ Tổng Thống Johnson nói:
White House Tapes . Presidential Recordings Program
LBJ
and Eugene McCarthy on the Assassination of Ngo Dinh Diem The extent of
the Kennedy administration's advance knowledge or even participation in
the November 1, 1963, coup in South Vietnam and assassination of
president Ngo Dinh Diem ∇ has been a hotly debated political and
historical issue for many years. In this conversation, Presidnet Johnson
offers his own interpretation of events to Senator Eugene McCarthy In
the days prior to this telephone call, McCarthy had been widely quoted
in the press for his criticism of the recent resumption of bombing. In
this call, Johnson tried to convince McCarthy to tone down his criticism
and had offered a special briefing from Chairman of the Joint Chiefs of
Staff Maxwell Taylor, reason that, "I thought that if you had the
information
I had, that you might be assuaged somewhat, and relieved somewhat, and
at least, maybe you could suggest a better alternative or something
else." Date: 02/01/1966 Participants: Lyndon Johnson, Eugene McCarthy
Conversation Number: WH6602.01
Direct
URL: http://tapes.millercenter.virginia.edu/clips/1966_0201_lbj_mccarthy_vietnam.swf
Full Screen Mode Johnson Tapes Diem Coup 1963 Escalation Vietnam
11/24/2009
http://whtapes.org/clip/lyndon-johnson-eugene-mccarthy-lbj -and-eugene-mccarthy-assass ...
LBJ and Eugene McCarthy on the Assassination of Dgo Dinh Diem
The
extent of the Kennedy administration's advance knowledge or even
participation in the November 1, 1963, coup in South Vietnam and
assassination of president Ngo Dinh Diem∇
has been a hotly debated political and historical issue for many years.
In this conversation, Presidnet Johnson offers his own interpretation
of events to Senator Eugene McCarthy
In
the days prior to this telephone call, McCarthy had been widely quoted
in the press for his criticism of the recent resumption of bombing. In
this call, Johnson tried to convince McCarthy to tone down his criticism
and had offered a special briefing from Chairman of the Joint Chiefs of Staff
Maxwell Taylor, reason that, "I thought that if you had the information
I had, that you might be assuaged somewhat, and relieved somewhat, and
at least, maybe you could suggest a better alternative or something
else."
Date:
02/01/1966
Participants:
Lyndon Johnson, Eugene McCarthy
Conversation Number:
WH6602.01
Direct URL:
Picture courtesy of the National Archives and Records Administration.)
President Nguyen Van Thieu ( South Vietnam ) and President Lyndon B. Johnson. (July 19, 1968)
Tổng Thống Lyndon B. Johnson và Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu
(Picture courtesy of the National Archives and Records Administration.)
President
Lyndon B. Johnson in Vietnam : With General William Westmoreland,
Lieutenant General Nguyen Van Thieu ( South Vietnam ). (October 26,
1966)
1966 Manila Philippines - Nguyen Van Thieu, and Pres. Lyndon B. Johnson at summit conference.
Xin bấm vào Link này để nghe và đọc chữ Tổng Thống Johnson nói:
Quý
vị vừa đọc và nghe nguyên văn cuộc nói chuyện và chính tiếng nói của
Tổng Thống Lyndon Johnson do Tòa Bạch Ốc thực hiện. Xin hỏi quý vị có
nghe và đọc thấy chỗ nào Tổng Thống Lyndon Johnson nhắc đến tên hai ông
Trần Thiện Khiêm và ông Nguyễn Văn Thiệu không? Thế mà Lữ Giang quả
quyết là Tổng Thống Lyndon Johnson chửi ông Trần Thiện Khiêm và ông
Nguyễn Văn Thiệu là “một bọn ác ôn côn đồ”. Quả thật Lữ Giang là một tên
“đại nói láo”.
Lữ
Giang tưởng rằng không ai biết gì nên lâu nay cứ “mục hạ vô nhân”, nói
gì cũng được, bây giờ lại bị phát giác nên y lấp liếm chối quanh quẩn.
Tôi không phủ nhận việc Tổng Thống Johnson có nói đến chữ “a goddamn bunch of thugs”, nhưng Tổng Thống Johnson không hề nhắc đến tên ông Trần Thiện Khiêm và ông Nguyễn Văn Thiệu.
Tổng Thống Johnson chỉ nói chung chung về một “bọn người đảo chánh” mà
thôi. Và ai cũng biết là Hội Đồng Tướng Lãnh mới đóng vai trò chủ động,
chính yếu và quan trọng trong cuộc đảo chánh. Nhóm này được lãnh đạo bởi
các tướng Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn, Tôn Thất Đính v.v…, trong lúc
đó thì ông Nguyễn Văn Thiệu chỉ mới ở cấp Đại Tá mà thôi. (Xin coi lại các bài viết cũ của tôi có
phân tích rõ về vấn đề này).
Lữ
Giang và tờ báo Việt Herald hãy chứng minh cho đồng hương thấy chỗ nào
mà Tổng Thống Johnson đề cập đến tên hai ông Trần Thiện Khiêm và ông
Nguyễn Văn Thiệu? Thật là một bọn vô liêm sỉ.
Bài
báo “Kẻ phản bội” do Biên tập viên Lữ Giang/Việt Herald nhục mạ cố Tổng
Thống Nguyễn Văn Thiệu là tên “ác ôn côn đồ” được đăng trên nhật báo
Việt Herald ngày 13 tháng 10 năm 2009
Lữ
Giang cứ giở trò múa gậy vườn hoang, lập lờ đánh lận con đen. Y tưởng
rằng sẽ qua mặt được mọi người, nhưng trên thực tế thì y bị người ta
“lật tẩy” là một tên dối trá trơ trẻn. Cây kim trong túi rồi cũng lòi
ra. Lữ Giang luôn huyênh hoang tự đắc, nhưng thực sự xã hội nhìn hành
động của Lữ Giang chẳng khác nào Don Quixote dồn hết sức đâm mũi giáo
vào cối xay gió mà cứ tưởng như đã hạ được một địch thủ khổng lồ.
Newton
nói: “Sự hiểu biết của con người chỉ là một giọt nước trong đại dương
mênh mông, và là hột cát trong sa mạc bao la”, thế mà Lữ Giang cứ tưởng
mình là cái rốn của vũ trụ. Lữ Giang chính là con gà trống mà George
Eliot cho rằng: “Nó cứ tưởng mặt trời mọc lên để nghe nó gáy.” Đầu óc
thiển cận, hẹp hòi, ích kỷ của Lữ Giang giống như con ếch ngồi đáy giếng
hay chỉ là người mù sờ voi không hơn không kém.
Đức
độ cao như Khổng Tử kia mà ông còn khuyên “nên yểm tài bằng không vong
mạng”. Lẽ ra Lữ Giang phải vâng theo lời dạy của Tôn Thúc Ngô: “Chức
càng cao tôi càng khiêm nhường”, và Chúa Giêsu thánh hóa tư tưởng ấy
bằng câu trong Bài Phúc: “Phước cho kẻ khiêm tốn vì họ sẽ được cất lên.”
Nhân
đây tôi xin kể về một câu chuyện mà ông Tô Đông Pha thời xưa có một
phần “tự cao, tự đại” giông giống Lữ Giang thời nay, dù rằng tài đức của
Lữ Giang chưa xứng để xách dép cho ông Tô Đông Pha. Câu chuyện được in
trong sách Quân Tử Trung Hoa do Đại Lân biên soạn như sau:
“Tô
Đông Pha là một danh sĩ học rộng hiểu cao, nhưng tính tình phóng túng,
cao ngạo nên thường châm chọc người khác, kể cả từ vua tới quan. Vì thế
bước đường hoạn lộ của ông thăng trầm nhiều nỗi và không ít người oán
ghét.
Khi
ấy Vương An Thạch giữ chức Tễ tướng, cũng là một danh gia hiền sĩ nổi
tiếng nhưng tính tình trầm tĩnh khác hẳn Tô Đông Pha. Với tính tình ấy,
địa vị ấy đương nhiên Vương An Thạch được nhiều người mến mộ và ca tụng.
Tô Đông Pha lấy làm tức giận, nhân cơ hội đọc được hai câu thơ của
Vương An Thạch liền “ra tay” chỉ trích. Nguyên trong một bài thơ vịnh
cảnh, Vương An Thạch có viết hai câu:
Minh nguyệt sơn đầu khiếu
Hoàng khuyển ngọa hoa tâm.
Tô
Đông Pha cho rằng trăng sáng (minh nguyệt) chỉ có mọc trên đồi núi và
chiếu sáng xuống trần gian chứ làm sao hót (khiếu) được nên sửa câu thơ
thành:
Minh nguyệt sơn đầu chiếu
Hoàng khuyển ngọa hoa tâm.
Còn
con chó vàng (hoàng khuyển) nằm giữa đóa hoa thì càng chê cười hơn, cho
rằng không thể hiểu nổi. Vương An Thạch nghe những lời phê bình ấy chỉ
cười mà không nói nhưng đột ngột sau đó xuống lệnh biếm Tô Đông Pha đi
Hải Châu, một vùng đất đai xa nhất thời đó, còn rất “man di mọi rợ”. Tô
Đông Pha hết sức uất ức nhưng vẫn phải thi hành.
Được
một thời gian ở đất khách quê người, Tô Đông Pha mới vỡ lẽ ra là nơi
đây có một loài chim tên Minh Nguyệt và còn lạ hơn nữa là có một loại
sâu tên Hoàng Khuyển.
Khi
ấy Tô Đông Pha mới biết Vương An Thạch kiến thức hơn mình rất nhiều và
hai câu thơ hoàn toàn có ý nghĩa rất rõ ràng: “Chim Minh Nguyệt hót trên
đầu núi, con sâu Hoàng Khuyển nằm giữa đóa hoa.” Tô Đông Pha hết sức hỗ
thẹn, lặn lội trở về xin vào tạ lỗi. Vương An Thạch tươi cười không
nhận và xuống lệnh phục chức cho Tô Đông Pha như cũ.”
Đọc
câu chuyện trên, tôi thấy thương hại cho “cái tôi” quá lớn của ông Tô
Đông Pha, chứ chẳng chê trách gì nhiều ông ta, vì dù sao thì ông Tô Đông
Pha cũng đã bày tỏ sự hối lỗi, ân hận. Cicéron từng nói: “Sai lầm là
cái tự nhiên của con người; chỉ có những kẻ vô ý thức mới ở mãi trong
lầm lỗi”, và St Jean Chrysostone nói: “Lầm lỗi là bản chất con người; ở
mãi trong lỗi lầm là của yêu quái.”
Nhân
vô thập toàn, người đời có mấy ai tránh được lỗi lầm. Nhưng khi nhận
thức được sự sai trái mà biết nhận lỗi và sửa chữa là điều đáng quý. Nhờ
vậy mà con người mới trở nên tiến bộ trong việc tự tu và trở thành con
người tốt để có thể sống hài hòa với xã hội. Trừ Chúa, trừ Phật, chứ đã
là con người tức phải có khuyết điểm. Chính vì vậy Napoléon II đã nói:
“Chúng ta sống với các khuyết điểm như mồ hôi của ta, chúng ta không hay
biết gì hết. Nó chỉ làm cho người khác khó chịu thôi.”
Ông
Tô Đông Pha đã tỏ ra biết ăn năn hối lỗi, đó là hành động đáng khen và
đáng được tha thứ. Séneque từng tuyên bố: “Khi người ta ăn năn, người ta
gần như vô tội.” Trong khi đó thì Lữ Giang và nhật báo Việt Herald lại
tiếp tục ngoan cố và không bày tỏ sự hối lỗi, ăn năn dù sự sai trái đã
được chứng minh và phơi bày rành rành ra đó.
Tôi
vô cùng ngạc nhiên là làm sao Lữ Giang còn có thể can đảm sống tiếp tục
trên cõi đời này khi cái tâm địa và bộ mặt thật của y đã bị lột trần
trụi ra như vậy. Ông Lưu Cơ nói về cái loại người Lữ Giang như sau: “Hựu
hà vãng nhi bất kim ngọc kỳ ngoại, bại nhứ kỳ trung dã tai”, tức “Có
những kẻ bề ngoài cho là ngọc là vàng mà ở trong như bông nát mà thôi.”
Trên đời này không ai không nói dối, ngay cả những vĩ nhân. Nhưng có những cái nói dối có thể tha thứ được hoặc chấp nhận được.
Ông Phêrô từng chối Chúa 3 lần trước khi mặt trời mọc thế mà được phong Thánh và giữ chìa khóa cửa Thiên Đàng.
Thánh Gandhi là nhà lãnh đạo xuất chúng, tranh đấu bất bạo động chống thực dân Anh để mang độc lập cho Ấn Độ.
Lúc
thiếu thời ông cũng từng nói dối với mẹ, đến nỗi bà mẹ phải nói: “Mẹ
thà thấy con chết còn hơn thấy con nói dối. Vì nói dối là hèn nhát, là
khiếp nhược. Có con như thế là một cái nhục cho mẹ, mẹ không muốn sống
nữa.”
Gandhi
đứng lên, đi thẳng vào bếp, lấy cục than đỏ bỏ trên bàn tay và nói:
“Con thề với mẹ, suốt đời, con không bao giờ nói dối nữa.”
Bà mẹ phủi cục than xuống, ôm con vào lòng, nói: “Như vậy mẹ mới đủ can đảm sống với con.”
Từ
đó về sau, Gandhi luôn luôn giữ lời hứa. Ông thường đưa bàn tay nói với
những người thân cận: “Vết sẹo trên bàn tay tôi là hình hài của mẹ tôi,
luôn luôn ở trong tôi. Đây là thiên thần phù hộ tôi sống trong chân
thật và danh dự.”
Còn
“Cha Già” nước Mỹ George Washington, người từng đặt nền móng xây dựng
Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, và là vị Tổng Thống Mỹ đầu tiên. Ông từng lãnh
đạo thành công cuộc đấu tranh giành độc lập nước Mỹ. Hồi còn nhỏ ông
cũng từng nói dối.
Một
lần, Washington đang chơi trong hoa viên, thấy bên cạnh có một cái rìu,
bèn muốn thử xem cái rìu này có sắc không. Nhưng lấy gì làm vật thử
nghiệm đây? Washington nhìn xung quanh, chọn được một cây
anh đào nhỏ, thế là ông giơ rìu, chặt đổ cây. Sau đó, việc này bị cha
ông phát hiện, đó chính là cây anh đào mà người cha thích nhất, nên cha
ông rất tức giận, nói nhất định sẽ tìm ra hung thủ.
Washington
biết rằng mình đã gây ra đại họa, sợ cha trách mắng người khác, nên chủ
động đứng ra nhận lỗi và chịu sự trừng phạt của cha. Không ngờ cha ông
lại rất vui mừng, còn khen ngợi tinh thần dám nhận sai lầm của ông. Từ
đó, Washington luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng, nhắc nhở bản thân
phải chính trực thật thà.
Kể
ra vài câu chuyện trên không hề có ý khuyến khích nói dối, nhưng nếu sự
nói dối ấy do vô tình, không ác ý, hoặc không gây ảnh hưởng to lớn hay
tạo thiệt hại nặng nề cho người khác, thì chẳng ai đi khắt khe bắt bẽ
hay trừng trị nặng nề, mà còn được tha thứ, xí xóa, thông cảm. Người nói
dối mà biết nhận lỗi, biết hối hận, ăn năn, biết phục thiện thì đó là
điều đáng quý và đáng ca ngợi.
Để
bày tỏ sự thông cảm và tha thứ, Nữ sĩ Dale Carnegie phát biểu: “Không
nên đòi hỏi rằng mọi người, kể cả chúng ta, lúc nào cũng hoàn toàn không
khuyết điểm. Trông đợi sự thánh thiện ở người khác là bất công, trông
đợi ở mình là một sự điên rồ.”
Khổng Tử thế gia cũng có ghi:
“Quân tử hữu quá tắc tạ dĩ chất, tiểu nhân hữu quá tắc tạ dĩ văn.”
Tức: “Người quân tử có lỗi thì thành thật nhận lỗi, kẻ tiểu nhân thì chối quanh.”
Còn Thông thư - Hạnh thì chép:
“Nhân chi sinh, bất hạnh bất văn quá; đại bất hạnh vô sỉ.
Tất hữu sỉ, tắc khả kính; văn quá tắc khả hiền.”
Tức: “Trong đời người, không nghe người khác vạch lỗi là điều bất
hạnh, mà điều bất hạnh lớn nhất là không biết hổ thẹn.
Có biết hổ thẹn mới đáng kính; có chịu nghe vạch lỗi, mới nên người
hiền.”
Còn Sách Tả truyện thì chép: “Người ta ai mà không có lỗi, nhưng lỗi mà biết lỗi, thì còn gi bằng.”
Và Lacordaire cho rằng: “Sự hối hận mở đầu cho đức hạnh như bình minh mở đầu cho ngày.”
Tuy nhiên riêng trường hợp Lữ Giang thì khác.
Tất cả lời nói dối, nói hành, dèm pha, nhục mạ, phỉ báng, mạ lỵ do Lữ
Giang gây ra đều là cố ý, có tính toán, và tâm địa chứa đầy độc ác muốn
hại người. Hành vi bẩn thỉu đó không thể tha thứ được. Bacon nói về lời
nói dối của Lữ Giang là: “Tố cáo một tâm hồn bạc nhược”, còn Fénelon quả
quyết mạnh hơn: “Ai nói láo không đáng được tính vào sổ con người”, và
theo Malesherbes thì: “Vu khống hiểu ngầm một tâm hồn hư đốn và một quả
tim khiếp nhược.”
|
No comments:
Post a Comment