Kizoa slideshow: MERRY CHRISTMAS & HAPPY NEW YEAR 2012
F-35B Ship Suitability Testing
Canh buom vuon xuan
Tuesday, April 26, 2011
[NGUYEN TRUNG CHINH] - THỜI CƠ CỦA MỘT CUỘC CÁCH MẠNG
THỜI CƠ CỦA MỘT CUỘC CÁCH MẠNG
Nguyễn Trung Chính
Theo các nhà khoa học xã hội đã từng nghiên cứu các cuộc cách mạng
trên thế giới quần chúng có đông đảo xuống đường làm thành một biển
người đối kháng với bộ máy cầm quyền độc tài hay không sẽ tùy thuộc
vào một yếu tố duy nhất: cảm nhận của quần chúng về khả năng thành
công của một cuộc cách mạng. Cảm nhận đó của quần chúng lại tùy thuộc
vào ảnh hưởng của những xung động lực đến từ 3 tác nhân: nhà cầm
quyền, lực lượng đối kháng, và quần chúng.
Về phía nhà cầm quyền độc tài chuyên chế thì lúc nào họ cũng (a) tỏ rõ
thái độ không bao giờ tự động rời bỏ hoặc chuyển giao quyền lực; (b)
sẵn sàng sử dụng bộ máy cầm quyền để đè bẹp các thế lực đối kháng; (c)
ngăn chận thông tin đến từ phía đối kháng; (d) ép nhẹm những thông tin
bất lợi cho bộ máy cầm quyền; (e) tuyên truyền ồ ạt với thông tin một
chiều để thuyết phục quần chúng rằng nhà cầm quyền đất nước rất được
quần chúng tín nhiệm, rất có chính nghĩa và rất vững chắc; (f) tung
hỏa mù bằng cách đưa ra những sự kiện/ vấn đề nóng nhằm làm cho quần
chúng và những người đối kháng với bộ máy cầm quyền bị lạc đường, mất
định hướng, phân tán lực lượng, hoài nghi lẫn nhau, bị cuốn hút vào
những hứa hẹn hay mục tiêu nhảm nhí, có ảo tưởng rằng bộ máy cầm quyền
sẽ tự sửa sai và làm tốt hơn; (g) dựng lên một kẻ ngoại thù để khơi
dậy lòng yêu nước, để răn đe là sẽ bị mất nước nếu không hợp tác với
nhà cầm quyền, hoặc để trấn áp với lý do vì an ninh quốc gia.
Ở một mặt khác thì nhà cầm quyền độc tài lại rất bất an: (a) vì biết
rằng đại đa số quần chúng sẽ không bao giờ công khai ý nghĩ chống đối
của mình để cho nhà cầm quyền biết, bộ máy cầm quyền càng độc tài
chuyên chế thì dân càng giỏi che dấu, cho nên khó biết dân thực sự
đang nghĩ gì và sẽ làm gì nếu có cơ hội; (b) vì không biết quần chúng
tin ai hơn, tin vào tiếng nói của nhà cầm quyền hay tin vào tiếng nói
của thành phần đối kháng; (c) vì không biết giữa “tâm trạng của quần
chúng” với “suy đoán của nhà cầm quyền về tâm trạng của quần chúng” có
khoảng cách bao xa và khoảng cách đó có đủ để kích nổ một cuộc cách
mạng hay không; (d) vì nếu có cuộc cách mạng nổ ra không biết là bộ
máy cầm quyền có chịu nỗi áp lực và có khả năng sống còn hay không; và
(e) vì khi đã có một cuộc cách mạng nổ ra thì nhà cầm quyền sẽ có hai
sự chọn lựa là (e1) nhường nhịn và đáp ứng phần nào yêu sách của quần
chúng hoặc là (e2) thẳng tay đánh dẹp nhưng, khổ nạn là, cả hai sự
chọn lựa đều có khả năng làm cho quần chúng quyết tâm hơn trong việc
giải thể chế độ độc tài.
Về phía đối kháng với nhà cầm quyền thì họ (a) chủ tâm thu thập thông
tin, nhất là thông tin mật từ phía nội bộ nhà cầm quyền, nên có nhiều
thông tin hơn quần chúng; (b) biết rõ về bản chất, thực chất, và những
vấn nạn của bộ máy cầm quyền hơn là quần chúng; (c) cố gắng thuyết
phục quần chúng rằng một cuộc cách mạng đổi mới đất nước là cần thiết;
(d) cố gắng thuyết phục quần chúng rằng một cuộc cách mạng đổi mới sẽ
có nhiều cơ hội thành công; và (e) kêu gọi quần chúng hành động.
Những người đối kháng chỉ ra mặt khi (1) tin rằng quần chúng sẽ nghe
theo và (2) tin rằng có thể giật sập được bộ máy cầm quyền.
Khả năng quần chúng có nghe theo lời kêu gọi hay không tùy thuộc vào
uy tín của lực lượng đối kháng. Ở trong môi trường dễ xuống đường thì
lời kêu gọi của lực lượng đối kháng khó thuyết phục quần chúng rằng
nhà cầm quyền đang yếu thế. Tuy nhiên, môi trường như vậy sẽ dễ
khuyến khích lực lượng đối kháng xuống đường hơn vì ít nguy hiểm hơn.
Ngược lại ở trong môi trường càng khó xuống đường chừng nào thì lời
kêu gọi của lực lượng đối kháng càng có uy tín đối với quần chúng.
Khả năng trừng trị của nhà cầm quyền càng mạnh chừng nào thì sự kêu
gọi của lực lượng đối kháng càng có uy tín chừng ấy đối với quần
chúng, vì quần chúng tin rằng đó là dấu hiệu cho thấy nhà cầm quyền đã
suy yếu rồi nên những nhà đối kháng mới dám ra mặt. Dấu hiệu “nhà cầm
quyền đã suy yếu” khuyến khích sự tham dự của quần chúng
Thông thường thì thành phần đối kháng với nhà cầm quyền sẽ “trốn kín”
cho đến khi họ thấy có cơ hội thành công mới ra mặt đối kháng và kêu
gọi quần chúng xuống đường làm một cuộc cách mạng đổi mới. Đặc biệt
là những người đối kháng nằm bên trong hệ thống cầm quyền, những người
một thời đã từng là công thần cao cấp của chế độ. Họ có rất nhiều
thông tin về sự rạn nứt bên trong và thấy rõ cái bệ rạc của hệ thống
cầm quyền. Sự đánh giá của họ về tình hình sẽ chính xác hơn là những
người quan sát từ bên ngoài. Theo đó, ước tính của họ về thời điểm
hành động cũng đáng tin cậy hơn. Vì thành phần đối kháng với nhà cầm
quyền độc tài luôn bị đe dọa bởi hiểm họa ở cấp độ cao nhất cho nên họ
phải “trốn kín” là điều đương nhiên. Nhưng một khi họ đã dám ra mặt
chống đối nhà cầm quyền thì quần chúng có thể nhận ra là thời cơ đã
tới và rất có thể sẽ đáp ứng lời kêu gọi xuống đường làm một cuộc cách
mạng đổi mới đất nước.
Về phía quần chúng, họ tiếp cận thông tin từ cả hai phía, phía nhà cầm
quyền và phía đối kháng, rồi dùng thông tin đó để ước đoán tình hình
và làm quyết định. Thông tin từ phía đối kháng thì cố gắng thuyết
phục quần chúng đứng lên chống nhà cầm quyền còn phía nhà cầm quyền
thì làm ngược lại. Dưới một bộ máy cai trị độc tài, quần chúng ít
được tiếp cận với thông tin trung thực và càng khó tiếp cận với thông
tin đối kháng. Do đó, kết quả là đại đa số quần chúng sẽ có khuynh
hướng thờ ơ.
Nếu như phía đối kháng có giỏi đưa thông tin đến quần chúng, nếu như
quần chúng có thể liên tục tiếp cận thông tin đối kháng, và nếu như
thông tin đối kháng thuyết phục được quần chúng rằng một cuộc cách
mạng đổi mới là cần thiết . . . thì quần chúng sẽ ấp ủ giấc mơ đổi mới
và giữ kín trong lòng chờ cơ hội. Nhưng quần chúng sẽ không hành động
nếu như họ không nhìn thấy khả năng thành công. Họ phải nhìn thấy dấu
hiệu “nội bộ nhà cầm quyền đang bị rạn nứt, rớt vào khủng hoảng, sắp
bị sụp đổ.” Họ phải nhìn thấy “chính quyền đã suy yếu.” Họ phải nhìn
thấy “có một lực lượng đối kháng có thực lực” đang đứng sau lưng quần
chúng vận động lật đổ nhà cầm quyền. Quần chúng có được những cái
“thấy” như vậy thì mới hy vọng họ chịu xuống đường, mới dám biến giấc
mơ đổi mới đã ấp ủ và giữ kín trong lòng thành hành động cụ thể.
Sự thật là: quần chúng không biết được sức mạnh thực sự của nhà cầm
quyền, vì thông tin này chỉ đến từ biến cố thật. Hay nói một cách
khác là, quần chúng chỉ thực sự biết nhà cầm quyền có sức mạnh tới đâu
sau khi đã có một cách mạng nổ ra. Sự thật là: nhà cầm quyền độc tài
cũng không biết được sức mạnh thực sự của quần chúng, vì thông tin chỉ
đến từ biến cố thật. Hay nói một cách khác là nhà cầm quyền thực sự
biết quần chúng có đủ sức mạnh để giải thể đổ chế độ độc tài hay không
chỉ sau khi đã có một cách mạng nổ ra. Biến cố thật là cái giá rất
cao, cho cả hai phía, để có được thông tin này. Vắng mặt “biến cố
thật” để sự thật tự phơi bày thì chỉ còn lại “sự thật theo cảm nhận”
tác động lên cán cân chính trị. Cán cân nghiêng về phía nhà cầm quyền
độc tài hay nghiêng về phía lực lượng đối kháng sẽ tùy thuộc vào sự
cảm nhận của quần chúng. Do đó, tận dụng thông tin để gây ấn tượng
“như thật” là một cuộc chiến tiền biến cố. Muốn quần chúng xuống
đường, phía đối kháng phải thắng trận chiến thông tin tiền biến cố,
phải tạo ấn tượng “như thật.”
Một cuộc cách mạng chỉ có thể xảy ra khi có đủ hai điều kiện: (1) quần
chúng phải tin là cần phải có một cuộc cách mạng đổi mới và đáng để
tham gia và (2) phải có một lực lượng đối kháng đứng ra điều hợp, thúc
đẩy và hướng dẫn cuộc cách mạng. Không có niềm tin vào một cuộc cách
mạng đổi mới và không có một lực lượng đối kháng làm dung môi cho một
cuộc cách mạng thì quần chúng khó có thể tự phát thành biển người đối
kháng.
Những cuộc cách mạng mới đây được báo chí nhận xét là những cuộc cách
mạng tự phát và không có lãnh tụ. Cụm chữ “một cuộc cách mạng tự
phát” không đồng nghĩa với “không có một lực lượng đối kháng làm dung
môi cho cuộc cách mạng” và “cuộc cách mạng không lãnh tụ” không đồng
nghĩa với “không có một lực lượng đối kháng đứng trong bóng tối hay
đứng sau lưng quần chúng để vạch kế hoạch và điều hợp chương trình
hành động.” Điều này có nghĩa là, nói thế nào thì nói nhưng trên thực
tế thì vai trò của một lực lượng đối kháng trong tiến trình dẫn đến
một cuộc cách mạng khẳng định là không thể thiếu.
Nhìn vào tình hình của Việt Nam, người ta có thể hiểu được tại sao đại
đa số quần chúng tỏ vẽ thờ ơ trước thời cuộc. Dân chúng Việt Nam
không hèn nhát cũng không thiếu tinh thần trách nhiệm như một số người
đã nhận xét. Nó chỉ đúng với những gì quan sát được trên bề mặt. Nhà
cầm quyền độc tài “khoái” cách nhìn này vì họ muốn mọi người tin là
như vậy để tự từ bỏ hy vọng sẽ có một cuộc cách mạng đổi mới đất nước.
Thật ra, sự thờ ơ của quần chúng trong một đất nước đang nằm dưới sự
khống chế của một bộ máy độc tài toàn trị cho người ta thấy được hai
vấn đề cực kỳ quan trọng, có thể nói đó là hai điều kiện đang làm
“đông lạnh” sức mạnh của quần chúng. Đó là (1) đại đa số quần chúng
chưa tiếp cận được hoặc chưa tiếp cận đủ thông tin từ phía đối đối
kháng, do đó, chưa cảm nhận được sự cần thiết của một cuộc cách mạng
đổi mới đất nước; hoặc/và (2) đại đa số quần chúng chưa thấy những dấu
hiệu và do đó chưa cảm nhận được khả năng thành công của một cuộc cách
mạng.
Điều kiện thứ nhất tuy là đang làm đông lạnh quần chúng nhưng, sau khi
đã nhìn thấy, thì chính nó lại là một cơ hội lớn để cho lực lượng đối
kháng hoạch định một chiến sách khác tích cực hơn để “làm tan đông
lạnh” thúc đẩy một cuộc cách mạng đổi mới đất nước. Chiến sách đó có
thể là tạo điều kiện để quần chúng tiếp cận thông tin đối kháng một
cách sâu rộng hơn và liên tục bằng cách tích cực ĐẨY thông tin đến tay
quần chúng thay vì chờ quần chúng tự KÉO thông tin một cách nhỏ giọt
từ những nguồn không được tự do tiếp cận như tình trạng hiện tại.
Chỉ trông cậy vào những cơ quan truyền thông để thực hiện chiến sách
này thì chưa đủ. Muốn làm được công việc này cần có sự sáng tạo, có
phương án tốt và có sự tham gia đông đảo của cá nhân. Và cá nhân
không phải chỉ đơn thuần là tham gia truyền tải thông tin mà là tham
gia vào cuộc chiến thông tin để giải phóng đất nước khỏi ách độc tài
toàn trị. Mỗi một cá nhân đủ sức để biến một hạch nhân thành lực
lượng lớn. Một que diêm không cho đủ lửa nhưng hàng triệu que diêm có
thể làm tan cả Bắc Băng Dương. Phải thắng “cuộc chiến thông tin tiền
biến cố” thì lực lượng đối kháng mới có hy vọng động viên được quần
chúng xuống đường làm một cuộc cách mạng đổi mới đất nước.
Một chiến sách tích cực hơn cho một cuộc chiến thông tin tiền biến cố
thôi cũng chưa đủ. Cần phải có một lực lượng đối kháng có thực lực.
Không có một lực lượng đối kháng đủ thực lực đứng ra vận động, quần
chúng khó có thể cảm nhận được khả năng thành công của một cuộc cách
mạng. Hai học giả Jack A. Goldstone và John Hazel cũng đồng ý về điểm
này. Hai ông nói, trong bài viết Understanding the Revolutions of
2011, một cuộc cách mạng có thể thành công cần phải hội đủ một số yếu
tố. Thứ nhất, quần chúng phải nhìn thấy chính quyền là một đại họa
cho tương lai của đất nước. Thứ hai, công thần cao cấp của chế độ,
đặc biệt là trong quân đội, đang bất mãn hoặc không còn muốn chống đỡ
cho chế độ nữa. Thứ ba, một đám đông quần chúng kết hợp diện rộng
(tham dự của mọi giai tầng, mọi tôn giáo, mọi sắc tộc) phải được “ai
đó” động viên để xuống đường đối kháng với chính quyền. Và, sau cùng
là những quyền lực quốc tế sẽ không nhúng tay trợ giúp cho nhà cầm
quyền độc tài (nếu được họ đứng ra bênh vực quần chúng thì càng tốt).
Với hiện tình của đất nước, thành lập một liên minh tôn giáo và một
công đoàn lao động đại diện cho công nhân có lẽ là con đường nhanh
nhất để có được “ai đó” đứng ra vận động quần chúng. Một liên minh
tôn giáo và một công đoàn lao động cũng sẽ cho lợi thế và cơ hội nhiều
nhất trong vai trò là lực lượng đối kháng để quần chúng cảm nhận được
khả năng thành công của một cuộc cách mạng đấu tranh bất bạo động.
Một công đoàn lao động cần có sự tham gia của các luật sư và chuyên
gia am tường về nhân sự và luật lao động, đang làm việc trong quốc nội
và tại hải ngoại, để hướng dẫn công nhân đấu tranh. Một liên minh tôn
giáo đã từng được hình thành trong quá khứ đấu tranh của đất nước.
Hình thành một liên minh tôn giáo cho nhu cầu khẩn thiết của đất nước
ngày hôm nay không phải là một khái niệm lạ và cũng không phải là việc
khó thực hiện.
Nguyễn Trung Chính
Theo các nhà khoa học xã hội đã từng nghiên cứu các cuộc cách mạng
trên thế giới quần chúng có đông đảo xuống đường làm thành một biển
người đối kháng với bộ máy cầm quyền độc tài hay không sẽ tùy thuộc
vào một yếu tố duy nhất: cảm nhận của quần chúng về khả năng thành
công của một cuộc cách mạng. Cảm nhận đó của quần chúng lại tùy thuộc
vào ảnh hưởng của những xung động lực đến từ 3 tác nhân: nhà cầm
quyền, lực lượng đối kháng, và quần chúng.
Về phía nhà cầm quyền độc tài chuyên chế thì lúc nào họ cũng (a) tỏ rõ
thái độ không bao giờ tự động rời bỏ hoặc chuyển giao quyền lực; (b)
sẵn sàng sử dụng bộ máy cầm quyền để đè bẹp các thế lực đối kháng; (c)
ngăn chận thông tin đến từ phía đối kháng; (d) ép nhẹm những thông tin
bất lợi cho bộ máy cầm quyền; (e) tuyên truyền ồ ạt với thông tin một
chiều để thuyết phục quần chúng rằng nhà cầm quyền đất nước rất được
quần chúng tín nhiệm, rất có chính nghĩa và rất vững chắc; (f) tung
hỏa mù bằng cách đưa ra những sự kiện/ vấn đề nóng nhằm làm cho quần
chúng và những người đối kháng với bộ máy cầm quyền bị lạc đường, mất
định hướng, phân tán lực lượng, hoài nghi lẫn nhau, bị cuốn hút vào
những hứa hẹn hay mục tiêu nhảm nhí, có ảo tưởng rằng bộ máy cầm quyền
sẽ tự sửa sai và làm tốt hơn; (g) dựng lên một kẻ ngoại thù để khơi
dậy lòng yêu nước, để răn đe là sẽ bị mất nước nếu không hợp tác với
nhà cầm quyền, hoặc để trấn áp với lý do vì an ninh quốc gia.
Ở một mặt khác thì nhà cầm quyền độc tài lại rất bất an: (a) vì biết
rằng đại đa số quần chúng sẽ không bao giờ công khai ý nghĩ chống đối
của mình để cho nhà cầm quyền biết, bộ máy cầm quyền càng độc tài
chuyên chế thì dân càng giỏi che dấu, cho nên khó biết dân thực sự
đang nghĩ gì và sẽ làm gì nếu có cơ hội; (b) vì không biết quần chúng
tin ai hơn, tin vào tiếng nói của nhà cầm quyền hay tin vào tiếng nói
của thành phần đối kháng; (c) vì không biết giữa “tâm trạng của quần
chúng” với “suy đoán của nhà cầm quyền về tâm trạng của quần chúng” có
khoảng cách bao xa và khoảng cách đó có đủ để kích nổ một cuộc cách
mạng hay không; (d) vì nếu có cuộc cách mạng nổ ra không biết là bộ
máy cầm quyền có chịu nỗi áp lực và có khả năng sống còn hay không; và
(e) vì khi đã có một cuộc cách mạng nổ ra thì nhà cầm quyền sẽ có hai
sự chọn lựa là (e1) nhường nhịn và đáp ứng phần nào yêu sách của quần
chúng hoặc là (e2) thẳng tay đánh dẹp nhưng, khổ nạn là, cả hai sự
chọn lựa đều có khả năng làm cho quần chúng quyết tâm hơn trong việc
giải thể chế độ độc tài.
Về phía đối kháng với nhà cầm quyền thì họ (a) chủ tâm thu thập thông
tin, nhất là thông tin mật từ phía nội bộ nhà cầm quyền, nên có nhiều
thông tin hơn quần chúng; (b) biết rõ về bản chất, thực chất, và những
vấn nạn của bộ máy cầm quyền hơn là quần chúng; (c) cố gắng thuyết
phục quần chúng rằng một cuộc cách mạng đổi mới đất nước là cần thiết;
(d) cố gắng thuyết phục quần chúng rằng một cuộc cách mạng đổi mới sẽ
có nhiều cơ hội thành công; và (e) kêu gọi quần chúng hành động.
Những người đối kháng chỉ ra mặt khi (1) tin rằng quần chúng sẽ nghe
theo và (2) tin rằng có thể giật sập được bộ máy cầm quyền.
Khả năng quần chúng có nghe theo lời kêu gọi hay không tùy thuộc vào
uy tín của lực lượng đối kháng. Ở trong môi trường dễ xuống đường thì
lời kêu gọi của lực lượng đối kháng khó thuyết phục quần chúng rằng
nhà cầm quyền đang yếu thế. Tuy nhiên, môi trường như vậy sẽ dễ
khuyến khích lực lượng đối kháng xuống đường hơn vì ít nguy hiểm hơn.
Ngược lại ở trong môi trường càng khó xuống đường chừng nào thì lời
kêu gọi của lực lượng đối kháng càng có uy tín đối với quần chúng.
Khả năng trừng trị của nhà cầm quyền càng mạnh chừng nào thì sự kêu
gọi của lực lượng đối kháng càng có uy tín chừng ấy đối với quần
chúng, vì quần chúng tin rằng đó là dấu hiệu cho thấy nhà cầm quyền đã
suy yếu rồi nên những nhà đối kháng mới dám ra mặt. Dấu hiệu “nhà cầm
quyền đã suy yếu” khuyến khích sự tham dự của quần chúng
Thông thường thì thành phần đối kháng với nhà cầm quyền sẽ “trốn kín”
cho đến khi họ thấy có cơ hội thành công mới ra mặt đối kháng và kêu
gọi quần chúng xuống đường làm một cuộc cách mạng đổi mới. Đặc biệt
là những người đối kháng nằm bên trong hệ thống cầm quyền, những người
một thời đã từng là công thần cao cấp của chế độ. Họ có rất nhiều
thông tin về sự rạn nứt bên trong và thấy rõ cái bệ rạc của hệ thống
cầm quyền. Sự đánh giá của họ về tình hình sẽ chính xác hơn là những
người quan sát từ bên ngoài. Theo đó, ước tính của họ về thời điểm
hành động cũng đáng tin cậy hơn. Vì thành phần đối kháng với nhà cầm
quyền độc tài luôn bị đe dọa bởi hiểm họa ở cấp độ cao nhất cho nên họ
phải “trốn kín” là điều đương nhiên. Nhưng một khi họ đã dám ra mặt
chống đối nhà cầm quyền thì quần chúng có thể nhận ra là thời cơ đã
tới và rất có thể sẽ đáp ứng lời kêu gọi xuống đường làm một cuộc cách
mạng đổi mới đất nước.
Về phía quần chúng, họ tiếp cận thông tin từ cả hai phía, phía nhà cầm
quyền và phía đối kháng, rồi dùng thông tin đó để ước đoán tình hình
và làm quyết định. Thông tin từ phía đối kháng thì cố gắng thuyết
phục quần chúng đứng lên chống nhà cầm quyền còn phía nhà cầm quyền
thì làm ngược lại. Dưới một bộ máy cai trị độc tài, quần chúng ít
được tiếp cận với thông tin trung thực và càng khó tiếp cận với thông
tin đối kháng. Do đó, kết quả là đại đa số quần chúng sẽ có khuynh
hướng thờ ơ.
Nếu như phía đối kháng có giỏi đưa thông tin đến quần chúng, nếu như
quần chúng có thể liên tục tiếp cận thông tin đối kháng, và nếu như
thông tin đối kháng thuyết phục được quần chúng rằng một cuộc cách
mạng đổi mới là cần thiết . . . thì quần chúng sẽ ấp ủ giấc mơ đổi mới
và giữ kín trong lòng chờ cơ hội. Nhưng quần chúng sẽ không hành động
nếu như họ không nhìn thấy khả năng thành công. Họ phải nhìn thấy dấu
hiệu “nội bộ nhà cầm quyền đang bị rạn nứt, rớt vào khủng hoảng, sắp
bị sụp đổ.” Họ phải nhìn thấy “chính quyền đã suy yếu.” Họ phải nhìn
thấy “có một lực lượng đối kháng có thực lực” đang đứng sau lưng quần
chúng vận động lật đổ nhà cầm quyền. Quần chúng có được những cái
“thấy” như vậy thì mới hy vọng họ chịu xuống đường, mới dám biến giấc
mơ đổi mới đã ấp ủ và giữ kín trong lòng thành hành động cụ thể.
Sự thật là: quần chúng không biết được sức mạnh thực sự của nhà cầm
quyền, vì thông tin này chỉ đến từ biến cố thật. Hay nói một cách
khác là, quần chúng chỉ thực sự biết nhà cầm quyền có sức mạnh tới đâu
sau khi đã có một cách mạng nổ ra. Sự thật là: nhà cầm quyền độc tài
cũng không biết được sức mạnh thực sự của quần chúng, vì thông tin chỉ
đến từ biến cố thật. Hay nói một cách khác là nhà cầm quyền thực sự
biết quần chúng có đủ sức mạnh để giải thể đổ chế độ độc tài hay không
chỉ sau khi đã có một cách mạng nổ ra. Biến cố thật là cái giá rất
cao, cho cả hai phía, để có được thông tin này. Vắng mặt “biến cố
thật” để sự thật tự phơi bày thì chỉ còn lại “sự thật theo cảm nhận”
tác động lên cán cân chính trị. Cán cân nghiêng về phía nhà cầm quyền
độc tài hay nghiêng về phía lực lượng đối kháng sẽ tùy thuộc vào sự
cảm nhận của quần chúng. Do đó, tận dụng thông tin để gây ấn tượng
“như thật” là một cuộc chiến tiền biến cố. Muốn quần chúng xuống
đường, phía đối kháng phải thắng trận chiến thông tin tiền biến cố,
phải tạo ấn tượng “như thật.”
Một cuộc cách mạng chỉ có thể xảy ra khi có đủ hai điều kiện: (1) quần
chúng phải tin là cần phải có một cuộc cách mạng đổi mới và đáng để
tham gia và (2) phải có một lực lượng đối kháng đứng ra điều hợp, thúc
đẩy và hướng dẫn cuộc cách mạng. Không có niềm tin vào một cuộc cách
mạng đổi mới và không có một lực lượng đối kháng làm dung môi cho một
cuộc cách mạng thì quần chúng khó có thể tự phát thành biển người đối
kháng.
Những cuộc cách mạng mới đây được báo chí nhận xét là những cuộc cách
mạng tự phát và không có lãnh tụ. Cụm chữ “một cuộc cách mạng tự
phát” không đồng nghĩa với “không có một lực lượng đối kháng làm dung
môi cho cuộc cách mạng” và “cuộc cách mạng không lãnh tụ” không đồng
nghĩa với “không có một lực lượng đối kháng đứng trong bóng tối hay
đứng sau lưng quần chúng để vạch kế hoạch và điều hợp chương trình
hành động.” Điều này có nghĩa là, nói thế nào thì nói nhưng trên thực
tế thì vai trò của một lực lượng đối kháng trong tiến trình dẫn đến
một cuộc cách mạng khẳng định là không thể thiếu.
Nhìn vào tình hình của Việt Nam, người ta có thể hiểu được tại sao đại
đa số quần chúng tỏ vẽ thờ ơ trước thời cuộc. Dân chúng Việt Nam
không hèn nhát cũng không thiếu tinh thần trách nhiệm như một số người
đã nhận xét. Nó chỉ đúng với những gì quan sát được trên bề mặt. Nhà
cầm quyền độc tài “khoái” cách nhìn này vì họ muốn mọi người tin là
như vậy để tự từ bỏ hy vọng sẽ có một cuộc cách mạng đổi mới đất nước.
Thật ra, sự thờ ơ của quần chúng trong một đất nước đang nằm dưới sự
khống chế của một bộ máy độc tài toàn trị cho người ta thấy được hai
vấn đề cực kỳ quan trọng, có thể nói đó là hai điều kiện đang làm
“đông lạnh” sức mạnh của quần chúng. Đó là (1) đại đa số quần chúng
chưa tiếp cận được hoặc chưa tiếp cận đủ thông tin từ phía đối đối
kháng, do đó, chưa cảm nhận được sự cần thiết của một cuộc cách mạng
đổi mới đất nước; hoặc/và (2) đại đa số quần chúng chưa thấy những dấu
hiệu và do đó chưa cảm nhận được khả năng thành công của một cuộc cách
mạng.
Điều kiện thứ nhất tuy là đang làm đông lạnh quần chúng nhưng, sau khi
đã nhìn thấy, thì chính nó lại là một cơ hội lớn để cho lực lượng đối
kháng hoạch định một chiến sách khác tích cực hơn để “làm tan đông
lạnh” thúc đẩy một cuộc cách mạng đổi mới đất nước. Chiến sách đó có
thể là tạo điều kiện để quần chúng tiếp cận thông tin đối kháng một
cách sâu rộng hơn và liên tục bằng cách tích cực ĐẨY thông tin đến tay
quần chúng thay vì chờ quần chúng tự KÉO thông tin một cách nhỏ giọt
từ những nguồn không được tự do tiếp cận như tình trạng hiện tại.
Chỉ trông cậy vào những cơ quan truyền thông để thực hiện chiến sách
này thì chưa đủ. Muốn làm được công việc này cần có sự sáng tạo, có
phương án tốt và có sự tham gia đông đảo của cá nhân. Và cá nhân
không phải chỉ đơn thuần là tham gia truyền tải thông tin mà là tham
gia vào cuộc chiến thông tin để giải phóng đất nước khỏi ách độc tài
toàn trị. Mỗi một cá nhân đủ sức để biến một hạch nhân thành lực
lượng lớn. Một que diêm không cho đủ lửa nhưng hàng triệu que diêm có
thể làm tan cả Bắc Băng Dương. Phải thắng “cuộc chiến thông tin tiền
biến cố” thì lực lượng đối kháng mới có hy vọng động viên được quần
chúng xuống đường làm một cuộc cách mạng đổi mới đất nước.
Một chiến sách tích cực hơn cho một cuộc chiến thông tin tiền biến cố
thôi cũng chưa đủ. Cần phải có một lực lượng đối kháng có thực lực.
Không có một lực lượng đối kháng đủ thực lực đứng ra vận động, quần
chúng khó có thể cảm nhận được khả năng thành công của một cuộc cách
mạng. Hai học giả Jack A. Goldstone và John Hazel cũng đồng ý về điểm
này. Hai ông nói, trong bài viết Understanding the Revolutions of
2011, một cuộc cách mạng có thể thành công cần phải hội đủ một số yếu
tố. Thứ nhất, quần chúng phải nhìn thấy chính quyền là một đại họa
cho tương lai của đất nước. Thứ hai, công thần cao cấp của chế độ,
đặc biệt là trong quân đội, đang bất mãn hoặc không còn muốn chống đỡ
cho chế độ nữa. Thứ ba, một đám đông quần chúng kết hợp diện rộng
(tham dự của mọi giai tầng, mọi tôn giáo, mọi sắc tộc) phải được “ai
đó” động viên để xuống đường đối kháng với chính quyền. Và, sau cùng
là những quyền lực quốc tế sẽ không nhúng tay trợ giúp cho nhà cầm
quyền độc tài (nếu được họ đứng ra bênh vực quần chúng thì càng tốt).
Với hiện tình của đất nước, thành lập một liên minh tôn giáo và một
công đoàn lao động đại diện cho công nhân có lẽ là con đường nhanh
nhất để có được “ai đó” đứng ra vận động quần chúng. Một liên minh
tôn giáo và một công đoàn lao động cũng sẽ cho lợi thế và cơ hội nhiều
nhất trong vai trò là lực lượng đối kháng để quần chúng cảm nhận được
khả năng thành công của một cuộc cách mạng đấu tranh bất bạo động.
Một công đoàn lao động cần có sự tham gia của các luật sư và chuyên
gia am tường về nhân sự và luật lao động, đang làm việc trong quốc nội
và tại hải ngoại, để hướng dẫn công nhân đấu tranh. Một liên minh tôn
giáo đã từng được hình thành trong quá khứ đấu tranh của đất nước.
Hình thành một liên minh tôn giáo cho nhu cầu khẩn thiết của đất nước
ngày hôm nay không phải là một khái niệm lạ và cũng không phải là việc
khó thực hiện.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Chúc Mừng Năm Mới - Diễn Hành Hoa Hồng từ California
Chúc Mừng Năm Mới - Diễn Hành Hoa Hồng từ California
3rd Brigade Combat Team Change of Command
Nhạc Phẩm Anh La Ai - Anh Là Ai
"Làm truyền thông, quí vị không có nhiệm vụ phải bảo vệ!" - Vũ Công Lý
Biểu tình lên án VietWeekly và đồng bọn làm tay sai cho Việt Cộng.
Phải Lên Tiếng-Sinh Viên VN bảo Vệ Hoàng Sa,Trường Sa-Ngô Nguyễn Trần
Tôi yêu Tổ quốc tôi
Tin tuc So . net " Viet Nam doi chu quyen Hoang Sa
Lich Su To Quoc Viet Nam
Nam Cali bieu tinh chong Cong ham ban nuoc cua Pham van Dong tren 4000 nguoi tham du
Tai Nam California luc 6PM 14 thang 9 nam 2011, hang ngan dong huong da dung chat khu Tuong Dai Chien Si Viet My, tham du cuoc bieu tinh phan doi TC xam lang VN; vach mat bon CSVN ban nuoc !! Va tranh dau cho nhan quyen VN voi chu de " Dem Thap Nen Niem Tin ".
14-9-11:Bieu tinh chong Tau cong va vc ban nuoc dang bien VN
DapLoisongNui.MP4
Lời Kêu Gọi Thanh Niên Việt Nam Yêu Nước
Tự Đốt Xe Phản Đối VC Bán Nước Tại Siêu Thị Co.op Mart, VT
Lao động Trung Quốc quậy phá nhà dân tại Nghi Sơn, Thanh Hóa
Tội ác bán nước của CSVN- Quốc Hận 30/4/1975 - Phần 5
Bản lĩnh người yêu nước : Biểu tình trong đồn CA
26-8-2011 Tin Vietnam:Wikileak, bieu tinh tai Hanoi ky 11
Demonstration Against China August 21/ Biểu Tình Chống Trung Quốc ngày 21/8
Toàn cảnh cuộc trấn áp biểu tình ngày 17/07
Toi Ac Cong San 2
Biểu tình tại Hà Nội 7/8/11
bieu tinh phan doi TQ tai Sai Gon 6
19-6-2011 tin tuc Vietnam - Sbtn - Bieu tinh chong Tau cong:Saigon & Hanoi
Browse Movies Upload Dậy mà đi hởi đồng bào ơi
6/12/11 Liên Mạng Tranh Đấu cho VN
Saigon bieu tinh demonstration 19/6/2011
Xuong duong cung canh hoa Lai
Demonstration agaist China's aggression in NY June 25th 2011
Video: Biểu tình chống TQ tại Hà Nội 3/7/11
Thanh nien Co Vang va dong bao VN Nam Cali xuong duong
Biểu Tình Chống Trung Quốc tại VN ngày 05.06.2011
Biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn trên biển Đông ngày 5/6/2011
LẤY LẠI HOÀNG SA - TRƯỜNG SA
chùa Hang đảo Lý Sơn - 6 drduongdinhhung Subsc
Tôi Đã Thức Tỉnh - Lê Nguyễn Huy Trần
Mậu Thân, Anh Nhớ Gì Không?
- HUẾ 68 (Nhạc và lời Vĩnh Điện) Tiếng hát Bảo Triều
------------
http://www.bacaytruc.com
Tưởng Niệm Huế Tết Mậu Thân (1968)
LIÊN MẠNG HOA LÀI TRANH ĐẤU CHO VIỆT NAM
6/5/11
LIÊN MẠNG HOA LÀI TRANH ĐẤU CHO VIỆT NAM
Tình hình trong nước mấy ngày qua, nhộn nhịp chuẩn bị biểu tình vào
ngày 5 tháng 6/ 2011 tại hai thành phố Sàigon và Hà nội, trước các tòa Đại sứ quán Trung cộng để nói lên sự quyết tâm của toàn dân:
- Phản đối Nhà nước CS quá nhu nhược làm tay sai cho Tàu công đang
hiếp đáp dân lành. Trên biển cả, trong giới hạn Quốc tế đã khằng định theo các hiệp ước qui định, dân chúng VN sống từ đời ông cha để lại chưa bao giờ có một nước nào dám ngang nhiên ngăn cấm việc làm ăn vì cuộc sống độ nhật thường ngày.
- Ngày nay Trung cộng ỷ nước lớn giàu mạnh, lại muốn chiếm đoạt cả miền thềm lục địa VN. Cấm dân làm ăn sinh sống trên biển và hải đảo VN có từ cha ông để lai.
- Người dân biết lượng sức mình, VN chỉ bằng cái chén, Trung cộng là
thúng thì hỏi bằng cách nào mà VN chống đỡ ?!
- Chúng tôi chỉ cần xin các nước trong Liên Hiệp Quốc giúp đỡ và giải quyết công bằng cho con dân VN.
2/ Và hiện nay chúng tôi đồng thông báo cho toàn thế giới chính thức biết rằng: - Chúng tôi nhất quyết chống lại Nhà nước CSVN là tay sai của Đảng CS Nga- Tàu.
3/ Toàn dân VN chỉ mong có một nước VN : - Độc Lập - TựDo - Dân Chủ- Phú Cường. Không lệ thuộc bất cứ nước nào.
4/ Toàn dân VN trong và ngoải nước đồng xuống đường cùng một ngày hôm nay để biểu thị tính thông cảm, tình Đồng bào ruột thịt để nói lên tiếng nói chung: - Đảng CSVN chỉ là tay Sai thủ đắc, che giấu làm Việt gian cho Đảng CSQT Nga - Tàu mà thôi !
5/ Trong suốt 64-65 năm qua, dưới chế độ CS chưa bao giờ có Độc lập - Tự Do - Dân chủ. Toàn dân VN hôm nay đồng nói lên nguyện vọng chung : - Chúng tôi cần Quốc tế hóa VN. Không để các nước lớn lợi dụng Đảng phái riêng tư mà làm thiệt hại nước nhỏ bé VN ?!
Trân trọng,
===================================
No comments:
Post a Comment