Vũ Kỳ
* Ông Vũ Kỳ là thư ký riêng thân tín lâu năm của ma dâm Hồ Chí Minh. Bài viết “ Bác Hồ với Tết Mậu Thân năm ấy” của ông đăng trên Văn Nghệ số tết Mậu Dần 1998, trang 4. Đây là một tư liệu quan trọng về nội bộ Đảng CSVN thời điểm mở cuộc tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân năm 1968. Lúc đó cả hai nhân vật cao cấp nhất: Chủ tịch đảng, Chủ tịch nước Hồ Chí Minh và Đại tướng Tổng tư lệnh, Bộ trưởng Bộ quốc phòng Võ Nguyên Giáp đều đi nghỉ mát ở nước ngoài, không trực tiếp tham gia trận Mậu Thân 1968 (Trực tiếp chỉ huy trận đánh là Tướng Văn Tiến Dũng).
Điều đáng chú ý trong bài là “sự cố” máy bay khiến Hồ Chí Minh suýt mất mạng, về tâm trạng không vui của ông trước trận đánh, việc ông phải ngậm ngùi đón tết Mậu Thân tại xứ người, và nhắc lại cuộc họp Bộ Chính trị kéo dài và căng thẳng, Hồ Chí Minh chủ trì, ngồi ở ghế đầu bàn, nhưng toàn bộ việc báo cáo và quán xuyến việc thảo luận lại do ông Lê Duẩn phụ trách, đưa ra quyết định mở cuộc tổng công kích, tổng khởi nghĩa.
Trận Mậu Thân 1968 là một thất bại về mặt quân sự, gây ra nhiều tổn thất xương máu, do không đánh giá đúng tình hình, nóng vội muốn kết thúc sớm chiến tranh, không có sự nhất trí trong nội bộ đảng, có những rạn nứt về tổ chức đảng, sai lầm về đường lối lãnh đạo.
Đây là vấn đề lịch sử cần phải làm rõ, để tránh lặp lại những sai lầm tương tự, đặc biệt trong bối cảnh hiện nay, khi mà quan hệ “nhạy cảm” với Trung Quốc đang gây ra chia rẽ trong nội bộ đảng cầm quyền.
Vũ Khiêm
Hội nghị Trung ương 14 khoá 3 họp vào tháng 6 năm 1967 đã quyết định mở cuộc tiến công và nổi dậy vào dịp Tết Mậu Thân năm 1968 để đẩy cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước lên một bước mới , giành thắng lợi quyết định.
Suốt 6 tháng trời nỗ lực ráo riết, việc chuẩn bị về cơ bản đã hoàn thành – cần có một cuộc họp Bộ chính trị để rà soát lại toàn bộ mọi công tác và hạ quyết tâm chiến lược , cho toàn Đảng, toàn quân và toàn dân. Lúc này Bác Hồ đang nghỉ ở Bắc Kinh. Sáng ngày 21—12 – 1967, Văn Phòng trung ương điện sang mời Bác trờ về dự hội nghị sẽ khai mạc vào sáng 28- 12 – 1967.
Bấy giờ tối thứ bảy, ngày 23 tháng 12, máy bay đưa Bác đến vùng trời Hà Nội. Lượn hai vòng vẫn chưa hạ cánh được vì đèn chỉ huy trên sân bay chệch 15 độ. Đồng chí lái giàu kinh nghiệm quyết tâm hạ cánh không theo đèn. Rất may là an toàn. Các đồng chí Lê Duẩn, Phạm văn Đồng, Lê Đức Thọ ra đón Bác tại sân bay, đưa Bác về nhà và báo cáo công việc với Bác.
Buổi làm việc kéo dài đến tận khuya. Bác nói vui, “ Sắp bước vào năm đánh lớn, phải giữ sức để đánh được liên tục”. Trước khi đi ngủ Bác gọi dậy nói sang Văn phòng Quân uỷ , hỏi sức khoẻ của đồng chí Võ nguyên Giáp – lúc này đang nghỉ ở Hung-ga-ri và nhắc gửi thiếp và quà cho vợ chồng chú Văn. Bác nói:
- Dịp nô-en và Tết dương lịch bên ấy như Tết ta ở bên mình. Tâm lý những người xa quê hương rất mong có một món quà của Tổ quốc.
Trên các chiến trường, công tác chuẩn bị khẩn trương vẫn được tiến hành; một số lớn các lượng thuốc nổ , vũ khí bí mật đã được chuyển vào các thành phố , đô thị miền Nam.
Sáng 25 tháng 12 năm 1967, thứ hai, 7 giờ 15 phút, Bác sang hội trường Ba Đình, chủ tọa cuộc gặp mặt chúc mừng năm mới của Đoàn ngoại giao ở Hà Nội . Bác rất vui, chúc năm mới Đoàn ngoại giao. Tiếng Bác sang sảng và như trẻ ra.
Ngày 28 tháng 12 năm 1967, Bộ chính trị họp phiên đặc biệt ngay bên nhà (sàn) Bác Hồ, có bản đồ to kê trên bục trong phòng họp và nhiều tướng lĩnh đến báo cáo.
Từ sự phân tích và nhận định tình hình, Bộ Chính trị đề ra: “ Nhiệm vụ trọng đại của ta là động viên những nỗ lực của toàn Đảng, toàn quân ở cả hai miền, đưa cuộc chiến tranh cách mạng của ta lên một bước phát triển cao nhất, bằng phương pháp tổng công kích, tổng khởi nghĩa giành thắng lợi quyết định”.
Chiều tối sau phiên họp Bộ Chính trị kéo dài và căng thẳng, Bác trở về nhà sàn, chân bước chậm rãi, có lẽ có một điều gì đó khiến Bác chưa thật an tâm. Cuộc họp hôm nay Bác chủ trì, ngồi ở ghế đầu bàn. Đồng chí Lê Duẩn báo cáo toàn bộ vấn đề và quán xuyến việc thảo luận.
Đèn trên buồng ngủ Bác đêm nay tắt chậm hơn mọi tối.
Chiều 29 tháng 12, Bác Hồ mời Bác Tôn đến cùng ăn cơm. Ngắm hai cụ già thân mật đi bên nhau, thanh thản ung dung, nói cười vui vẻ, ta cảm thấy cuộc đời đẹp biết bao, tưởng như đất nước thanh bình.
Ngày 30 tháng 12, thứ bảy, buổi sáng từ 7 giờ 15 đến 9 giờ 30, Bác lại dự họp Bộ Chính trị, nghe đồng chí Cao văn Khánh, Phó tổng tham mưu trưởng, báo cáo thêm những diễn biến mới nhất của tình hình chiến sự miền Nam. Bác ngồi nghe, một tay giữ lấy kính, chăm chú nhìn vào bản đồ khổ lớn treo trên tường.
Buổi chiều từ 17 giờ đến 18 giờ, Bác tham dự phiên họp cuối năm của Hội Đồng Chính Phủ. Bác tặng mỗi người , từ bộ trưởng đến nhân viên phục vụ một quả cam hái từ vườn Bác và một thiếp hồng chúc mừng năm mới. Nói chuyện trong phiên họp, Bác biểu dương những thắng lợi to lớn của quân và dân hai miền Nam Bắc, khen ngợi sự cố gắng cuả các ngành, các bộ. Bác đặc biệt khen ngợi các cháu thanh niên, thiếu niên, cả gái và trai. Bác nói, “ Chúng ta là những người tham gia cách mạng lâu, đã chống Pháp thắng lợi, cứ tưởng chúng ta có nhiều kinh nghiệm rồi, nhưng bây giờ phải học tập chiến sĩ, học tập thanh niên. Thanh niên ta bây giờ hăng hái làm việc, không kể giờ giấc ngày đêm, dám đánh giặc, không sợ chết. Một người đã không sợ chết, một dân tộc đã không sợ hy sinh, gian khổ thì nhất định sẽ chiến thắng.”
Bác nhận xét về hoạt động của Chính phủ, “ Trong Chính phủ ta, tuy đã cố gắng, nhưng phải cố gắng nhiều hơn nữa, phải luôn luôn tự nhận xét mình về mọi hành động, về công tác cũng như về đạo dức cách mạng , chú ý tự phê bình và phê bình nhiều hơn nữa. Có như vậy mới theo kịp quần chúng, theo kịp chiến sĩ “
Lời dạy của Nó cách đây tròn 30 năm, trong một bối cảnh hoàn toàn khác, mà vẫn vô cùng cần thiết cho chúng ta hôm nay.
Họp Hội Đồng Chính Phủ về , Nó mời cơm chị Cúc, vợ đồng chí Đại tướng Nguyễn Chí Thanh và hai cháu. Anh Thanh vừa mất đột ngột cách đó 5 tháng. Nó tiếc thương vô hạn và muốn dành tình cảm thân thiết, yêu thương để an ủi gia đình.(Đêm hôm đó nó "mần" thịt luôn chị Cúc....kakaka)
Ngày chủ nhật 31 - 12 - 1967, ngày cuối cùng của một năm chiến đấu quyết liệt và chiến thắng vẻ vang trên khắp hai miền đất nước. 7 giờ 30 sáng, Hồ ung dung ra phủ chủ tịch để thu thanh chúc mừng năm mới Mậu Thân mà có lẽ nó đã ngẫm nghĩ và trao đổi (có lẽ) đến ba tháng ròng. Bài thơ “Toàn thắng ắt về ta” như bài hịch đã đi vào lịch sử. Chị Trần Thị Tuyết trực tiếp ngâm cho nó nghe, vừa để ghi tiếng vào băng phát lúc giao thừa, Bữa cơm chiều nay nó lại cho mời khách đặc biệt : 3 phụ nữ miền Nam thành đồng tổ quốc. Chị Hai Hùng, vợ đồng chí Phạm Hùng, chị Mười Cúc, vợ đồng chí Nguyễn văn Linh, chị Mười (Đồng Tháp). Tấm lòng của nó đối với cả miền Nam là như thế . Đồng chí Phạm Hùng, đồng chí Nguyễn văn Linh đang ở chiến trường xa nhận được tin này chắc hẳn càng Thù nó( rất nhiều.(Vì nó "xơi luôn vợ 3 tên kia ....kakaka). ..:))
Năm mới 1968, sáng mồng 1 tháng 1, nó đi thăm một số nơi bị máy bay Mỹ bắn phá tại Hà Nội
2 giờ 30 phút chiều, Bộ Chính trị đến làm việc, nó căn dặn công việc trước khi nó lên đường tiếp tục đi nghỉ ở Trung quốc. Đó là quyết định của Bộ Chính trị và Hội đồng bác sĩ.
Thế trận đã dàn xong. Ba quân đã sẳn sàng. Lời hịch đã phát. Hồ ra đi chuyến này an tâm.
Ngoài liên lạc hàng ngày, các đồng chí lãnh đạo Đảng và nhà nước vẫn thay nhau đến Bắc Kinh trực tiếp báo cáo và xin ý kiến nó Bốn giờ chiều 20 - 1 - 1968, đồng chí Lê Đức Thọ sang làm việc với Bác đến 6 giờ tối . Sáng ngày 25 tháng 1 năm 1968, đồng chí Võ Nguyên Giáp đến trực tiếp báo cáo với nó từ 8 giờ đến 9 giờ 15 phút. Tối 26 tháng 1 năm 1968, đã gần Tết Mậu Thân, từ 7 đến 8 giờ, hai "bác" cháu ngồi im lặng trong phòng vặn nhỏ Đài tiếng nói Việt Nam.
Ở miền Nam những binh đoàn chủ lực, theo kế hoạch đang bí mật áp sát các bàn đạp tiến công. Chỉ thị cụ thể của Bác cho các chiến trường là:
Kế hoạch phải thật tỉ mỉ
Hợp đồng phải thật ăn khớp
Bí mật phải thật tuyệt đối
Hành động phải thật kiên quyết
Cán bộ phải thật guơng mẫu.
Ngày 29 tháng chạp ta. Năm nay 29 là 30 tết, nhận được điện của Bộ Chính trị và Trung ương chúc mừng Hồ năm mới.
Tối nay từ Bắc Kinh xa xôi, hai bác cháu lại ngồi im lặng bên nhau, nghe tin tức, ca nhạc và nghe ngâm thơ tết, chờ đón giao thừa. Thời gian trôi đi chầm chậm. Thấy vẻ nó trầm ngâm đượm buồn. Chắc nó đang nhớ về đất nước, nhớ chiến sĩ đồng bào, nhớ các cháu thiếu nhi. Từ ngày nó trở về nước sau hơn 30 năm xa tổ quốc, có năm nào tết đến mà nó không đến với đồng bào và chiến sĩ đâu.. Chỉ có mùa xuân này nó phải xa tổ quốc.
Nó bảo tôi, “Chú mở cái băng gì vui vui cho nó nghe với”. Tôi biết nó thương nhớ nhất các cháu nhỏ nên tôi chọn một băng có nhiều bài hát thiếu nhi mở cho nó nghe. Khi một giọng hát ngây thơ của một em bé hát bài “Bé bé bồng bông.. em đi sơ tán, mai về phố đông”, tôi thấy nó mỉm cười.
Có tiếng pháo nổ ran tiễn Đinh Mùi đóng Mậu Thân. Cùng lúc, từ chiếc đài bán dẫn, lời chúc tết của Hồ vang lên sang sảng:( Như chó sủa)....hahaha. ..:))
Xuân này hơn hẳn mấy xuân qua
Thắng lợi tin vui khắp mọi nhà
Nam Bắc thi đua đánh giặc Mỹ
Tiến lên ! Toàn thắng ắt về ta !(Thắng hay bại đây ???)hahaha !!!
Trong căn phòng vắng chỉ có hai người. Tiếng "Cu"Hồ ngân vang. Lời CU Hồ chúc mừng năm mới trong đài được truyền đi khắp mọi miền đất nước và cả thế giới nữa. Khi đài đọc xong câu cuối của bài thơ “Tiến lên toàn thắng ắt về ta”, tôi bỗng nghe Nó nói khẽ , “Giờ này miền Nam đang nổ súng”.
Phải đến gần hết sáng mồng một Tết Mậu Thân, mới có tin chiến thắng báo cáo thằngHồ “Đánh khắp miền Nam”. Ánh mắt nó rực sáng niềm vui.
Ngày 3 tháng 2 năm 1968, mồng bốn tết, cũng là ngày thành lập Đảng. Mới 6 giờ CU Hồ bảo tôi chuẩn bị giấy bút , làm việc sớm hơn mọi ngày. Bác ngồi nhìn ra cửa sổ và đọc:
- Đã lâu không làm bài thơ nào, phẩy, xuống dòng
Tôi ngừng bút hỏi:
- Thưa Bác, thơ à ?
- Chú cứ viết tiếp: Nay lại thử làm thơ xem sao? phẩy, xuống dòng
Tôi nghĩ đúng là thơ rồi. Nhưng sao như câu nói chuyện bình thường.
Nó đọc tiếp: Lục khắp giấy tờ vẫn chẳng thấy, phẩy xuống dòng
Tôi phân vân quá vẫn chẳng thấy thơ đâu.
Nó nhìn tôi bảo:
- Chú viết tiếp.
Rồi CU Hồ đứng dậy đọc to câu cuối cùng, giọng sảng khoái, ánh mắt vui:
- Bỗng nghe vần “ thắng “ (HAY BẠI ???) HAHAHA vút lên cao !
Vũ Kỳ
(Nguồn: Văn Nghệ số Tết Mậu Dần 1998, trang 4)
__._,_.___
No comments:
Post a Comment