Thân tặng bạn Tín, Diệu, Quí, hai bạn Thi Mai và Nguyên Nhung.
Riêng tặng cho vợ và con anh Chung Hữu Hạnh là chị Bích Phương và ba cháu.
Như một canh bạc, như một trận đấu gà, kết cuộc hưởng lợi là những kẻ với lòng ham hố, lừa bịp, háo thắng của bọn bên ngoài, của kẻ có cầm quyền bên trong. Cuộc chiến Việt Nam cũng vậy, nó xuất phát từ lòng tham muốn thống trị, từ sự lừa bịp, dối trá ở các thế lực bên trong, bên ngoài, từ sự o ép bắt tay nhau vì quyền lợi của các thế lưc quốc tế. Sự kết thúc chiến tranh Việt Nam là một bức tử đau nhục khi người bạn đồng minh Hoa Kỳ vì nội tình bất ổn, vì quyền lợi riêng cho quốc gia mình, đã để chiến tranh mất cân bằng thế lực của miền Nam đối với miền Bắc. Một kết thúc đau buồn cho số phận chánh quyền Miền Nam và bao thãm trạng kéo theo sau. Một tập thể quân đôi hùng mạnh, đang chiến đấu kiên cường đã buông súng đầu hàng, để Bắc phương cướp lấy miền Nam trên tay mình!!!Một lớp người đi vào vòng tù tội mà họ gọi là “Cãi tạo”, bị trả thù bằng dưới mọi hình thức trong lừa mị rất tinh vi. Người dân bị cuớp tài sãn,bị đày đi vùng kinh tế mới, tập thể sĩ quan QLVNCH bị đưa vào tù….bị đày ải, người ra Bắc, kẻ về phương Nam. Họ bị hành hạ đến tàn tạ thân xác lẩn tinh thần, họ chết theo đủ mọi cách và bị vùi dập đâu đó nơi rừng thẫm, núi cao. Cũng như nhiều người bạn khác, anh Chung Hữu Hạnh, cựu đại úy pháo binh thuộc QLVNCH, đã bỏ thân ở vùng rừng núi Hoàng Liên Sơn ….
Sau nhiều tháng nhốt trong các trại tù ở mỗi tỉnh địa phương. Cuối cùng toàn bộ sĩ quan cấp đại úy đã bị dồn tập trung về hậu cứ Trung đoàn 33 bộ binh ở Trà Nóc thuộc tỉnh Cần-Thơ. Tôi gặp lại anh, người bạn học lúc còn trẻ ở tỉnh nhà với biết bao kỷ niệm thời hoa mộng của tuổi học trò. Anh là người vai u thịt bắp vì gia đình anh sống trong nếp lao động chân tay, nhưng anh lại có tài làm thơ rất tình tứ mượt mà. Một thuở mới yêu của thời niên thiếu, Hàn Giang là bút hiệu của anh được gán với người mộng thuở ấy….Chúng tôi thân thiết nhau vì món nợ văn chương từ hồi đó….
Bây giờ chúng tôi gặp lại nhau sau bao năm xa cách trong hoàn cảnh nghiệt ngã của người bại trận buông súng. Hai đứa nhìn nhau buồn khổ qua một cái rào ngăn trong hai dãy láng kề nhau…
Ngày ngày đi lao động, tối lại làm kiễm thảo, khai lý lịch. Họ quần thảo thể chất, bức bách tâm trí người tù bằng mọi cách mong muốn làm mềm nhảo ý chí của người tù….nhưng không!, họ chỉ đạt được một phần với một số anh em vì lý do nầy hay lý do khác bị nản lòng.
Vào gần Tết năm 76 ở trong trại tù Trà Nóc một đoàn lân được anh em lập ra, ban quản giáo ra lệnh phải múa trước ban chỉ huy trại trước khi đi toàn trại, nhưng anh em đi vòng các láng làm vui xuân cho anh em, rồi về đốt đầu lân ngay trước ban chỉ huy trại.Các láng tồ chức văn nghê hát ca nhạc củ thay gì hát các bản nhạc mới của”Cách Mạng” mà họ vừa tập cho ..Mọi người lén lúc cầu cơ, làm thơ, viết nhựt ký…
Họ tím mặt trà thù. Bắt toàn đoàn lân nhốt vào thùng sắt(connect), cách ly một số anh em tổ chức văn nghệ, xét trại lấy các tập thơ, bút ký, sách vở….kết quả một số anh bị chết ngộp trong củi sắt, một số anh bị biệt giam…anh Hạnh bị lấy một tập thơ, anh gặp tôi và nói cho tôi biết, anh sợ chúng trù dập!!! nhưng chuyện ấy không xãy ra với anh. Tuy nhiên vài ngày sau đó toàn trại nghĩ đi lao động, ra tập trung ở sân đá bóng củ của trại. Họ lập toà án kết tội tử hình hai người anh em trốn trại để dằn mặt mọi người, khen ngợi giả lời chiêu dụ….Cuối cùng chúng gom 4 trại lại còn hai: Trại 1 gồm các anh thuộc cấp trưởng, cấp phó, các đơn vị chiến tranh chánh trị, an ninh tình báo và các cha, sư tuyên úy đi phương Bắc. Số còn lại thuộc trại 2 đi xuống phương Nam. Trước vài ngày chia tay, tôi có tặng anh một số thưốc b1 vì biết anh bị bịnh phù thũng…Chúng tôi lại xa nhau từ dạo đó cho tới khi tôi được tin anh bị chết ở rừng núi Hoàng Liên Sơn sau ngày tôi được ra tù.
Ngày chia tay buồn ơi! rơi nước mắt
Mầy ra ngoài Bắc tao ở phương Nam
Chung phận tù ngày tháng đó sao quên
Chung hữu Hạnh! gặp nhau lần cuối đó
Lịch sử sang trang bọn mình tuyệt lộ
Ôi vô cùng bầm nát trái tim đau
Ba ngàn tên hào khí một buổi nào*
Nay đành nuốt mối sầu thân chiến bại
Ngày tháng đi qua- mấy lần chuyển trại
Tao U Minh mầy ở Hoàng Liên Sơn
Rừng núi bao la vai áo đã sờn
Mầy ở đó chắc vùng cao gió lạnh
Rét miền Bắc núi đồi ôi! buốt tận
Mầy ngoài kia sao chịu thấu cơn đau
Miền núi cao xơ xác bóng mây sầu
Cơn thấp khớp đã làm mầy kiệt sức
Một ngày kia nghe tin mầy vội mất
Xác mầy đành vùi dập ở sườn non
Mầy ngủ ngàn năm ở Hoàng Liên Sơn
Chào vỉnh biệt! xin chào mầy -Vỉnh biệt!
Trà Vinh năm 1979
Nghe tin anh chết, chúng tôi gồm các bạn học củ của anh ở Trà Vinh có lên nhà anh ở đầu bờ để chia buồn với gia đình anh. Chúng tôi những người với mái tóc đã phong sương về nhìn lại cảnh củ mà ít ra cũng một vài lần viếng qua trong mấy dịp đạp xe lên vùng nầy ăn mía…bùi ngùi nhớ anh, người bạn hiền chân chất…
Ít lâu sau tôi được biết vợ anh đã dắt ba đứa con vượt thoát khỏi Việt Nam. Chúng tôi rất đổi mừng vui, vì tương lai ba đứa con Hạnh chắc chắn nên người ở trong vòng tay của một đất nước tự do nào đó.
Thời gian trôi đi biết bao thăng trằm cho mỗi người trong cơn hồng thủy. Mỗi người mỗi tình huống khác nhau tuôn chạy khỏi đất nước mà ở đó từng ngọn rau cọng cỏ, từng dòng nước, từng con dốc quê hương ,từng những khuôn mặt thân thương…bỏ hết! Bỏ hết ở lại sau lưng… Nhưng có bao giờ, có bao giờ quên được. Quê hương vẩn réo gọi trong lòng mọi người, nhắc nhớ mọi người đi tìm lại nhau…Cho dù có đi tới tận cùng ở đâu đâu trên thế giới nầy…. Họ vẫn tìm mọi cách để liên lạc với nhau . Các hội đoàn, các tổ chức lần lượt ra đời ở hải ngoại bắt nhịp cầu cho đồng bào Việt gần lại nhau. Với sự tiến bộ về kỹ thuật thông tin. Mạng E-mail đã là mối dây tin yêu, mau chóng để mọi người Việt trên thế giới tìm được nhau. Một buổi sáng ngồi trước bàn máy computer check Mail xem.Tôi vô cùng sững sốt khi Nguyên Nhung người bạn văn trên mạng thơ văn và là người có thời gian sống tại Trà Vinh trong mấy năm còn bím tóc, luôn nhớ Trà Vinh và gắn liền với bạn củ Trà Vinh. Nguyên Nhung viết cho tôi:
Anh Luận thân mến,
Anh Luận có biết trong hội Trà Vinh có ai mang tên là Dương bích Phương, vì theo thư cuả một người bạn hỏi thăm thì mộ cuả thầy Chung Hữu Hạnh , chồng cuả chị này đã chết trong trại tù , hiện người ta đã tìm được mộ và phải di chuyển gấp, nếu có ai trong Hội Trà Vinh biết chị Dương Bích Phương( hay Phượng ) thì thông báo giùm tin này.
Chị Dương bích Phương học tại trường Trung Học Vĩnh Bình ngày xưa.
Kính
Nguyên Nhung
Từ đó tôi liên lạc được với người học trò củ của Hạnh qua email:
Kính anh Luận và các anh chị
Xin cám ơn chị Nguyên Nhung đã chuyển email của tôi đến các anh chị . Xin tự giới thiệu , Tôi là Lương Ngọc Mai ở nhà sách Ngọc Minh là bạn học của chị Lâm Bích Phương , chị Phương là vợ của thầy Chung Hữu Hạnh là giáo sư trường Trần trung Tiên 65 - 67, sau thầy đi nhập ngũ . Sau 75 thì thầy bị giam tù tại trại 2 Hoàng Liên Sơn cùng một tổ đội chung trại tù với ông xã của tôi và thầy đã mất tại đây 78.
Nhân dịp đọc tin được biết hiện tại nơi vùng này còn 31 mộ không bia ( tin do hội HO cung cấp)ngoại trừ chỉ có mộ của thầy Hạnh là còn bia . Chánh quyền sở tại đã có dự án phóng lộ ngang qua khu nghĩa địa này trong năm 2010
Hiện nay tôi muốn tìm chị Phương và 2 con ( nghe tin hiện ở Mỹ ?? ) để thông báo sự việc hầu có thể đem hài cốt thầy về an nghỉ nơi quê nhà .Vì thế , hôm qua tôi có đã làm những công việc sau :
1- Liên lạc được với ông Hội Trưởng hội HO , và đã biết thủ tục , tin tức cũng như phần mộ rõ ràng
2- Nhờ hội đồng hương Trà Vinh ở Mỹ tìm dùm qua mục : Nhắn Tin.
3- Đã liên lạc với thân nhân tôi ở VN để dò hỏi tin tức , nhà chị Phương ở vùng lò heo.
Với email này , gửi đến các anh chị hy vọng có thêm tin tức về chị Phương và 3 con của thầy.
Kính chúc các anh chị an lành , hạnh phúc
Ngọc Mai Australia
Thư đi thư lại, cuối cùng nhờ các anh trong hội Trà Vinh cũng là bạn học củ của anh như anh Võ Trung Tín, anh Trần Tử Quí, anh Võ Văn Diệu tận tình giúp đỡ …Người học trò củ của anh Hạnh đã liên lạc được với vợ anh. Một điều kỳ diêu vô cùng:
Anh Huỳnh Tâm Hoài thân mến
Thông báo đến anh là Thi Mai đã liên lạc qua phone với chị Hạnh và các cháu rồi . Những email , tin tức đã được chuyển đến chị và các cháu .
Cũng gửi 2 email về 2 bài thơ của anh cho chị Hạnh đọc , qua nói chuyện chị ngạc nhiên và xúc động khi nghe như vậy.Chị Hạnh và các cháu sẽ liên lạc với Hội HO - ASAP . Được như vậy cũng nhờ sự giúp đỡ và sốt sắng của anh trong thời gian qua.
Kính chúc anh một năm mới an làn
Thân mến
Một ngày gần đây chắc không xa, người nằm ở sườn núi Hoàng Liên Sơn hiu quạnh bao năm sẽ được vợ con di mồ về lại Đầu Bờ, nơi anh lớn lên cùng với bao người thân, cha mẹ, anh em, bạn bè thương mến. Núm mộ anh sẽ nằm kề nơí những người mà chắc rằng bao năm rồi hương hồn anh mong đợi;
Môt ngày nào đó mầy về
Nấm xương đất Bắc dập vùi bao năm
Mầy về nhang khói miền Nam
Vợ hiền ngồi chít khăn tang khóc òa
Ba con đứng vái hồn cha
Hạnh ơi! Yên nhé quê nhà thân yêu....
Bài thơ trên tôi xin dành để kết thúc cho câu chuyện người ở lại Hoàng Liên sơn năm nào.
Huỳnh Tâm Hoài
Sacramento giáp Tết năm 2010
=======================================
===============================================
No comments:
Post a Comment