Võ Đại Tôn.
Xin kính chuyển bài viết của anh Võ Đại Tôn.
TG.
Lời tiễn đưa Hương Linh Chiến Hữu Phạm Trúc Việt (tức Ông Việt Định Phương, cố chủ nhiệm báo Trắng Đen) đi vào cõi Vĩnh Hằng, 3giờ 15 chiều 10.2.2010 tại Hoa Kỳ).
VÕ ĐẠI TÔN
Trong lúc chúng tôi chuẩn bị lễ cúng Quốc Tổ tại vùng trời Úc Châu, chào đón năm mới Canh Dần, thì nhà báo Thế Phương (Take2Tango) gửi điện thư cho tôi với vỏn vẹn 3 chữ : “BA VỪA MẤT”. Chỉ có 3 chữ nhưng tôi đã ngậm ngùi nhìn lên trời đêm không sao và nhớ lại biết bao kỷ niệm giữa Anh Việt Định Phương và tôi suốt 30 năm qua tại hải ngoại trong đời sống lưu vong. Ngoài tình chiến hữu trong đấu tranh, chúng tôi còn kết nghĩa anh-em trong đời.
Tôi đang viết gần xong cuốn hồi ký cuối đời với tựa đề “Tiếng Vọng Hoàng Hôn” với đầy đủ tài liệu, chứng từ, hình ảnh, còn lưu giữ đến ngày hôm nay về công cuộc kháng chiến phục quốc đầu tiên từ hải ngoại về lại quê hương (1981), trong đó có nhiều đoạn viết về Anh Việt Định Phương với bí danh Phạm Trúc Việt trong Chí Nguyện Đoàn Hải Ngoại Phục Quốc, thành lập từ năm 1978 tại Hoa Kỳ và Âu Châu. Ngoài những sự kiện liên hệ đến “Chiến Dịch Người Về”, còn có những oan khiên, những xuyên tạc mạ lỵ, bôi nhọ đầy ác tâm từ nhiều phía mà anh em chúng tôi đã trờ thành nạn nhân ngay trước khi lên đường, 30 năm về trước.
Vài năm trước đây, tôi đến thăm anh Việt Định Phương tại Nam Cali trước khi về lại Úc. Suốt buổi chiều ngồi bên nhau hàn huyên tâm sự , anh Phương bước vào phòng riêng và khệ nệ khiêng ra một thùng giấy thật to, dặt lên bàn và nói với tôi : “Bây giờ tôi dành trọn thời gian còn lại trong đời để dịch kinh Phật. Tôi trao lại cho chú thùng tài liệu này, tôi đã cất giữ từ mấy chục năm qua. Trong này có đầy đủ các bài báo tôi đã cắt ra, những hình ảnh, những thư nặc danh gửi đến cho tôi, bôi nhọ xuyên tạc cá nhân tôi và chú về đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Trước khi chú về nước, trong thời gian chú ở tù, và luôn cả sau này khi chú ra khỏi tù. Đem về mà đọc, muốn làm gì thì tùy ý, hoặc đốt bỏ đi. Cuộc đời là Vô Thường mà !”...
Tôi vừa đọc được bài viết của anh Vũ Ánh “Lạy Tiễn Hương Linh” viết về anh Việt Định Phương với những kỷ niệm về đời làm báo tại Saigon trước năm 1975 và tại hải ngoại sau này. Tôi chỉ xin viết thêm về một phương diện khác, về tinh thần quốc gia và sự tích cực tham gia của anh Phương vào công cuộc vận động cho “Chiến Dịch Người về” đầu tiên tại hải ngoại trong tổ chức đấu tranh chống cộng mà anh Phương đã cùng tôi sáng lập từ năm 1978 tại Hoa Kỳ và Âu Châu, Chí Nguyện Đoàn Hải Ngoại Phục Quốc. Đặc biệt, tôi muốn làm sáng tỏ hai điều để tiễn đưa vong linh của anh Phương đi vào cõi vĩnh hằng. Có một số quý vị thân hữu, chiến hữu, hiện nay còn sống, đã biết rõ nhiều sự kiện liên hệ nhưng vì tôi chưa liên lạc được để xin phép nêu tên trong bài viết này và luôn cả trong hồi ký mà tôi đang viết.
Về “chiến dịch” bôi nhọ anh Việt Định Phương lợi dụng “Chiến Dịch Người Về” kháng chiến phục quốc đầu tiên (1980) tại hải ngoại của anh em chúng tôi để bán báo Trắng Đen lấy tiền :
Vào năm 1979, chúng tôi đã ký văn bản Thỏa Hiệp Đồng Minh Lào-Việt Kháng Chiến Phục Quốc tại Đông Dương, do anh Việt Định Phương (với bí danh đầu tiên là Nguyễn Cữu Long, sau này đổi lại là Phạm Trúc Việt) làm đại diện Chí Nguyện Đoàn Hải Ngoại Phục Quốc, cùng với đại diện Liên Minh Hải Ngoại Phục Quốc Việt Nam và phía Lào Tự Do có Tướng Vang Pao chứng minh văn bản.
Sau khi cá nhân tôi từ Úc được mời qua Pháp tham dự và phát biểu trong buổi lễ Ngày Quân Lực VNCH, 21.6.1980, tổ chức tại Paris dưới quyền chủ tọa của Trung Tướng Trần Văn Trung, và sau đó tôi đi qua Hoa Kỳ để cắt máu tuyên thệ Trở Về Quê Hương tại Los Angeles ngày 19.7.1980, thì Chiến Dịch Người Về được phát động khắp nơi. Báo Trắng Đen là tờ báo duy nhất tích cực yểm trợ về mặt truyền thông cho Chiến Dịch này. Hình ảnh chị Việt Định Phương ngồi cặm cụi bỏ dấu tay từng trang báo, đang hiện về trước mắt tôi. Các Ủy Ban Yểm Trợ Người Về được thành lập, gồm quý vị Lãnh Đạo Tinh Thần các Tôn Giáo, các đại diện đoàn thể, cựu quân nhân, thân hữu. Tinh thần kháng chiến phục quốc bừng bừng khí thế, sau 5 năm đồng bào chúng ta lìa xa Tổ Quốc. tỵ nạn cộng sản, tạm cư khắp nơi trên thế giới. Báo Trắng Đen cũng được gửi về tận các trại tỵ nạn tại Thái Lan, Mã Lai. Đồng thời, một “chiến dịch” trong bóng tối của một vài tờ báo, một số người đố kỵ, luôn cả bọn tay sai cộng sản nằm vùng, được tung ra để xuyên tạc anh Việt Định Phương là “ngụy tạo” Chiến Dịch Người Về để mưu đồ bán báo Trắng Đen (tái bản tại hải ngoại với số báo đầu tiên vào ngày 6.3.1976) và cá nhân tôi là “Bịp”, cấu kết với anh Phương để làm tiền đồng bào. Tôi đang trốn đâu đó tại Úc hoặc tại Thái Lan chứ không dám về lại quê hương. Vì lẽ đó, phong trào đồng hương yểm trợ “Người Về” bị ảnh hưởng, mất niềm tin, bán tín bán nghi, không còn tích cực tham gia nữa. Tôi còn lưu giữ bức thư viết tay của Cụ Bà Đức Thụ (đã qua đời tại Hoa Thịnh Đốn) là người đầu tiên và duy nhất gửi cho tôi trước khi tôi lên đường từ Úc qua Thái Lan (tháng 2.1981) để về quê hương : “... Ai nói gì thì nói, tôi vẫn tin là Anh sẽ lên đường vì Anh đã tuyên thệ trước bàn thờ Tổ Quốc. Tôi xin gửi Anh 20 đô (hai mươi) để Anh mua thuốc lá hút, một chút gọi là...”. Ngoài ra, các Ủy Ban Yểm Trợ đã được thành lập đều tuyên bố công khai hoặc nói rõ trong các phiên họp “Đợi cho đến lúc nào được tin chắc chắn là VĐT về đến VN thì sẽ yểm trợ !”. Trong thùng tài liệu mà anh Việt Phương đã trao lại cho tôi, vẫn còn nguyên những mẫu báo được cắt ra, đăng những loại tin “sốt dẻo” : “Báo Trắng Đen dựng lên bóng ma kháng chiến VĐT để làm giàu với tiền đóng góp của đồng bào” – “VĐT hiện đang chơi bời tại các khu đèn đỏ ở Paris” – “VĐT trốn lính, một tay cầm súng cao su, một tay cầm chai bia tại Bangkok” ... “Chiến dịch” phao tin đánh phá tàn nhẫn này xảy ra ngay từ năm 1980, trước khi tôi lên đường, chứ không phải bây giờ, sau 35 năm chúng ta định cư tại hải ngoại. Sau nhiều phiên họp kín với phái đoàn của Tướng Vang Pao và lực lượng kháng chiến Lào Tự Do tại Hoa Kỳ (lúc nào cũng có sự hiện diện của anh Việt Định Phương và anh Đinh Văn Ngọc (đã qua đời) và một số anh em nòng cốt của Chí Nguyện Đoàn Hải Ngoại Phục Quốc, hiện nay còn sống tại Hoa Kỳ), chúng tôi dự trù chi phí cho chuyến trở về quê hương và chia sẻ phương tiện cho một trung đội kháng chiến quân Lào Tự Do tại Thái Lan phụ trách dẫn đường và bảo vệ, tổng cộng nếu có là khoản 20.000 Mỹ Kim (hai mươi ngàn), nhưng cuối cùng, trước khi tôi từ giã gia đình để ra đi (tháng 2.1981) thì chưa được Ủy Ban nào yểm trợ cả. Nhiều lần, qua điện thoại anh Phương đã khóc với tôi. Viết đến đây, dường như tôi vẫn còn nghe tiếng khóc của anh Phương từ cõi hư vô vọng về, thương tủi cho nhau. Khi tôi tạm trú tại Bangkok để chờ ngày vào mật khu Kháng Chiến Lào Tư Do (Đông Bắc biên giới Thái Lào), tôi liên lạc hàng ngày với anh Phương và xin cố gắng vận động cho tôi ít tiền để qua Miến Điện mua vũ khí tại chợ trời biên giới, trang bị thêm cho toán lên đường. Anb Phương đã gửi tiền riêng của gia đình và tiền bán báo Trắng Đen cho tôi được hai lần, $2000 (hai ngàn Mỹ kim) và $1.200 (một ngàn hai trăm Mỹ kim). Ngoài ra, các chiến hữu của tôi đóng góp thêm được $2.000 (hai ngàn Mỹ kim). Gia đình tôi $450 (bốn trăm năm mươi Úc kim). Và $1.000 (một ngàn Mỹ kim) của một người bạn Thái cho tôi. Tôi kể chi tiết các số tiền này ra không có ý nghĩ than vãn, nhưng muốn làm sáng tỏ tấm lòng của anh Việt Định Phương và muốn nêu ra ảnh hưởng của “chiến dịch đánh phá” mà chúng tôi là những nạn nhân đầu tiên khi dấn thân lên đường trở về quê hương phục quốc. Theo lẽ thông thường, nếu không có phương tiện thì phải bỏ cuộc, nhưng chúng tôi vẫn quyết tâm, dù thiếu thốn kham khổ vẫn không hề nao núng và trong bức Tâm Thư tôi gửi về cho anh Phương từ chiến khu Lào Tự Do, tôi có viết : “Tôi vẫn ngẩng mặt, mĩm cười với rừng xanh” !. Những kẻ đánh phá chỉ mong chúng tôi bỏ cuộc rồi vin vào đó để mạ lỵ, xâu xé tấm lòng của chúng tôi và làm cản đường tương lai của những bước chân phục quốc tiếp theo. Tóm lại, tôi xin minh xác trước vong linh của người vừa khuất bóng, là anh Việt Định Phương và tờ báo Trắng Đen không làm giàu trên xương máu của anh em chúng tôi, những người đầu tiên từ hải ngoại trở về quê hương để liên lạc với kháng chiến quốc nội.
Về chuyện báo Trắng Đen tiết lộ con đường trở về quê hương của chúng tôi để cho Việt Cộng đón bắt :
Vào những năm đầu tiên tạm cư tại hải ngoại sau khi miền Nam bị cộng sản cưỡng chiếm (1975), đồng bào tỵ nạn cộng sản của chúng ta còn sống rải rác khắp nơi, chưa thành lập cộng đồng, chưa tụ về các vùng định cư lớn như hiện nay. Ngay tại Úc Đại Lợi, chúng tôi cũng chỉ có khoảng vài ngàn người (bây giờ, sau 35 năm, thì con số đã lên tới trên 200.000 người). Vì lẽ đó, khi chúng tôi phát động chiến dịch trở về quê hương để tham gia phục quốc đầu tiên (1980) cùng anh em trong nước, đặc biệt là với phong trào Liên Tôn Phục Quốc của Linh Mục Nguyễn Văn Vàng mà tôi đã bí mật bắt được liên lạc và điểm hẹn gặp nhau, thì việc căn bản là cần Dựng Lại Niềm Tin tại hải ngoại. Vừa mới vượt biển ra đi, thoát khỏi tử thần, sống lầm than tại các trại tỵ nạn Đông Nam Á, tinh thần hoảng loạn, gia đình tan tác, ngôn ngữ chưa thông thạo, đời sống mưu sinh chưa ổn định, con cái chưa được học hành... mà nói đến chuyện “Phục Quốc” thực sự là điều hảo huyền. Mặc dù ngọn lửa căm hận kẻ thù là cộng sản vẫn còn trong lòng nhưng aí lại có thể tin được tâm nguyện của những người đầu tiên muốn quay trở lại quê hương để chiến đấu ?. Ngay cả bản thân tôi, vượt biển ra đi và được tạm cư tại Úc vào năm 1976, đời sống gia đình chưa ổn định, đứa con trai duy nhất mới lên 2 tuổi, mà lại đi tuyên bố sẽ về lại quê nhà, băng qua đường rừng từ Thái-Miên-Lào, là điều không tưởng đối với nhiều người. Từ chỗ không tin đến khi đọc được hoặc nghe loan truyền những loại tin tức ngụy tạo từ chiến dịch đánh phá bôi nhọ, xuyên tạc, của một số người, kể luôn cả bọn tay sai cộng sản nằm vùng, thì lòng ngao ngán, thái độ thụ động của đồng hương là điều nhất dịnh phải xảy ra. Nhưng tôi đã quyết tâm giữ vẹn lời thề. Và tôi đã thảo luận cùng anh Việt Định Phương cùng các chiến hữu trong Chí Nguyện Đoàn Hải Ngoại Phục Quốc tại Hoa Kỳ và Âu Châu (1978), và Lực Lượng Dân Quân Yểm Trợ Phục Quốc tại Úc Châu (1977) – do tôi thành lập – là phải phát động Chiến Dịch trước về mặt truyền thông để tạo Tinh Thần Phục Quốc trong lòng đồng hương hải ngoại. Vì lẽ đó, anh Việt Định Phương và tôi đã đi khắp nơi để nói chuyện, kết nạp chiến hữu, kết hợp đống minh công khai với Tướg Vang Pao của Kháng Chiến Lào Tự Do, trong toàn bộ kế hoạch : công khai về tuyên vận, bí mật về hành động. Trong hoàn cảnh và thời điểm lúc bấy giờ tại hải ngoại (1980) nếu chúng tôi âm thầm lên đường về nước rồi mới tuyên bố sau thì làm sao tạo được Tinh Thần Phục Quốc, và tìm được sự Yểm Trợ của đồng hương ? Làm sao tạo được Niềm Tin về Chính Nghĩa Quốc Gia với tấm lòng tự nguyện hy sinh của chúng tôi ?. Chúng tôi đã họp hành liên tục, cân nhắc từng điểm, trước khi nhờ báo Trắng Đen của anh Việt Định Phương là tờ báo duy nhất giúp chúng tôi về mặt truyền thông. Đó là một phần về mặt “công khai”. Còn về mặt “bí mật”, ngày giờ lên đường, địa điểm xuất phát, lộ trình về lại quê hương – cho đến giờ phut này, chỉ có một mình tôi biết. Tôi từ giả gia đình tại Úc Châu vào tháng 2 năm 1981, nhưng đến tháng 6.1981 (lần thứ nhất xuyên qua rừng Kampuchia) và tháng 10.1981 (xuyên qua ngã Hạ Lào), không ai biết được, nhất là điểm hẹn tại Tây Nguyên VN giữa chúng tôi và đại diện phong trào Liên Tôn Phục Quốc tại quốc nội và những điểm hẹn khác nữa. Ngay cả anh Việt Định Phương và những chiến hữu khác của tôi tại Hoa Kỳ, Âu Châu và Úc Châu cũng không được biết về phần hành quân này. Chỉ biết là tôi đã thực sự có mặt tại chiến khu Lào Tự Do, thế thôi. Trên lộ trình xuyên rừng núi suốt mấy tháng trời, tôi đã thường xuyên thay đổi hướng đi, chỉ một mình tôi quyết định vào phút cuối tùy theo tình hình thực tế. Ngay cả những anh em đồng hành với tôi cũng không được biết trước.
Việc chúng tôi bị sa cơ tại biên giới Lào-Việt, sát cạnh Tây Nguyên Việt Nam, vào ngày 23.10.1981, là một tai nạn bất ngờ. Chúng tôi thường đi về ban đêm. Do sự bất cẩn của mấy anh em kháng chiến quân Lào Tự Do đi tìm thực phẩm và săn bắt thú rừng (vì chúng tôi đã cạn lương thực mang theo) gặp phải toán làm đường có vũ trang từ Pleiku đến Paksé của bọn Lào Cộng đang ngủ trong rừng. Chạm súng, và chúng tôi phải tìm đường thoát chạy. Anh em Lào Tự Do tháp tùng chúng tôi đã chạy thoát, còn cá nhân tôi và một chiến hữu khác bị bắt sau ba ngày đêm ẩn núp trong hang đá núi. Ngay khi tôi bị chuyển từ vùng Tây Nguyên, biên giới Lào-Việt, về Paksé, bọn Lào Cộng cũng không biết tôi là ai. Khi bị chuyển từ Paksé về Hà Nội sau đó thì Bộ Nội Vụ CSVN mới tìm ra lý lịch của tôi và tung ra chiến dịch tuyên truyền “chận bắt được tên đại phản động từ nước ngoài xâm nhập về”. Như vậy, đâu có phải vì anh Việt Định Phương và tờ báo Trắng Đen đã tiết lộ tin tức về chuyến đi của chúng tôi cho Việt Cộng biết trước để đón bắt ! Ở đời, khi bị thất bại thì phải chịu nhận những lời dèm pha xuyên tạc mọi điều. Suốt hơn 10 năm tôi bị giam cầm tại Hà Nội, tôi chỉ biết hiến dâng cuộc đời và tấm lòng lên Tổ Quốc, thế thôi. (Tôi đã xuất bản cuốn hồi ký “Tắm Máu Đen” kể lại hành trình về lại quê hương và 10 năm sống trong lao tù CS tại Hà Nội - Xuất bản tại Úc năm 1992 – tái bản tại Hoa Kỳ năm 2000).
Tôi thắp nhang cầu nguyện cho hương linh của anh Việt Định Phương, tức chiến hữu Phạm Trúc Việt của chúng tôi vừa mới ra đi vào cõi Vô Cùng, và viết những dòng này như là một lời tiễn đưa. Tôi vẫn còn nghe tiếng nói của anh Phương, khi bắt tay tử giả tôi mấy năm trước tại Nam Cali : “Bây giờ tôi già yếu rồi, từ lâu rồi tôi đã ngộ ra lẽ Vô Thường của cuộc đời này, xin dành thời gian còn lại để dịch kinh Phật, làm rõ thêm đạo sống Từ Bi. Chú thua tôi mấy tuổi, nếu còn sức thì cứ cố gắng tiếp tục những gì chú muốn làm cho quê hương dân tộc, cho thỏa tấm lòng. Ai không hiều mình mà chửi bới, nhục mạ, thì cố mà cười rồi tiếp bước. Trời Phật và Tổ Quốc sẽ hiểu cho lòng mình”...
Tôi đang nhìn ra khung cửa, bóng hoàng hôn đang xuống tại một góc trời lưu vong.
VÕ ĐẠI TÔN
Mồng Một Tết Canh Dần
Úc Châu.
No comments:
Post a Comment