Sức mạnh đâu phải là chân lý?
Dẫn nhập.
Trước tiên hãy nói Đầu Gối là một phần của thân thể, ở giữa đùi và xương ống chân. Tuy là vật vô tri nhưng không phải là vô giác vì đầu gối có thể cảm thấy đau, nhức, tê bại… Đầu gối do bộ phận thần kinh não của con người điều khiển. So với óc, đầu gối cũng là một bộ phận không kém quan trọng. Chúng ta thử nghĩ xem nếu một người không có đầu gối sẽ đi đứng ra sao? Nếu không có đầu gối con Người sẽ phải bò hay lê lết chứ không đi, đứng được. Nhờ có đầu gối mà thân mới nhúc nhích, cựa quậy được... Bởi đó mà có thành ngữ “thà nói chuyện với đầu gối còn sướng hơn” vì ít ra đầu gối còn biết cựa quậy, nhúc nhích, một hình thức của sự phản dưỡng.
Con Người với Xã hội.
Trước hết, tôi trân trọng con Người nên tôi viết hoa chữ “Người”. Đã là Người thì phải sống hợp quần, nghĩa là sống trong cùng một xã hội. Không ai có thể sống đơn độc một mình trong hang sâu, núi thẳm. Cho nên đã sống chung đụng thì phài có sự đối thoại bình đẳng giữa con Người với nhau trong xã hội.
Nói với đầu gối.
Tại sao lại nói chuyện với đầu gối mà không nói chuyện với nhau giữa Người với Người. Vì rõ ràng là đầu gối, không tim, không óc, không mồm mới không có chức năng đối thoại. Nhưng mà có nhiều tình huống phức tạp làm cho người ta không muốn nói lên những gi ấp ủ trong lòng. Vì người ta sợ những người “Nói lấy được” chỉ biết có sức mạnh của quyền năng, địa vị, tiền bạc, súng ống, đạn dược ….
Không nói chuyện với đầu gối.
Đây là nhận định chứ không phải phê bình vì tự do, vì trình độ, vì sự hiểu biết cho nên mỗi người nghĩ một khác. Tôi cho rằng nói với đầu gối là mình thua cuộc, nhìn đời bằng con mắt chán chường, không có tinh thần phấn đấu, bi quan …Tôi có chủ trương khác, vì rằng trong môi trường khoa học, tâm lý tiến bộ không thiếu gì cách đề mình bày tỏ ý kiến của mình. Người ta nghe ý kiến của mình hay không nghe là chuyện hạ hồi phân giải. Nhưng mình phải có bổn phận nói là mình cứ nói. Không nói được bằng cánh này thì nói bằng cách khác ….
Hiện tại, có hai vấn đề cần phải nói ra.
Một: Mỹ-Anh-Pháp không công bằng trong việc giải quyết vần đề Lybie.
Vấn đề các nước Mỹ-Anh Pháp là ba nước đầu tiên chống Gaddafi, chống Lybie. Lý do đưa nghe rất chướng tai: “Gaddafi đàn áp dân chúng biểu tình”. Thế còn hai nước khác là Bahrain và Yemen thì sao? Họ cũng đàn áp như Lybie vậy. Saudi Arabia còn mang quân đội, xe tăng sang giúp chính quyền Bahrain giết dân biểu tình. Sao không thấy ai nói đến? Dân chúng Bahrain và Yemen còn tay không đi biểu tình, nghĩa là không có trang bị vũ khí. Trái lại, quân nổi dậy chống Gaddfi được trang bị vũ khí tối tân ?
Tại sao vậy ? Vì Bahrain và Yemen ở trong qủy đạo của Mỹ nên được Mỹ che chở.
Việc các nước Mỹ-Anh-Pháp … mang máy bay ném bom và bắn phá vào Lybie là tàn ác, là sai. Đó là xâm phạm chủ quyền của Lybie. Đó là ỷ mạnh hiếp yếu. Đó là điều vô lý hết sức. Và kể từ đây người ta không coi Liên hợp quốc ra gì? Những người hiểu đạo lý và có lương tâm không thể chấp nhận được việc nhân danh Liên Hợp Quốc để tấn công Lybie.Nhất là tổng thống Pháp lại là người rất đắc lực trong việc chống Gaddfi vì bị chính quyền Lybie tố khi ra ứng cử tống thống, ông Sarkocy đã vay tiền của Gaddfi để tranh cử nên làm ông tức giận.
Sở dĩ mấy người đầu nước của Mỹ, Anh, Pháp bảo Gaddfi là người nguy hiểm vì ông ấy không phải là người dễ sai khiến, không thể một sáng một chiều ông ấy trở thành tay sai của các cường quốc trong Hội Đồng Bảo An Liên Hợp quốc.
Tại sao Mỹ-Anh-Pháp gây sự hay can thiệp vào nội trị của Lybie vì “Quyền lợi là trên hết". ĐÓ LÀ DẦU HỎA !
"Mỹ luôn luôn thuyết giảng những giá trị mà chính họ không thể sống theo," bàMarina Ottaway, giám đốc chương trình Trung Đông tại Carnegie Endowment for International Peace ở Washington, nói: "Cuối cùng thì quyền lợi của Mỹ luôn là trên hết.".
Không đợi bà Ottaway nói, kẻ hèn nầy cũng biết chắc mười mươi là vì “Dầu Hoả” nên ba cường quốc Mỹ-Anh-Pháp mới xâm phạm Lybie. Tại sao Mỹ can thiệp vào L:ybie mà không can thiệp vào Tibet (Tây-Tạng). Vì Tibet không có dầu hoả, Tibet là một xứ toàn đồi trọc nên đất không mầu niỡ, cũng không dễ trồng trọt, cho nên Mỹ làm lơ, không can thiệp, mặc tình để cho Trung Cộng xâm chiếm.
Tôi dám cam đoan là không phải chỉ có một mình tôi. Còn đại đa số nhân dân yêu chuộng hoà bình trên toàn thê giới cho rằng Mỹ-Anh-Pháp đã làm sai khi tấn công Lybie. Tôi ao ước Mỹ-Anh-Pháp hãy để cho người Lybie tự giải quyết lấy việc nội trị của mình. Vì đó là tự do, dân chủ và nhân quyền.. Và đấy mới là quyền Dân tộc tự quyết. Yêu cầu Mỹ-Anh- Pháp rút quân, không xâm phạm bầu trời Lybie nữa.
Hai.
Vấn nạn Việt-Nam Trung quốc.
Tôi đã đọc và thấm nhuần quyển “SỰ THẬT VỀ QUAN HỆ VIỆT NAM - TRUNG QUỐC TRONG 30 NĂM QUA”. Tôi cũng là người yêu nước như bao người Việt Nam yêu nước khác.
a)- Và càng đọc càng hiểu thế nào là chủ nghĩa Đại Hán, nó đồng nghĩa với bành trướng và với chủ nghĩa thực dân mới. Việt Nam nằm trong chiến lược toàn cầu của Trung quốc. Thế mà ông Nguyễn Anh Tuấn vừa cho đăng trên báo Tuần Việt Nam về “Dân Tộc tính” của người Trung quốc. Nhận xét của ông Tuấn sai bét ! Phải nói người Trung quốc có chủ nghĩa “Đại Hán” mới đúng. Chủ nghĩa này bao gồm cả chủ nghĩa thực dân mới. Năm 1979 nếu thấy dễ ăn thì người anh em đồng chí Trung quốc đã mang quân lấy thủ đô Hà-Nội rồi. Nước Việt Nam đã không còn và cái tên Việt Nam đã bị xoá khỏi bản đồ thế giới. Và nhất định là tháng 10 vừa qua làm sao có lễ kỷ niệm 1.000 năm Thăng Long – Hà Nội được?
b)- Tôi dám đánh cuộc và dám công khai tranh luận với bất kỳ người Việt Nam nào tin vào Trung quốc hay có quan điểm bênh vực Trung quốc. Vì người Trung quốc bẩn. Bẩn đây không phải là so với sạch. Bẩn đây nói về tâm hồn. Cho nên người Pháp có câu: “sale comme chinoiserie” (bẩn như là Tàu).
Người nào nói anh em đồng chí thương yêu nhau thật tình thì yêu cầu Trung quốc trả ngay lập tức đất ở Hà Giang (gồm có Thác Bản Dốc) và Hoàng Sa xem sao ?.
Rút quân đội ở Hoáng Sa về nước. Để cho ngư dân Việt Nam tư do đến đó đánh cá …
c)- Tôi rất đau lòng khi thấy báo Lao-Động đăng tin Thác Bản-Dốc của Trung quốc.
d)- Và tôi cũng rất lấy làm xấu hổ và ngượng ngùng thay cho các báo nào ở Việt Nam đăng tin có tính chất tuyên truyền hay quảng bá cho Trung quốc bất kỳ ở lãnh vực nào vì Trung quốc không phải là “thầy” của ta cũng không phải là “bạn tốt” của ta. Qúy vị và các bạn thừa sức biết thế nào là “quỵ lụy” và “quảng cáo không công” cho Trung quốc mà !
Nỗi bất hạnh là có người trong chúng ta “không dám” phân biệt bạn, thù? Nhưng tôi nghĩ cái đó là thiểu số. Chúng ta không vì công việc hay điạ vị mà bán lương tâm. Người Việt Nam vốn dĩ có tinh thần yêu nước bất khuất.
e)- Vừa qua, viết nhắc nhở ông Nguyễn Anh Tuấn quảng cáo không công cho Trung quốc vì ông Tuấn đăng bài trên Tuần Việt Nam nói: “Hoả lực của Trung quốc sẽ làm cho Mỹ nửa mù, nửa điếc”. Thế nào cũng có người nói tôi bênh vực Mỹ.
Thật ra, tôi chỉ nói thẳng chứ không có ý bênh vực ai hết. (Nếu bênh vực thì đâu có dám viết về nhận xét về Mỹ như trên đây).
Kỳ tới tôi sẽ viết: Tại sao ông Obama trở thành tổng thống Mỹ?
***
Kết Luận.
Tin giờ chót: Tổng thống Mỹ, ông Obama vừa chính thức tuyên bố:”Gaddfi need to go”, có tin lặp lại là “must to go” *Gaddafi cần ra đi hay “phải ra đi”. Cần hay phải đằng nào cũng ra đi. Một điều chúng ta nên nhớ rằng Libye không phải là Porto Rico của Mỹ. Gaddafi cũng là người đầu nước như Obama. Chỉ có điều khác là Mỹ là một cường quốc, ngược lại Libye là một nước nhỏ
Đài CNN vừa phỏng vấn chớp nhoáng thượng nghị sĩ Richard Lugar người có vai vế thuộc đảng Cộng hoà. Thượng nghị sĩ Lugar cho biết: “I do not understand the mission. At last he ought to have a debate with congress. (Tôi không hiểu công tác. It nhất ông ấy cũng nên thảo luận với quốc hội.
Còn buộc ông Gaddafi phải ra đi.Theo nhận xét của những người nghiên cứu chính trị cho biết là: “Vague hope” (hy vọng mong manh)./.
LÊ THỊ BẠCH TUYẾT.
noihaydung.com
(Kỳ tới tôi sẽ viết: Tại sao ông Obama trở thành tổng thống Mỹ?).
==================
===============================
No comments:
Post a Comment