-Trên truyền hình Pháp tối 15 tháng 5 năm 2007, trong buổi chuyển giao quyền lực cho ông Sarkozy, ngồi trước lá cờ Pháp và EU, vẻ mặt tươi sáng và nhẹ nhõm, cựu tổng thổng Jacques Chirac nói: “Một đất nước là một gia đình. Mối liên hệ đoàn kết chúng ta là tài sản quý giá nhất của chúng ta ”.
-Tài sản quý giá nhất của CSVN là cái nồi da xáo thit do “đỉnh cao trí tuệ” mafia CSVN phát minh.. -Nhieu nguoi noi rang Boris Yeltsin, người đánh C4ổ đảng Công Sản Đông Âu tại Nga đã chí lý khi chủ trương rằng "Cộng sản không thể sửa đổi, chúng chỉ đáng bị thay thế".
1-Không giống thiên hạ:
-Sau trận Gettinsburg 1863, tổng thống Lincoln cúi đầu ngậm ngùi: “Những người lính Miền Nam hay Miền Bắc chết tại nơi C4ây đều chết cho đất nước Hoa Kỳ ”. Kết thúc nội chiến Nam-Bắc Hoa Kỳ 1860 – 1865, binh sỹ bại trận Miền Nam Hoa Kỳ được thoải mái về quê, lại được cấp ngựa, cấp lương thực để có thể sinh sống và tái tạo cuộc đời. Các sỹ quan bại trận vẫn được cho giữ gươm.
-Năm 1989, bức tường Berlin của Đông Đức bị sụp đổ nhưng Tổng Bí thư Đông Đức Erik Honecker dù bị kết nhiều tBi vẫn không bị đầy đọa. Chính phủ Tây Đức vẫn đổ ra nhiều ngàn tỷ đức mã nuôi dân Đông Đức và vực Đông Đức vượt thoát tình trạng nghèo và kém phát triển.
-Sau Thế giới Đại chiến II, Hoa Kỳ và Đồng minh chỉ đưa bọn thủ lính Quốc Xã và Phát Xít ra tòa án Quốc tế, nhưng lại lập tức bỏ tiền viện trợ tái thiết cho hai kẻ cựu thù Nhật và Đức để chỉ trong vòng vài thập niên, hai nước này cũng giàu có không kém Hoa Kỳ.
-Hòa giải hòa hợp dân tộc là sự nghiệp thật là thiêng liêng và cao cả của người VN thật sự ái quốc. -Hiệp định Paris 1973 đã ghi:“…thực hiện hoà giải hòa hợp dân tộc, xóa bỏ thù hằn, cấm mọi hành động trả thù và phân biệt đối xử với những cá nhân hoặc tổ chức đã hợp tác với bên này hoặc bên kia” (Điều 11).
-Vậy mà những người cộng sản chiến thắng đã quản chế, giam giữ hàng trăm ngàn nhân viên hành chính, chuyên gia kỹ thuật, nhà khoa học xã hội, chính trị…, kể cả những người không hề cầm súng và gọi tất cả là ngụy quân, ngụy quyền. Có người chịu tù đầy đằng đẵng suốt 17 năm. Chẳng những thế, con cái, anh em, họ hàng của họ cũng bị kỳ thị, bị phân biệt đối xử, bị ngáng trở học hành, bị gây khó dễ trong mưu sinh. Hàng vạn người thuộc giới tư sản và gia đình “ngụy” bị vứt vạ vật lên các vùng kinh tế mới. -
Đằng này ! Hàng loạt nhà tù trắng trợn, nhà tù trá hình được dựng lên để cùm kẹp, để cải tạo, để giáo dục, để chỉnh huấn… với đằng đẵng thời gian và muôn vàn phương thức đày ải. Cho đến con cháu, họ hàng của những người tù, những “cải tạo viên” cũng bị phân biệt đối xử, bị tước bỏ bớt nhân quyền so với cái nhân quyền chung của dân Việt Nam vốn đã như “miếng da lừa”. Đến nỗi hàng vạn, hàng triệu người phải cắn môi, gạt nước mắt giã từ bè bạn, chia tay họ hàng, từ bỏ tài sản, ra đi bỏ quê hương đi biệt xứ.
-Ta có thể không bằng lòng với sự “giận cá chém thớt” khá tàn nhẫn, nhưng không thể không ngậm ngùi xót xa khi đọc những dòng này: “Toàn thắng rồi, tổ quốc xã hội chủ nghĩa quên phắt cam kết thực hiện hòa giải và hòa hợp dân tộc. Tổ quốc bỏ tù và hạ nhục hàng triệu người.
Tổ quốc đánh tư sản, tống cổ con cái “ngụy quân ngụy quyền” ra khỏi trường học và lùa đi vùng kinh tế mới. Tổ quốc khống chế và hăm dọa bằng công an thành, công an tỉnh, công an huyện, công an phường. Biết dân chúng không còn chịu đựng được nữa và muốn bỏ nước ra đi, tổ quốc đứng ra tổ chức vượt biên bán chính thức để lấy tiền chuộc mạng những người muốn chạy trốn nanh vuốt của mình.
Tổ quốc hành động như bọn giặc cướp.. Đến khi bị dư luận thế giới lên án dữ dội vì hành động bỉ ổi này, tổ quốc dẹp luôn đợt vượt biên bán chính thức và dĩ nhiên không trả lại tiền. Tổ quốc đểu cáng và lật lọng. Đối với những người ra đi, tổ quốc là sóng gió, là hải tặc, là cái chết trong bụng cá, may mắn hơn, là những ngày ê chề trong những trại tập trung trước khi tìm được một quê hương mới. Tổ quốc là một dĩ vãng cần quên đi”.
Thật là không giống ai. 2-Không giống cha ông: -Ngay cả đối với bọn ngoại xâm như binh sỹ Nguyên Mông và bọn giặc Minh mà sau khi đánh bại chúng, các vua quan nhà Trần, nhà Lê vẫn cung cấp lương thực, thuyền bè cho họ trở về quê quán.
-Cái sự độc ác đã gây nên thảm cảnh và hận thù đằng đẵng sau cuộc chiến 1975 hoàn toàn không do nhân dân Việt Nam gây nên. Bản tính nhân dân ta vốn không như vậy. Cũng không phải tất cả những người cộng sản đều muốn như vậy. Tội ác ấy chỉ có thể gây nên bởi những lãnh tụ cộng sản kiểu như Lê Duẩn, Lê Đức Thọ… 3-Mafia CSVN phải chịu trách nhiệm đối với những con số ghê rợn thế này:
-Phía Bắc VN: -1.1 triệu liệt sĩ; -559,200 thương bệnh binh; -hơn 300.000 người mất tích; -hơn 2 triệu dân thường bị chết; -hơn 2 triệu người lớn và trẻ em bị tàn tật vì bom đạn v.v....
-Phía Mỹ: 58.0900 người cả nam lẫn nữ. Đây phải là nỗi đau chung. Và, trước cái " đống xương vô định đã cao bằng đầu " ấy, trách nhiệm phải thuộc về tất cả những ai đã " gây cuộc binh đao " quá tàn khốc, quá lâu dài như vậy!
-Phia VNCH: Những con số thống kê trên còn khuyết hẳn một mảng rất lớn. Đó là con số những liệt sĩ, những thương bệnh binh đã từng ôm súng đứng trong đội quân của tổng thống Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Khánh.... Ai mạc mặt cho họ, ai gọi hồn cho họ??!!
Chỉ e rằng, còn rất nhiều người mẹ, người vợ, cũng có chồng, có con là người Việt Nam, cũng đã từng ra trận và từng ngã xuống trên mảnh đất nà y, nhưng chẳng những không được ai đoái hoài, mà còn bị đẩy sang một thế giới ghẻ lạnh. Họ vừa mang chung nỗi đau mất chồng mất con của người phụ nữ, lại còn chịu chồng chất thêm cái đau bội phần của sự phân biệt đối xử, sự kỳ thị, thậm chí hất hủi.
Ai giúp họ tìm kiếm hài cốt chồng con? Ai cưu mang, chăm sóc những ngày sống tàn sót lại và vong linh họ mai sau! ” 4-Xã hội Việt Nam ngày nay Xã hội Việt Nam ngày nay tệ hơn nhiều Sài Gòn dưới quyền « Mỹ Ngụy » :
-Tham nhũng tràn lan hơn, -dân chúng nghèo khổ hơn, -xã hội đồi trụy hơn, -con người dối trá hơn, -học đường nhiều tệ đoan hơn, -bệnh viện thiếu thốn và tồi tàn hơn, -đường xá bụi bậm, nhầy nhụa hơn, -tai nạn giao thông thảm khốc hơn… Cho nên, chẳng có gì đáng kiêu hãnh cả. 5-Làm sao có thể quên quá khứ được. Cũng không thể gác lại quá khứ. -Cho nên tôi rất mủi lòng nhưng không đồng ý với Nguyễn Gia Kiểng khi ông chua chát gắt gao : “<>Tổ quốc là một dĩ vãng cần quên đi”.
-Tôi cũng không đồng ý với những người lãnh đạo cộng sản khi kêu gọi: “Hãy gác lại quá khứ”.. -Làm sao có thể quên quá khứ được. Cũng không thể gác lại quá khứ. Có điều, chúng ta cần nhắc nhở nhau cái triết lý sống tích cực này: Quá khứ rất không đáng kể so với hiện tại, hiện tại càng không đáng kể so với tương lai. 6-Chưa có thể hòa giải, hoà hợp dân tộc được -Cơ sở cốt lõi của vấn đề phải là: -dân chủ, -tự do và -bình đẳng thật sự. -Vì vậy, chừng nào còn chưa thiết lập được nền dân chủ tự do đúng nghĩa của nó ở Việt Nam thì chừng ấy vẫn chưa xóa được mặc cảm, thành kiến,... chưa có thể hòa giải, hoà hợp dân tộc được. Nếu chỉ bằng những khẩu hiệu suông hay bằng những chiến thuật kinh tế cụ thể thì sứ mạng hoà giải, hoà hợp và đoàn kết dân tộc sẽ khó hoàn thành ”.
---Cụ Nguyễn Hộ, một nhà lãnh đạo cộng sản kỳ cựu, khi bàn về hòa giải hòa hợp dân tộc đã tỏ ra thấu đáo khi viết: “Chuyên chế độc tài đã từng bị lịch sử lên án, hoàn toàn không hề là ước mơ, niềm hy vọng của nhân dân quần chúng và tất nhiên nó không có sức thuyết phục; nhưng tại sao lại dựa vào nó để thực hiện hòa giải, hoà hợp và đoàn kết dân tộc ? Hãy dứt khoát quẳng cái ách cộng sản đã chót quàng lên cổ dân tộc đi. Cắt hẳn cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa” đi.
TS Nguyễn Thanh Giang
Trở về đầu trang
No comments:
Post a Comment