TỘI ÁC CỘNG SẢN VIỆT NAM:
Biểu tình chống Trung Quốc:
Soi sáng những chủ trương bán nước tinh vi
Biểu tình chống Trung Quốc ở Hà Nội, 9 tháng 12, 2009.
Phùng Thức/Người Việt
Hai cô gái trẻ trong một dịp tình cờ mà chúng tôi gặp ở nhà một người đàn ông cũng trẻ tuổi đời nhưng đã là một nhạc sĩ nổi tiếng. Một cô nói giọng Quảng thản nhiên hỏi tôi, “Bao giờ nước mình thuộc về Trung Quốc hở thầy? Tôi chưa đủ thời gian tìm câu trả lời thì chính người bạn của cô nói, ‘Ðã thuộc về rồi chứ bao giờ gì nữa.’”
Rồi cô gái, vốn kiếm sống tạm qua ngày bằng nghề viết kịch bản phim truyền hình, hướng về tôi nói tiếp, “Em chỉ hy vọng mình được tự trị, chớ biến thành một tỉnh như dân Tân Cương khổ chết luôn.” Cô gái nói giọng Quảng góp lời, “Tụi Trung Quốc muốn lấy đâu thì lấy, chỉ mong chừa Sài Gòn ra, mất Sài Gòn uổng lắm thầy ơi!”
Anh nhạc sĩ quay qua tôi, “Không chỉ hai đứa này nghĩ vậy đâu anh, trong cơ quan của vợ em, hễ nói về chuyện Trung Quốc ai cũng nói chuyện kiểu đó. Còn vì sao họ cứ cho rằng nước mình đương nhiên là thuộc về Trung Quốc thì không hiểu nổi.”
Mẩu chuyện có thật về số phận dân tộc trước hiểm họa Trung Quốc kể ở trên tuy chỉ là những ý kiến nhỏ của một vài cá nhân, nhưng đã phần nào đó cho thấy được tâm trạng bi quan chân thật của những người trẻ tuổi. Nguyên nhân đưa thế hệ trẻ Việt Nam đến tình trạng này cũng không khó tìm. Người ta chỉ cần nhìn lại những người trẻ tuổi bị vùi dập vì yêu nước và có trách nhiệm với vận mệnh quốc gia khi tham gia sự kiện biểu tình chống Trung Quốc (9 Tháng Mười Hai 2007) ở Sài Gòn-Hà Nội là biết. Một khi chính quyền này đã đối xử tệ hại với họ thì điều xấu xa đó chỉ có nghĩa dập tắt lửa nhiệt huyết của thanh niên ôn hòa chống Trung Quốc, đối xử với người yêu nước như tội phạm đã là câu trả lời cho thấy bản chất của thể chế hiện hành.
Ngày 5 Tháng Mười Hai 2009 tờ Tuổi Trẻ, báo có số phát hành lớn ở Việt Nam, có loạt bài: “Thác Bản Giốc-Báu Vật Muôn Ðời.” Tuy loạt bài này mới đăng kỳ một, nhưng khi đọc người ta nhận thức là bài báo này chỉ cung cấp những thông tin rón rén về một nửa sự thật của việc cấm mốc biên giới Việt-Trung.
Ngay khi tờ báo này phát hành, một người bạn trẻ tuổi, dễ cả tin nói qua điện thoại di động, “Anh đọc chưa. Xúc động lắm anh, tôi đoán rằng hiện tại trong đảng có hai phe, phe viết bài báo này chắc là chống Trung Quốc đó anh.”
Chúng tôi vội vã mua báo đọc, và một điều rõ ràng là bài báo này ngoài những tính từ hoa mỹ diễn đạt tình cảm yêu nước mẹ, yêu từng tấc đất biên cương hải đảo, toàn bộ phần nội dung còn lại chỉ cho thấy ý đồ mớm cho mỗi công dân Việt Nam phải chấp nhận một hiệp đinh biên giới được đảng và thể chế này an bài. Việc úp úp-mở mở đảo lộn trắng đen nhằm lừa dân chấp nhận Ải Nam Quan, nửa thác Bản Giốc và hàng ngàn cây số miền biên cương được gầy dựng bằng xương máu tổ tiên thuộc về chủ mới là một chủ trương bán nước tinh vi.
Từ bất hạnh nào của dân tộc mà nay lại sinh ra quân bán nước và bọn bồi bút trí trá đến mức tinh vi quái lạ! Tin tức từ các hãng tin nước ngoài vừa cho biết, Trung Quốc sẽ cho tiền để xây cung hữu nghị Việt-Trung ở Hà Nội và Sài Gòn. Ngay ngày hôm sau, ông chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết nói với cử tri và đồng đội kháng chiến cũ của ông là, “Cho tới giờ một tấc đất của quê hương cũng không nhân nhượng cho ai.” Không thấy báo chí tường thuật là lúc nói câu đó cử tọa có vỗ tay hay không, nhưng một điều chắc là những kẻ cuồng tín của đảng hẳn sẽ yên tâm hơn, vì ông chủ tịch và cả Bộ Chính Trị của họ vẫn giữ đúng nguyên tắc, “vận mệnh của đảng luôn ở trên dân tộc.”
Hai năm sau từ ngày nổ ra biểu tình chống Trung Quốc của thanh niên-sinh viên. Báo chí và cả người phát ngôn Bộ Ngoại Giao chế độ bắt đầu có giọng phản ứng theo kiểu lừa mị trước thói đại ca đỏ và của Trung Quốc. Không ai tin là giọng tuyên truyền của bộ máy nhà nước đổi chiều. Họ không thay đổi gì cả mà chỉ phát ngôn sao cho lừa được người nghe và hơn hết là nói sao cho thường dân đang bị bưng bít thông tin càng lúc càng mù mờ hơn. Trong thế kỷ 21, “nghệ thuật” tuyên truyền của chế độ Cộng Sản Việt Nam biến thái đã tới mức yêu quái.
Tuy cần lừa dân về chuyện hiểm họa Trung Quốc, nhưng không vì thế mà họ cho phép những Việt kiều hùa ở hội nghị Việt kiều vừa qua tham gia vào nội dung này. Không hề có một dòng tường thuật nào về nội dung chủ quyền biên cương hải đảo trong hội nghị được khoa trương là “Hội nghị Diên Hồng nhỏ.” Những cá nhân trí thức Việt kiều ngờ nghệch đến mức đáng thương như Nguyễn Hữu Liêm, Trần Thanh Vân... đã có những lý lẽ ngang hàng với bọn tội phạm bán nước khi dùng nước bọt của mình tô vẽ cho thể chế.
Những người nhân danh trí thức hải ngoại dự phần vào việc “đánh bùn sang ao” vốn không mới mẻ gì. Ai cũng biết không phải họ được đi xe có còi hụ, được hất mặt trên màn ảnh tivi mà thoát khỏi số phận của một thứ giẻ rách chùi tay theo thời vụ của đảng. Nếu họ tình nguyện là một thứ giẻ rách thoang thoảng chút dầu thơm nước ngoài như trường hợp của một gã ở Canada đem tiền và đem thơ về nước toan tính lau chùi bộ mặt bẩn thỉu của mình, những gã như trường hợp này đảng sẽ bố thí được gì. Một tay chiến sĩ văn nghệ của chế độ nói, “Tội lắm anh, đãi đằng chạy chọt khắp nơi, thôi thì hắn đã hèn đến thế thì tiếc gì cái giấy phép in sách, của đáng tội ấy mà.”
Từ nhiều nguồn dư luận ở trong nước khác nhau được tung lên mạng, những người quan tâm biết rằng, tới đây sẽ có những phiên tòa xử những người yêu nước tự do. Những Lê Công Ðịnh, Trần Anh Kim, Nguyễn Tiến Trung... đang sẵn sàng chờ ra tòa để nói lên tiếng nói yêu nước chân chính của một thế hệ mới. Dư luận cũng hé lộ rằng nhà cầm quyền Trung Quốc đang tăng áp lực với tay sai trong nước để có một bản án thật nặng. Người ta tin rằng trong mọi vấn đề, mọi sự kiện ở Việt Nam lúc này đều có yếu tố Trung Quốc. Bàn tay hắc ám trong bóng tối của Trung Quốc thật sự đã phủ trùm lên đời sống và khát vọng tự do-dân chủ của mỗi người Việt Nam.
Tro ve dau trang
No comments:
Post a Comment