Chu Tất Tiến.
Có lẽ trong những ngày đầu tháng 11 năm 2010, không có vụ việc nào gây xôn xao dư luận trong nước cũng như hải ngoại bằng vụ việc Cù Huy Hà Vũ bị Cộng Sản “gài độ” để bắt khẩn cấp. Nhiều bài báo mang tính đùa cợt thì cho rằng “Cù Huy Hà Vũ” thọc léc nhà cầm quyền nhiều lần quá rồi, nên họ chịu không nổi, phải bắt ông. Những tờ báo nghiêm chỉnh hơn thì phân tích các sự việc liên quan đến vụ ông bị bắt dưới con mắt pháp lý và kết luận rằng Nguyễn Tấn Dũng đã cho công an dựng lên một màn kịch quá vụng về để bắt một người cả gan dám thưa kiện mình, làm cho mình mất mặt trước quốc tế, cũng như mất uy tín với đồng bọn và đàn em. Hơn nữa, sự kiện Cù Huy Hà Vũ dám khởi kiện Thủ Tướng có thể đưa đến môt loạt dây chuyền cách mạng nguy hiểm cho chể độ. Nhiều loạt bài phỏng vấn qua truyền thanh với bà vợ của ông, Luật Sư Nguyễn Thị Dương Hà, cho thấy rằng đây chỉ là một trong nhiều phương pháp mà nhà cầm quyền Cộng Sản vẫn áp dụng để bịt miệng những ai dám có ý kiến Dân Chủ. Luật Sư Trần Đình Triển, người được mời bào chữa cho Cù Huy Hà Vũ, trong lần trả lời phỏng vấn của đài VOA, lại bi quan cho rằng ông sẽ thua trong vụ kiện này, vì “Những lời anh công khai như thế, dân rất mến mộ anh, hợp lòng dân chứ không hợp VÀI BA NGƯỜI VỚ VẨN. Nhưng nhớ là NHỮNG NGƯỜI VỚ VẨN đó là những người đứng trên cả pháp luật. Trong một xã hội độc tài, thì anh phải chết thôi!”
Thực sự, Tiến Sĩ Cù Huy Hà Vũ là ai và đã làm những việc gì khiến anh “phải chết thôi”?
Về gia thế, ông là con trai của nhà thơ Huy Cận và vừa là cháu ruột vừa là con nuôi của nhà thơ Xuân Diệu. Cù Huy Cận có bằng Tú Tài Pháp, từng học trường Cao đẳng Canh nông và là bạn thân cùng một nhà với nhà thơ Xuân Diệu. Sau năm 1942, ông tham gia Mặt trận Việt Minh. Tháng 8 năm 1945, Cù Huy Cận là một trong ba thành viên của phái đoàn Việt Minh gồm Nguyễn Lương Bằng, Trần Huy Liệu và Cù Huy Cận đi vào Huế để nhận lễ thoái vị của Vua Bảo Đại và tự tay tiếp nhận ấn, kiếm của Bảo Đại. Sau đó, Cù Huy Cận làm Bộ trưởng Bộ Canh nông của Hồ Chí Minh, rồi làm Ủy viên Ban thanh tra đặc biệt, Thứ trưởng Bộ Văn hóa, rồi Bộ trưởng đặc trách Văn hóa Thông tin, tiếp theo là Chủ tịch Ủy ban Trung ương Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật Việt Nam và Đại biểu Quốc hội Việt Nam khóa I, II và VII. Với gia thế như vậy, Cù Huy Hà Vũ là một hậu duệ của các công thần của chế độ Cộng Sản.
Về bản thân, Cù Huy Hà Vũ từng du học tại Pháp và tốt nghiệp Học viện Hành chính công, đậu bằng Thạc sĩ văn chương Pháp, Tiến sĩ Luật ở đại học Sorbonne. Ngoài ra, ông còn là họa sĩ, Hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam. Vợ ông, luật sư Nguyễn Thị Dương Hà làm trưởng văn phòng Luật Cù Huy Hà Vũ tại Hà Nội.
Vụ kiện đầu tiên làm Cù Huy Hà Vũ nổi danh là năm 2005, ông kiện Ủy Ban Nhân Dân Thừa Thiên - Huế về việc cho phép xây dựng khách sạn Life Resort trên đồi Vọng Cảnh, với lý do “đồi Vọng Cảnh là di tích văn hóa bất khả xâm phạm, đã được chính quyền xếp vào danh sách các danh thắng và di tích cần bảo vệ.” Vụ kiện kiên trì này của Cù Huy Hà Vũ đã thắng lợi. Tỉnh Thừa Thiên - Huế đã phải tiếc rẻ một số tiền “thủ tục đầu tiên” lớn lao mà bỏ dự án.
Vụ kiện thứ hai thì ông bị thất bại khi kiện một nhạc sĩ đặt lời cho một bản nhạc của Mozart. Ông nói nhạc sĩ đã vi phạm luật tác quyền, đặt lời cho một bản nhạc không được phép của tác giả: “Nhạc của Mozart là đỉnh cao của âm nhạc. Người ta đang ở “cao”, mình kéo xuống “bình dân” là phá hoại văn hóa." Vụ này ông bị thua vì không quan tòa nào có trình độ để hiểu rõ ý tưởng của ông.
Năm 2006, ông lại làm một việc gây khó chịu cho nhà cầm quyền Hà Nội. Tuy không phải đảng viên, ông đã nộp đơn tự ứng cử chức Bộ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin. Dựa vào điều 53 Hiến Pháp quy định “mọi người dân đều có quyền quản lý đất nước”, ông đòi phải cho ông ứng cử vào cơ quan hành pháp. Dĩ nhiên, việc làm này của ông chỉ nhằm chọc ghẹo chính quyền, chứ không có cơ hội thắng.
Vụ kiện gây nhức đầu nhất cho nhà cầm quyền là kiện chính Nguyễn Tấn Dũng, Thủ Tướng nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam về việc ký quyết định cho phép Trung Quốc khai thác quặng bauxit ở Tây nguyên. Cù Huy Hà Vũ cho rằng Dũng đã vi phạm “luật bảo vệ môi trường, luật bảo vệ di sản văn hóa, luật quốc phòng, và luật ban hành văn bản quy phạm pháp luật.” Là người lo lắng cho vận mệnh của đất nước, Cù Huy Hà Vũ khẳng định việc cho phép Trung Cộng khai thác bauxite tại địa bàn chiến lược Tây Nguyên chỉ là "trá hình cho việc Trung Quốc xâm lược cả “mềm” lẫn “cứng” lãnh thổ của Việt Nam.”
Lại dĩ nhiên, không một giới chức có thẩm quyền nào dám đụng đến vụ này. Vì thế, Cù Huy Hà đã bung ra cho tất cả thế giới biết. Ông trả lời các cuộc phỏng vấn của các đài quốc tế, và các đài Việt Nam, trong đó có đài truyền hình SBTN (1), đài Little Saigon Radio, miền Nam California(1) và đài Từ Cánh Đồng Mây, Dallas, Texas(2). Ông luôn xác định là không ai có quyền làm ngơ trước pháp luật, "nguyên tắc của pháp luật là ai có hành vi trái pháp luật thì sẽ là đối tượng có thể bị khởi kiện", và "Hiến pháp Việt Nam đã quy định rằng tất cả mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật, thì không thể nói ông cấp này thì bị kiện, cấp khác không thể bị kiện."
Những lời nói đầy chí khí mạnh mẽ như thế đã làm cho Nguyễn Tấn Dũng muốn điên lên, mất kiểm soát, đã ra lệnh cho Chủ Tịch Phường nơi ông cư ngụ mang lính lác đến đập phá tường nhà ông. Nhưng có lẽ vì bị sự phản đối mãnh liệt của ông, ngay buổi chiểu hôm đó, chính tay Chủ tịch Phường lại mang quân tới, xin lỗi ông và lập tức sửa lại tường nhà ông.
Chưa thể ngưng lại tư tưởng Tự Do, Dân Chủ, và Nhân Quyền, ngày 14 tháng 9, năm 2010, Cù Huy Hà Vũ lại kiện Nguyễn Tấn Dũng về việc ban hành nghị định cấm công dân không được khiếu nại tập thể. Ông cho rằng việc cấm như thế là trái với Hiến pháp và pháp luật tuy rằng ông biết rõ, Nguyễn Tấn Dũng làm thế để chặn Dân Oan không cho cất lên tiếng nói của mình khi bị nhà cầm quyền trù dập. Trong nhiều năm qua, người Dân Oan từ khắp 64 tỉnh thành, từ Bắc vào Nam, đã liên tục xuống đường, khóc la, lăn lộn, khiếu nại việc nhà cửa, đất đai họ bị cường quyền chiếm đoạt một cách tàn nhẫn. Sự việc này gây chấn động lương tâm nhân loại, nên Nguyễn Tấn Dũng phải ra một chỉ thị cấm Dân Oan không được viết đơn kiện tập thể, với ý định bắt Dân Oan đi kiện lẻ tẻ từng người một để công an dễ bóp cổ. Cù Huy Hà Vũ đã nhìn thấy âm mưu của Nguyễn Tấn Dũng và đồng bọn, nên đã viết đơn kiện. Vụ kiện chìm trong tiếng khóc của Dân Oan, không một ai dám chấp đơn.
Hành động dũng cảm của Cù Huy Hà Vũ không dừng ở trong phạm vi chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa, ông còn nhìn ngược lại lịch sử để khiếu tố nhà cầm quyền Cộng Sản đã cam tâm làm nô lệ cho ngoại bang. Trong một cuộc phỏng vấn từ đài Little Saigon Radio (1) trước khi bị bắt, Cù Huy Hà Vũ cho biết ông đã yêu cầu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng, Chủ Tịch Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết lập tượng đài ghi công cho 58 chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh trong cuộc chiến Vệ Quốc, bảo vệ Hoàng Sa, vì trong hiến pháp đã ghi rõ những ai hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ chủ quyền đất nước phải được ghi công như những liệt sĩ. Ông nói “58 chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa thực sự đã hy sinh trong cuộc chiến vệ quốc này, chống lại sự xâm lăng của Trung Cộng, họ phải được ghi công như những liệt sĩ, và phải được dựng tượng.” Ông còn nói mạnh hơn nữa: “Nếu họ không chịu ghi công anh hùng liệt sĩ cho 58 chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa thì Nguyễn Tấn Dũng phản quốc, Nông đức Mạnh phản quốc, Nhà nước phản quốc, Quốc Hội phản quốc….”
Cũng trong cuộc phỏng vấn khác của đài Little Saigon Radio (1), ông khẳng định việc cưỡng chế cướp nhà cướp đất của Dân Oan không phải là một hiện tượng nhỏ lẻ mà là một thực tế công khai, hiển nhiên diễn ra trên toàn bộ đất nước. Cán bộ, chính quyền tha hồ làm mưa làm gió trên tài sản của nhân dân, bán đất bán nước.
Cù Huy Hà Vũ còn kiên quyết hơn khi đòi xóa điều 4 Hiến pháp. Trong một lần trả lời phỏng vấn của đài VOA, hiện còn đăng trên mạng Internet, nguyên văn lời ông phát biểu với đài VOA:
-"Nguyên nhân của quái trạng pháp luật ở Việt Nam chính là sự độc quyền lãnh đạo đất nước của Đảng cộng sản được Hiến pháp ghi ở Điều 4."
-"Tòa án không dám xử quan chức chính quyền, Quốc hội không dám giải tán Chính phủ tham nhũng và yếu kém là vì cả Lập pháp, Tư pháp và Hành pháp chỉ là công cụ cai trị của Đảng cộng sản chứ không phải là công cụ quản lý quốc gia, quản lý xã hội của nhân dân."
-“Với truyền thống mỵ dân bằng ngôn từ, ban lãnh đạo Đảng cộng sản đã sáng tác ra một công thức gồm ba vế hòng thay thế “Tam quyền phân lập”: đó là “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ”."
-“Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ” thực chất là “Đảng lãnh đạo, Đảng quản lý, Đảng làm chủ”. Vậy nói thể chế chính trị ở Việt Nam không phải là chế độ dân chủ mà là chế độ toàn trị bởi Đảng cộng sản là tuyệt đối chính xác!"
-"Không có Đảng cộng sản Việt Nam thì Độc lập dân tộc và Thống nhất đất nước vẫn cứ đến với người Việt Nam như lịch sử đã minh chứng trong suốt hai nghìn năm qua... Chắc chắn, Hai Bà Trưng, Lý Bí, Triệu Quang Phục, Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh, Lê Hoàn, Lý Công Uẩn, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Nguyễn Trãi, Nguyễn Huệ không phải là Tổng bí thư hay ủy viên trung ương Đảng cộng sản Việt Nam khi tiến hành thành công các cuộc chiến tranh đánh đuổi quân xâm lược phong kiến Trung Hoa để dành Độc lập dân tộc hay để thống nhất đất nước."
-"Ở Việt Nam sau năm 1975, Đảng cộng sản đã thực hiện “chủ nghĩa xã hội trại lính” với kết quả là ăn mày đầy đường..."
-"Quy chế “lãnh đạo suốt đời” của Đảng cộng sản Việt Nam được cụ thể hoá bằng Điều 4 Hiến pháp là nhằm bảo đảm cho ban lãnh đạo đảng không bị thách thức trong việc bỏ túi tài sản quốc gia."
-Về việc Chủ tịch Nguyễn Minh Triết có nói đại ý là “Bỏ Điều 4 Hiến pháp là tự sát”: "Vấn đề là ai “tự sát” trong phát biểu này của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết, Ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, là dân tộc Việt Nam hay Đảng Cộng sản Việt Nam? Nếu đó là “dân tộc Việt Nam” thì phát biểu này là hoàn toàn ngô nghê, ngớ ngẩn vì dân tộc Việt Nam tồn tại từ 4000 năm nay trong khi Điều 4 Hiến pháp Việt Nam mới tồn tại non hai thập kỷ nay, từ 1992." "Vậy chỉ còn khả năng chủ thể của “tự sát” trong phát biểu của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết là “Đảng Cộng sản Việt Nam”. Tuy nhiên trong một chế độ dân chủ ai mà nói đảng cầm quyền rời bỏ vị trí đang nắm giữ là “tự sát” ắt bị trẻ nó cười vào lỗ mũi. Thế nên một âm hưởng “sợ chết” đến như vậy chỉ có thể toát ra từ những bạo chúa, từ những kẻ cầm quyền phạm tội ác chống lại chính dân tộc, chống lại chính nhân dân mình! Vậy phải chăng Đảng cộng sản Việt Nam hay chính xác hơn, ban lãnh đạo đảng thuộc trường hợp này?"
-"Bằng tham nhũng siêu nghiêm trọng từ tham ô trực tiếp tài sản quốc gia đến vay bừa tiêu vung để nhiều thế hệ người dân sẽ phải è cổ trả nợ, bằng cướp đất của người dân, đặc biệt của nông dân tràn lan kiểu “sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”, bằng bóp nghẹt những quyền cơ bản của công dân được Hiến pháp bảo hộ các quyền tự do như quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn luận, quyền được thông tin, quyền biểu tình, quyền đình công, quyền giữ gìn nơi thờ tự của các tín ngưỡng..., ban lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam rõ ràng đang đi ngược 180 độ lợi ích của dân tộc và toàn thể nhân dân Việt Nam."
Với những tư tưởng trong sáng, công minh, chính trực, đầy nhiệt huyết của một người trí thức yêu nước như thế, đảng Cộng Sản bắt buộc phải ra tay. Ngày 6 tháng 11, Cơ quan an ninh điều tra – Bộ Công an họp báo cho biết ông Cù Huy Hà Vũ đã bị bắt trong một màn kịch quá tệ. Khởi đầu về tội “mua dâm”, sau lại chuyển sang tội “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” , và "bịa đặt, xuyên tạc sự thật lãnh đạo và quản lý của Nhà nước, Chính phủ, gây hoang mang trong nhân dân, kích động, cổ súy, hô hào chống Nhà nước" và "vu khống, xúc phạm danh dự các đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà nước, chính quyền".
Hiện nay, bà Hồ Lê Như Quỳnh, người bạn đã có mặt trong phòng khách sạn với Cù Huy Hà Vũ đang làm đơn kiện nhà nước về tội vu cáo, làm mất danh dự của cô. Luật sự Nguyễn Thị Dương Hà, vợ ông, cũng làm đơn khởi kiện nhà nước. Các tổ chức Nhân Quyền, các chính trị gia quốc tế, Human Right Watch cũng đòi thả tự do cho ông.
Dư luận đang chờ xem nhà cầm quyền Hà Nội tiếp tục chơi trò du đãng vô pháp vô thiên với nhân dân của chính họ và với Người Hùng Cù Huy Hà Vũ. Nhưng theo luật Trời, nhất định chính nghĩa sẽ thắng gian tà. Bạo quyền Cộng Sản rồi sẽ phải lùi bước trước sự phát triển của trí tuệ nhân loại.
Chu Tất Tiến.
Tro ve dau trang
No comments:
Post a Comment