Vũ linh Châu
Đôi lời phi lộ: Biến cố Trần Trường là một sự kiện chính trị mấu chốt, một bước ngoặc quyết định trong lịch sử Cộng Đồng tỵ nạn Việt Nam.
Đây không những chỉ là một chiến thắng căn bản cho các công tác chống Cộng sau này, mà nó còn liên quan tới thanh danh của Cộng Đồng Tỵ Nạn Việt Nam trước nhân dân Hoa kỳ và thế giới. Ngoài ra còn nhìều hậu qủa to lớn bất ngờ khác nữa, giống như một ơn phước từ Trời ban xuống... Vì tính cách lịch sử của biến cố, nên tác gỉa, tự nhận đang là người viết sử, sẽ phải hết sức trung thực khách quan. Cũng vì tính cách lịch sử đó mà tên tuổi của nhiều cá nhân và đoàn thể cũng phải được nêu ra. Lời thật nếu có mất lòng, xin vui lòng chấp nhận.
Vào thời gian các năm cuối của thập niên 90, lòng căm thù Cộng Sản còn rất sâu đậm trong Cộng đồng tỵ nạn Việt Nam. Các tội ác của chúng gây ra cho nhân dân Miền Nam còn quá gần kề mới mẻ, những vết thương chiến tranh, những cảnh tan cửa nát nhà, đau thương mất mát cho từng cá nhân, từng gia đình vẫn còn chưa được nguôi ngoai. Các vết thương vẫn còn đang âm thầm rướm máu. Nợ nước thù nhà vẫn còn chồng chất. Nhất là các đợt di dân của các cựu Tù nhân chính trị qua chương trình HO đang dồn dập đổ vào Hoa Kỳ... Do vậy, khí thế chống Cộng trong giai đoạn này đã tràn dâng lên đến tột đỉnh. Một số người vì ý chí chống Cộng còn quá hăng say quyết liệt, họ không chấp nhận bất cứ một hành động, một lời nói, một cử chỉ nào có dính dáng xa gần tới bọn Cộng Sản Việt Nam. Thí dụ bất cứ một chương trình văn nghệ nào mà có mặt, dù chỉ là một nghệ sĩ hay một ca sĩ đến từ trong nước là sẽ bị biểu tình chống đối rất dữ dội quyết liệt...
TRẦN TRƯỜNG, HÌNH HỒ CHÍ MINH VÀ LÁ CỜ MÁU.
Trong khi đó, một vài người có đầu óc chủ hòa dễ dãi, lại không hoàn toàn đồng ý với những hành động và thái độ mà họ cho là quá khích cực đoan đó. Trần Trường là một trong những người này. Anh ta thường có những lời lẽ công khai chống lại những hành động chống Cộng tích cực của Cộng Đồng. Trong các cuộc biểu tình chống nghệ sĩ trong nước chẳng hạn, Trần Trường thường công khai dẫn vợ con đi giữa hai hàng người biểu tình để vào trong rạp.
Trần Trường có một tiệm sang băng nhạc trên đường Bolsa, thuộc thành phố Westminster, tiểu bang California. Chắc là đã được ai đó bầy biểu, cho nên Trần Trường đã treo trong tiệm sang băng của anh ta hình Hồ Chí Minh và một lá cờ đỏ sao vàng của Cộng sản Việt Nam để thách thức Cộng Đồng, nhất là nhóm người mà anh ta cho là “quá khích” kia.
Anh ta đã biết sẽ không có ai dám hạ hai biểu tượng đó xuống hay dám hành hung, đập phá cửa tiệm của anh ta. Họ sẽ bị Cảnh Sát bắt giữ ngay vì đã xâm phạm vào quyền Tự Do Ngôn Luận của người khác.
Phải chăng sự việc chỉ đơn giản như vậy, chỉ do tính tình ngông nghênh của cá nhân Trần Trường, chỉ vì thích chơi nổi, chỉ vì muốn thách thức người khác cho bõ ghét, chứ không có một âm mưu gì ghê gớm hay một thế lực chính trị tầm cỡ quốc gia quốc tế nào đứng đàng sau Trần Trường cả. Với thời gian, hình như sự việc đã sáng tỏ như vậy.
TIẾN THOÁI LƯỠNG NAN.
Tuy nhiên vào lúc đó, nhất là vào những tuần lễ đầu tiên của biến cố, Cộng đồng chúng ta đã rơi vào tình trạng hoang mang cực độ. Càng là người trí thức, càng thông hiểu luật pháp Hoa Kỳ, càng ý thức được tính cách bất khả xâm phạm của tấm hình và lá cờ mà Trần Trường đã treo lên, người ta càng phân vân dè dặt hơn. Chính vì vậy mà trong những tuần lễ đầu, rất nhiều người, kể cả hầu hết các cơ quan truyền thông lớn tại Quận Cam, hầu hết các đài phát thanh các nhật báo, tuần báo…, tất cả đều đã giữ thái độ “wait and see”, chờ xem sự việc sẽ diễn tiến ra sao. Riêng một đài phát thanh tiếng Việt lớn nhất lúc ấy tại Miền Nam Cali, thì vì qúa dè dặt, nên đã im lặng chờ đợi, quan sát... và chờ mãi cho tới phút chót, nghĩa là chẳng đóng góp, chẳng đề cập gì tới cái biến cố đã và đang làm rung rinh thủ đô tỵ nạn ngay chung quanh họ. Đây là một bài học đắt giá mà những người làm truyền thông trong Cộng Đồng nên học hỏi để rút tỉa kinh nghiệm cho mai sau.
Tuy vậy, một số khá đông những người sẵn có tinh thần chống Cộng quyết liệt, được sự yểm trợ của một số cơ quan truyền thông, nhất là đài Radio Bolsa của Việt Dzũng & Minh Phượng, được lảnh đạo bởi các vị có trách nhiệm trong Cộng Đồng lúc bấy giờ như qúi ông Bùi Bỉnh Bân, Trần Ngọc Thăng, Hồ Anh Tuấn… những chiến sĩ tiên phong can trường này đã không hề nản chí, đã không hề run sợ, họ đã rất quyết liệt, rất kiên cường bất khuất, đã bất kể mọi gian nan nguy hiểm, mọi rụt rè đắn đo…, họ đã liên tục tổ chức những cuộc biểu tình trước cửa tiệm của Trần Trường, suốt ngày suốt đêm.
Một đặc điểm rất quan trọng trong giai đoạn mở đầu này, đó là các người có trách nhiệm lảnh đạo đã rất thông hiểu luật pháp của xứ tạm dung, qúi vị này đã điều khiển và hướng dẫn cho các người tham dự tuyệt đối tôn trọng luật pháp, tuyệt đối bất bạo động.
Đây là một yếu tố chiến lược hết sức quan trọng cho sự thành công vẻ vang sau này.
Tinh thần bất bạo động và thượng tôn luật pháp đã được tiếp tục trải dài trong suốt thời gian tranh đấu, khiến cho nhân viên công lực không thể sử dụng võ lực để can thiệp giải tán, nhất là nhờ đó mà dân chúng Hoa Kỳ đã thấy rõ sự trưởng thành về ý thức chính trị và tinh thần thượng tôn luật pháp của Cộng Đồng Tỵ nạn Việt Nam. Cũng phải công tâm mà nói ngay rằng, tuy ít mưu lược, nhưng những con người qủa cảm nói trên đã có những đóng góp rất lớn, rất quan trọng trong vụ Trần Trường. Với ý chí chống Cộng kiên cường mãnh liệt, chính họ đã phát khởi và nuôi dưỡng ngọn lửa đấu tranh lúc ban đầu để rồi sau đó đã lôi cuốn được sự tham gia của cả Cộng Đồng và sau cùng thì đã đi đến thành công vô cùng vẻ vang rực rỡ.
ÁC Ý CỦA TRUYỀN THÔNG MỸ.
Riêng đối với các ký giả của báo chí và Truyền thanh, Truyền hình Hoa KỲ. Ngay từ khi cuộc chiến còn đang tiếp diễn, hầu hết giới truyền thông và bọn phản chiến Mỹ đã cố ý trút bỏ tất cả trách nhiệm về sự thất trận của Mỹ tại Việt Nam lên đầu Quân dân Miền Nam Việt Nam, khiến rất nhiều người Hoa Kỳ đã bị đầu độc tai hại, kể cả cưụ Tổng Thống George Bush, khi so sánh Việt Nam với Iraq, Ông đã phát biểu: “Vì Miền Nam Việt Nam không chịu chiến đấu, nên họ đã mất Tự Do”. Sau ngày 30/4/1975, truyền thông Mỹ càng không tiếc lời phỉ báng bôi nhọ người tỵ nạn Việt Nam, công khai gọi chúng ta là bọn lưu manh đĩ điếm. Họ cũng cố ý liên tiếp thổi phồng những sơ sót, bêu rếu những sai lỗi nhỏ nhặt liên quan tới Cộng đồng tỵ nạn Việt nam trên báo trên đài.
Đối với Cộng đồng Việt Nam, khi vụ Trần Trường treo cờ Việt Cộng và hình Hồ Chí Minh nổ ra, không phải chỉ có những người lâu nay vẫn tích cực tham gia quyết liệt vào các cuộc biểu tình chống Cộng, mà cả Cộng Đồng đã bị dồn vào ngõ cụt tưởng như không còn lối thoát.
Về mặt tình cảm, chúng ta không thể cho phép lá cờ và tấm hình đó hiện diện ngay giữa thủ đô tỵ nạn được.
Nhưng về mặt pháp lý, chúng ta, và ngay cả mọi cơ quan quyền lực tối cao tại Hoa Kỳ, mọi nhân vật quyền uy nhất nước Mỹ như Tổng Thống, Chủ tịch Quốc Hội, Chánh án Tối cao Pháp viện... cũng không ai có thể ra lệnh hạ lá cờ và tấm hình đó xuống, vì làm như vậy là vi phạm vào Tu chính án số một của Hiến Pháp Hoa Kỳ, xâm phạm vào quyền Tự do Phát biểu, Tự do Ngôn luận của cá nhân Trần Trường, một quyền tự do cao cả của mọi công dân Hoa Kỳ, đã được Hiến pháp long trong bảo vệ gần như tuyệt đối. Nếu bất cứ cá nhân hay tập thể nào, dù to lớn, giầu có hay dù ngang tàng quyết tử đến đâu... mà dám cả gan vi phạm — trong trường hợp này, là việc hạ tấm hình HCM và lá cờ máu đó xuống — mà không đươc Trần Trường đồng ý, thì các cơ quan quyền lực của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ — gần kề và trực tiếp nhất là Lực lượng Cảnh Sát Westminster — có nhiệm vụ phải bảo vệ việc treo tấm hình và lá cờ đó bằng mọi giá.
Đó là luật pháp và truyền thống của quốc gia Hoa Kỳ, không thể làm khác đi được.
Chỉ có một người duy nhất có thể hạ được chúng xuống một cách hợp pháp, đó là Trần Trường. Nếu muốn cưỡng bức Trần Trường phải hạ chúng xuống, thì chỉ còn một phương cách hợp pháp duy nhất là... sửa đổi Hiếp Pháp Hoa Kỳ. Một ý nghĩ điên rồ không thể thực thi.
TRUYỀN THÔNG MỸ NHẬP CUỘC.
Dĩ nhiên giới truyền thông Mỹ biết rất rõ điều đó, họ hiểu tường tận thế kẹt này của cộng đồng Việt Nam. Hơn nữa họ cũng bị tự kỷ ám thị bởi những điều xấu xa mà chính họ đã tạo ra và gán ghép cho cộng đồng Việt Nam. Một vài lời nói và hành động quá khích hời hợt của một số người năng động ồn ào tại Little Saigon lúc bấy giờ, càng khiến họ tin rằng trình độ và thái độ của tất cả cộng đồng tỵ nạn Việt Nam đều giống như vậy. Chắc chắn bọn cao bồi, du đãng, đĩ điếm... mà họ cho rằng đang đầy rẫy tại Little Saigon, sẽ nhân cơ hội này để cướp bóc, hôi của, đốt nhà... Nhiều tờ báo Mỹ còn công khai tiên đoán Little Saigon sẽ bị thiêu rụi trong nay mai.
Thế là tất cả các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ đã rầm rộ đổ dồn về khu phố Bolsa, cần ăng ten, xe phát sóng của các đài TV tua tủa khắp nơi, máy quay phim, máy chụp ảnh, ký giả của các tờ báo, các hãng thông tấn, các phóng viên truyền thanh truyền hình... chen chúc trước khu biểu tình chật hẹp. Nhiếp ảnh gia danh tiếng của hãng AP là Nick Út cũng được gửi tới, sẵn sàng thu vào ống kính những hình ảnh tồi tệ nhất của người Việt Nam. Trần Trường, được các luật sư Mỹ trong hội ACLU tình nguyện cãi thí, được tòa án xử cho thắng kiện, dương dương tự đắc, được cảnh sát Mỹ hộ tống, vợ chồng anh ta mở toang cửa tiệm, nhang khói nghi ngút, quì gối lạy lục trước ảnh già Hồ và lá cờ máu. Bên ngoài, đồng bào sôi sục căm hờn, giận muốn phát điên, nhưng đành uất ức đứng nhìn. Đám đông càng ngày càng vĩ đại thêm, họ chỉ biết điên cuồng hò hét, hoan hô đà đảo suốt ngày suốt đêm, nhưng vẫn trong vòng trật tự, nên cảnh sát cũng không thể can thiệp giải tán.
Tại quốc nội, việc quyên góp cho Quĩ pháp lý yểm trợ Trần Trường cũng được phát động rầm rộ trên toàn quốc, tất cả Công Nhân Viên đều bị trừ lương để góp vào quĩ này, chả biết số tiền đó đã đi về đâu, có đồng nào đến tay Trần Trường không?
CỘNG ĐỒNG TỴ NẠN BẤT KHUẤT.
Tinh thần chống Cộng của đồng hương tỵ nạn vẫn hừng hực cháy, suốt ngày suốt đêm, như một lò lửa căm hờn, mỗi ngày một thêm mãnh liệt gay gắt hơn. Nhiều ý kiến đã dần dần được đóng góp vào. Như là:
- “Nếu treo hình Hitler giữa một cộng đồng Do Thái thì sẽ ra sao”
- “Vì Hồ Chí Minh mà 58 ngàn lính Mỹ đã chết”
- Ngoài cờ Việt Nam, còn phải treo nhiều cờ Mỹ và cả cờ MIA (Lính Mỹ mất tích) nữa...
Nên cuộc biểu tình càng ngày càng đông, nhiều cựu quân nhân Mỹ cũng đã bắt dầu tham gia, rất nhiều đồng bào túc trực 24/24, đồ ăn, tiền bạc ào ạt gửi tới.
Do sự góp ý của một số thính giả ở xa gọi về các đài phát thanh, phần lớn là ý của các bà các cô, một cuộc trình diễn Văn nghệ qui mô đã được tổ chức vào đêm 22 tháng 2, 1999, số người tham dự tới mức kỷ lục.
Hầu hết giới truyền thông Mỹ đều tin rằng bạo loạn sẽ bùng ra trong đêm này. Cảnh sát Westminster và các thành phố lân cận đã sẵn sàng ứng chiến, mỗi người được trang bị cả bó giây trói bằng nhựa cứng. Những tiếng lóng chửi bới nhục mạ người Việt Nam vang vang trong hệ thống truyền tin nội bộ của cảnh sát. Họ công khai tuyên bố, nếu cần sẽ huy động, sẽ back up tất cả lực lượng cảnh sát của toàn miền nam California để bắt hết số người làm loạn. Chỉ cần một vi phạm giao thông rất nhỏ của một vài cá nhân, như bước xuống lòng đường chẳng hạn, hay một vụ gây gỗ ẩu đả của một vài người — chống và ủng hộ treo cờ và hình chẳng hạn — cảnh sát sẽ bắt giữ những người này ngay. Đám đông man rợ và vô kỷ luật, theo họ tưởng tượng, sẽ ào vô không cho cảnh sát bắt người. Lực lượng cảnh sát đang túc trực sẵn sẽ can thiệp ngay, hỗn chiến sẽ bùng lên. Bọn côn đồ sẽ thừa cơ cướp phá các tiệm buôn, thiêu hủy nhà cửa, Little Saigon sẽ biến thành một biển lửa...
Tưởng tượng ra như vậy, nên khi cuộc biểu tình đến mức cao điểm, trên bầu trời Little Saigon, trực thăng của các đài truyền hình vần vũ dầy đặc, giống hệt bầu trời Saigon trong dịp Tổng công kích Tết Mậu Thân 1968. Tất cả mọi phương tiện truyền thông đều đã sẵn sàng, mọi người, nhất là khán giả của các hệ thống truyền hình Hoa Kỳ, nóng lòng chờ Breaking News... Đám người biểu tình mỗi lúc một đông, tràn ngập cả sang phía bên kia lề đường Bolsa, có lẽ lên tới cả bốn năm chục ngàn.
Rừng người sôi sục, điên cuồng hò hét, hoan hô đà đảo vang vọng cả một góc trời, như triều dâng sóng dậy, như muốn xé nát không gian. Tất cả mọi nỗi căn hờn uất hận, nợ nước thù nhà, bom đạn chết chóc, tù đầy nhục nhã, tan cửa nát nhà, sóng dữ biển đông, giặc cướp hải tặc... và cả như những tiếng thét Xung Phong oai hùng trên trận địa ngày xưa nữa... Tất cả đang ầm ầm bùng cháy, đang cuồn cuộn dâng cao.
Đoàn người tị nạn Việt Nam, một nhóm di dân bé nhỏ mới tới, đang bắt bí toàn quốc Hoa Kỳ, đang thách thức cả Hiến Pháp Mỹ, đang dồn cả Ba cơ quan Hành Pháp, Lập Pháp, Tư Pháp của nước tạm dung vào một ngõ bí.
Về phương diện pháp lý, đúng, hoàn toàn đúng, không có bất cứ một ai, không một nhóm người nào được đứng trên Luật Pháp và trên Hiến Pháp. Cũng như mọi công dân Hoa Kỳ khác, quyền Tự do phát biểu của Trần Trường phải được luật pháp tuyệt đối bảo vệ.
Nhưng mà ... nhưng mà, về phương diện... tình cảm, cộng đồng tỵ nạn Việt Nam chúng tôi cũng không thể chấp nhận cho tấm hình và lá cờ đó ngang nhiên phơi bày ở giữa khu phố Bolsa này được.
– Đả đảo Cộng Sản. Đả đảo Hồ Chí Minh.
Cả rừng nắm tay vẫn liên tiếp vung lên, cả biển Cờ Vàng vẫn cuồn cuộn như triều dâng sóng dậy, như bão táp cuồng phong, hàng vạn tiếng hô vẫn ào ạt vang dội, long trời lở đất, bằng cả hai ngôn ngữ Việt-Anh, như muốn xé nát bầu trời thủ đô tỵ nạn, như muốn vang vọng tới tận Hà Nội và Washington, như muốn lan ra trên toàn lãnh thổ Hoa Kỳ. Những tiếng thét xuất phát từ trong đáy lòng, từ tận trái tim, bất khuất, gan góc, lì lợm, 55 ngày, 55 tuần, hay 55 tháng... cho đến khi nào tất cả chúng tôi gục chết tại đây, cho đến khi nào hình và cờ đó biến mất mới thôi.
Điên cuồng hò hét, say sưa đà đảo hoan hô, quyết liệt đấu tranh, diễn văn nẩy lửa... nhưng tất cả đều hoàn toàn trong vòng kỷ luật trật tự, tuyệt đối không hề có một vi phạm luật lệ nào, dù chỉ là một sai lỗi về giao thông rất nhỏ.
Và rồi, gần đến nửa đêm, cuộc biểu tình chấm dứt, biển người yên lặng ra về trong vòng kỷ luật và trật tự tuyệt đối, giống hệt như vừa tan một đại lễ ở nhà thờ ra. Đã vậy, hai bên lề đường Bolsa lại hoàn toàn sạch sẽ, mọi người đã tự động thu dọn không còn sót lại một cọng rác nhỏ. Tờ mờ sáng ngày hôm sau, từng toán cụ ông cụ bà và nhiều nhóm thanh niên trai trẻ, tay cầm theo túi ni lông, lại dàn hàng ngang, lượm cho bằng hết mọi rơi rớt còn sót lại trong các lùm cây bụi cỏ.
Tất cả các hình ảnh này đã được các phương tiện truyền thông, nhất là vô tuyến truyền hình, chuyển đi khắp nơi, đến tận phòng khách của rất nhiều gia đình người Hoa Kỳ.
“DIỆN HAY ĐIỂM”, BIẾN CỐ BẤT NGỜ ĐƯA TỚI THÀNH CÔNG?
Cũng trong cuộc mít tinh quan trọng này, Việt Dzũng, một xướng ngôn viên quen thuộc của đài Radio Bolsa tại Litlle Saigon đã lớn tiếng hô hào:
“Chống hình Hồ Chí Minh và cờ Cộng Sản chỉ là Diện. Chống Thương Ước Việt - Mỹ mới là Điểm. Phải nhân lúc lòng người đang sôi sục này để vùng lên, phá cho bằng được cái Thương ước đó”.
Phải chăng chưởng lực này đã vô tình giáng trúng tử huyệt của cả Hà Nội và Hoa Thịnh Đốn?
Vào thời gian đó, Hiệp Ước Thương Mại sắp được ký kết giữa Hoa Kỳ và Hà Nội. Đây là một biến cố vô cùng quan trọng cho cả hai bên. Không những nó là một lối thoát sống còn cho Cộng Sản Việt Nam, mà nó cũng là một bước ngoặc quyết định cho đường hướng ngoại giao hoàn toàn mới của Mỹ tại Á Châu nữa. Chính phủ Mỹ đang cố gắng dùng Hiệp Ước Thương Mại Việt - Mỹ này để biến kẻ tử thù cũ thành một Đồng minh Chiến lược mới. Road Map về Việt Nam đã ghi rõ ràng như vậy.
Bằng mọi giá, Hiệp ước này phải được thông qua.
Phải chăng chính vì chưởng lực này mà chỉ vài ngày sau đó, cảnh sát trưởng Westminster đã họp báo, tuyên bố rằng việc cờ và hình này không còn thuộc trách nhiệm của thành phố nữa mà sẽ do chính quyền Trung ương tại Washington giải quyết.
Nhiều cuộc biểu tình lớn nhỏ vẫn liên tục tiếp diễn suốt ngày suốt đêm, nhưng sự hiện diện của giới truyền thông Mỹ thì mỗi ngày mỗi thưa dần. Cho đến cuộc tập họp đêm 26 tháng 2, tuy chỉ cách cuộc tập họp lớn nói trên một tuần lễ, lại do giới trẻ tổ chức, không những số người tham gia đã đông đảo hơn cả các lần trước mà lại là một đêm đốt nến, nên nếu bị phá hoại bằng bom xăng, thì với một rừng người như vậy, rất có thể sẽ gây nên những hậu quả tai hại khó lường...
Tuy vậy, các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ thì đã gần như hoàn toàn vắng bóng, bầu trời chỉ còn đơn độc một chiếc trực thăng của cành sát, dưới đất lác đác vài đài truyền hình địa phương... Bụng dạ hẹp hòi của giới truyền thông Mỹ đã được phơi bày quá sức trơ trẽn lộ liễu.
AI ĐÃ HẠ CHÚNG XUỐNG?
Trước cửa tiệm của Trần Trường vẫn dầy đặc người, suốt ngày suốt đêm. Không biết vì lý do gì, vì ngứa mắt, vì vô tình hay cố ý, tất cả cửa kiếng trước tiệm Trần Trường đã được dán kín mít bằng nhiều lớp giấy báo cũ, không thể nhìn thấy bên trong. (Nếu tìm ra đây là ý kiến của ai, hy vọng có thể phỏng đoán sơ sơ...). Biểu tình vẫn sôi sục bên ngoài vì mọi người tưởng rằng hình và cờ vẫn còn trong đó. Cho tới một hôm, một người da trắng đến xé một mảng giấy che và la to lên là hình và cờ đã biến mất rồi!
Ai đã hạ chúng xuống, chắc chắn chủ phố và cả cảnh sát địa phương, cả chính quyền sở tại, không ai đã dám dại dột mà tự ý phạm vào cái tội tầy đình đó. Giới chức nào ở Washington đã dám vi phạm Hiến Pháp Hoa Kỳ, đã coi thường Tu chính án số I, đã bất kể tới Lập pháp, Tư pháp, đã coi thường tập đòan luật sư ACLU của Trần Trường... để ngấm ngầm ban ra cái lệnh ghê gớm này?
Một bí mật lịch sử, phải chờ cho thế hệ này qua đi, mới dám tiết lộ. Cựu Tổng Thống Clinton đã viết hồi ký, nhưng dĩ nhiên Ông không dại gì mà đề cập tới trọng tội này.
Nhất lý, nhì lỳ. Ý chí chống Cộng kiên cường sắt đá, lòng căm thù Cộng Sản tận xương tận tủy của cộng đồng tỵ nạn Việt Nam đã oanh liệt chiến thắng. Lá cờ máu, hình bóng của tên đồ tể bán nước hại dân đã vĩnh viễn bị quét sạch khỏi khu phố Bolsa.
NHỮNG HẬU QỦA TO LỚN BẤT NGỜ.
Đây là một chiến thắng có tính chiến lược cho công cuộc chống Cộng, nhất là tại hải ngoại.
Những suy luận trên đây có được tán đồng hay không, điều đó không quan trọng. Tất cả chỉ là Diện, Trời đã trả công cho ta qua vụ Trần Trường thế nào, các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ đã quảng cáo miễn phí cho cộng đồng tỵ nạn Việt Nam ra sao, đó mới là Điểm.
- Trước hết, về Hồ Chí Minh, mọi người trên thế giới, nhất là công chúng Mỹ sẽ tự hỏi, chắc chắn là Hồ Chí Minh và Cộng Sản Việt Nam phải độc ác và tàn bạo khủng khiếp lắm nên dân chúng Việt Nam mới căm thù và ghê tởm đến như vậy.
Kể từ sau biến cố Trần Trường này, tất cả các cuộc vinh danh, suy tôn, ca tụng Hồ Chí Minh, kể cả của UNESCO, đều đột nhiên hoàn toàn chấm dứt trên toàn thế giới. Cuộc triển lãm sau cùng về Hồ Chí Minh diễn ra tại San Francisco trong thời gian vụ Trần Trường gần kết thúc đã phải âm thầm dẹp bỏ vì số người tới xem quá lèo tèo. Những năm trước đó, tại nhiều nơi trên thế giới, nhiều đoàn thể, tổ chức, hiệp hội... đã liên tục tổ chức rất nhiều cuộc hội thảo, triển lãm... để ca tụng, để thần thánh hóa, để suy tôn tên đồ tể sát nhân này. Thậm chí, chính cơ quan Unesco của Liên Hiệp Quốc cũng đã phạm phải lỗi lầm đáng trách này... Nhưng từ sau vụ Trần Trường, cho tới ngày hôm nay, đã hơn 10 năm, trên khắp thế giới, không có bất cứ một cá nhân hay tập thể nào còn công khai tái diễn cái trò hề ngây ngô đó nữa.
- Hà Nội cũng chợt nhận ra rằng, hận thù còn lâu mới có thể xóa sạch, tội ác của họ còn lâu mới đi vào quên lãng được. Nợ nước đã vậy, còn thù nhà thì sao. Nợ nước, đối với nhiếu người thì nó xa vời và hơi hơi trừu tượng. Nhưng THÙ NHÀ thì nó dính liền với da với thịt, nó day dứt ngày đêm...Biết bao nhiêu người đã táng gia, bại sản, gia đình tan nát, mất vợ mất con... (năm mười năm tù chỉ là chuyện nhỏ). Vật chất càng dư gỉa sung túc, thì càng thêm thương vợ nhớ con, căm thù oán hận càng thêm nung nấu ngày đêm... Càng được ăn ngon mặc đẹp, lại càng nghĩ tới những ngày nheo nhóc đói khổ cuả thân nhân cha mẹ… Ấy là chưa kể sóng dữ Biển Đông, hải tặc hiếp vợ giết con…Chính vì vậy mà mãi cho đến ngày hôm nay, Việt Cộng vẫn chưa dám công khai ra một tờ báo hay mở một đài phát thanh, một cơ sở truyền hình.
Nếu không có biến cố Trần Trường này, thì cả chục năm nay, hình ảnh của khu phố Bolsa đã như thế này:
Tôi đi không thấy phố thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên mầu cờ đỏ.
Trước đây, người ta thường mỉa mai người Việt Nam là rời rạc, chia rẽ, thiếu đoàn kết, ba người Việt Nam không bằng một người Nhật.... Nhưng hình như, cũng thấy vậy mà không phải vậy. Hình như khi hữu sự, thì các cá nhân rời rạc này, sẽ tự động dính kết lại với nhau thành một khối tảng kiên cố vô cùng, kẻ thù nào cũng bị đánh bại, chướng ngại nào cũng bị vượt qua. Hoàn toàn tự động. Chẳng cần có ai lãnh đạo chỉ huy. (Xong việc thì lại tiếp tục đường ai nấy đi, nhà ai nấy ở, báo ai nấy viết, đài ai nấy nói, hội ai nấy họp... tiếp tục rời rạc, chia rẽ, mất đoàn kết)?
Nhưng mà coi chừng đấy nhá, đừng có chọc, khôn hồn thì để cho chúng tôi yên.
Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải là thành quả quan trọng nhất của vụ Trần Trường.
- Hậu quả to lớn hơn cả của biến cố này là uy tín và danh dự của người tỵ nạn Việt Nam đã được phục hồi. Trước biến cố này, như đã nói ở trên, cộng đồng chúng ta đã bị giới truyền thông Mỹ bôi đen hoàn toàn. Thí dụ, chính các con tôi cho biết, nhiều em sinh viên Việt Nam tại trường Đại học UCI, thèm đồ ăn Việt Nam, nhưng không dám ghé Little Saigon, vì nghe đồn ở đó toàn là lưu manh du đãng, mời được một người bạn Mỹ đến đó lại càng khó hơn.
Ngay cả nhiều người lớn tuổi, để dễ dàng cho công việc làm ăn, cũng phải thay tên đổi họ hầu che đậy gốc gác Việt Nam của mình. Họ Nguyễn thì đổi là Win hay Yen, Lê thì thành ra Lee, Vương thành Vern ... Rất nhiều người đã cố cải trang thành …người Hoa.
Nhưng sau biến cố này, nhờ giới truyền thông Hoa Kỳ, mọi người, nhất là dân chúng Mỹ, đã thấy rõ ràng Việt Nam là một cộng đồng văn minh, có trình độ giáo dục cao, biết thượng tôn luật pháp, biết tranh đấu ôn hòa bất bạo động trong khuôn khổ luật pháp. Và hình như...không có cả cao bồi du đãng trong cộng đồng nữa.
- Nhưng quan trọng nhất là giới trẻ, từ sau biến cố Trần Trường, họ đã gột rưả hết được các điều ngộ nhận, đã xóa sạch được các mặc cảm tự ti, hãnh diện ngước mặt lên cao, hiên ngang vỗ ngực xưng tên mình là người Việt Nam, rồi tích cực tham gia vào các sinh hoạt làm vẻ vang cho cộng đồng, cho đất nước.
TRỜI TRẢ CÔNG?
Nghe nói mỗi phút quảng cáo trên TV Mỹ giá cả chục ngàn dollars, trên báo chí Mỹ cũng vậy. Như thế, nếu mà thuê họ, có lẽ bạc triệu cũng không trang trải cho đủ.
Thế mà cộng đồng chúng ta lại không tốn mất một đồng xu teng. Đúng là ta đã được Trời trả công. Xin đa tạ Ngài.
Và cũng cám ơn giới truyền thông Mỹ đã giúp nhân dân Hoa Kỳ hiểu biết chính xác và rõ ràng về trình độ dân trí, nếp sống văn minh và nhận thức chính trị của người Tỵ nạn Việt Nam.
Vũ Linh Châu.
Last edited by An Loc Đia; 18-02-2011 at 03:37 AM.
No comments:
Post a Comment