Vi Anh
Cuộc họp báo ngày 9 tháng 1 năm 2011, trước Dại Hội Đảng 11, Ban Tuyên Giáo Trương Ương mới đây tại Hà nội, Ủy viên Trung ương Đảng, tổng biên tập báo Nhân Dân, tiếng nói chánh thức của Cộng sản Việt Nam đã tái khẳng định lại: «Việt Nam [CS] chúng tôi không có nhu cầu đa nguyên đa đảng, và dứt khoát không đa nguyên đa đảng». Và cũng trong ngày đó, đài phát thanh của Đảng Nhà Nước CSVN đồng loạt phát bài chống đa nguyên đa đảng. Thế là ván bài Đại Hội Đảng 11 đã lật ngửa. CS Hà nội sau một phần tư thế kỷ mở cửa kinh tế vẫn đóng chặt chánh trị, không thay củ đổi mới gì cả. Cộng sản vẫn là Cộng sản, không chấp nhận, không có vấn đề đa nguyên đa đảng gì cả.
Thế cũng đã quá đủ để những chánh trị gia, những nhà ngoại giao ngoại quốc, trắng mắt ra, hết lạc quan tếu, tưởng giúp cho CS Hà nội phát triễn kinh tế là có thể thúc đẩy CS cải tiến chánh trị. Như DB Ed Royce nhận xét về Bộ ngoại Giao Mỹ trên đài RFA, khi Ông giới thiệu dự luật cấm vận Việt Nam CS liên quan đến các vi phạm về quyền con người mà Ông đã đệ nạp cho Ha Viện. Ông nói “Vấn đề của Bộ ngoại giao [Mỹ] là họ cứ nói rằng đừng lo lắng, tình hình sẽ thay đổi liên quan đến quyền con người ở Việt Nam. Nhưng tình hình trên thực tế cứ ngày một tệ đi, đến mức giờ đây có một nhân viên Hoa Kỳ bị đối xử như vậy. . .”
Như một số chánh trị gia Tây Phương tưởng dồn viện trợ và đầu tư giúp kinh tế TC phát triển kinh tế, điều đó sẽ đưa TC phát triển dân chủ theo kiểu Tây Phương. Nhưng TC chỉ mở kinh tế và đóng chặc chánh trị, củng cố nền độc tài đảng trị toàn diện sắp đến đời thứ năm: Mao trạch Đông, Đặng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào – Ôn Gia Bảo, và dự trù đưa Tập Cận Bình hiện là Phó chủ tịch nước, và ông Lý Khắc Cường, Phó thủ tướng sẽ lên thay ông Ôn Gia Bảo, trong đại hội đảng thứ 18 sắp tới đây.
Càng quá đủ đối với một thiểu số người Việt hải ngoại muốn hoà giải hoà hợp với nhà cầm quyền CS Hà nội qua nỗ lực của CS Hà nội muốn khai thác cái vú sữa “Việt Kiều” đem kiến thức, tiền bạc về “xây dựng quê hương”. Nhưng sau khi về nước làm ăn hay làm việc cho chế độ CS, đa số đều vỡ mộng, bỏ của chạy lấy người, hay bị CS bắt bớ, tù đày vì lối sống tự do, dân chủ.
Nếu sai lầm là do Tây Phương ảo tưởng, chớ không phải do CS nghi binh. CS luôn kiên định lập trường “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”; TC từ năm 1978 và VC, 1985.
Trở lại Đại Hội Đảng CSVN thứ 11. Trước đại hội có nhiều bình luận, đoán già, đoán non, đồn tới, đồn lui ông này còn, ông kia mất, ông nọ xuống, ông kia lên, điều ngạc nhiên nhứt trước Đại Hội Đảng 11, Ban Chấp Hành Trưng Ương phải họp hai đại hội thứ 14 và 15 cách nhau chỉ một hai tuần. Thực sự đó là vì vấn để nhân sự, chớ không phải chính sách đổi thay. Nhưng nhân sự thay đổi chăng là giữa những người CS với nhau mà thôi; tất cả đều CS; không ai ngoài Đảng mà nhảy vô được.
Sở dĩ gay cấn vì CS là một đảng bế tắc, muốn lên thường phải hạ nhau sanh tử, chớ không trao đổi thoả hiệp cởi mở. Cuộc đấu đá giành chức, giành quyền giữ các lãnh tụ CS này vì phe phái trong Đảng, vì quyền lợi của Đảng CSVN, chớ không phải vì chuyện nước việc dân Việt Nam.
Nhưng bê bối như Vinashin lổ 4 tỷ 4 Mỹ kim mà TT Nguyễn tấn Dũng người chủ trương và trợ trưởng, bao che bị một vài “đại biểu nhân dân” của cái gọi là Quốc Hội “đảng cử dân bầu” đề nghị điều tra và bất tín nhiệm là vì đấu đá phe đảng, chớ không phải vì lập pháp giám sát hành pháp. CS thực tế không có tam quyền phân lập, mà chỉ có Đảng nắm toàn quyền như điều 4 Hiến Pháp qui định.
TT Dũng vững như kiềng ba chân sẽ làm thủ tướng 5 năm nữa vì TT Nguyễn tấn Dũng là người làm tiền giỏi. Ai nắm tiền, có tiền là nắm quyền theo qui luật thông thường của chánh trị. Đảng CS đã mất tính đấu tranh, bây giờ người vô Đảng, ở trong Đảng vì đó là nấc quyền lợi tiền bạc mà thôi. Tìền TT Dũng làm ra phe phái nào của Đảng Nhà Nước CS, bảo thủ, đổi mới, nam bắc, thân Mỹ thân Tàu, đều cũng được hưởng. Nên họ giữ lại “cây làm tiền” này là chánh yếu.
Ngoài ra hai cánh tay của Đảng là quân đội và công an ủng hộ TT Dũng vì it ra Ô Dũng có thâm niên 20 năm trong hai ngành này và dành nhiều ưu ái cho hai ngành này “làm kinh tế an ninh và quốc phòng”. Tổng Cục 2 cơ quan mật vụ khống chế đảng quyền, quyền hành chánh, và quân quyền là chí thân với TT Dũng.
Nên Ông Trương tấn Sang dù ra Bắc trước Ô Dũng, đối thủ lợi hại lâu đời với Ô Dũng nhưng chưa thể hiện được mánh khoé làm tiền nên phải “hoãn xung”, chấp nhận chỉ làm Chủ tích Nước cho có vị theo mô hình Nam Bắm Nhà Nước, Bắc và Bắc Trung phần nắm Đảng và Quốc Hội.
Và Ô Nguyễn phú Trọng lớn tuổi hơn, lại người Miền Bắc, là một lãnh tụ không có bản lãnh khống chế toàn bộ như Ô Lê Duẩn nên được đa số coi là người vô hại nên đồng ý đưa lên đi con đường đi của Ô Nông đức Mạnh từ Chủ Tịch Quốc Hội trơn tru qua làm Tổng Bí Thư Đảng. Mọi phe phái trong đảng CS đều muốn giữ nguyên trạng Đảng CSVN là đảng duy nhứt, độc tôn, nắm toàn quyền cai trị tinh thần và vật chất đất nước nhân dân VN. Có thế Đảng CSVN, đảng viên, cán bộ tất cả đều có lợi, tiếp tục hưởng quyền lợi dài dài.
CS biết đang trên lưng cọp xuống là bị cọp ăn. Chính Ô. Nguyễn minh Triết, Chủ Tịch Nước VNCS sắp ra đi đã từng nói trắng ra theo kiểu Miền Nam, bỏ điều 4 Hiến Pháp là tự sát vì điều này dành cho Đảng CS là đảng duy nhứt toàn quyền thống trị toàn bộ VN- không chia xẻ quyển hành, không liên minh, không tương nhượng với bất cứ ai cả.
Nên những ai mong mỏi CS chấp nhận đa nguyên đa đảng là người mơ ban ngày và mộng du ban đêm. Vì những người quá nhiều kinh nghiệm CS nên phải lật đổ chế độ CS Liên xô, là Cố Tổng Thống Nga nói, "CS không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó”./.( Vi Anh)
http://www.dangnguoivietyeunguoiviet.blogspot.com
No comments:
Post a Comment