CHÍNH SÁCH NGƯỢC CHIỀU TẠI VIỆT NAM
LÝ ĐẠI NGUYÊN
HOA KỲ VÀ TRUNG CỘNG VỚI CHÍNH SÁCH
NGƯỢC CHIỀU TẠI VIỆT NAM
tka23 post
Đô đốc Mike Mullen, chủ tịch Ban Tham Mưu Liên Quân Hoakỳ, viên tướng hàng đầu của Mỹ vừa lên tiếng ở Hiệp Hội Châu Á tại Washington, ngày 10/06/2010, về việc Trungcộng tăng cường sức mạnh quân
sự và ngưng các quan hệ quân sự với Hoakỳ. Rằng: “Mức độ đầu tư mạnh vào khả năng quân sự hiện đại trên biển và trên không mới đây, dường như không phù hợp với mục đích mà Trungquốc tuyên bố chỉ là để bảo vệ lãnh thổ. Nhưng các khoảng cách rộng lớn dường như đang thành hình giữa ý định mà Trungquốc tuyên bố so với các chương trình quân sự của họ, khiến cho tôi phải suy nghĩ xa hơn là chỉ thắc mắc về kết quả nhiên hậu. Và quả thực, tôi đã đi từ thắc mắc đến lo ngại thực sự”. Lời nhận định trên đây của tướng Mullen đưa ra sau lời phát biểu của bộ trưởng Quóc Phòng Mỹ, Robert Gates, vào ngày 03/06/2010, trên đường đến dự hội nghị an ninh cấp vùng tại Singapore, nhằm tố cáo các sĩ quan cao cấp của quân đội Trungcộng không theo đuổi chính sách giống như các nhà lãnh đạo lão thành của họ, đã tìm cách phát triển những lãnh vực khác trong mối quan hệ giữa Hoakỳ và Trungcộng.
Không chỉ đô đốc Mullen lo ngại về tham vọng bành trướng của giới ‘quân phiệt’ Trungcộng, mà các nước Đông Nam Á, từ trước tới nay vốn chủ trương gia tăng sự phụ thuộc kinh tế giữa Asean và Trungcộng, cho đó là một biện pháp tích cực trong việc ngăn cản các mối lo ngại trong khu vực. Nhưng dù đã ký: Tuyên Bố Ứng Xử của các bên trên Biển Đông năm 2002 giữa Trungquốc và Asean, mà Trungcộng vẫn ngang nhiên đơn phương tuyên bố chủ quyền trên 80% diện tích toàn vùng, đồng thời đem tầu chiến xuống khống chế các nước ven biển. Không những Trungcộng trực tiếp chiếm quyền làm chủ quần đảo Hoàngsa và một số đảo trong Trườngsa của Việtnam. Các cuộc tập trận hải quân của Trungcộng hồi tháng 3 và tháng 4 năm nay đã chứng minh, cho phép hải quân của họ lần đầu tiên vượt ra đại dương, tiến đến
Tại sao lại gọi là ‘Quân Phiệt Trung Cộng’? Vì quyền lực lãnh tụ của đảng Cộngsản Trung Hoa theo Mao Trạch Đông, đều ‘dựa trên nòng súng’. Mao Trạch Đông sở dĩ có được quyền lực tuyệt đối vì ông ở chức vụ ‘Thống Soái’ quân giải phóng, trực tiếp chỉ huy quân đội, chủ tịch đảng, chủ tịch nước. Đặng Tiểu Bình cũng là một trong thập ‘Đại Nguyên Soái’ của quân đội Trungcộng, nên quyền lực của ông mới kéo dài trong đảng, trong nước cho tới chết, dù sau khi không còn chức tước gì của đảng và chính phủ nữa. Giang Trạch Dân tuy là tổng bí thư đảng, kiêm chủ tịch nước, mà vẫn phải núp bóng Đặng Tiểu Bình để ngoan ngoãn đưa Hồ Cẩm Đào đuợc Đặng Tiểu Bình chỉ định, vào chức tối cao lãnh đạo đảng và nhà nước. Như vậy đàng sau những người cầm đầu chính trị tại Trungquốc, thực lực trước sau gì cũng nằm trong tay giới chức quân sự. Vì giới lãnh đạo chính trị độc tài cộng sản, phải dùng tới sức mạnh của các lực lượng vũ trang để khống chế, tước đoạt mọi quyền tự do của dân chúng. Đồng thời nuôi dưỡng tinh thần ‘Đế Quốc Đại Hán’ trong tư tưởng toàn dân, qua việc tăng cường sức mạnh quân đội, Tạo thành niềm tự hào dân tộc của một đại cường ngang tầm với siêu cường Hoakỳ.
Giới lãnh đạo chính trị Trungcộng, biết rõ là nền kinh tế Trunghoa vẫn phải nương vào Mỹ, khả năng quân sự của nước họ còn thua xa Mỹ, quyền lực chính trị quốc tế chưa đủ mạnh bằng Mỹ. Nhưng Hoakỳ hiện nay đã qua thời kỳ ‘tạo lập sức mạnh’ toàn cầu cho riêng mình, cả về kinh tế, quân sự, chính trị, mà bước sang thời cùng giúp nhau giải quyết vấn đề ‘toàn cầu hóa’. Từ ‘kinh tế thị trường toàn cầu hóa’, tiến lên ‘dân chủ hóa toàn cầu”, tới ‘phòng thủ chung toàn cầu’. Nước Mỹ không còn theo đuổi chính sách dùng các chính quyền ‘vệ tinh’ cho mình nữa, mà mở rộng bang giao và ngoại thương với tất cả các nước có chế độ khác nhau, miễn là các nước đó không giúp cho phong trào ‘khủng bố quốc tế’. Nhưng lại đặt vấn đề Nhân Quyền lên hàng đầu của chính sách ngoại giao quốc tế. Tức là không chỉ thắt chặt liên hệ về mặt chính quyền quốc gia, mà thúc đẩy các chính quyền của mỗi nước đó phải tôn trọng nhân quyền của công dân nước họ. Thế nên nước Mỹ trước đây đã ban hành luật về Tự Do Tôn Giáo. Ngày 17/05/2010, tổng thống Mỹ, Obama đã ký ban hành đạo luật Daniel Pearl, ủng hộ Tự Do Báo Chí Toàn Cầu. Mang tên của nữ ký giả của tờ Wall Street Journal đã bị quân khủng bố giết tại Pakistan năm 2002. Ngày 15/06/2010, bộ ngoại giao Mỹ đưa Việtnan và một số nước vào danh sách quan ngại về tệ nạn buôn người. Chính vì chủ trương tự do cho toàn nhân loại này của Mỹ, mà Trungcộng và các nước còn bị cai trị bởi chế độ độc tài vẫn chỉ ‘bằng mặt chứ không bằng lòng’ với chủ trương của Mỹ.
Đây là một trở ngại lớn đối với chủ trương ‘nhập nội’ Việtnam của Hoakỳ. Việtcộng biết rõ, ‘Đi với Mỹ thì mất đảng’ Vì sớm muộn gì Việtnam cũng phải ‘dân chủ hóa’ thì mới trở thành một nước giầu mạnh thực sự, có căn bản từ toàn dân, phát huy được nội lực dân tộc, đủ sức chủ động gia nhập ngang tầm với các nước khác trong tiến trình toàn cầu hóa khắp mặt, mới đủ sức tự phòng vệ đất nước, để cùng với khối Asean phát triển kinh tế và thế lực chính trị, làm cùn nhụt tham vọng ‘bành trướng’ của ‘Quân Phiệt Trungcộng’. Nhưng kể từ năm 1991, Việtcộng đã quay lại thần phục Trungcộng. Đảng cộng sản Việtnam đều bị nằm trong sự an bài của đảng cộng sản Trunghoa, qua sự kiểm soát trực tiếp của Tổng Cục II Việtcộng, trực thuộc sở Tình Báo Hoa Nam Trungcộng. Nên Trungcộng đã không cho Việtnam ký hiệp ước Quy chế Thương Mại Bình Thường Vĩnh Viễn -PNTR- với Hoakỳ năm 1999, phải để cho Trungquốc ký trước một năm, cướp được tiên cơ đầu tư quốc tế, mãi đến ngày 13/07/2000, Việtnam mới được ký, thành ra ‘trâu chậm uống nước đục’. Nên về mặt kinh tế Việtnam vẫn là đàn em của Trungcộng.
Hiện nay chính sách của Trungcộng là nắm thật chắc chính quyền Việtcộng tại Hànội để thực hiện kế hoạch ‘tằm ăn dâu’ Việtnam và toàn vùng Đông Nam Á. Còn Hoakỳ thì cũng quyết ‘nhập nội’ toàn diện tại Việtnam, nhưng lại với chủ trương trao trả quyền lực lại cho Người Dân Việtnam, mà không thể mạnh tay áp dụng ‘chiến tranh nhân dân’ theo kiểu cộng sản thời chiến tranh lạnh đối với Mỹ. Chỉ có thể hỗ trợ cho các cuộc ‘đấu tranh ôn hòa’ của toàn dân đòi ‘dân chủ hóa’, buộc nhà cầm quyền phải thay đổi luật lệ từ độc tài sang tự do.
Trong nhất thời, thế của Mỹ ở Việtnam xem ra yếu hơn Trungcộng, vì Trungcộng vẫn có lợi điểm dùng sự tự nguyện của chính quyền cộng sản Hànội để đàn áp các phong trào đòi tự do dân chủ nhân quyền, chủ quyền dân tộc và toàn vẹn tổ quốc của người dân Việtnam. Ngược lại, Mỹ đôi khi phải nhân nhượng nhà cầm quyền Hànội để tranh thủ những thoả thuận về chiến lược của Hànội với Mỹ, nhằm tách Việtnam khỏi ảnh hưởng của Trungcộng. Khó vậy thay!
Little Saigon ngày 15/06/2010.
=============================================
====================================================
No comments:
Post a Comment