Trứng rồng nở ra rồng.
Hạt thông mọc cội thông.
Nối dòng và mở dõi
Bởi con cháu Lạc Hồng.
Tre già măng lại mọc
Ðông hết tất sang Xuân.
Nóng lạnh tình như dục.
Bao nhiêu nỗi xa gần.
Tạo hóa như không cả.
Nên chăng bởi tự người
Thánh hiền sao vắng vẻ
Trông mong lũ trẻ tươi!
Nước suôi đi đi mãi,
Trời quay đến đến đâu!
Mỗi thoáng đời thêm mới,
Thương thay lứa bạc đầu!
Trúc lụa ngày thêm cũ
Son xanh mỗi giũa thêm,
Hưng vong đem gột rửa;
Vàng đá cũng ngao mềm.
Lòng người xưa ta biết,
Tái sinh còn hận dài.
Vì không chi chi hết,
Cát bụi phải dùi mài.
Ðoái lại tuy không kịp,
Trông theo đuổi vẫn còn.
Phím đàn tuy nhỡ dịp,
Ðiệu tri âm chưa mòn.
Lúa tơ trong bùn lội,
Cát vẩn lọc nên vàng,
Có đem thân chìm nổi
Mới biết ánh vinh quang.
Sống chết bao nhiêu ngả.
Chung quy một lẽ đời.
Ðầu tóc xanh óng ả,
Rằng tóc răng, lưng vời.
Giung giẻ trong vui sướng,
Chi chành với gió mây,
Trắng răng nào đã tưởng
Cuộc ú tim sau này!
Lăn lóc trường trác táng,
Khổ lạc chất bao chồng.
Muốn ngơ ngơ ngãng ngãng.
Tìm phương thuốc hoàn đồng.
Ấy chết đi còn sống,
Mỗi sống mỗi phôi pha
Mà hắt hiu một đống
Làm bè với cỏ hoa!
Ai đem giày nát mãi?
Ai đem vần vò ai?
Nắng mưa dạn rầu dãi,
Một tấm lòng thoát thai.
Còn người trong trời đất,
Còn bao giờ hết sầu!
Chiếc dây cùng muôn vật
Cởi thắt tự đâu đâu.
Thăm dò nơi nguyệt quật,
Cầm nắm lấy thiên căn.
Giày cũ đi đi mất,
Còn đây vết trục trần.
Giọt nước xuyên lỗ mỗ
Dây ràng kín góc gai,
Nước non hồn Ðỗ Vũ,
Giằng lối vấn vít hoài.
Vạch lối muôn năm trước.
Tìm đường muôn năm sau,
Thái Bình làm Sách Ước
Xây đắp cõi thần châu.
Chớ oán chi vũ trụ.
Cũng đừng trách người ta,
Tấm băng ngà bóng rũ,
Dòng suối cuộn cành hoa.
Ngày tháng như thoi lẩy,
Cương thường nặng ngàn cân.
Chỉ xin đem chút mẩy
Báo đáp cùng ba xuân.
Công tội, Xuân Thu hiểu.
Long Hoa mấy vận lành?
Áo vải đời nhương nhiễu,
Thủy hỏa luyện nên mình.
Ðầu xanh học làm Thánh,
Ðược cả học làm Vương
Vì muôn sinh chấp mánh.
Cho toại chí mười phương.
Thánh Vương như học được.
Nguyện bạc đầu đọc kinh,
Chỉ vì chưng thao lược
Không ngoài trong tự mình.
Giàu sang như dép rách.
Non Côn có suối rừng
Ðất trời ai cởi ách,
Hơn Thánh Vương ngàn từng.
Chỉ những người tác giả.
Làm thầy cho mọi đời!
Áo cơm là đạo cả
Kinh doanh đủ hộ người.
Khói mây kín mù mịt
Như Không, như sáu Như.
Anh hùng đâu mất hết;
Như thiếu, như có dư!
Ðẻ ra ai đã biết?
Hun đúc trong trường trần,
Chỉ những người cô nghiệt
Hiểu được thức kinh luân.
Cha mẹ công huân dưỡng.
Non sông phí tưới vung,
Máu chảy đức vô lượng.
Xin thề vì kiền khôn.
X.Y. Thái Dịch Lý Ðông A
4822 T.V.
No comments:
Post a Comment