Chánh-Sách Tầm Ăn Dâu của Giấc Mộng Bá-Quyền Đại-Hán
1.- Bối-cảnh lịch-sử:
Kinh-nghiệm của người Pháp khi đô-hộ Việt-Nam là trong suốt thời-kỳ một trăm năm cai-trị của họ, không lúc nào họ được yên vì dân-tộc Việt-Nam luôn luôn nổi-dậy để chống lại họ mặc dù lực-lượng yếu-kém, mặc dù vũ-khí trang-bị rất thô-sơ. Vì vậy, người Pháp lúc đó luôn luôn tìm cách đè đầu, đè cổ người Việt-Nam để dễ bề cai-trị, trong khi đó thì họ rất ưu-đãi người Tàu (Hoa-kiều) trong tất cả mọi sinh-hoạt kinh-doanh, làm ăn với họ trong thương-trường để làm giàu, vì thế, chúng ta thấy trong thời-kỳ Pháp thuộc, những người Tàu đều làm ăn phát-đạt, giàu có, bên cạnh đó là người Việt-Nam thì nghèo-nàn, đói rách xác-xơ.
Từ đó, mới có những loại công-tử tiêu-pha tiền của lừng danh và những tay trùm thương-mãi trong khắp các nơi trên đất nước, tiêu-biểu nhứt là những loại như công-tử Bạc-Liêu và những tay cự-phú khắp vùng Saigon, Chợ-lớn.
2.- Kế-hoạch của những mưu-toan Đại-Hán:
Có sống lâu ở Chợ-lớn mới thấy được nhiều mặt kinh-doanh phát-đạt vô-tận của người Tàu, từ những loại nhà hàng sang-trong như Đại-La-Thiên, Á-Đông, Đồng-Khánh, Bát-Đạt, Soái-Kình-Lầm, đến những chổ ăn chơi ngoại hạng của họ như Arc-en-ciel, Nhứt-Dạ Đế-Vương, khu Hào-Huê, Đại Thế-Giới, những rạp hát, rạp chiếu bóng, các sòng bài, tiệm cầm đồ, khu hút sách,v.v…
Dọc theo các con sông rạch Bình-đông, Bình-tây là những vựa lúa khổng-lồ, là những khu-vực mà người Tàu tha-hồ được đầu-cơ, tích-trữ, ngoài lúa gạo, còn rất nhiều mặt hàng khác như khô, mắm, cau khô, dưa cải, xưỡng dệt, lò da… Khu-vực Chợ Kim-Biên thì có đủ thứ mặt hàng, nào sắt, nào đồng, nào nhôm và đủ loại máy mốc, các đồ phụ-tùng cơ-giới nội-địa cũng như nhập-cảng, lớn nhỏ đều có đủ cho đến những đồ gia-dụng từ ve chai, đồng-hồ cho đến những cây kim, sợi chỉ. Không có một gian hàng nào của người Việt xen vào được trong những khu-vực nầy mà chỉ có những người Việt đến để mua hàng của họ mà thôi. Tình trang nầy, sau thời Pháp thuộc vẫn còn được tiếp-tục và tiếp-tục mạnh vào thời-điểm ngày nay.
Để bảo-vệ cho những cơ-sở làm ăn nầy, họ tổ-chức những nhóm du-đảng riêng, bọn nầy mặt mày hung-tợn, võ-nghệ cao-cường, suốt ngày chỉ la-cà, ngồi ở quán nước, khi có nhu-cầu bảo-vệ bất cứ ở đâu thì bọn chúng phân-tán nhanh-chóng và đối phó bạo-lực ngay, một trong số nầy là nhóm Mã-Thầu-Dậu, lừng danh du-đảng một thời ở chợ Kim-Biên Chợ-lớn. Vì vậy, những nơi nầy mặc-nhiên trở thành những khu-vực tự-trị của người Tàu mà không cần bất cứ một văn-bản nào, dần dần sẽ giống như một nước Singapore trên đất Mã-Lai, được thực-hiện dưới một sách-lược “Tấm Ăn Dâu” trong mưu-đồ xâm-lăng của bọn người Tàu Đại-Hán.
Kim-chỉ-Nam của họ trong kế-hoạch nầy là Con trai Tàu được quyền cưới vợ Việt-Nam, nếu muốn, còn con gái Tàu thì chỉ được lấy chồng người Tàu mà thôi. Có lẽ đó là chánh-sách một trăm năm trồng người của người Đại-Hán, vì theo chế-độ phụ-hệ, bên Nội thì gần còn bên Ngoại thì xa, con theo cha, cho đến một thời-điểm nào đó, người Tàu sẽ tràn-ngập đất nước và không chiến tự nhiên thành, nước Việt-Nam sẽ tự-nhiên trở thành một tỉnh, quận của nước Tàu, giống như mưu-đồ của bà Cù-Thị và Ai-Vương, hậu-duệ thứ tư của Triệu-Đà (năm 113 trước công-nguyên). Để thực-hiện giấc mộng bá-vương như thế, trãi qua mấy ngàn năm nay, qua biết bao nhiêu triều-đại và cho đến ngày nay, với sự tiếp tay của bọn Việt-gian cầm quyền, người Tàu luôn luôn thực-hiên liên-tục và nhanh-chóng chánh-sách trồng người của họ trên đất nước ta.
Từ ngàn xưa, bản-chất về lòng yêu nước của người Việt-Nam rất mãnh-liệt, đặc-biệt hơn nhiều dân-tộc khác, trong dân-gian người ta thường luôn nhắc-nhở và bày-tỏ lòng kính-yêu quê-ngoại hơn là quê nội, đó là một hình-thức phản-ứng để sinh-tồn. Điều nầy chúng ta thấy bàng-bạc trên khắp các tài-liệu văn thơ, vì thế mà suốt hơn một ngàn năm nô lệ, dân-tộc Việt-Nam tuy vẫn bị trồng người, nhưng không bị Hán-hóa.
Tóm lại, những khu-phố Tàu nói trên chính là nơi chứa-chấp và bảo-vệ, phát-triễn những ổ kinh-tài của chúng, đồng thời chứa-chấp và bảo-vệ những ổ sinh-hoạt của Việt-cộng tay sai để chống lại chánh-phủ Việt-Nam Cộng-Hòa. Những tên Việt-cộng đầu sỏ Việt-cộng như Lê-Duẩn, Trần-Bạch-Đằng, Cao-Đăng-Chiếm, La-Văn-Liếm,v.v… đều có một thời ẩn-núp ở đây và được những tên Tàu giàu-có, có thế-lực bao-che để điều-khiển những cơ-sở của chúng hoạt-động đánh phá miền Nam.
3.- Những phản-ứng của các chánh-phủ Việt-Nam Cộng-Hòa
Ngày lên cầm quyền, Tổng-thống Ngô-Đình-Diệm đã nhìn thấy hiễm-họa nầy, cho nên ông ra sắc-lệnh cấm người Tàu hành-nghề 18(hay 16?) loại công việc, kễ cả nghề hớt tóc. Lúc đó các bang-hội Tàu rất lúng-túng và thật sự bị xáo-trộn lớn-lao. Nhưng không biết sau đó họ vận-động thế nào mà TT.Ngô-Đình-Diệm lại ban-hành một sắc-luật khác là cho họ được tự-do nhập Việt-tịch, từ đó mới có danh-từ Người Việt Gốc Hoa và tình-trạng sinh-hoạt của họ trở lại như cũ, có nghĩa là đối với người Tàu, TT Ngô-Đình-Diệm đóng cửa trước, nhưng sau đó lại mở cửa hông. Cho nên chúng ta không ngạc-nhiên khi TT Ngô-Đình-Diệm bị quân-đội đảo-chánh năm 1963, ông và ông Ngô-Đình-Nhu tẩu-thoát vào Chợ-lớn, trước khi đến nhà thờ Cha Tam, hai ông đến nương-náo nhà của Mã-Tuyên, một tên Tàu trọc-phú lừng-danh ở gần cầu Ba Cẳng.
Thời Tướng Nguyễn-Cao-Kỳ làm Chủ-tịch Ủy-Ban Hành Pháp Trung-Ương cũng thế, ông Kỳ ra sắc-lịnh chống đầu-cơ, tích-trữ hàng-hóa, nhứt là lúa gạo và lập ra pháp-trường cát trước khu hỏa-xa, sát chợ Saigon, đem vua đầu-cơ tích-trữ lúa gạo Tạ-Vinh ra bắn. Hành-động nầy rất được dân-chúng hoan-nghin, nhưng sau đó, không biết được “dàn-xếp” ra sao mà sau vụ bắn Tạ-Vinh, chánh-phủ nầy cũng im luôn. Đầu-cơ tích-trữ thực-phẩm vẫn lộng-hành trở lại như xưa, người Việt gốc Hoa vẫn độc-quyền làm ăn giàu có như thời thực-dân Pháp và đại đa số dân-tộc Việt-Nam vẫn tiếp-tục với cuộc sống cơ-hàn.
Rồi chiến-tranh tàn-khốc do bọn Cộng-sản Hà-nội nhận lịnh các quan thầy Trung-Cộng và Liên-Sô đem đến, gây bao cảnh tang-thương chết-chốc và biết bao nhiêu thãm-trạng cho nhân-dân miền Nam, hàng triệu thanh-niên Việt-Nam phải bỏ mình nơi chiến-trận, trong khi thanh-niên “người Việt gốc Hoa” thì được bao-che trốn lính để tiếp-tục làm giàu và cưới vợ Việt-Nam. Những người lính chiến VNCH, sau bao năm tháng miệt-mài nơi chiến-trận, may-mắn được nghĩ phép vài ngày trở về thăm gia-đình và thành-phố, nhìn thấy những cảnh bất-công nầy, thì còn gì tái-tê bằng? còn gì nhục-nhả bằng? Còn những buồn tủi nào hơn?
Sau ngày mất nước 30/4/1975, nhiều tên trọc-phú người Việt gốc Hoa nầy lộ nguyên-hình là Cộng-sản nằm vùng, đi tiếp-thu và nắm giữ nhiều chức-quyền quan-trong, như vua lúa gạo Chợ-lớn Lữ-Triệu-Phú trở thành giám-đốc ngân-hàng Việt-Nam, Lư-Sanh-Thoại làm giám-đốc ngân-hàng Việt-Nam Thương-Tín, La-Văn-Liếm làm giám-đốc ngân-hàng ngoại-thương, Cao-Đăng-Chiếm làm trưởng ban quân-ủy thành-phố Saigon-Gia-định, Trần-Bình-Minh làm giám-đốc nhà máy cán sắt lớn nhứt VN là Vicasa ở Thủ-Đức. Xưỡng dệt vĩ-đại Vinatexco, nhà máy giấy đồ-sộ Thủ-Đức, v.v…đều do bọn Tàu trọc-phú Cộng-sản trá-hình nầy quản-lý. Chánh-sách trồng người của chúng có thêm nhiều điều-kiện thuận-lợi để phát-triễn mạnh hơn.
4.- Những kẻ tội-đồ:
Việc bạo-quyền Việt-cộng dâng đất ở vùng biên-giới Việt-Trung, dâng biển ở vịnh Bắc-bộ và dâng cả hai quần-đảo Hoàng-sa và Trường-sa cho Trung-Cộng cũng như việc mở cửa biên-giới cho người Tàu qua lại tự-do cho đến việc cho người Tàu nhập cảnh để khai-thác quặng Bauxít, cho thuê thời-hạn 50 năm những khu rừng ở thượng nguồn những con sông quan-trọng, tất cả đều nằm trong diễn-tiến của bá-quyền Đại-Hán được thể-hiện dưới nguyên-tắc”Một Trăm Năm Trồng Người” của chánh-sách “Tầm Ăn Dâu” trong giấc mộng Đại-Đồng của Trung-Cộng.
Tội-đồ Hồ-Chí-Minh với tư-tưởng và giấc mộng làm tay sai cho Liên-Sô và Trung-Cộng nên đã học kỹ và gối đầu giường phương-châm nầy và chính bọn cầm quyền Việt-gian Cộng-sản hiện nay đã tiếp nối, thi nhau phát-biểu: xây-dựng nền kinh-tế theo định-hướng theo Chủ-Nghĩa Xã-Hội và tư-tưởng Hồ-Chí-Minh, mặc-nhiên cấu-kết với giặc thù phương Bắc và trở thành những tên buôn dân bán nước, tội-đồ truyền kiếp của dân-tộc Việt-Nam. Những sự tiếp tay đắc-lực của bọn tội-đồ Việt-gian nầy trong mấy mươi năm qua đã dẫn đến nhiều hiện-tượng cho thấy vấn-đề Việt-Nam sẽ bị Hán-hóa mà hiện nay chỉ còn là điều-kiện thời-gian.
5.- Trách-nhiệm của người bộ-đội:
Những người lãnh-đạo quân-sự Việt-cộng và cán-bộ, bộ-đội Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam cần phải nhìn thấy thực-trạng hải-hùng nầy để nhận-thức đúng vai-trò và trách-nhiệm của mình đối với dân-tộc và tổ-quốc để cứu nước trong hoàn-cảnh đen-tối nhứt của lịch-sử hiện tại, mạnh-dạng đứng về phía nhân-dân để hành-động như bộ-đội của các nước Cộng-sản Đông-Âu và Liên-Sô vào cuối thập niên 80, đầu thập niên 90 đã làm được. Đừng để đất nước Việt-Nam bị rơi trở lại hoàn-cảnh “Một Ngàn Năm Nô-Lệ Giặc Thù Phương Bắc”, đừng để cho tập thể bộ-đội nầy bị nhân-dân và lịch-sử phê-phán là một loại quân-đội hèn-nhát, khiếp-nhược nhứt trong lịch-sử dân-tộc, chỉ biết phục-vụ cho một bè-lũ lãnh-đạo bất tài, bù-nhìn, tham-nhũng và buôn dân, bán nước để củng-cố địa-vị độc-tôn, làm giàu bất chánh, mặc cho dân tình nghèo nàn, khốn-khổ, không chỉ bất-hạnh riêng cho người dân, mà ngay cả bản-thân và gia-đình của những người sĩ-quan và bộ-đội thấp cổ bé miệng quý vị cũng đều cùng chung số-phận.
Thanh-Thủy (17/01/2011)
Tro ve dau trang
No comments:
Post a Comment