Nguyễn Cao Kỳ chấp chánh là một sự riễu cợt của lịch sử đối với dân tộc Việt nam đồng thời cũng chứng minh chính sách ngu xuẩn của Hoa Kỳ vào thời đó ở Ðông Dương.
Nguyễn Cao Kỳ suy cho cùng chỉ là một sản phẩm của Hoa Kỳ dựng lên sau khi chính họ đã thanh toán anh em cố Tổng Thống Ngô Ðình Diệm để đưa quân đội Mỹ vào trực tiếp tham chiến ở Việt Nam với mục đích củng cố tiền đồn của Thế Giới Tự Do ở Ðông Nam Á -thời kỳ Chiến Tranh Lạnh còn gọi là Chiến Tranh Ý Thức Hệ-
Sự nghiệp chính trị đúng hơn là “quậy” của ông Kỳ không kéo dài bởi người Hoa Kỳ không thể nào dung túng một hình ảnh lãnh tụ mà họ dựng lên lại công khai sùng bái Hitler.
Sau một tuần trăng mật ngắn những màn “show up, mặc đồ bay - quay rouleau” trở nên nhạt nhẽo, Nguyễn Cao Kỳ bị đá hất khỏi vũ đài chính trị, trở thành một vị “ tướng không quân” đành phải bỏ đi làm đồn điền ở Khánh Dương.
Người Việt hải ngoại hiện nay hay nhắc lại chuyện ông Kỳ với những lời chê trách, khinh bỉ cũng chỉ vì cái tật nhố nhăng, hoang tưởng của ông lúc nào cũng nghĩ chỉ mình ông là con trời - Ông quá dốt đến không biết : “Con người là sản phẩm của Thượng Ðế”-.
Việc ông Kỳ trở lại Sài Gòn vào lúc đất nước lâm nguy, tình nguyện và xin quân để tái chiếm Ban Mê Thuật là hành động đáng khen hơn đáng chê cho dù đó cũng chỉ là một màn “show up” và xem xét kỹ thì ông Kỳ thực chất đã là con số “0” to tướng từ lâu rồi.
Trong tình trạng đất nước ở bên bờ vực thẳm, các tướng tá nhốn nháo lừa bịp cấp dưới để tìm cách tháo thân, lòng dân dễ ngả theo người còn chút uy tín vì thế nếu quân dân tin cậy, yêu quý và ủng hộ ông thì chắc chắn họ đã theo ông.
Nói để mà chơi ai không nói được. Nhưng hô hào “ tử thủ, quyết chiến”, lệnh cho cấp dưới chiến đấu đến viên đạn cuối cùng mà rồi bỏ trốn thì chỉ có Nguyễn Cao Kỳ và đám tẩu tướng làm được.
Tôi không muốn nói đám tẩu tướng này là mất hết liêm sỉ bởi vì họ nào có liêm sỉ bao giờ mà mất. Cả một đời hoạn lộ quen thói “thượng đội hạ đạp”, bợ đỡ tranh công. Ðến khi “nước mất nhà tan” là đàn đàn, lũ lũ đánh bài “tẩu vi thượng sách”
Ra đến hải ngoại những tưởng rằng quá khứ nhục nhã là một bài học lớn để họ sửa đổi tâm tánh, vận dụng tinh thần trọng nghĩa của quân dân Việt Nam lưu vong để làm một điều gì không nhiều thì ít có lợi cho đại cuộc, vãn hồi CHÍNH NGHĨA QUỐC GIA chuộc lại phần nào tội lỗi với tiền nhân nhưng tuyệt nhiên không có mà trái lại chỉ lợi dụng tình cảm và tinh thần trọng nghĩa để đàn đúm ăn uống, nhậu nhẹt để mơ tưởng thời kỳ “chó nhảy bàn độc” mà không biết nhục.
Trên mảnh đất tạm dung này thật ra những tước vị, danh xưng của quá khứ nên bỏ vào sọt rác.
Thuộc cấp ngày xưa có gọi các ông là tướng cũng do họ được thừa hưởng một nền giáo dục có đạo đức, biết trọng cương thường.
Không ai muốn nói động đến các ông vì giai đoạn mỉa mai của lịch sử - mất tự chủ- đó đã đưa cả dân tộc Việt Nam đến một hậu quả kinh hoàng chưa biết đến bao giờ mới khắc phục được.
Khương Tử Nha bảy mươi hai tuổi mới ra làm tướng nhưng “công thành danh toại”.
Ông Kỳ - nhảy lên bàn - làm thủ tướng lúc mới ba mươi mấy tuổi (thôi thì ba mươi lăm đi cho dễ nhớ) thì góp phần làm mất cả non sông.
Năm nay ông Kỳ đã bảy mươi ba - nhân sinh thất thập cổ lai hy - những tưởng con người ông đã chín chắn để biết ngậm ngùi về những sai lầm của bản thân khi cơ hội đã đưa ông lên “tột đỉnh công hầu” mà chẳng làm được lợi ích gì cho quốc gia, dân tộc nhưng khốn thay ông vẫn còn mơ mình sẽ trở lại làm tướng quốc.
Vừa qua báo Asian có đăng bài phỏng vấn ông với cái “tít” lớn:
Welcome back!
Former premier and anti-communist Nguyen Cao Ky is going home with a team of expatriate business investors at the invitation of Hanoi
(xem bản dịch trong phần sau)
Qua bài báo này một lần nữa ông Nguyễn Cao Kỳ lại muốn tỏ ra mình là một nhân vật quan trọng và có tài “kinh bang tế thế” như bản chất nhố nhăng cố hữu của ông.
Tài “kinh bang tế thế” của ông Kỳ ra sao thì chúng ta quá rõ.
Bỏ qua thời kỳ ở Việt Nam, chỉ xét việc ở tại nước Mỹ tạm dung này cũng đã thấy ông Kỳ rất xuất sắc trên con đường đi từ MẠNH ÐẾN YẾU, từ BẠI TỚI XỤI, từ CÓ TỚI KHÔNG, từ THƯƠNG MẾN ÐẾN KHINH BỈ.
Xách cặp buôn ngô - ngô nảy mộng.
Ra khơi kéo lưới - được đầu tôm.
(1- đầu tôm là nơi chứa cặn bã).
Tài của ông Kỳ là như vậy
Nếu quả tình ông Kỳ về giúp cho Cộng Sản sớm “phá quốc- vong gia” được thì thật đó cũng là một trong những chuyện có ý nghĩa lịch sử nhưng khốn thay cái bọn ở Bắc Bộ Phủ nếu có mời ông về thì cũng chỉ muốn ông làm một Ðỗ Mậu thứ hai. Thâm ý của chúng chỉ muốn làm nhục người quốc gia bằng cách mua chuộc vài tên tẩu tướng quỳ gối, liếm gót cái thây ma chết thối của Cáo Già Hồ Chí Minh ở Ba Ðình.
Chiến trường đã ngưng tiếng súng từ lâu - hơn hai mươi bảy năm - nhưng trên lĩnh vực tư tưởng thì cuộc chiến vẫn còn chừng nào chủ nghĩa Cộng Sản ở Việt Nam chưa hoàn toàn đi vào bóng đêm của lịch sử.
Nguyễn Cao Kỳ phát ngôn láo lếu rằng: “Trước kia thì có chống cộng cực đoan, nhưng bây giờ thì những người chống cộng chẳng là gì cả. (Nguyên văn câu nói của Tướng Kỳ: There used to be fanatic anti-communism, but today the anti-communists are nothing.)
Nixon đã nói về “đa số thầm lặng” của Hoa Kỳ. Vâng, cộng đồng tị nạn VN cũng có 1 “đa số thầm lặng” như thế. Trong nhiều thập niên, tôi đã nói với người ta hãy quên cuộc chiến đi, và hãy nghĩ tới hòa giải. Ðiều duy nhất người Mỹ gốc Việt muốn chỉ là 1 nước VN dân chủ, thịnh vượng”.
Ông Kỳ lại một lần nữa tỏ ra mù quáng bởi vì chính Nguyễn Cao Kỳ ngày hôm nay mới không là gì cả chứ những người chống Cộng cực đoan mới thật sự là những người tận trung và tận tín với quốc gia dân tộc tuy có phân hóa nhưng vẫn còn là một lực lượng hùng mạnh có thể góp phần phục hưng dân tộc.
Lớp người trẻ mà ông Kỳ nói tới là ai vậy? Con ông hay cháu ông?
Tôi chắc ông Kỳ thừa biết tục ngữ dân gian có câu : “ Cha nào, con nấy!”
Chúng tôi tin lớp người trẻ con cái của những người chống Cộng cực đoan vẫn không khác gì cha mẹ họ.
Họ vẫn mơ một nước VN dân chủ, thịnh vượng nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc đất nước sạch bóng Cộng Sản.
Ông Kỳ nói rằng : Việt Nam bây giờ không còn là Cộng Sản.
Ýtưởng của ông thật là hài hước vì sự biến hình của Cộng Sản Việt Nam trong giai đọan hiện nay mới chỉ là một lớp phấn mỏng hơn lớp phấn thô kệch để che đậy bộ mặt của một gái làng chơi về già ế khách.
Và hiện nay con điếm già Bắc Bộ Phủ đang cần rất nhiều ma cô .
Cái “Job” này Ðỗ Mậu đã xin làm nhưng không có kết quả.
Ông Kỳ có lẽ thấy Ðỗ Mậu ngu dốt, không bằng mình mà còn được nhận làm nên vội vàng bắn tiếng xin thay. Ông Kỳ đã già mắt mũi kèm nhèm nên không thấy cái gương của một lũ đầu trâu, mặt ngựa đội lốt doanh nhân vào Việt Nam tưởng “vớ bở” nhưng cuối cùng “ tiền mất , tật mang”vẫn còn choán đầy mặt báo.
Người xưa vẫn lấy cái Ðức Trung và Ðạo Hiếu để làm nền tảng tạo lập công danh.
Thể chế Việt Nam Cộng Hòa sở dĩ tiêu vong cũng vì có những kẻ nhặt được quyền lãnh đạo mà chẳng biết gì chuyện “Tu Tề”. Ðạo Hiếu chẳng có mà Ðức Trung cũng không.
Chắc những người làm phó thủ tướng như Ðỗ Mậu, làm thủ tướng rồi phó tổng thống như Nguyễn Cao Kỳ nghĩ rằng họ có đặc quyền bất trung, bất tín và cũng bất cần tiết tháo, liêm sỉ.
Thế mới biết người anh hùng lập chí khi gặp được thời vận thì :
“Thời thế tạo anh hùng và Anh hùng tạo thời thế. Hai vế cân bằng thì lưu công đức, danh thơm cho đến muôn đời.”
Còn như chẳng may cơ trời trớ trêu xui khiến để mệnh nước lọt vào tay những kẻ không xứng đáng thì trách chi: THỜI THẾ TẠO ĂN MÀY./.
Kim Âu
=================================
===============================================
No comments:
Post a Comment