Giao Tiên
January 26, 2010
Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn
Cho nên chúng nó dễ làm quan
Hai câu thơ trên, nếu được sáng tác vào thời điểm này, thì sẽ gây nhiều hệ lụy cho tác giả.! Hai câu thơ mang đầy ý nghĩa phản động, đánh đúng vào vùng….nhậy cảm của các vị lãnh đạo chính quyền. Hai câu này còn đi ngược lại đường lối và chủ trương của Chủ Tịch nhà nước, vì ý nghĩa chê bai, dè bỉu của nó, trong khi Chủ Tịch nhà nước, thì lúc nào cũng hớn hở, khuyến khích nhân dân nên tự hào vì: “đi ra ngoài, mình cũng đâu có thua ai !”.
Nếu Tản Đà còn sống tới hôm nay, thì đã bị công an khám nhà, tịch thu “ổ cứng” vi tính, và mời đi xe buýt lên công an phường làm việc. Sau đó, có thể bị ra tòa vì vi phạm điều 79 của Bộ luật hình sự và có thể bị án từ 5 tới 15 năm tù giam. Tuy nhiên, Tản Đà đã khôn ngoan, vượt biên sang bên kia thế giới trước đó, nên được…..an toàn.
Hai câu thơ này được sáng tác đã mấy chục năm nay, và đã được in ra sách, báo, thế mà người dân VN, đối tượng của 2 câu thơ thì lại chẳng có ai lên tiếng phản đối cái tính cách phỉ báng của nó. Báo chí cũng chẳng bình luận, chỉ trích gì 2 câu thơ mang ý đồ phang vào tự ái dân tộc này. Thông thường, không phản đối, tức là công nhận. Nếu như vậy, thì dân mình ngu qúa lợn thực hay sao ?
Ngược dòng lịch sử , ông Tô Hải, trong bài: “Bỗng dưng nhớ đến 1 người” đã kể lại một câu chuyện ở Hà Nội, trong thời kỳ toàn quốc kháng chiến. Thời kỳ mọi người phải thắt lưng buộc bụng, thời kỳ mà quân đội thì “kaki sợi đúp, mũ úp lông gà” để đánh giăc.. Ông Đại tá Trần Dụ Châu, Cục trưởng cục quân nhu, Bộ Quốc Phòng, đã tổ chức cho mình một đám cưới hoành tráng, xa hoa, có rượu tây, thuốc lá Mỹ, của ngon, vật lạ. Thói đời, trâu buộc ghét trâu ăn, trong lúc mọi người đang thiếu ăn, thì ông lại phung phí … chơi nổi như vậy, ai mà không tức ? Ông Đại Biểu Quốc Hội, Đoàn Phú Tứ đã đập cốc rượu và nói: “Trong lúc quân dân ta đang đói khổ, thiếu thốn đủ đường, thì một sĩ quan cao cấp lại lấy tiền của nhân dân chi tiêu cho đám cưới mình một cách xa hoa, làm mất uy tín của cách mạng cực kỳ nghiêm trọng…”. Sau đó, ông đứng dậy bỏ về.
Câu chuyện tai tiếng này đã đưa ông Trần Dụ Châu bị kết án tử hình với tội danh: “ Đảng viên biến chất, ăn chơi sa đọa, tiêu tiền của công vào những việc cá nhân, mà điển hình là cái đám cưới rềnh rang…”. Theo truyền khẩu thời đó thì chính “bác Hồ” ký án lệnh này. Theo ông Tô Hải, thì đây chỉ là hành động…chơi ngông của ông Trần Dụ Châu, chứ thực sự, ông Trần Dụ Châu nghèo lắm, gia tài để lại cho vợ chỉ vỏn ven có chiếc đồng hồ Wyler cũ kỹ. Ông Tô Hải cũng nhân đó mà so sánh tham nhũng khi xưa với tham nhũng thời nay. Ông Trần Dụ Châu mất mạng chỉ vì một bữa tiệc cưới…. chơi ngông, trong khi ngày nay, những cán bộ cao cấp từ cấp cục, vụ , thứ trưởng ăn cắp những số tiên khổng lồ một cách trắng trợn, thì lại vẫn thảnh thơi ăn trên ngồi trốc thiên hạ. !
Nếu lấy công tâm ra mà suy xét, thì ông Trần Dụ Châu bị xử tôi chết cũng không phải là quá đáng. Làm tới Đại tá mà không biết “ưu thời, mẫn thế”.. Trong lúc mọi người gian khổ, thắt lưng buộc bụng. Đám cưới thì chỉ làm tập thể, hút thuốc lào, uống chè tươi, ăn kẹo lạc, thì ông lại chơi ngông không đúng lúc, tạo điều kiện cho dư luận đàm tiếu và bất mãn. Bị mất mạng chỉ vì một đám cưới… lãng xẹt, tạo cho Bác Hồ được tiếng là công minh, sáng suốt, và làm con dê tế thần để xoa dịu dư luận, thì không gọi là ngu, thì gọi là gì đây?
Thời nay cũng có nhiều chuyện ngu ngơ, khờ khạo, cười ra nước mắt. Những người dân nghèo vùng Nghệ An, Hà Tĩnh, quê hương của Bác Hồ, do bao nhiêu năm mơ tưởng tới những “thế giới đại đồng”, “làm theo khả năng, hưởng theo nhu cầu” do nhà nước hứa hẹn, nên nhất định bán nhà, cầm sổ đỏ, trèo đèo, lội suối tới rừng Calais để nhập cảnh lậu vào thiên đường. Anh Quốc. Niềm hy vọng của họ, là được đi làm nhà hàng, hoặc trồng cỏ với tiền lương 5,000 bảng Anh mỗi tháng. Vì giấc mộng đổi đời này, mà họ thành nạn nhân của những vụ cướp bóc, hãm hiếp suốt dọc đường. Có nhiều người đã mất mạng vì nhảy xe hàng, hoặc là nạn nhân của các vụ thanh toán đẫm máu với những sắc tộc khác. Mất mạng vì thiếu suy xét trước một cái bánh vẽ vụng về , những lời hứa hẹn hàm hồ, vô lý của bọn buôn người liên kết với chính quyền CS, thì không ngu sao được ?
Không phải chỉ có thằng dân mới ngu, mà chính quyền cũng…đại ngu. Năm 75, sau khi cưỡng chiếm miền Nam VN, thì những nhân tài, chất sám còn lại đầy rẫy. Khi ấy, đáng lẽ chính quyền nên áp dụng bài học lịch sử của tiền nhân: khi chiến thắng vào thành, nhà vua vỗ an trăm họ, xóa thuế, giảm tô, giúp đỡ để người dân yên tâm làm việc, xây dựng chính thể mới. Thì chính quyền CS lại làm ngược lại: đánh tư sản, đổi tiền, đẩy đi kinh tế mới, học tập cải tạo… làm 3 triêu người dân bỏ nước ra đi. Mấy chục năm sau nhìn lại, thì trong nước chỉ còn toàn nh ững tiến sĩ …giấy, nên đảng phải tìm cách dụ khị trí thức hải ngoại về giúp nước. Chi phí cho Đại Hội VK tháng 11/2009 là 10 triệu đô la, nhưng Đại Hội thất bại vì không quy tụ được những nhà khoa học kỹ thuật sáng gía như mong đợi. Chỉ có những trí thức ấm ớ,như GS Trần Thanh Vân phát biểu…lộn:” Ai cũng muốn về VN vì cuộc sống tại ngoại quốc vất vả lắm, đi làm về, phải đi chợ, nấu cơm, rửa chén...” Chắc ông này quên mất chủ trương của đảng: “Lao động là vinh quang”, mà lại mong về VN để có Oshin hầu hạ. Nâng bi….hố.! Ngu là cái chắc.
Tuy nhiên, nếu nói rằng chính quyền CS ngu hơn lợn là không đúng. Vì ngu thì làm sao lại vo tròn bóp méo được 83 triệu dân ? Đúng ra thơ Tản Đà tân thời phải là:
Chính quyền cộng sản khôn hơn lợn
Mặc tình thao túng đám dân đen.
Giao Tiên
Tro ve dau trang
No comments:
Post a Comment