ĐỪNG CẦM NHẦM NỮA!
......... ......... ......... ....... * NHỮ - VĂN - ÚY
.......... 12)
.......... Thưa Qúy vị, còn 2ngày nữa, ngày 30 - 4 nhắc nhở chúng ta, người dân Việt Nam yêu nước -nói chung, không phân biệt chính kiến- nhớ lại một ngày đại tang cuả dân tộc.
.......... Thưa Qúy vị, tôi gọi ngày 30 - 4 năm 1975 là ngày đại tang cuả dân tộc; với Qúy vị có những chặng đường lịch sử đưa đến những nhận định khác nhau về cùng một câu ấy
............ .... - Ngày đó, 30 - 4 - 1975, không thể gọi là ngày đại tang cuả dân tộc được mà là ngày đại lễ hội cuả dân tộc ; những lễ hội cao qúy nhất cuả lịch sử, nào là ngày Thống nhất đất nước, nào là ngày "giải phóng nhân dân miền Nam thoát khỏi ách nô lệ cuả MỸ - NGỤY"
............ .... - Ngày đó, 30 - 4 - 1994, sau gần 20 năm rượu chiến thắng đã nhạt hơi men, Thủ Tướng cuả Qúy vị, VÕ VĂN KIỆT đã nhập nhòe nhìn qua hơi men và nhận ra được một sự thực chiều sâu bên trong cái lễ hội đó, một lễ hội không vui trọn vẹn mà nếu có hàng triệu người vui thì cũng có hàng triệu người buồn.
............ .... - Ngày đó, 30 - 4 - 2010, sau thêm 16 năm nối dài nữa, hơi men chiến thắng đã tàn, năm nay, nhà nước XHCN -trên danh xưng- , nhà nước VGCS -trên thực tế- đang nới lỏng dần sợi giây xích -rất chậm-; nếu vẫn có những bài hát hoan ca xách động để hâm lại hình bóng cuả cái gọi là "ĐẠI THẮNG MUÀ XUÂN" thì trái lại, trong dư luận quần chúng lại đang cuồn cuộn nổi lên, dấy động một phong trào đòi hoà hợp, hoà giải!
.......... Luận đàm về "Hoà hợp hoà giải" không phải là mục đích cuả bài này; do đó, tôi xin được phép thông qua. Trung thành với nội dung đã vạch ra sẵn, chúng tôi xin mạn phép phiếm đàm cùng Qúy vị, tại sao bởi cùng một biến động cuả lịch sử, cùng một dân tộc mà chúng tôi -nhân dân VNCH- từ hơn 35 năm nay quan niệm vẫn bất biến; trong khi với Qúy vị, tùy từng bối cảnh cuả gian, quan niệm càng ngày càng biến dạng, càng xa gẳn với quan niệm lúc đầu?
.......... Sự kiện đó được tôi ghi nhận như đã nêu trên; qua ba cột mốc thời gian 1975, 1994 ; 2010; nếu Qúy vị không có gì phản ảnh trái ngược quan trọng thì chúng ta cùng tạm bàn trên những quan điểm giản đơn nhưng thực tế mẫu mực ấy!
.......... Một câu hỏi đến vời chúng tôi: Tại sao từ quan niệm ban đầu về bản chất cuả ngày "giải phóng" cho đến ngày nay, hơn 35 năm rồi, vẫn không mảy may thay đổi; phải chăng dân tộc tính cuả VNCH thiếu hẳn lòng cởi mở?
.......... Xin thưa, không phải thế! trái lại là đằng khác!
.......... Rõ rệt, từ học đường, thậm chí từ xã hội; nền giáo dục về chính trị , đạo đức và nhân sinh quan cuả chúng tôi; đơn giản mà thí dụ một cách thực tế và tổng quát, hoàn toàn trái ngược lại với những gì mà cái gọi là giời lãnh đạo đảng và nhà nước xã hội cuà Qúy vị đả đang và sẽ -nếu vẫn có toàn quyền tự tung tự tác như hiện tại- áp dụng trong chính sách giáo dục (hay nhồi sọ đầu độc ?) quần chúng, dai như điả đói những thành tích chìm sâu trong giấc mộng hoang tưởng:
.......... a) Nhân dân trong xã hội được "đảng và nhà nước" bịt mất và nhồi nhét vào lỗ tai những "thành tích cuả Hồ sồn sồn (ngày đó chưa già) lãnh đạo đấu tranh có thành quả ban đầu: đánh cho Pháp chạy, Nhật hàng, vua bảo đại thoái vị. Trong khi, ai cũng có thể thấy sự thực, nếu truy tầm sử đệ Nhị thế chiến, phần có Liên quan tới VN thì Pháp đã bị Nhật đảo chính nhét vào tù; Nhật đã đầu hàng đồng minh sau khi ắn hai trái bom nguyên tử và phải trả lại độc lập cho chính phủ VN không Cộng Sản mà Thủ Tướng là học giả TRẦN TRỌNG KIM.
..........Tất cả những diễn biến chính trị lớn lao trên đều diễn ra trước khi người dân VN ở ngoài Bắc được biết đến ở biên giới Bắc Việt có bọn thổ phỉ "giặc cờ đỏ" làm đầy tớ "đánh quả" cho MỸ, kiếm ăn từng dịch vụ .... từ trên trời rớt xuống: máy bay MỸ ném bom Bắc Việt, bị Nhật bắn trúng, lết chạy tới rừng núi thì phi công nhảy dù ra ngoài; bọn thổ phỉ giặc cờ đỏ tìm được là trúng mánh vét đô la!
..........Toà n thể lãnh thổ Bắc Việt ngày đó, không hề có một chiến tích trận địa nào ghi dấu vết là có những trận đánh long trời lở đất với Pháp hay với NHẬT; ngoài dăm ba "chiến công" xảy ra ở mấy làng ven rừng, có tính cách là cướp cuả giết người do bọn thổ phỉ từ rừng sâu quá đói len lỏi ra ven đồng bằng "làm ăn", gây án giữa đêm hôm khuya khoát hơn là những vụ án chính trị.
.......... Chẳng lẽ chỉ có bấy nhiêu thôi mà Pháp phải chạy? Nhật phải hàng? Những ai nghe và tin được chuyện này, đúng là những kẻ chưa.... rời núm vú! Ngày nay, nghĩ lại những năm tháng xa xưa, qúy vị có còn giữ vững được niềm "trung kiên" mù loà đó hay không?
.......... Nhân dân trong xã hội "được" đảng và nhà nước nhồi nhét vào lỗ tai những thành tích cuả HỒ khi thiếu thời vượt biển đi tìm đường cứu nước. Có những kẻ chỉ đủ trí khôn nghe kẻ mớm lời kể đến đó rồi trí nhớ ngừng lại ở đó và "ăn vào óc". Chỉ cần họ thông minh hơn một chút nưã, "theo dấu chân cậu thanh niên họ HỒ" xa hơn một chút lời thợ nói mớmn thì sẽ tìm thấy sự thực. Tới Pháp rồi, đặt chân lên bến cảng MARSEILLE, dấu chân HỒ đi "cứu nước ở những đâu?". Đầu tiên, cái đầu gối lỏng khớp xương vì thiếu vi-ta-min cuả HỒ dẫn cậu vào một cửa hàng ăn, xin làm một chân đầu sai vặt để..... cứu đói (cơm); khi đã có cơm no, HỒ quay qua.... đói tình, nhu cầu khẩn thiết dẫn cậu đến gặp mặt..... mụ phụ bếp; hai ngừời ..... cứu nhau đến lúc có một nhân chứng cuả "tình yêu" xuất hiện, chui ra một bé đầm non; cậu HỒ theo ..... truyền thống gia truyền nên quất ngựa truy phong!
.......... Như vậy, sử sách do già HỒ viết với ngụy danh là TRẦN DÂN TIÊN sau này được những cây viết gia nô, sử gia gia nô, bé ngoan gia nô láy đi láy lại HỒ CHÍ MINH xuất dương đi cứu nước; trong mấy năm dầu sôi lửa bỏng ấy "bảc" đi cứu ... cái khác.
.......... Giọt khỏi Marseille với tư cách giống cha ở quê nhà; cha trốn án tù hình vì tra tấn chết người khi làm quan cho chính quyền bù nhìn thực dân Pháp; bây giờ con cũng trốn tù nhưng không phải là tội "giết" người; mà trái lại, là tội "đúc" ra người trong tình trạng trái pháp luật (với một mụ đầm non còn tuổi vị thành niên!)
.......... Thế rồi ở Paris, nhờ là tình đồng bào cùng huyết thống giòng giống, HỒ được 3 cụ uyên nho và yêu nước như các cụ PHAN CHU CHINH, NGUYỄN THẾ TRUYỀN, PHAN BỘI CHÂU cưu mang. Trong những lúc pha trà và điếu đóm cho các cụ, coi như HỒ được học một khoá huấn luyện cấp tốc và thực hành về chính trị cuả những nhà cao thủ!
.......... Nhưng học là một chuyện mà thực hành là chuyện khác; thay vì hoạt động để tranh đấu cho đất nước được độc lập, HỒ "tích cực hoạt động" để .... "cứu đói" cho gia đình.
.......... ĐẦu tiên, Hồ viết một lá thư nhờ chính phủ Pháp can thiệp với chính phủ thuộc địa ở Việt Nam xin cho cha được phục chức để cứu đói. Mãi tới khi nhận được thư bác bỏ đơn xin ân xá , HỒ vẫn còn tràn đầy hy vọng bám được vào sống dưới làn lông chó, cậy nhờ bổng lộc áo cơm suả những quan da trắng măt xanh!
..........HỒ lại lếc h thếch đi gõ cửa quyền lực khác. Mặc dù chưa đủ điều kiện văn bằng, HỒ vẫn bền gan ngửa mặt nhìn lên van nài các quyền lực mũi lõ ban cho một đặc ân là được theo học một trường hành chánh thuộc địa; nghĩa là sau khi tốt nghiệp đương nhiên sẽ được chính quyền bù nhìn bổ nhiệm chức Tri Huyện (tương đương Quận trưởng bây giờ).
.......... Mặc dù trong đơn hết lời thề thốt sẽ tuyệt đối trung thành phục vụ cho quyền lợi cuả nước Pháp, nhưng với lý do không đủ điều kiện văn hoá, họ dứt khoát từ chối.
.......... Sau sự từ chối phũ phàng này, HỒ có cảm tưởng thất vọng đến cùng cực và cay đắng đến tột độ; như nhìn thấy tương lai hoàn toàn đen tối vỉ tất cả các cửa hang lỗ chui qua bờ rào, con đường dẫn vào hội nhập với bầy với lũ chó săn trong nhà gia chủ đều bị bịt kín.
.......... May nhờ sống gần các bậc tiền bối cách mạng, HỒ được biết các cụ mới từ NGA về. Các Cụ được bọn lãnh đạo Mạc Tư Khoa mời sang để thảo luận về vấn đề "hợp tác". Điều kiện chúng đưa ra, theo ý các cụ cùng một lòng nhận định, với quyền lợi bản thân và gia đình thì rất béo bở; nhưng với quyền lợi đất nước là "được" sát nhập vào Liên Bang Nga , dân chúng được mang Quốc tịch Nga, không còn sợ một cường quốc nào trên thế giới tới đặt ách nô lệ !
..........Những nhà cách mạng tiền bối cuả dân tộc Việt Nam đã khảng khái khước từ hình thức "cộng tác" này vì các cụ không muốn thấy trong lịch sử có tên mình là một trong những tên bán nước cuối cùng!
.......... Sau nhiều năm tháng chờ đợi một thiên thời đến từ bất cứ một nước thực dân nào có cơ hội qúy hiếm như thế này ; nhưng "cơ hộỉ" hình như cố tình tránh né!
.......... Sau nhiều suy nghỉ tích cực, HỒ CHÍ MINH đã chọn một biện pháp giải quyết thu gọn, theo một lời khuyên cuả một anh TÂY "bụi" là "cơ hội không tìm đến mình thì mình đi tìm cơ hội.
.......... Hồ đi "cứu nước" bên Nga, với một ý chí quyết "bán mình" như khi nàng Kiều đã thoả ước với mụ Tú Bà, nên được mụ đưa đến "bồi dưỡng" nơi lầu NGƯNG BÍCH mà thoả thê kiếp tà dâm! (mượn lời cụ NGUYỄN CÔNG TRỨ)
.......... Và tại cứ địa Thánh tổ "cách mạng BÔ xê Vích" này, HỒ đã được lọt vào mắt xanh cuả những tay tổ nghề Đồ Tể; bọn qủy vương này đã tiêu diệt, tàn sát cả nhiều chục triệu người dân Nga dưới cặp mắt vô cùng thèm thuồng và hứng khởi cuả anh học trò HỒ CHÍ MINH!
.......... Sau hơn 10 năm được trui rèn trong lò luyện ngục tốt Mác Lê, lò huấn luyện tình báo là tiền thân cuả KGB, sau đó, Hồ được các Lãnh tụ MÚT CU cho về nước với nhiệm vụ làm sứ giả cuả Tử thần!
.......... Thưa Qúy vị, sự thực cuả thần tượng HỒ CHÍ MINH lở lói đến như thế, không phải là trong suốt thời kỳ "chống MỸ cứu nước" Qúy vị không bao giờ được nghe ai nói mà chính vì Qúy vị đặt niềm tin tuyệt đối vào thứ thần tượng ma qủy đó; đặt niềm tin một cách nhắm mắt mù quáng, cứ hễ nghe ai nói thần tượng HỒ cũng chỉ là một con người thường, có đủ cả cái tốt và cái xấu như những người thường khác thì Qúy vị cấm vận ngay hai lỗ tai không muốn nghe , cấm vận ngay bộ não không muốn nghĩ, trở thành một thứ gỗ đá vô tri giác, có nghĩa là..... ôm lấy sự sai lầm cuà mình cho tới khi chết!
.......... Một kẻ luyện được bộ não bê tông như vậy, là do kẻ đó đã bị lầm lạc đến trầm trọng giữa "Nói xấu" một thần tượng và "nói về một sự thực xấu xa cuả thản tượng đó"!.
.......... Vì thế, qua mỗi mốc thời gian, tư tưởng thường thường biến động theo sự hiểu biết mới. Quan niệm về sự thành công vẻ vang và mỹ miều ngày 30 - 4 - 1975 sang tới 30- 4- 2004 đã hoàn toàn thay đổi vì ngay chính trong giới lãnh đạo cũng đã nhận thấy một sự chủ quan trước đây quá lố bịch vì nay đã nhìn ra nếu có 1 triệu người vui thì củng thí cũng có một triệu người buồn!
.......... Với tư thế của Qúy vị dù không có được đủ 1 triệu người vui nhưng chắc chắn cũng phải có nhiều người vui; đó là sự thực không ai có thể chối cãi được!
.......... Những người vui là những người từ rừng về "tiếp thu thành thị", mặt bủng da chì lặc lè kéo lê đôi dép râu, mang theo về thành cả lũ .... "tầm gửi ghẻ bộ đội". Lũ "tầm gửỉ" này khoét đào hang ổ trên mình bộ đội như "đảng ta đào chiến hào" ở vủng địa đạo CỦ CHI....
.......... Và những con người bệnh hoạn đó, ngày nay đã mướt lông, đỏ da thắm thịt, đã trở thành những tay có quyền lực trên cả Hiến Pháp, đã trở thành những triệu phú Đô la.... Họ, bốc hốt cuả nhân dân thần sầu qủy khốc đến như vậy thì làm sao mà buồn được mỗi khi ngày 30 - 4 lại trở về với dân tộc?
.......... Còn chúng tôi, ngày 30 - 4; cả miền Nam điêu tàn như một ổ chim non vĩ đại bị phá. Hàng vài triệu người tháo chạy ra biển; có những người may mắn thoát nạn đến được miển đất hưá thì có số đông không kém những người xấu số đã bỏ thân trong lòng biển; vĩnh viễn không một ai có đủ quyền lực để kiểm kê chính xác được con số mạng vong đó. Ngoài ra, còn cả hàng triệu, hàng triệu người bị "cách mạng" cướp nhà, trấn lột tài sản.... Ngày bi thương tóc tang và nước mắt trùm cả giang sơn , từ đấy cho đến mãi ngày nay.
.......... Như vậy, nếu quan niệm cuả chúng tôi với ngày 30- 4 năm 1975 là bất biến, không là một sự chính danh cuả lịch sử sao ? Bất biến nhưng không đồng nghiã là giữ nguyên hiện trạng mãi mãi!
.......... Sự thực, thời gian chữa vết thương lòng khá hiệu nghiệm. Nếu có những vết thương không điều trị được thì cũng không có vết thương nào có thể mãi mãi giữ nguyên được hình ảnh thê thảm lúc ban đầu. Tuy nhiên, nếu quả thật những nhà làm chính trị muốn trị liệu vết thương nối da xáo thịt cuả triều HÒ muốn sớm thành xẹo, chính họ hãy là những người đầu tiên giơ bàn tay thành thật và thiện chí ra nắm bàn tay cuả đối tượng; vì họ là những người giữ chià khoá cuả vấn đề.
.......... Mọi hành động .... oang oang kêu gọi hoà hợp và hoà giải bằng mồm chỉ tự cái giới ấy kết tội ngay chính giai cấp cuả họ và chuốc thêm sự khinh bỉ cuả nhân dân!
.......... Mọi hành động từ giới nhà cầm quyền VGCS -bên thắng trận- kêu gọi nhân dân hai miền hoà hợp hoà giải đều là nhửng vở hài kịch trơ trẽn cuả lũ người chuyên sống về nghề bịp bợm, dối gạt! Sự kêu gọi đó chỉ có giá trị trình diễn cuả những kẻ bất lương!
.......... Tôi xin phép được phản biện để bảo vệ tư thế chính thống cuả danh từ "bât lương" đả dùng trong bối cảnh này!
.......... Đó là giưã nhân dân hai miền cuả con sông BẾN HẢI làm gì có căm thù mà phải có hoà giải và hoà hợp? Sau khi chiến cuộc tàn, họ đã tự động tìm đến nhau, tự hoà hợp, tự hoà giải ngay từ những tháng năm nhà nước VGCS chưa biết dùng danh từ đó làm mồi câu. Có như thế nên mới có những hình ảnh hết sức cảm xúc như mặc dù nhân dân miền Bắc được bú mớm, nhồi nhét nuôi căm thù với nhân dân miền Nam, nhưng ngay sau ngày 30 -4-75 hàng đoàn, hàng đoàn người anh em miền Bắc cuốn vào miển Nam như nước lũ để nhận "họ" và các anh em đó đều nhận được "hàng" đem ngược trở về!
.......... Đừng nói đâu xa, ngay trong gia đình cuả người gọi là "THỦ TƯỚNG" NGUYỄN TIẾN DŨNG, chính Tiểu thư " lá ngọc cách mạng", "ngành vàng... công an" cuả ông cũng đả tự động đi mò tìm sự hoà hợp hoà giải với một Việt kiều gốc tỵ nạn ở bên MỸ, công tử cuả một vị cưụ Thứ Trưởng VNCH.
.......... Với những lời cuả chúng tôi trần tình như trên, Qúy vị chắc hẳn đã nhận thấy rõ ràng nguyên do cuả sự trì trệ tinh thần đại đoàn kết dân tộc là không do dân, là do giới lãnh đạo đảng và nhà nước cuả Qúy vị .
.......... Họ là những nhân vật cuả thời chiến, cuả máu lửa, cuả đổ vỡ chứ không phải là thành phần cuả thời kỳ xây dựng và phát triển.
.......... Mới đây, họ lại còn lún sâu vào vũng bùn tội ác bằng một hành động không thể nào tha thứ được là họ lại đang nhích lại qùy gói xếp hàng dưới trướng cuả Trung Cộng như nào dâng đất, nhường biển, bán rẻ tài nguyên và dám to gan đến độ đem cả anh linh hai Bà TRƯNG sang Tầu cống làm tỳ thiếp cho MÃ VIỆN !
.......... Qúy vị tự nghĩ xem, tự cổ xưa đến nay, có những triều đại mạt làm mất nước, nhưng chắc chắn 100% chưa có lấy một triều đại nào mạt rệp thối tha bằng triều đại HỒ CHÍ MINH, công khai nhục mạ đến cả cả các anh hùng cuả dân tộc.
.......... Là Lực lượng Quân đội nhân dân "anh hùng", Qúy vị còn cúi đầu tuân lệnh những kẻ đó đến bao giờ? Nếu Qúy vị không đủ đởm lược đứng làm anh hùng bằng đôi chân và cái đầu cuả mình, xin qúy vị vui lòng trả lại hai chữ đó về cho nhân dân, sự "cầm nhầm danh từ cuả qúy vị cũng đã quá lâu rồi!"
............ ....... Colmar ngày 26 - 4 - 2010
............ ......... .... NHỮ - VĂN - ÚY
====================================
===================================================
No comments:
Post a Comment