Blog nguoibuongio
Chính chiến liên miên mất quãng 40 năm, hết nội chiến rồi đến ngoại xâm, giặc xa đến giặc gần, chết mấy triệu người trai trẻ, một phần đất đai, lãnh hải lọt vào tay ngoại bang. Đổi lại nhà Sản cầm triều chính, thống nhất sơn hà vào trong tay.
Xưa tiên đế nước Vệ lúc nắm binh quyền có nói:
- Đất nước ta, rừng vàng biển bạc, tài nguyên phong phú, nhân dân cần cù, chăm chỉ.
Sau này bọn hậu thế khi tiên đế thác đi, bèn thêm vào câu:
- Triều Sản sáng suốt, lãnh đạo anh minh.
Vậy là qua bao nhiêu biến động của mấy chục năm nhà Sản cai trị, gần hết một kiếp người, trong dân gian tin tưởng rằng:
- Đất nước Vệ rừng vàng, biển bạc, tài nguyên phong phú, nhân dân cần cù, triều đại, lãnh đạo anh minh sáng suốt.
Câu này được ghi vào sử sách, vào giảng dạy ở các trường tiểu học, trẻ con nước Vệ ngay từ nhỏ đã tin rằng nước Vệ tươi đẹp và giàu có như thế, việc học hành là phụ, hoan ca công đức lãnh tụ, triều đình là chính. Còn đâu học chỉ lấy thành tích, thực chất thì có kẻ còn không biết đọc Tam Tự Kinh dù học lớp tứ, lớp ngũ.
Bởi vậy sau chiến tranh qua đi, thanh niên nước Vệ chỉ ham ăn chơi, quan hệ tình dục rồi công bố cho thiên hạ xem chơi, đua xe, dùng ma túy, đâm chém lẫn nhau, thầy hiếp trò, chồng giết vợ, mẹ hai con, cháu bóp cổ bà, bọn ca kỹ xểnh tí là tụt váy cho thiên hạ ngắm. Con quan lại đứng đầu những trò ăn chơi, phạm pháp. Công sai thì mặc sức đánh người. Nước Vệ nhìn thì bình yên nhưng là thứ bình yên vô luật pháp, kẻ mạnh có vũ lực là kẻ đúng, sau nữa là kẻ có tiền. Luật để trừng phạt những kẻ không có hai thứ đó.
Nước Vệ có rừng vàng, biển bạc, tài nguyên phong phú, nên cứ bán mà ăn. Quan lại nào khai thác, ký kết nhiều hợp đồng bán đất, tài nguyên cho ngoại bang được nhiều là hình mẫu quan tiên tiến, thăng tiến rất mau, giữ chức quyền cao hơn để bán được nhiều hơn. Đến cuối năm Canh Dần, đời Cường Vệ Vương thứ mười, cơ bản đã bán gần hết tài nguyên, đất đai chẳng còn là bao nhiêu, giá lại đắt đỏ chỉ tội những người nghèo phải đi thuê mướn nhà ở. Cơ cực vô cùng.
Trộm cắp, lừa đảo nhiều như rươi. Thiên tai, hạn hán, lũ lụt chồng chất không ngớt. Bệnh dịch hoành hành, lạm phát mọi thứ đều tăng vọt, thuốc men, gạo củi đều lên giá. Người nông dân, công nhân bị mất quyền lợi tụ tập phản đối ngày càng nhiều. Trái lại các quan ngày càng giàu nứt, đổ vách, đạo đức xã hội tỉ lệ nghịch càng suy đồi.
Trước cảnh ấy, trong đám sĩ phu nước Vệ, nhiều kẻ còn chút lòng tự trọng kẻ sĩ, cũng thấy việc chướng tai, gai mắt hoành hành quá thể bèn người thì dâng sớ, kẻ thì đăng đàn vạch trần nguyên nhân băng hoại của đất nước.
Nhà Sản thấy sĩ phu ồn ào như vậy, mới nghị rằng:
- Nguyên nhân bất ổn có thể từ đây, việc nước tốt xấu thế nào đã có triều đình lo. Bọn sĩ phu khua môi múa mép kích động dân chúng hiểu sai tình hình đất nước, dẫn đến hoang mang , bất ổn. Lệnh phải trừng phạt nghiêm khắc bất kể sang hèn, có trí thức hay không có.
Năm đó nhiều người bị bắt lắm, nhà tù chật ních người. Tòa xử bọn phạm tội '' tuyên truyền chống phá triều đình'' liên miên, đến nỗi nhiều vụ thiếu quan tòa xử, phải đặt ra lý do giam cứu đến hàng năm. Đáng nói trong đám tội phạm ấy có họ Cù người Can Lộc, dòng dõi công hầu, phụ thân từng cắp tráp theo hầu tiên đế buổi ban sơ, công lao rạng rỡ. Đến đời thứ hai là Cù Vũ, đậu tiến sĩ luật vậy mà triều đình cũng bị khép tội '' tuyền truyền chống phá'' nói nôm na tội này như tội khi quân, phạm thượng Ở phía nam nước Vệ, mấy kẻ cựu chiến binh, con nhà cách mạng như cặp Song Hải cũng vị tội ấy mà bị tù đày.
Dân chúng hãi lắm, người người đi đường chỉ biết cúi đầu mà đi, xểnh có ai nói tới những chữ như '' triều đình, nhà Sản'' bên canh là bịt, ôm đầu tai dáo dác chạy thật xa.
Quan ở bộ tuyên huấn chỉ thị cho bọn thuộc hạ, cầm loa đi khắp phố phường, làng mạc loa rằng:
- Phải giữ cho đất nước ổn định, bà con yên chí làm ăn, những kẻ phá hoại mục tiêu đó phải bị trừng trị là đích đáng.
Có kẻ điên, rách rưới, tiều tụy ở chợ nghe thấy cười mà rằng:
- Nước Vệ xuất 5 đồng, nhập về 10 đồng. Trong 5 đồng xuất thì đến 3 đồng là bán tài nguyên thô, đất đai. Trong 10 đồng thu về thì nhập hàng hóa xa sỉ đến quá nửa, buôn bán với kẻ thù phương Bắc thì thâm hụt chênh lệch quá lớn, bán cho chúng 1 đồng thì nhập đến 4 đồng. Ổn cái nỗi gì mà để yên được.
Nói xong kẻ ấy ngẩng mặt ra khỏi cái hố y mới đào cười ha hả. Thì ra y úp mặt vào cái hố y đào để nói cho đất nghe. Đúng lúc chợ đang giữa đêm, trăng sáng cao vằng vặng. Có kẻ ăn mày đắp chiếu nằm cạnh là nghe thấy. Công sai đi qua, thấy kẻ nói, kẻ nằm mới bắt tên ăn mày vào hỏi tên điên kia nói gì, kẻ ăn mày nói:
- Tôi thấy ông ta nói rằng, nước Vệ sắp tới thiên đường, vì tương lai không xa sẽ xuất 10 đồng tiền hàng hóa chất lượng cao và nhập về có 5 đồng tiền vật liệu, mọi cái tiêu dùng trong nước làm được hết thảy. Của cải dự trữ dồi dào, dân chúng vui sướng, một lòng tin tưởng triều đình.
Công sai nghe thấy hài lòng lắm, phán rằng:
- Đấy đến kẻ điên mà còn biết nói điều chí lý như vậy,nước Vệ hùng cường là chuyện tất yếu mà thôi.
Công sai nói xong bỏ đi. Kẻ điên mới lại gần ngắm kẻ ăn mày, nhìn mãi mới than:
- Trời đã sinh ra điên, sao nỡ còn sinh ra kẻ dại.
No comments:
Post a Comment