THỜI ĐẠI NHÂN CHỦ NHÂN VĂN TOÀN CẦU
LÝ ĐẠI NGUYÊN
Nhóm cầm đầu cộng sản Việtnam đang tự lừa mình dối người, bịp bợm toàn đảng, toàn quân, toàn dân bằng khẩu hiệu: “Việtnam đang trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội”. Đích ra lịch sử hiện đại đã nhãn tiền lên tiếng khẳng định: “Chủ Nghĩa Xã Hội đã chết tiệt”. Chết mất xác, mất luôn cả hồn tại quê hương gọi là ‘cách mạng cộng sản Liênxô’ và ở các nước chư hầu Đông Âu của nó, kể từ năm 1991. Rồi ngày nay, đã bị cả Loài Người kết án là một chủ nghĩa bạo tàn, phi nhân tính, phi văn hóa, vô đạo đức, nó đã 74 năm, hèn hóa, khủng bố, đầy đọa Con Người ở những Dân Tộc do nó thống trị, và giết hại tới một trăm triệu người vô tội trên toàn thế giới. Thứ chủ nghĩa quái ác ấy giờ đây vẫn còn hiện diện ở vài ba nước nghèo khó. Điển hình là tại Bắc Triều Tiên, với một hệ thống cầm quyền của lãnh tụ độc tài, chuyên chính, điên loạn, cha truyền con nối. Đẩy toàn dân vào cảnh đói khổ thường xuyên. Luôn luôn tạo ra mối đe dọa về chiến tranh nguyên tử đối với thế giới. Khiến cho quốc tế coi như ‘đồ hủi’, ngay cả nước đàn anh của họ là Trungcộng cũng đang muốn ruồng bỏ. Thế còn ở Trunghoa, tuy trên danh nghĩa họ vẫn tự nhận mình là nước cộng sản, nhưng liệu họ còn có trung thành với thứ chủ nghĩa xã hội hoang tưởng đó nữa hay không? Xin thưa rằng: Không! Ngay từ thời Mao Trạch Đông và các người tiên khởi của Phong Trào Cộng Sản Trung Hoa, họ đã có chủ trương chỉ dùng chế độ độc đảng, độc tài toàn trị, cùng một nội dung như chế độ Quân Chủ độc tôn, để thay thế cho chế độ phong kiến cổ hủ, kiên cố của truyền thống Trunghoa, đã làm cho quốc dân và xã hội Trunghoa trở thành bệnh hoạn trước mắt người Tây Phương và Nhậtbản. Nhằm phục hồi vị thế Đế Quốc Đại Hán xưa kia. Đến thời Đặng Tiểu Bình thì điều đó càng được rõ nét thêm với khẩu hiệu “Xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa mang sắc thái đặc thù Trungquốc”.Tức là sắc thái Đại Đế Quốc Bành Trướng. Từ đấy mở đường cho đảng viên Trungcộng hăm hở tham nhũng và làm giầu bất chính. Nhưng vẫn góp sức cho đảng cộng sản độc quyền chính trị, độc quyền cai trị, độc quyền kinh tế, toàn quyền ‘phong hầu, kiến nghiệp’ thay ‘phong hầu, kiến điạ’ cho con cháu, giòng tộc của các lãnh tụ đảng. Bọn đó nghiễm nhiên trở thành các nhà tài phiệt khổng lồ. Nhà nước trở thành nhà thầu cung cấp công nhân rẻ mạt cho các hãng tư bản ngoại quốc. Nước Trunghoa thoáng nhìn bề ngoài thì đúng là có mức kinh tế phát triển đáng nể. Nhưng đi sâu vào cuộc sống quốc dân thì sẽ nhận thấy cái hố giầu nghèo quá cách biệt, rất dễ sụp đổ.
Riêng Việtcộng, trước sau vẫn trung thành với chủ nghĩa Mác-Lênin, rồi sau khi họ Hồ chết thì đảng gắn thêm vào đó cái đuôi tư tưởng Hồ Chí Minh nữa. Vì ngay khi Hồ Chí Minh còn sống, ông ta đã cố tình lợi dụng tinh thần Dân Tộc, lôi kéo toàn dân vào các cuộc chiến. Tiếng là chống Thực Dân, Đế Quốc, nhưng khi thành công được tới đâu thì lập tức thực hiện Chủ Nghĩa Xã Hội sắt máu tới đó. Dùng chế độ ‘tem phiếu’ để kiểm soát bao tử toàn dân, đẩy dân vào cảnh cùng quẫn, đói khổ ngang nhau, mà suốt ngày cứ phải cảm ơn “Đảng và Bác” đã bố thí cho miếng cơm, manh áo. Qua cuộc ‘Cải Cách Ruộng Đất’ tại Miền Bắc. Hồ Chí Minh và Việtcộng theo sự chỉ đạo của Mao Trạch Đông và Trungcộng, phóng tay phát động cuộc đấu tố tận diệt “Trí, Phú, Địa Hào”. Phá tan hệ thống “Làng Xã Tự Quản” của truyền thống Giữ Nước Độc Lập, Giữ Dân Tự Chủ của Nòi Giống Việt. Thay vào đó bằng hệ thống “Chi Bộ Đảng” toàn trị, tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Mác- Lênin và tuân lệnh của Quốc Tế Cộngsản do Liênxô lãnh đạo. Ngược lại Trungcộng, họ chỉ lợi dụng chủ nghĩa xã hội để phục vụ nước Tàu. Còn Hồ Chí Minh và Việtcộng thì hy sinh Dân Tộc Việt để phụng sự Cộngsản Quốctế. Đến khi Cộng Sản Quốc Tế tan vỡ. Liênxô sụp đổ, Việtcộng quay sang thần phục Trungcộng. Trong khi đó Cộng Đảng Trunghoa đang hình thành khối “Tư Bản Cực Quyền” và không quên nuôi mộng ‘bành trướng’. Nên họ chỉ coi Việtcộng là bọn đàn em tay sai ngoan ngoãn để từ đó từng bước nuốt trửng Việtnam, lấy đà bành trướng khắp Đông Nam Á, rồi làm chủ Á châu, đương đầu với Siêu Cường Mỹ.
Thấy rõ, cái gọi là Chủ Nghĩa Xã Hội, người Việtnam đã nếm thử rồi, chỉ nghĩ tới đã buốt lạnh xương sống, đừng nói gì phải thực hiện nó một lần nữa. Vậy phải hiểu rằng: Các nước đã kinh qua chủ nghĩa xã hội thì đó phải được gọi là “Thời Kỳ Quá Độ Cộngsản lên Chế Độ Dân Chủ Trọng Pháp”. Chứ không thể là “từ một chế độ nào khác quá độ lên chủ nghĩa xã hội” được nữa. Chính vì vậy mà trong Dự Thảo Báo Cáo Chính Trị ở đại hội XI, Việtcộng phải thừa nhận họ đang lúng túng. Theo đó, Phần B, Số 6 của văn kiện này, được mở đầu bằng lời tự thú: “Công tác nghiên cứu lý luận, tổng kết thực tiễn chưa làm sáng tỏ được một số vấn đề về Đảng cầm quyền, về chủ nghĩa xã hội và con đường đi lên chủ nghĩa xã hội ở nước ta”. Thời của chủ nghiã xã hội hoang tưởng Mác-Lê-Hồ đã qua đi, không thể quay ngược lại được. Nên nhóm công tác nghiên cứu lý luận của Việtcộng dù có cố gắng tới mấy cũng không thể làm sáng tỏ về chủ nghĩa xã hội và con đường đi lên chủ nghĩa xã hội như mơ tưởng của Mác-Lê-Hồ được. Vì trong thực tế của lịch sử loài người không hề có thứ chủ nghĩa xã hội quỷ quái đó, mà hễ nơi nào vô phúc, phải thực hiện nó, thì ở đấy, lập tức trở thành ‘địa ngục trần gian’ ngay.
Nếu Việtcộng biết khôn, để không bị trả giá ‘mất hết, mất sạch, mất luôn sinh mạng chính trị, kể cả mạng sống thì nhóm Việtcộng cầm quyền hiện nay ở Hànội phải ‘tự diễn biến hòa bình’. Phải ra nghị quyết tự biến Cộng Đảng Lãnh Đạo thành Chính Đảng Cầm Quyền. Phi chính trị hóa quân đội. Tổ chức một chính phủ chuyển tiếp, nhằm thực thi công cuộc: - Dân Chủ Hóa Chế Độ - Công Chính Hóa Luật Pháp - Tự Do Hóa Xã Hội - Tự Do Hóa Tôn Giáo - Tự Do Hóa Ngôn Luận - Tự Do Hóa Nghiệp Đoàn - Tư Nhân Hóa Kinh Doanh - Tư Hữu Hóa Ruộng Đất.- Thị Trường Hóa Kinh Tế.- Đa Đảng Hóa Chính Trị.- Đa Nguyên Hóa Nhân Văn - Toàn Cầu Hóa Quan Hệ - thực hiện Nền Nhân Chủ Nhân Văn Toàn Cầu. Chỉ có như vậy, mới huy động được tinh thần dân tộc tự chủ nơi toàn dân, mới quy tụ được nội lực dân tộc để phát triển đất nước và cùng toàn thế giới xây dựng thế phòng thủ chung, ngăn cuộc bành trướng của Trungcộng. Đồng thời tạo niềm hứng khởi cho người dân Trunghoa thực hiện công cuộc Dân Chủ Hóa nước Tầu. Để nước Tầu sắm đúng vai trò một Quốc Gia Đân Chủ Liên Bang có trách nhiệm về hòa bình, an ninh, phát triển trong khu vực và toàn thế giới. Trả lại quyền tự trị rộng rãi cho các Dân Tộc Tây Tạng và Duy Ngô Nhĩ. Nhưng xem ra Việtcộng khó nuốt nổi những đóng góp hợp tình, hợp lý, hợp cảnh của những người suy tư độc lập, không bị ràng buộc bởi tham vọng quyền lực chính trị. Ở Việtnam hiện nay, do chế độ độc tài, độc đảng. toàn trị, thì quyền lực chính trị đẻ ra tất cả. Chính vì vậy, nội bộ Việtcộng đang ra sức tranh giành đấu đá lẫn nhau trước khi đại hội XI khai diễn, chẳng kẻ nào biết tự dừng lại để lo cho dân cho nước. Đây là việc Việtcộng không ‘tự diễn biến hoà bình’, mà lâm vào cảnh ‘tự diễn biến tan rã’ vậy.
No comments:
Post a Comment