Trần Khải
Trung Quốc hù doạ đánh trận Xích Bích với Mỹ? Nói hù dọa, đây là hù dọa Mỹ, và như thế cũng là hù dọa toàn cầu. Không phải chuyện hù dọa nói bâng quơ ngoài phố, không phải cho dân chúng biểu tình trước tòa đại sứ Mỹ, không phảỉ tuyên truyền qua góp ý trên các làn sóng radio... mà là từ mạng thông tin BBS của tờ Huanqiu Shibao (Hoàn Cầu Thời Báo), cũng thuộc tờ Nhân Dân Nhật Báo của chính phủ TQ.
Bài chúng ta chú ý nơi đây là Hoa Ngữ, do 4 người ký tên chung, và đã dịch ra Anh Ngữ. Đăng ngày 29-11-2010, bản gốc ở http://bbs.huanqiu.com/thread-474407-1-1.html.
Điều để suy nghĩ còn là: báo Hoàn Cầu Thời Báo có mục tiêu nhắm vào Hoa Kiều hải ngoại, đặc biệt là những người sinh sống tại Mỹ. Trung Quốc xách động giấc mơ Đạị Hán thế nào? Bản văn này sẽ cho chúng ta thấy một phần tham vọng của họ.
Bài này có nhan đề “Quân Đội TQ Phải Có Tự Tin Để Bắn Chìm Chiến Hạm Mỹ và Nam Hàn tại biển Hoàng Hải.”
Duyên khởi của bài này được ban chủ biên ghi là, Nam Hàn tập trận đã gây ra chạm súng giữa Nam Hàn và Bắc Hàn, rồi Bắc Hàn pháo kích vào đảo Nam Hàn là Yeonpyeong Island ngày 23-11-2010. Tư Lệnh Quân Lực Mỹ tại Nam Hàn loan báo hôm 24-11-2010 rằng Nam Hàn và Mỹ sẽ tập trận chung từ 28-11-2010 tới ngày 1-12-2010 trên vùng biển phía tây Nam Hàn, nơi Hoàng Hải của TQ. Hàng không mẫu hạm nguyên tử USS George Washington sẽ tới Hoàng Hảỉ dự tập trận...
Và thế là Trung Quốc phảỉ lớn tiếng hù dọa.
Bài này giải thích rằng Bắc Kinh từ lâu đã phản đối tình hình Mỹ đưa hàng không mẫu hạm nguyên tử vào tuần tra Hoàng Hải, đặc biệt là với mẫu hạm nguyên tử USS George Washington vì vùng lãnh thổ chiến lược của Trung Quốc, kể cả Bắc Kinh, sẽ nằm trong tầm tấn công của mẫu hạm -- cả tầm không quân tác chiến, tầm đaị bác và tầm phi đạn. Như thế không chỉ là hiểm họa lớn nhất cho an ninh quốc gia Mỹ, mà còn bị TQ xem như thực tập để đổ bộ và xóa sổ TQ. Đó là “vấn đề sinh tử của TQ và của nhân dân TQ.”
Bài viết nói rằng, trước đe doạ quân sự do Nam Hàn và Mỹ đưa ra, việc “bàn xem có phải Nam Hàn hay Bắc Hàn kích động chiến tranh từ đảo Yeonpyeong Island đã trở thành vô nghĩa.”
Các tác giả ghi nhận định của các phân tích gia quân sự rằng “tình hình tàu chiến Mỹ và Nam Hàn vào biển Hoàng Hải tự nó đã là một khiêu khích xâm lăng, y hệt chiến tranh. Đó là những quân đội cọp và sói, mà xâm lăng là bản chất thứ nhì, và năn nỉ sẽ chỉ gợi thèm khai vị cho chiến tranh. Ngay cả thương thuyết ôn hòa cũng sẽ không cho lối thoát, và số mệnh TQ sẽ như số phận Iraq, nơi đã bị xâm chiếm và tàn phá. Chỉ có một cách cho dân TQ, những người không muốn bị sỉ nhục và áp lực từ Hoa Kỳ: cầm vũ khí lên và sửa soạn phản kích.”
Các tác giả viết cụ thể:
“Không ngờ vực gì, nếu vùng chiến lược Trung Quốc bao gồm Bắc Kinh muốn tránh bị tấn công hay bị bom bởi quân đội Mỹ hay Nam Hàn, thì Trung Quốc phải đánh chìm toàn bộ tàu chiến của Mỹ và Nam Hàn ở biển Hoàng Hải. Dĩ nhiên, bởi vì chưa có chiến tranh bùng nổ, TQ không có cớ cụ thể để khởi sự tấn công vào tàu chiến Mỹ và Nam Hàn. Tuy nhiên, TQ phải sẵn sàng và có đủ tự tin là có thể đánh chìm toàn bộ chiến hạm Mỹ và Nam Hàn trong vòng 24 giờ đồng hồ. Để được như thế, quân đội TQ không chỉ có đủ trang bị quân khí, mà cũng phaỉ có đủ huấn luyện. Để thực hiện việc huấn luyện này, việc tập trận của Mỹ và Nam Hàn ở biển Hoàng Hải cung cấp một cơ hội tốt: quân đội TQ phải có cuộc tập trận ở Hoàng Hải cùng thời gian mà Mỹ và Nam Hàn tập trận. Mục tiêu sẽ là đánh chìm toàn bộ tàu chiến Mỹ và Nam Han ở biển Hoàng Hải. Không chụp lấy cơ hội này nghĩa là bỏ lơ nhiệm vụ căn bản cuả quân lực TQ để bảo vệ an ninh quốc gia.” (hết trích)
Các tác giả sau đó phân tích rằng Trung Quốc bây giờ đã có nền kinh tế vững mạnh xây dựng quân đội có đủ sức mạnh vũ khí để đánh chìm toàn bộ tàu chiến Mỹ và Nam Hàn vào Hoàng Hải. Mà không chỉ Hoàng Hải, tác giả nói là quân đội TQ phải có khả năng đánh chìm tàù chiến Mỹ ở bất kỳ vùng biển nào.
Đẩy xa thêm một bậc, các tác giả viết rằng “chúng ta cần có đủ huấn luyện. Chúng ta phải chọn bất kỳ tàu chiến Mỹ hay Nam Hàn nào vào biển Hoàng Hải làm mục tiêu huấn luyện. Chúng ta không chỉ thực tập để có đủ tự tin để tấn công và đánh chìm toàn bộ tài chiến Mỹ và Nam Hàn trong biển Hoàng Hải trong vòng vaì giờ đồng hồ, nhưngc ũng duy trì để thực tập khả năng này vào mọi thời điểm.”(hết trích)
Sau đó, bài viết phân tích thêm về sức mạnh kinh tế giưã Mỹ và TQ, và kèm theo nhiều lời xách động tác chiến.
Trong phần góp ý từ những người sử dụng Internet, có một số ý kiến đáng chú ý như sau.
“Đây là cuộc chiến thầm lặng không phải sao? TQ vẫn bình thản làm chuyện riêng của mình, Bây giờ TQ đã hợp tác với Nga để khai tử việc thương mại song phương bằng Mỹ Kim. Không phải đó là cú đấm vào Mỹ sao?”
Hay là góp ý từ người khác:
“Ai cũng có lá bài trong tay. Mỹ có nhiều lá bài, nhưng hầu hết đã chơi và ảnh hưởng thì cũng vậy vậy. TQ không có nhiều lá bài, nhưng có một lá bài tốt vẫn chưa tung ra. Điều đó làm Mỹ khó chịu.”
Hay là một góp ý khác:
“Phải tác chiến bí mật, không để lộ!”
Và một góp ý khác:
“Bằng cách đồng thời tung ra tấn công từ hải lục không quân để làm mạng lưới hỏa lực tứ phía, sẽ không khó đánh chìm một hàng không mẫu hạm của Mỹ. Vấn để chỉ là làm sao để trả giá ít nhất.”
Và một ý kiến khác:
“Không sai gì hết khi phaỉ dùng chiến tranh để chận đứng chiến tranh. Nhưng sẽ là hoang phí để đánh chìm hết. Chúng ta sẽ phai chi trả cho giá bom. Như thế sẽ làm chúng ta phá sản! Cách siêu đẳng là mở một cuộc chiến với kế hoạch tốt. Chiến tranh quân sự không nhất thiết giải quyết bằng phương tiện quân sự. Chúng ta phải lấy lợi thế của mình để đánh vào cái yếu thế của địch. Lần trước, tôi đã đề nghị đón khách bằng súng bazookas. Lần này, TQ cũng không thiếu món ăn hảo vị. Các bạn có biết chiến tranh là gì? Chiến tranh là giết và đốt. Ai là tiền nhân đã khai hỏa? Chúng ta không cần nhắc tới lửa trận Xích Bích. Trung Quốc chỉ cần cung cấp nhiều tàu dầu để đón khách Mỹ. Khi dầu tràn ra và bắt lửa, lúc đó mới bắn từ xa. Quân Mỹ sẽ có thịt nướng. Nhân dân Bắc Hàn sẽ không đói trong thời gian nướng thịt lính Mỹ. Nhân dân TQ cũng có thể thu góp một số sắt. Xác lính Mỹ cũng có thể dùng để kiếm nhiều tiền. Tại sao lại bỏ lơ kinh doanh nhiều lợi nhuận này? Ha ha.” (hết trích)
Có thể bùng nổ trận Xích Bích hay không? Có lẽ sẽ không, vì không ai muốn đẩy xa tới bùng nổ cuộc chiến. Nhưng ngôn ngữ kích động trên mạng chính phủ TQ cho thấy một khuôn mặt khác, rất khác: họ luôn luôn sẵn sàng đánh Mỹ. Thậm chí ông nhà giàu Bắc Kinh còn mang tâm thức kiểu nhà nghèo Hà Nội: lấy xác lính Mỹ để kiếm tiền.
Nhưng điều để suy nghĩ còn là, khi TQ hung hăng như thế với Mỹ, và sẵn sàng tấn công Mỹ, thì Việt Nam sẽ không là cái gì hết dưới mắt TQ. Nghĩa là, VN chỉ là chuyện nhỏ với TQ.
Vấn đề chúng ta thắc mắc: chính phủ VN đã sửa soạn cho các trận Xích Bích Biển Đông ra sao, và Đại Hội Đảng CSVN lần này đưa ông Nguyễn Phú Trọng, một người thân TQ, lên giữ chức Tổng Bí Thư có phải là kế sách lâu dài gìn giữ hòa bình, hay chỉ sẽ làm mất quân bình thế quốc tế ở Biển Đông?
TRẦN KHẢI
Tro ve dau trang
No comments:
Post a Comment