(Trần Ích Tắc ==> Nông Đức Mạnh ==> Lông Ích Tắc)
Chính nó hồi xưa … hiếp mẹ mày
Phần 1: Xuất xứ.
Việt Bắc là quê quán họ Lông
Vốn dòng mẫu hệ, gái cưới chồng
Thủơ ấy nữ thừa và nam hiếm
Mẹ quá ba mươi, vẫn ở không !
Rồi đến một ngày hoa bắp lay
Mẹ tôi say rượu, ngủ gốc cây.
Túy lúy càn khôn, chiều chạng vạng
Ngủ giữa quê hương dân tộc Tày.
Bên kia biên giới có một người
Bị gậy cầm tay nhếch mép cười
Nhìn thấy mẹ nằm nơi vắng vẻ …
Sau lần vui ấy có thằng tôi !
Tôi cũng họ Lông như mẹ tôi
Tôi đã lớn lên giữa núi đồi
Mỗi năm đến mùa hoa bắp nở
Ngồi nghe mẹ kể chuyện bôi vôi
Giữa miền đồi núi của biên cương
Tôi sống vô tư chẳng đến trường
Cả ngày trồng bắp, đêm buôn lậu
Mẹ mất, không thèm vào nhà thương !
Thời gian cứ thấm thoắt trôi qua
Tôi sống một mình không mẹ cha
Cha tôi đi mất từ … hôm ấy !
Mẹ mất năm tôi mới mười ba !
Rồi một mùa thu lá vàng bay
Tôi nghe họ nói ta thắng Tây
Bạn tôi có đứa cho tôi biết:
“Thằng đó, sao tao thấy … giống mày !”
Tôi hỏi:”Thằng đó là thằng nào?
Là ai ? Tao giống nó thiệt sao?
Ở đâu ? Mày chỉ tao coi với”
Nó bảo:”Tuần sau mày theo tao!”
Tôi đi theo nó về Thủ đô
Nó bảo rằng tôi giống … bác Hồ
“Thằng đó để râu, da sạm sạm
Thằng đó mới về từ … Liên Xô !”
Tôi nghe nó nói cũng chưa tin
Ra tiệm chạp phô mua tấm hình
Nhét túi, tôi đưa về Việt Bắc
Nghe bà tôi nói mới … thất kinh!
“Thằng đó hồi xưa nó ở đây
Trong hang Pắc Bó, trốn tụi Tây
Tụ tập lâu la phường cướp cạn
Chính nó hồi xưa … hiếp mẹ mày
Phần 2: Trưởng thành.
Sau mùa thu ấy khỏang mấy năm
Một Tết Trung Thu hội trăng rằm
Một chiếc Camry về Việt Bắc
Có người Hà Nội đi hỏi thăm
Người ấy râu dê, dáng cao cao
Đi cùng một lão lon ba sao
Họ hỏi loanh quanh vùng Việt Bắc
“Nhà Lông Ích Tắc ở chỗ nào?”
“Thưa, Lông Ích Tắc là tôi đây
Nhà ở đằng kia, cạnh gốc cây”
Trò chuyện hàn huyên chừng một buổi
Cha kết nạp con vào đảng ngay !
Rồi chín năm kháng chiến trường kỳ
Thế gian bao tử biệt, sinh ly
Riêng tôi theo đảng từ dạo ấy
Sáng bún riêu cua, chiều cà ri
Nghe theo lời Bác, tôi đi học
Khổ nỗi tôi chưa hề biết đọc !
Cũng nhờ ơn đảng, mỗi lần thi
Có thằng Đại Tướng cho cọp pi !
Có lần tôi tự hỏi Tắc ơi
Cuộc đời Việt Bắc đang thảnh thơi
Ngày đi trồng bắp, đêm buôn lậu
Tội gì đi học, rõ dở hơi !
Dạo ấy hình như có một lần
Tôi nghe chuyện ả Nông Thị Xuân
Cũng là hàng xóm, quê Việt Bắc
Ả với mẹ tôi cũng có thân.
Theo lão, dọn nhà về Thủ Đô
Cũng có thằng con với lão Hồ
Thằng Nguyễn Tất Trung, em khác mẹ !
Sau này không biết lạc nơi mô ?
Số phận ả Xuân thật hẩm hiu
Ả đòi lão cưới, lão hơi xiêu !
Nhưng bọn cô hồn nhân danh đảng
“Ông mà cưới ả là ông tiêu !”
Thế rồi thằng bộ trưởng công an
Chỉ biết mỗi tên nó là Hoàn (1)
Ả Xuân nó hiếp xong rồi giết
Thây cho xe cán thật dã man !
Rồi đến một chiều … lại cuối thu
Việt Bắc sương giăng, tối mịt mù
Ngày hai tháng chín năm sáu chín
Lão ngỏm, tôi cũng Hu! Hu! Hu!
Từ ngày lão ngỏm, tưởng là toi
Đàn em của lão đông như … dòi
Thanh trừng, chém giết, tranh giành ghế
Đại tướng ba sao cũng rụt vòi !
Tôi nghĩ thế là yên tấm thân
Được về hưởng trọn kiếp làm dân
Bỏ về Việt Bắc đi buôn lậu !
Không trước thì sau, cũng có phần.
Phần 3: Chuẩn bị kế vị.
Rồi cuối tháng tư năm bảy lăm
Chấm dứt chiến tranh chống ngọai xâm
Giải phóng miền Nam ! Ta tòan thắng !
Thống nhất Việt Nam, đầu tháng năm.
Tất cả dường như mới bắt đầu
Từ sông Bến Hải đến Cà Mau
Trở thành thuộc địa cho dân Bắc
Sản vật, tài nguyên vét cạn tàu !
Tất cả “anh hùng” thời chiến tranh
Hè nhau “Nam tiến” để tranh giành
Muốn cướp nhà ai là:”Tư bản !”
“Của để lại đây, người cút nhanh !”
Hả hê cướp bóc mấy năm trời
Cả nước tan hoang, đói khắp nơi
Bên kia biên giới, Tàu đòi nợ
Giờ móc xương ra trả hả trời ?
Cái khó tự nhiên ló cái khôn
Thằng Miên hàng xóm cũng cô hồn !
Cướp đất, “cáp dùn” miền Ba Chúc
“Nghĩa vụ quốc tế”, ta chiếm luôn !
Nào vàng, nào gỗ, nào gia súc
Đổi bằng máu của dân Ba Chúc
Tất cả đem về cho đảng ta
Cả triệu trẻ em mồ côi cha !
Tóm lại là vơ vét cũng nhiều.
Nhưng bầy đông quá, được bao nhiêu ?
Đợt ấy mỗi thằng gom một ít
Ăn xài tiết kiệm cũng đủ tiêu !
Ngày ấy lầm than khắp mọi miền,
Người ăn núi lở, chuyện đương nhiên !
Có thằng bạn cũ dân Trung Quốc
Tình cờ gặp lại bên đất Miên.
Nó bảo: “Tắc ơi, tội nghiệp mày
Nị vốn họ Lông, dân tộc Tày
Cha nị trước là … dân Trung Quốc ! ?
Cũng vì công chuyện … mới qua đây”
Tôi bèn theo nó qua Tàu chơi
Mới biết bên Tàu, Lông quá trời
Tuần sau nó bảo tôi về nước,
Chuẩn bị mà lo việc “đổi đời”
Phần 4: Hợp đồng mãi quốc - Lên ngôi
Tôi về Việt Bắc được mấy tuần
Tốc hành liên lạc bọn dã nhân
(Lũ bạn của tôi thời … “đi học”)
Cũng từng đàn đúm nên khá thân.
Một thằng bạn cũ tên là Anh.
Quê nó ở đâu, tôi không rành
Cùng vài thằng nữa, dân tứ xứ
Có luôn thằng Vịnh, con ông Thanh (2)
Chúng tôi bàn bạc suốt mấy ngày
Bàn cả bằng mồm lẫn bằng tay !
Cuối cùng “thống nhất” xong “quan điểm”:
“Công việc chừng nào tới hẵng hay !”
Tôi nhớ độ chừng một tháng sau
Tôi gặp lại thằng bạn người Tàu
Nó bảo:”Nị chui vào quốc hội
Tiền bạc Tàu lo, nợ trả sau”
Tôi nghe nói thế mới nổi điên:
“Quốc hội đào đâu ra được tiền?
Mày cứ giúp tao làm Thủ Tướng”
Nó chửi:”Đã ngu còn … vô duyên !”
Cuối cùng nó bảo: “Nị nghe đây
Bởi nị là người dân tộc Tày.
Hơi … ngu, nhưng là người Trung Quốc
Cho nên mới có chuyện hôm nay.
Nước Tàu vĩ đại của chúng ta
Đất rộng nhưng dân đẻ như … gà !
Đã tỷ mấy rồi nhưng cứ đẻ
Giờ tìm chỗ … ị cũng không ra !
Tức bọn Việt Nam thật cứng đầu
Nghĩ chuyện “ngàn năm” mà phát rầu!
Chiếm được nhưng mà không giữ được,
Lâu lâu chúng đập rụng … phao câu !
Đó là kể chuyện của ngày xưa
Bây giờ tụi mình đâu có vừa
Nị cố làm trùm trong Quốc hội
Tiền mà có thiếu thì ngộ đưa.”
Tôi vừa nhét túi xấp đô la
Giọng nó lạnh tanh như … giọng ma:
“Nhiệm vụ của nị ! Lông Ích Tắc !
Phải lấy Việt Nam cho nước ta !
Nị phải như vầy …! Và như vầy …!”.
(Chuyện này không dám kể ở đây
Bí mật lộ ra là … cắt lưỡi !
Và xóa sổ luôn dân tộc Tày …!)
Từ đó Nam Quan rồi Bản Giốc
Tây Nguyên, Đông Hải … lần lượt bay !
Rồi mê la min pha vào sữa
Đầu độc Việt Nam ngày qua ngày
Bên Tàu có cả đống quặng nhôm
Bô xít Việt Nam nhìn muốn nôn !
Nhưng cứ đưa dân vào khai thác
Khai thác vài ngày … định cư luôn !
Thế là đạn chẳng tốn một viên
Trung ương Bắc quốc chẳng muộn phiền
Mười sáu chữ vàng – lòe dân Việt.
Tha hồ vơ vét sạch tài nguyên !
Có lần “mật lệnh” của Thiên triều
“In ngay tiền mặt cho thật nhiều
In bằng ny lông cho nó rẻ …
In xong để đấy, không được tiêu !”
In xong chừng khỏang một tháng sau
“Từ Đồng Đăng đến tận Cà Mau
Lấy bạc “ny lông” mua vàng thật
Đóng gói, chuyển nhanh về bên Tàu.
Bao nhiêu tiền thuế cứ nhập kho
Sẽ không lạm phát, nị đừng lo !
Thấy giá vàng tăng là đem bán !
Dân Việt nó còn ngu hơn … bò !”
Từ đấy thu rồi, thu lại thu !
Bao nhiêu vàng của bọn Việt ngu
Tôi lấy ny lông đem “mua” hết !
“Giá vàng trong nước” tăng vù vù !
Phần 5: Mệt mỏi - giao ca.
Tóm lại chỉ sau một thời gian
Bao nhiêu sản vật của Việt man
Tôi tìm mọi cách mà vét sạch
Dầu khí, vàng, đồng và titan
Tất cả bọn tôi chỉ mấy người
Là dân tàu khựa, mấy người thôi
Cộng sản Việt nam thì đông quá
Cũng là chuyện khó cho bọn tôi
Chục thằng Việt cộng ở trung ương
Chia nhau cát cứ cả mười phương
Vàng rừng, bạc biển đua nhau vét
Ngay cả bọn tôi, cũng chẳng nhường.
Chúng vét tài nguyên mua đô la
Chúng còn sang Mỹ mà mua nhà
Đô la chúng gửi bank Thụy sỹ
Mấy tỷ một thằng, thật xót xa …
Thằng cháu nội tôi nghĩ cũng buồn
Học hành tậm tịt rồi … nghỉ luôn !
Bực mình tôi nhét vô “tình báo”
Môi trường cướp trộm để vào “khuôn”
Xã hội bao nhiêu là đàn bà
”Tình báo”, lại con ông cháu cha
Chưa có thằng nào ngu như nó
Giành gái rồi giết luôn người ta
Tôi tiếc năm xưa cảnh thái bình
Giờ đây gặp tòan chuyện linh tinh
Quanh năm vơ vét lo triều cống
Nghĩ chuyện cháu con thật bực mình
Bực mình tôi gọi cho sếp tôi
Tôi bảo nay tôi đã già rồi
Xin sếp cho tôi về Việt Bắc
Tuổi già tôi muốn được nghỉ ngơi.
Khi sếp tôi chưa kịp trả lời
Tự nhiên có con mụ dở hơi (3)
Xì xồ tiếng Mỹ, tôi không hiểu
Khi nghe dịch lại, tức điên người !
Nó nói linh tinh chuyện biển Đông
Không ai được cản trở giao thông
Biển này không của riêng ai hết !
Đứa nào lăn tăn, ăn cà nông !
Tôi hỏi mọi người có tức không ?
Bao năm gắng sức của họ Lông
Ra công “cướp biển” cho “Tổ quốc”
Hôm nay bị mụ hất chổng mông !
Mụ mới vừa đi được mấy ngày
Đàn em của mụ ghé lại đây
Máy bay, tàu chiến “thăm” Đà Nẵng
(Thú thật tôi nhìn mà run tay)
Một bầy cộng sản của Việt Nam
Bao năm cướp bóc thỏa túi tham
Nay thành một lũ tư bản đỏ
Chỉ biết ăn chơi chẳng biết làm
Dân Việt hơn tám mươi triệu tên
Đua nhau lên “nét” khắp ba miền
Chúng chửi tôi là quân bán nước
Nằm nghe chúng chửi mà phát điên !
Thiên triều cũng chẳng biết làm sao
Định lấy biển Đông làm cái ao
Tự nhiên thằng Mỹ la “không được !”
“Ngầu thiệt” (lưỡi bò) giờ đây để chỗ nào ?
Tác giả: ......Yêu Nước:
Trích từ DânLàmBáo danlambao1@gmail.com
http://danlambao.wordpress.com/2010/09/04/tuyen-ngon-d%e1%bb%99c-l%e1%ba%adp-va-gia-tr%e1%bb%8b-nhan-quy%e1%bb%81n/
(1) Trần Quốc Hoàn
(2) Nguyễn Chí Vịnh, con Đại Tướng Nguyễn Chí Thanh
(3) Clinton, Bộ Trưởng Ngoại Giao Mỹ
Hạm Đội 7 Hải Quân Mỹ hợp tác với Vietnam chống Tàu Cộng xâm lược
http://www.youtube.com/watch?v=I-HkAXyy-kQ
http://www.youtube.com/watch?v=16N1p22z3I0&feature=related
Hồ Chí Minh
Nông Thị Xuân
Trần Quốc Hoàn
Cao Bằng ngày 29 tháng 7 năm 1983.
Kính gởi Ông Nguyễn hữu Thọ Chủ tịch quốc hội nước Cộng Ḥòa Xă hội Chủ nghĩa Việt Nam
Tôi là một thương binh đă 25 năm nay vô cùng đau khổ, không dám hé răng với ai. Không phải chỉ vì vết thương bom đạn, chiến tranh mà là một vết thương lòng vô cùng nhức nhối. Nay tôi xắp được từ giã cái xă hội vô cùng đen tối này đi sang thế giới khác, tôi phải chạy vạy rất khó khăn mới viết được bức thư này lên Chủ tịch, hy vọng ông c̣òn lương tri, lương tâm đem ra ánh sáng một vụ bê bối vô cùng nghiêm trọng tàn ác, mà người vợ chưa cưới của tôi là một nạn nhân.
Nay tôi hy vọng những tên hung thủ được lột mặt nạ trước công chúng, không để cho chúng ngồi trên đầu trên cổ nhân dân.
Nguyên từ năm 1954 tôi có người yêu tên Nguyễn thị Vàng, 22 tuổi quê làng Hà Mạ, Xă Hồng Việt, huyện Hoà An, tỉnh Cao Bằng. Cô Vàng có người chị họ là Nông thị Xuân, tên gọi trong gia đình là cô Sang tức Minh Xuân. Tôi nhập ngũ đi bộ đội cuối năm 1952. Cô Vàng và cô Xuân tình nguyện vào công tác hộ lý trong một đơn vị quân nhu. Được mấy tháng sau ông Trần Đăng Ninh, Tổng cục trưởng Tổng cục hậu cần mấy lần đến gặp cô Xuân. Đầu năm 1955 thì đem xe tới đón về Hà Nội, nói là để phục vụ Bác Hồ. Được mấy tháng sau thì cô Xuân cũng xin cho cô Vàng về Hà Nội, ở trên gác nhà 66 Hàng Bông Nhuộm với cô Xuân và cô Nguyệt con gái ông Hoàng văn Đệ cậu ruột cô Xuân.
Đã luôn 2 năm tôi chỉ được tiếp thư chứ không được gặp cô Vàng, người yêu của tôi. Nhưng khoảng tháng 10 năm 1957 tôi bị thương nhẹ được đưa về điều trị tại bệnh viện Huyện Hoà An. Chúng tôi vô cùng sung sướng lại được gặp nhau. Trong một tuần lể cô Vàng kể lại mọi nỗi đau xót cô đă gặp phải cho tôi nghe. Tôi xin ghi lại tỉ mỉ những lời cô Vàng tâm sự với tôi, mà không bao giờ tôi có thể lăng quên đi được. Vàng kể:
Đầu năm 1955 cô Xuân được về gặp Bác Hồ. Bác Hồ định lấy cô Xuân làm vợ chính thức. Mấy tháng sau chị Xuân xin cho em cùng về ở trên gác nhà 66 Hàng Bông Nhuộm, Hà Nội. Còn tầng dưới th́ì cho ông Nguyễn Quý Kiên, Chánh văn pḥòng Thủ tướng phủ ở. Vì các lănh đạo không cho chị Xuân cùng ở với Bác trên nhà chủ tịch phủ, giao cho ông Trần Quốc Hoàn, Bộ trưởng bộ Công an trực tiếp quản lý chị Xuân, cho nên chị Xuân mới được đem về ở 66 Hàng Bông Nhuộm, nhà của Công an.
Cuối năm 1956 chị Xuân sinh được một cậu con trai. Cụ Hồ đặt tên là Nguyễn Tất Trung. Em có nhiệm vụ bế cháu.
Ông Bộ trưởng Công an có nhiệm vụ quản lý chị Xuân nên thường đến luôn. Nhưng một buổi tối vào khoảng mồng 6 hay mồng 7 tháng 2 năm 1957, ông Hoàn tới, ngồi nói chuyện vu vơ một tí rồi nắm tay chị Xuân, kéo vào một cái buồng xép, từ cầu thang đi lên, vật chị Xuân lên một cái giường nhỏ, định hảm hiếp. Chị Xuân bị nhét khăn vào miệng nhưng vẫn ú ớ la lên. Em hoảng sợ la tru tréo. C̣òn chị Nguyệt sợ quá, rúm người lại ngồi một góc tường. Nghe tiếng cửa sổ nhà dưới xô xầm vào tường, lão Hoàn bỏ chị Xuân ra, rút khẩu súng lục trong túi áo hoa lên nói to: "Chúng mày im mồm, không ông cho chết hết" rồi hầm hầm chạy xuống thang ra ô tô chuồn.
Chị Xuân thất thểu đi ra khóc nức nở, ôm choàng lấy em. Em hỏi nó nắm tay chị, sao chị không văng vào mặt nó để nó dắt đi ? Chị Xuân vừa nức nở vừa nói: Đau khổ nhục nhả lắm. Chị phải nói hết để các em tha tội cho chị. Từ hôm chị mới về nhà này, có một bà già độ 60 tuổi ở một buồn dưới nhà, vợ một cán bộ Công an đã chết, lên thân mật nói chuyện với chị rằng: Sao cô ở đây một mình ? Bạn đàn bà để tôi nói thật cho cô biết. Cái lão đem cô về đây là một tên côn đồ lưu manh, dâm ô tàn ác vô kể. Tôi xin kể một vài chuyện cho cô nghe. Ông Lương Khánh Thiện, một Uỷ viên Trung ương, bị đế quốc Pháp giết có con gái tên là B́ình. Chị Đường, vợ anh Thiện đem con gái gởi bác Hoàn nhờ bác tác thành cho. Lão Hoàn đã hiếp nó, nó chửa rồi chọn một tên lưu manh vào làm Công an để gả cô B́ình làm vợ. Lão lại đem một cô gái có nhan sắc nhận là cháu, cũng hiếp cô gái này cho tới chửa, rồi giết chết quăng xác xuống hồ Ha Le để khỏi mang tiếng. Cán bộ Công an nhiều người biết chuyện của nó, nhưng không ai dám hở răng, v́ì sợ lão vu cho tội, bắt giam rồi thủ tiêu.
Nghe chuyện đó chị cũng khủng khiếp, nhưng lại nghĩ là nó đối với mọi người khác, còn đối với mình thì nó đâu dám. Nhưng chỉ được mấy hôm sau chị nghe tiếng giầy đi nhè nhẹ lên gác, chị chạy ra thì thấy nó đi lên nhếch mép cười một cách xỏ lá. Nó chào chị rồi đi thẳng vào nhà, nó ôm ghì lấy chị vào lòng rồi hôn chị. Chị xô nó ra nói: "Không được hỗn, tôi là vợ ông chủ tịch nước". Nó cười một cách nhạo báng: "Tôi biết bà to lắm nhưng sinh mệnh bà nằm trong tay tôi". Rồi nó lại nói: "Sinh mệnh tất cả dân tộc Việt nam, kể cả bố mẹ anh chị nhà bà cũng nằm trong tay tôi. Tôi muốn bắt ở tù, thủ tiêu đứa nào tuỳ ý. Và tôi nói cho bà biết cụ già nhà bà cũng không ngoài tay với của tôi."
Rồi nó rút khẩu súng lục dí vào ngực chị. Chị ngồi xụp xuống ghế nói: "Anh cứ bắn đi". Nó cười khì khì: Tôi chưa dại gì bắn. Tôi tặng bà vật khác. Nó dắt súng vào túi quần rồi rút ra một sợi dây dù to bằng chiếc đũa, đă thắt sẳn một cái thòng lọng. Nó quàng cái tròng vào cổ chị rồi kéo chị đi lại cái giường kia, đẩy chị nằm xuống, rồi đầu sợi giây nó buộc vào chân giường. Chị khiếp sợ run như cầy sấy. Nó nói "Bây giờ bà muốn chết tôi cho bà chết ". Rồi nó lột hết quần áo chị, nó ngồi xuống nó ngắm nghía ngâm nga:
Rỏ ràng trong ngọc trắng ngà, đào nguyên lạc lối đâu mà đến đây ?
Phẩm tiên đã đến tay phàm, thì vin cành quýt cho cam sự đời.
Rồi nó nằm đè lên hiếp chị. Chị xấu hổ lấy tay che mặt. Nó kéo tay chị nói: "Thanh niên nó phục vụ không khoái hơn ông già mà còn vờ làm gái". Xong nó cởi thòng lọng cho chị, rồi nó ngồi bên chị tán tỉnh hàng giờ: "Anh thương em lắm. Người ta gặp hạnh phúc phải biết hưởng hạnh phúc. Nếu em thuận tình thì muốn gì cũng có. Nó đeo vào tay chị một chiếc nhẫn vàng, chị đã ném vào nhà xí. Nó lại dặn: "Việc này phải tuyệt đối bí mật, nếu hở ra thì mất mạng cả lũ và tôi nói cho cô biết ông cụ tin tôi hơn cô."
Rồi từ đó chị biến thành một thứ trò chơi của nó. Thấy bóng dáng nó chị như một con mèo nhìn thấy con cọp, hồn vía lên mây. Nó muốn làm gì thì tuỳ ý nó. Trong mấy tháng trời chị tính quẩn lo quanh, không biết tâm sự với ai mà không làm sao thoát khỏi nanh vuốt của nó. Nhớ lại lời nói của bà già, chị liền xin bác cho hai em về đây, mong tránh được mặt nó.
Nhưng những hôm Công an gọi các em đi làm hộ khẩu, đi làm chứng minh thư lâu hàng buổi là nó tới hành hạ chị. Nó bảo chị phải nói cho hai em biết. Phải biết câm cái miệng nếu bép xép thì mất mạng cả lũ. Hôm nay nó lại đây trắng trợn như vậy vì nó tưởng chị đă dặn hai em rồi. Bây giờ việc đă xẫy ra chị thấy rất nguy hiểm. Em nói: "Hay là chị em ta trốn đi ?". Chị Xuân nói: "Sau ngày sinh cháu Trung, chị thưa với Bác, bây giờ đã có con trai, xin bác cho mẹ con ra công khai". Bác nói: "Cô xin như vậy là hợp tình, hợp lý. Nhưng phải được Bộ Chính Trị đồng ý, nhất là mấy ông Trường Chinh, Lê Đức Thọ, Hoàng Quốc Việt đồng ý mới được. Do đó cô đành phải chờ một thời gian nữa". Mấy tuần trước Bác lại hỏi chị: "Các cô ở đó có nhiều người lạ tới thăm phải không ?". Chị thưa: "Ba chị em không có ai quen biết ở Hà Nội. Còn bà con ở Cao Bằng không biết chị em ở đâu. " Bác nói: " Không nhẽ ông Bộ Trưởng Công an nói dối."
"Chị suy nghĩ măi mới thấy rõ, nó muốn vu cáo chị em ta liên hệ với gián điệp hoặc đặc vu gì đó để định kế thoát thân nếu việc của nó bị bại lộ. Bây giờ ta trốn cũng không làm sao thoát khỏi tay nó, mà nó còn vu cáo giết hại ba chị em chúng ta". Chị Xuân lại nói: "chị bị giết cũng đáng đời, chị rất hối hận xin hai em về đây để chịu chung số phận với chị". Em thấy nguy hiểm vì tên Hoàn đã nổi tiếng ở Bộ Công an là một tên dâm bôn vô cùng tàn ác.
Đến độ một tuần sau, vào 7 giờ tối ngày 11 tháng 2 năm 1957, ngày em còn nhớ như đinh đóng cột. Một chiếc xe com măng ca thường đón chị Xuân lên gặp bác Hồ, anh Ninh xồm, người bảo vệ Trần Quốc Hoàn chuyển lên bảo vệ Bác, vào gặp chị Xuân nói lên gặp Bác. Chị Xuân mặc quần áo, xoa nước hoa rồi ra đi. Sáng hôm sau, 12 tháng 2, một nhân viên Công an Hà Nội đến báo tin chị Xuân gặp tai nạn ô tô chết rồi, hiện còn để ở nhà xác bệnh viện Phủ Doãn. Em hốt hoảng đưa cháu cho Chị Nguyệt, ra lên xe Công an vào bệnh viện. Em không được vô nhà xác, họ nói còn mổ tử thi. Lên một phòng chờ em thấy trong phòng đă khá đông người: Công an, Ṭra án, Kiểm sát viên. Sau một tiếng, hai bác sĩ, một cán bộ Công an, một kiểm sát viên lên phòng chờ, đem theo một tờ biên bản đọc to lên cho mọi người nghe. Tử thi thân thể không có thương tích gì, thấy rỏ không bị tai nạn ô tô và cũng không phải bị đâm chém đánh đập gì. Mổ tử thi trong cơ thể lục phủ ngũ tạng cũng không có thương tích gì. Da dầy không có thức ăn, không có thuốc độc. Tử cung không có tinh trùng biểu thị không bị hiếp dâm.
Duy chỉ có xương đỉnh đầu bị rạn nức. Mổ sọ não không còn óc, mà chỉ còn nước nhờn chảy tuôn ra. Bác sĩ tuyên bố đây có thể bị chùm chăn lên đầu rồi dùng búa đánh vào giữa đầu. Đây là phương pháp giết người của bọn lưu manh chuyên nghiệp của nhiều nước đã xử dụng. Em vô cùng đau khổ chạy về kể chuyện lại cho chị Nguyệt nghe để hai chị em cùng khóc. Ít lâu sau một cán bộ Công an đến bế cháu Trung đi, chúng em không được biết đem đi đâu. Rồi em thì được đi học một lớp y tá của khu tự trị Việt Bắc ở Thái Nguyên. Chị Nguyệt không biết họ cho đi đâu sống chết thế nào. Học mấy tháng thì em được chuyển về bệnh viện Cao Bằng, em khóc luôn, họ cho là em bị thần kinh nên cho về đây điều trị. May lại được gặp anh kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Em nghĩ anh chỉ bị thương nhẹ, anh còn sống được lâu anh sẽ nói rỏ cho toàn dân biết được vụ bê bối này. Còn em thì chắc chắn sẽ bị chúng giết vì em đă nói vụ này cho nhiều chị em bà con biết. Bọn hung thủ còn theo dỏi em. Ở Cao Bằng có hôm em thấy thằng Ninh xồm tới gặp ông bác sĩ bệnh viện trưởng, được ít hôm họ tuyên bố em bị thần kinh được chuyển về điều trị tại Hoà An.
Tôi chỉ được gặp Vàng em tôi có một tháng, đến ngày mồng 2 tháng 11 năm 1957 cô Vàng đi về thăm ông cậu Hoàng văn Đệ. Hung thủ đi theo rồi giết chết em tôi quăng xác xuống sông Bằng Giang đến ngày mồng 5 tháng 11 mới nổi lên ở cầu Hoàng Bồ. Tôi được tin sửng sốt chạy về cầu Hoàng Bồ thì thi hài đã được kiểm nghiệm và chôn cất rồi. Nghe dư luận xôn xao bị đánh vở sọ, đồng hồ vẫn còn nguyên và người nhà đã nhận về chôn cất. Tôi đâm bổ về Hà Nội liên lạc được với một cậu bạn cùng học làm việc ở Toà án Hà Nội. Tôi kể vụ án em tôi bị giết thì bạn tôi sao cho tôi một bản Công Văn Viện Kiểm sát hỏi toà án về vụ em tôi và cô Xuân bị giết. Tôi xin sao bản văn đó trình ông để tiện việc điều tra. Vụ này nhiều người bị giết. Cô Xuân, vợ cụ Hồ Chí Minh, cô Vàng, vợ chưa cưới của tôi, cô Nguyệt, còn nhiều người ở Trường y tá Thái Nguyên nghe chuyện Vàng kể đi nói chuyện lại cũng bị giết lây.
Mấy chục năm nay tôi tim gan thắt ruột, nghĩ cách trả thù cho em tôi nhưng sức yếu thế cơ đành ngậm hờn chờ chết. Theo Vàng dặn lại, tôi liên hệ với một số cán bộ về hưu Công an, kiểm sát họ cho tôi biết cậu Trung ngày đó đã được đưa về cụ Bằng nuôi. Độ 4, 5 tuổi thì gửi cho Chu Văn Tấn, đến năm 13 tuổi là năm 1969 ngày Bác Hồ mất thì giao cho ông Vũ Kỳ, nguyên Thư Ký của Bác, nay là Phó Giám đốc Bảo tàng Hồ chí Minh làm con nuôi. Vũ Kỳ có 2 con đẻ là Vũ Vinh và Vũ Quang, còn Vũ Trung là con nuôi; là con chị Xuân với Bác Hồ. Tôi một thương binh sắp đi qua thế giới khác, máu hoà nước mắt viết thư này nhờ một người bạn chí tình, thành tâm bảo vệ lẽ phải, đánh máy bức thư gởi tới trình ông. Mong ông lưu ư xét cho mấy việc:
1- Các ông sẵn lòng bảo vệ chân lý điều tra cho ra những đứa thủ mưu, thủ ác, chứ không truy xét những người có lương tâm phát hiện lũ tàn ác.
2- Ở xă Hồng Việt bà con bạn hữu chị Xuân vào trạc tuổi 45 trở lên còn khá nhiều đều biết rỏ ràng cô Vàng, cô Xuân, cô Nguyệt và chắc gia đình của cô Xuân còn khá nhiều di vật của cô Xuân. Nhưng tất cả mọi người đều khiếp sợ, không dám hé răng. Mong ông cho điều tra thận trọng, bí mật, vì việc điều tra này bị lộ thì cả lô bà con này bị thủ tiêu.
3- Cậu Nguyễn Tất Trung còn sống khoẻ mạnh nhưng việc điều tra lộ ra thì cậu cũng dễ dàng bị thủ tiêu. Tên hung thủ lái xe đón bà Xuân đi giết là Tạ Quang Chiến hiên nay là Tổng cục Phó Tổng cục Thể dục Thể thao. Còn tên Ninh xồm thì chúng tôi không hiểu đă leo lên chức vụ nào rồi.
Từ thế giới khác kính chúc Ngài nhiều hạnh phúc.
Vợ chồng Nguyễn thị Vàng
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu:
Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm
Nhà văn Nga Alexandre Soljenitsym:
Khi thấy thằng Cộng Sản nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo. Nếu không có can đảm nói nó nói láo, ta phải đứng lên ra đi, không ở lại nghe nó nói láo. Nếu không can đảm bỏ đi, mà phải ngồi lại nghe, ta sẽ không nói lại, những lời nó nói láo với người khác.
Dalai Lama:
Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng đôc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi của cuộc đời.
Thủ Tướng Đức Angela Merkel:
Cộng Sản đã làm cho người dân trở thành gian dối.
Tướng Sheridan:
The only good Communist is a dead Communist
Thằng Cộng Sản tốt duy nhất là thằng Cộng Sản chết.
Tổng Thống Nga Vladimir Putin:
Kẻ nào tin những gì Cộng Sản nói, là không có cái đầu.
Kẻ nào làm theo lời của Cộng Sản, là không có trái tim.
Tổng Thống Nga Boris Yeltsin:
Cộng Sản không thể nào sửa chửa, mà cần phải đào thải nó.
Bí Thư Đảng Cộng Sản Nam Tư Milovan Djilas:
20 tuổi mà không theo Cộng Sản, là không có trái tim,
40 tuổi mà không từ bỏ Cộng Sản, là không có cái đầu.
Tổng Bí Thư đảng Cộng Sản Liên xô Mr. Mikhail Gorbachev:
Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản.
Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.
General William C. Westmoreland:
Chúng ta không thua tại Việt Nam, nhưng chúng ta đã không giữ đúng lời cam kết đối với Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.
Thay mặt cho quân đội Hoa Kỳ, tôi xin lỗi các bạn cựu quân nhân của Quân Lực Miền Nam Việt Nam vì chúng tôi đã bỏ rơi các bạn.
On behalf of the United States Armed Forces, I would like to apologize to the veterans of the South Vietnamese Armed Forces for abandoning you guys.
Hồ Chí Minh liếm gót giầy Karl Marx, Vladimir Lenin và Mao Tse Tung
Hồ Chí Minh sống là con chó trung thành của Nga-Hoa
Hồ Chí Minh chết là con ma hồ đồ
Trần Anh Kim http://www.esnips.com/doc/c39aa743-0876-465e-ad78-3a628a88b9e4/Bai-Phong-Van-Tran-Anh-Kim/?widget=flash_player_note
Tro ve dau trang
==========================================
=============================================================
No comments:
Post a Comment