1) Phát triển kinh tế là mở mang dân trí
Trước khi Việt Nam mở cửa vào năm 1990, đã có những luận điệu cho rằng, khi có sự đầu tư của tư bản vào VN, tiến trình đổi mới sẽ nhanh chóng hơn.
Từ khi Mỹ nối lại bang giao với việc Tổng Thống Bil Clinton đến VN năm 1994, luận điệu này được một số người Việt nước ngoài hưởng ứng hăng hái hơn trước.
2) Sinh viên du học sẽ có một lớp lãnh đạo mới
Người Việt nước ngoài, những người chạy theo khuynh hướng trên, cũng từ đó cho rằng, việc chính quyền CS cho sinh viên du học tại các nước phương Tây, sẽ dần dần khiến cho bộ máy công quyền trong nước sẽ có những đổi thay đáng kể.
3) Khuynh hướng theo Trung cộng và thân Mỹ
Cũng từ những nhận định trên, người Việt ở nước ngoài, trông mong vào sự thay đổi sẽ xảy ra khi 2 phe, thân Trung Cộng và thân Mỹ, kình chống nhau.
Một phó sản của tư tưởng cho rằng, có nhóm thân Mỹ tại VN và nhóm này đang tạo thành một thế đối kháng nào đó, đưa đến suy nghĩ là ”Nếu một khi Mỹ đã bật đèn xanh ...”
Một phó sản của tư tưởng cho rằng, có nhóm theo khuynh hướng Trung Cộng, đưa đến ý nghĩ là, hễ Trung cộng nhào thì Việt Cộng bị đổ, có thể chẳng cần phải đụng đậy tay chân.
4) Những nhóm bất đồng chính kiến trong nước
Ví không thể phát động tính tích cực đấu tranh (ít ra trong hoàn cảnh hiện nay) họ có khuynh hướng ủng hộ các tổ chức, đảng phái người Việt ở nước ngoài mà những tổ chức đó, đảng phái đó có chiêu bài ” đấu tranh bất bạo động”. Nếu các tổ chức, đảng phái dùng ” đấu tranh bất bạo động” như chiêu bài đối với địch... điều đó không gây bất lợi cho cuộc đấu tranh chung.
5) Tình trạng ”Gấu ngủ mùa đông”
Trong nước, không thể theo lối đấu tranh tích cực. Ngoài nước cũng có lối đấu tranh tương tự, khiến một số trí thức trong nước muốn trùm chăn, làm ”Gấu ngủ mùa đông”... đợi khi nào tình thế ”tốt đẹp” hơn ...sẽ nhào ra giúp nước. Trí thức là ”cái đầu” của toàn khối nhân dân, mà không muốn ” động não” thì người dân còn biết làm gì.
Phó sản của tình trạng trên đưa tới cả nước thụ động trong tranh đấu.
Tóm lại, đã tranh đấu phải tranh đấu cho đến thua, đến chết. Không chấp nhận điều đó thì thôi.... đừng nói chuyện dung hoà, nói chuyện ”hoà hợp hoà giải”. ...nói chuyện ”Bất bạo động” khơi khơi. Hễ đã đề cập đến những phương thức vừa nói khi đối đầu với địch, thì đừng nói chuyện đấu tranh cho tốn công, phí sức.
Hễ đã tranh đấu, phải dùng cả trí và sức. Đã dùng đến sức, bất cứ phương tiện nào cũng tốt. Việt cộng ngày trước, nếu chỉ đấp mô phá đường, chắc đến giờ cũng chẳng làm VNCH sụp đổ (dĩ nhiên, còn nhiều yếu tố khác). Ngày nay, lực lượng tranh đấu, không bắn vào thường dân, không giết người vô tội ...không phá hoại các nhà máy của doanh nhân nước ngoài ..thì sợ gì hai chữ ”KHỦNG BỐ” mà Việt Cộng đã từng dùng nó như là chính sách của họ trong cuộc chiến trước năm 1975. Chữ ”KHỦNG BỐ” mà Tổng thống ”Bush con” dùng sau thảm cảnh 11.09 tại Mỹ, chỉ cốt để bảo vệ quyền lợi và danh dự của cường quốc này. Trong nội bộ của riêng quốc gia nào đó, nếu không phạm đến hai điều này, người Mỹ cũng sẽ cộng tác, làm ăn bình thường với phe nhóm đối nghịch...nhất là nhóm đối nghịch đó càng lúc càng có chiều hướng cân bằng quyền lực với ”ngụy quyền” trong nước. Nhưng, hình như hai chữ đó đã ám ảnh nhiều người...khiến họ phân vân, không có kế sách cho cuộc tranh đấu chung.
Với Trung Cộng, mọi việc lại càng rõ hơn. Hễ còn chính quyền Việt cộng, đừng nói đến phục hồi các lãnh thổ, lãnh hải đã mất. Đó là cách nói gọn, dựa theo văn bản (Hiệp ước 1958 của miền Bắc với Trung Cộng) và trên thực tế hiện nay tại ngoài khơi biển Đông.
6) Đấu tranh chống Trung cộng hay Việt cộng
Do đó, nếu sợ chống Trung Cộng sẽ tạo thuận lợi cho VC ...và ngược lại...là những người lý luận theo kiểu nước đôi; giống như những người nhận định tình hình trong nước theo hai phó sản, kiểu điều (3) nói trên.
Nếu hiện nay các quan lãnh đạo của Việt Cộng đang ở dạng làm ”Thái thú” của Trung cộng...mọi ước đoán lâu nay về các cuộc biểu tình trong nước, (chẳng hạn, đó là những cuộc biểu tình tự phát hay là do nhà nước CS dàn dựng), đều là những lời bàn không có tính thực tế.
Chung cuộc, chúng ta có thể nói rằng, khi trí thức trong và ngoài nước đã muốn làm ”Gấu ngủ mùa đông”, trách chi người dân thờ ơ với cuộc đấu tranh chung. Những trí thức không là con gấu ngủ đông, trước đây, có Luật sư Lê công Định ..và gần đây là Cù huy hà Vũ ...là những nhân tố tạo biến chuyển trong tương lai (Dĩ nhiên, đôi việc làm, lời nói của họ, trong thời điểm hiện nay chưa thuyết phục được tất cả - nhưng, đó là những tiểu tiết. Đừng quá cầu toàn!..). Những nhân tố đó phải được nhân lên nhiều hơn nữa, trong thời gian sắp đến.
Nếu lời của người xưa không sai, khi cho rằng, nhân tài nước Nam thời nào cũng có, như lá mùa thu, hy vọng rằng, câu nói của Thống Đốc Ronald Reagan " .... Ending a conflict is not so simple, not just calling it off and comming home. Because the price for that kind of peace could be a thousand years of darkness for generation's Viet Nam borned ." Tạm dịch : ".... Chấm dứt chiến tranh không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ, cái giá phải trả cho loại hòa bình đó là ngàn năm tăm tối cho các thế hệ sinh tại Viêt Nam về sau." ....... sẽ là một điều tiên đoán hơi quá xa sự thật!...
Vì tương lai của cả đất nước, chúng ta hy vọng điều tiên đoán trên không hoàn toàn đúng. Nhưng, hy vọng không có nghĩa là chúng ta thụ động, xa rời cuộc chiến đấu hiện có. Và nhất là không chiến đấu theo kiểu ”Bất bạo động” của con gấu ngủ mùa đông. Vì ”Thời gian là người thầy của chiến lược”!!....
Đặng Quang Chính
October 25, 2011
Khổng Minh đã nói: “kẻ nội thù ngay trước mặt mà không loại bỏ được, thì mong gì chiến thắng kẻ xâm lược phương xa”.
Lúc gần đây, nhiều bài viết mà nhan đề đầy tính lo ngại hay than thở được luân lưu trên mạng điện tử. Nào là: “Chúng Ta Mât Nước Thật Rồi”, nào là “VN chính thức lệ thuộc nước Tàu lần thứ 7”. Và các hình ảnh chứng minh như hình một thiếu nữ VN mặc quốc phục đứng lẫn trong đám các đại diện bộ tộc của TQ. Hình lá cờ TQ có thêm một ngôi sao nhỏ thứ 5, và mọi người lo sợ rằng, ngôi sao thứ 5 là biểu tượng cho Việt Nam, một chư hầu mới của TQ.
Thực ra, đối với những người Việt ở hải ngoại, thì đất nước đã mất kể từ ngày 30/4/75, ngày mà chính thể VNCH bị thay thế bằng chế độ CS. Đất nước coi như đã mất, khi mà lý tưởng tự do bị thay thế bằng một chính thể độc tài, độc đảng, vô đạo , lấy Liên sô Trung quốc làm thành đồng vách sắt muôn đời bền vững và chủ nghĩa Mác Lê Mao là ánh sáng soi đường. Khi người dân sống giữa lòng đất nước, mà bị hắt hủi, dè bỉu, khinh khi bằng 2 chữ “ngụy quân, ngụy quyền”, bị xoá bỏ đời sống bình thường, chiếm đoạt tài sản có được nhờ chắt chiu dành dụm, rồi đuổi đi “vùng kinh tế mới”, để “tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên xã hội chủ nghĩa”. Khi mọi hành xử đều được giải
quyết theo lý lịch tới 3 đời, để con cháu không còn cơ hội ngóc đầu, ngóc cổ lên được. Một cuộc sống như thế, thì dù có ở giữa lòng quê hương, cũng đâu còn gì đáng sống ? Người ta đã cam lòng bỏ lại quê hương sau lưng, để đắng cay chịu gửi thân nơi xứ lạ quê người.
Nhưng ra đi không phải là không mong ngày trở lại ! Quê hương đất nước là cội nguồn làm sao dứt bỏ được ? Ai cũng mong một ngày quang phục, để trở về thăm lại nơi chôn nhau cắt rốn, và mai kia mốt nọ, khi trăm tuổi, thì yên nghỉ trong lòng đất mẹ chẳng ấm cúng hơn là xương trắng quê người hay sao !.
Nhưng cuộc đời là một bức tranh vân cẩu ! Ba mươi sáu năm, cuộc thế xoay vần. Mới ngày nào, con người CS huênh hoang xưng là làm cách mạng đuổi thực dân Tây đánh tư bản Mỹ để gọi là đem lại độc lập, tự do, hạnh phúc, xóa hết cảnh người bóc lột người thì ngày nay, lại trâng tráo không những ôm Tây lậy Mỹ mà còn cõng cả Tầu lên đầu lên cổ. Dân Tầu vào Việt Nam ngang nhiên sống thành làng xóm, chiếm công ăn việc làm của dân Việt. Mục tiêu của cách mạng CS nói là san bằng giai cấp, đem lại công bằng ấm no cho xã hội, thì ngày nay đảng và nhà nước đã trở thành giai cấp tư bản cùng với các tay chân là những đại gia nghênh ngang trên đại đa số dân chúng đói nghèo, sống lầm than đến độ phụ nữ trẻ con phải tranh đua
bán minh nuôi thân.
Nước VN có nguy cơ thành một bộ tộc của TQ hay không ? Dân VN có nguy cơ bị Hán hóa hay không ? Những câu hỏi này là thừa, nếu không nói là quá muộn.
Không phải là bộ tộc TQ thì tại sao chính quyền lại khuyến cáo dân chúng các tỉnh biên giới phía Bắc treo đèn lồng, kết hoa, ăn mừng ngày quốc khánh TQ? Tại sao lại ca tụng,
lập đài kỷ niệm các binh sĩ tử thương TQ ở biên giới phía Bắc, nơi mà Đặng Tiểu Bình tung quân sang xâm chiếm VN năm 1979 gọi là “để dạy một bài học” cho VN. Tại sao các lãnh đạo đảng và nhà nước lại đặt các vòng hoa tại đài tưởng niệm, các quân xâm lăng này được gọi là liệt sĩ. Các bộ đội VN hy sinh trong các trận đó được ghi nhớ ở đâu?
Có phải vì bài học của Đặng Tiểu Bình mà ngày nay người Tầu qua lại VN không cần chiếu khán, làm ăn buôn bán tha hồ? 90% công trình điện lực VN do Tầu thực hiện, khai thác quặng bauxite do Tầu tạo những hệ quả nguy hại cho môi trường sinh thái được kể là chủ trương lớn của đảng và nhà nước? Phải chăng vì tinh thần tay sai của lãnh đạo VC thời toàn trị nên mới có công hàm Phạm Văn Đồng thủ tướng Việt Nam Dân chủ Cộng hoà gửi Chu Ân Lai thủ tuớng TQ năm 1958 hoàn toàn đồng ý vớí quan điểm của TQ về vấn đề biển Đông? Và ngày nay thì vì sao các lãnh đạo VC lại luôn luôn nhắc nhở thì hành khẩu hiệu “4 tốt”, “16 chữ vàng” do lãnh đạo Tầu đưa ra, nếu không phải là để các cán bộ đảng viên theo đó mà yên lặng trước
mọi hành động trấn áp, bắt bớ bắn giết ngư dân Việt nam, cũng như chiếm đảo lấn biển của hải quân Tầu? Lực lượng hải quân VN đâu mà lại ra lệnh cho ngư dân tự vệ bằng vài súng cá nhân tự động hay bán tự động? Lãnh đạo CSVN rõ ràng là không hề bảo vệ biên cương lãnh thổ, mà cũng không lo bảo vệ nhân dân. Đây là trách nhiệm và bổn phận của chính quyền. Cho nên, không thể giải quyết tình trạng này bằng những kiến nghị, thỉnh cầu để mong nhà cầm quyền thay đổi thái độ. Cũng không thể giải quyết bằng những nhóm biểu tình chớp nhoáng, hay những sự phản kháng lẻ tẻ, đơn độc, vì chỉ làm mồi cho những trấn áp tàn bạo khi kẻ cầm quyền muốn. Tác động lớn nhất của những chuyện này chỉ là bày tỏ ý chí muốn giữ
nhà giữ đất của người dân. Nhưng khi vác cờ đỏ sao vàng và trương hình hay nhắc lời Hồ chí Minh trong những hành động này thì chỉ là dán cho lãnh đạo VC hiện nay một lập trường, một chủ trương mà họ không có.
Không thể hy vọng gì về sự hồi tâm chuyển ý của những người lãnh đạo CS hôm nay ! Mạng sống và quyền lợi của họ, đã gắn chặt vào hoàn cảnh và địa vị của họ, mà họ cần bảo vệ. TQ là chỗ dựa quyền lực của họ. Các thế lực tài phiệt khác cũng thế. Không dựa vào dân tộc, mà dựa vào ngoại quốc và các thế lực phi dân tộc để bảo vệ quyền lực, rõ ràng họ là những kẻ nội thù cuả dân tộc.
Có loại được những kẻ nội thù đi thì mới nói đến chuyện chống ngoại xâm, từ phương Bắc hay từ bất cứ đâu. Hy vọng chuyển hoá chúng đứng về phía dân tộc bằng kiến nghị hay lý luận hay dẫn chứng lịch sử, là chuyện hoang tưởng.
Trương Vĩnh Khôi
10/2011
http://www.tamthucviet.com/articleview.aspx?artId=%c5%beE%14%5e
No comments:
Post a Comment