Nguyễn Hồng Dương
Tự Vả Vào Mặt MìnhPaulus Lê Sơn
Paulus Lê Sơn
Trao đổi với BBC Việt ngữ hôm 27/7/2009 từ Hà Nội, Phó Giáo sư, Tiến sỹ Nguyễn Hồng Dương, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Tôn giáo cho rằng nhiều giáo dân tham gia các cuộc cầu nguyện, hiệp thông liên quan tới vụ việc Tam Tòa đã bị 'kích động, lợi dụng' do nhận thông tin 'sai lệch'.
Người đồng thời là Tổng biên tập Tạp chí Nghiên cứu Tôn giáo tại Viện Khoa học Việt Nam khẳng định một số người đã muốn tạo dựng một 'sân khấu' để lợi dụng tự do tôn giáo và lôi kéo 'nước ngoài' gây bất ổn về tôn giáo trong nước.
'Đây là cách mà những người lợi dụng tôn giáo ở trong nước hay làm. Họ hay bé xé ra to. Rồi nhiều vấn đề dân sự, họ hay chuyển hóa thành vấn đề tôn giáo," theo lời ông Dương.
Phó Giáo sư Dương cũng cho hay Chính quyền và Đảng Cộng sản Việt Nam không quan ngại trước các vụ việc và cho rằng đa số cộng đồng giáo dân Việt Nam, với trên 6 triệu người, vẫn theo phương châm 'tốt đời đẹp đạo', 'sống Phúc Âm trong lòng dân tộc' và không có rào cản nào giữa Đảng, Nhà nước với các giáo dân.
Bình luận về tin nói có khả năng Chủ tịch nước Việt Nam Nguyễn Minh Triết sẽ sang thăm Vatican và mời Đức Giáo Hoàng sang thăm Việt Nam trong thời gian tới, ông Dương cho rằng chuyến thăm, nếu diễn ra, có thể nằm trong lộ trình thiết lập quan hệ ngoại giao vốn sẽ 'có lợi cho cả hai bên'.
Ông Dương cũng tin rằng 'lịch sử sẽ không lặp lại' ở Việt Nam, trước kinh nghiệm Liên Xô cũ và các nước XHCN Đông Âu từng sụp đổ cách đây 20 năm, vốn được cho là có sự tác động ít nhiều từ các tiếp xúc giữa giới lãnh đạo cộng sản ở một số nước này với Vatican và cá nhân Cố Giáo Hoàng Jean-Paul II.
Nguồn: BBCVietnamese.com
http://tiengnoitudodanchu.org/modules.php?name=News&file=article&sid=7873
http://tiengnoitudodanchu.org/modules.php?name=News&file=article&sid=7872
Đau Thương Từ Miền Trung Đất Việt
Những thông tin trong nước mắt của giáo dân Tam Tòa kịp thời gửi ra toàn thế giới đã làm bao con tim xúc động, bao ánh mắt hướng về Tam Tòa với sự cảnh giác cao độ và tinh thần hiệp thông mạnh mẽ.
Nhận được thông tin, tôi lên đường đến Tam Tòa vào một ngày nắng rát, những người tôi gặp, kể cả giáo dân và không phải giáo dân đã kể lại sự việc kinh hoàng trong nước mắt. Tôi cố hình dung lại những gì đã xảy ra với giáo dân Tam Tòa trong buổi sáng tội ác 20/7/2009 đó mà vẫn không thể tin nổi. Tại sao ở một đất nước, một dân tộc khao khát tự do hạnh phúc, đã dồn hết sức lực và ý chí để chiến đầu giành hòa bình mấy chục năm nay lại vẫn có thể tái diễn những cảnh này.
Tam Tòa, di tích tội ác?
Trên mảnh đất miền Trung Việt Nam thời kỳ của cuộc chiến Nam – Bắc khốc liệt nhằm “giải phóng miền Nam” chắc không sót một nơi nào không nếm trải những trận bom kinh hoàng. Những năm tháng đó, bất cứ nơi nào, từ trường học, bệnh viện cho đến Nhà thờ hay trận địa pháo cao xạ, cầu đường… tất cả đều có thể bị ném bom. Chiến tranh đã mang đến bao nỗi tang tóc và đau thương mất mát trên cả đất nước. Hàng triệu sinh mạng đã mất, cơ sở vật chất bị tàn phá nghiêm trọng.
Nói về cuộc chiến đó, nhiều cách suy nghĩ, nhiều người có những đánh giá khác nhau. Nhưng cuộc chiến tranh nào cũng là sự bất hạnh của đất nước, của dân tộc, dù đó là chiến tranh chính nghĩa hay phi nghĩa. Không ai mong muốn chiến tranh.
Mảnh đất Quảng Bình, nơi mà hàng ngày mưa bom, bão đạn cứ trút xuống, chỉ từ tháng 4 đến tháng 8-1968 đã có trên 12.000 phi vụ ném bom Quảng Bình thì đâu chỉ có Nhà thờ Tam Tòa mới là nơi bị tàn phá. Hàng loạt các cơ sở, các cơ quan, các di tích thắng cảnh và Thị xã Đồng Hới đã bị san bằng, bị tan nát.
Nhiều người trong đó có giáo dân Tam Tòa cứ tưởng rằng, sau chiến tranh, đất nước sẽ được hòa bình, người dân sẽ được sống trong độc lập, ấm no và hạnh phúc và người dân được tôn trọng.
Nhưng, sau chiến tranh, nhà nước đổ tiền, của và nhân tài vật lực cho xây dựng Thành phố Đồng Hới, thì kèm theo đó ngôi Nhà thờ Tam Tòa có “vinh dự” được UBND Tỉnh Quảng Bình dùng làm “Chứng tích tội ác Đế quốc Mỹ”. Còn đời sống tín ngưỡng của hàng ngàn giáo dân bị coi nhẹ và quên đi.
Nếu cần giữ lại cảnh đổ nát hoang tàn để làm “chứng tích tội ác” của chiến tranh, thì hẳn cả đất nước này phải là một cảnh tượng tan nát, TP Đồng Hới phải giữ nguyên là một bình địa bị san phẳng chứ không chỉ Nhà thờ Tam Tòa.
Nói đến sự kiện này, người ta không khỏi nghi ngờ động cơ đằng sau cái quyết định của UBND Tỉnh Quảng Bình. Phải chăng, trong cuộc chiến tranh khốc liệt đó chỉ có Nhà thờ Tam Tòa mới chịu thiệt hại nên phải giữ nó làm chứng tích tội ác? Hàng loạt cơ sở khác như bệnh viện, trường học, trụ sở cơ quan… ở Quảng Bình bị chiến tranh san bằng có là chứng tích tội ác không? Hàng ngàn cơ sở, di tích của dân chúng cũng như của nhà nước bị phá hoại, sao chỉ chọn Nhà thờ Tam Tòa?
Ngoài các di tích lịch sử, văn hóa… ở Việt Nam lại thêm một loại di tích: Di tích tội ác.
Người dân Giáo phận Vinh còn nhớ rõ, cũng với cách lấy Nhà thờ làm “di tích tội ác” mà Giáo phận Vinh đã mất đi khuôn viên Nhà thờ Cầu Rầm tại Thành phố Vinh trước đây, vốn tọa lạc ngay tại vị trí hết sức đẹp mắt và rộng rãi. Học được cách đó, nhà cầm quyền Quảng Bình cũng không bỏ lỡ thời cơ.
Việc lấy Nhà thờ làm “chứng tích tội ác” là một điều hết sức phản cảm đối với giáo lý của Giáo hội Công giáo vốn lấy thứ tha làm trọng, lấy yêu thương làm đầu. Nhưng với nhà nước thì không như vậy.
Nếu biết quý trọng di tích, chứng tích, hẳn người ta đã đối xử tốt hơn với Hoàng Thành Thăng Long vốn đã có hơn 1000 năm tuổi. Nếu biết quý trong di tích, hẳn đàn Nam Giao ở Huế đã được bảo tồn mà không phải bị đập phá. Nhưng, di tích, di sản… chỉ có giá trị khi họ cần nó cho một mục đích nào đó mà thôi. Với những di sản đặt trên những mảnh đất vàng như Hỏa Lò Hà Nội, thì việc bảo tồn được một góc hết sức khiêm tốn đã là quá lắm rồi, phần còn lại nhường chỗ cho những công ty, những nhà tầng, những dự án ra tiền, ra của mà quan chức VN rất ưa chuộng. Nhà thờ Tam Tòa bỗng nhiên bị xóa sổ, cả giáo xứ bỗng nhiên mất tích mà không có bất cứ sự trao đổi, thỏa thuận hay bất cứ sự tôn trọng nào với giáo dân và giáo quyền. Chỉ đến gần đây, sau những ngày đấu tranh căng thẳng, Tỉnh Quảng Bình mới giới thiệu cho Tòa Giám mục Xã Đoài vài chỗ để xây nhà thờ thì lại là một sự đánh đố mà họ biết rằng giáo dân không thể nào chấp nhận bởi những vị trí xa xôi không thể có sinh hoạt tôn giáo được. Phải chăng đó cũng là một mục đích của họ để kéo dài sự đau khổ của giáo dân? Việc UBND Tỉnh Quảng Bình ngang nhiên lấy Nhà thờ của Giáo hội công giáo mà không có bất cứ ý kiến nào của Giáo hội đã là hành động ngang ngược và đầy sự kẻ cả, hách dịch bất chấp lòng dân và coi thường Giáo hội. Nếu lấy đất Nhà thờ làm di tích tội ác, vậy thì Tỉnh Quảng Bình đã quan tâm đến đời sống tín ngưỡng và tài sản của bà con giáo dân nơi đây như thế nào? Họ đã đền bù về vật chất, tinh thần cho bà con giáo dân như thế nào khi mà sau 35 năm chiến tranh kết thúc, giữa thành phố này vẫn không có bóng dáng một ngôi nhà thờ, một nơi thờ tự của giáo dân Công giáo? Thực ra, nhiều người dân Quảng Bình đã rõ, mảnh đất của Nhà thờ Tam Tòa bên dòng Nhật Lệ là mảnh đất quá đẹp và mát. Ở đó ngay sát tháp ngôi nhà thờ đang ngạo nghễ tồn tại, là một con đường, và bên kia là một dãy phố mà dân Quảng Bình gọi là phố “Khân dông” – Không dân, cách nói ngược để chỉ con phố toàn nhà cửa quan chức. Ngoài ra, với chính sách cộng sản vô thần, họ chẳng muốn cho Nhà thờ được phục hồi hoạt động dù nhu cầu tôn giáo không ngừng tăng lên khi niềm tin vào một lý tưởng bánh vẽ về Chủ nghĩa cộng sản “của cải tuôn ra dào dạt, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” đã từ lâu dân đã nếm đủ vị đắng, không còn là món hấp dẫn. Vì vậy mà ba mươi lăm năm sau chiến tranh, trên con đường xuyên Việt qua thành phố Đồng Hới, những tòa nhà cao ngất, tiện nghi của các cơ quan công quyền thi nhau khoe khoang thì cả thành phố này vẫn là một thành phố trắng nơi thờ phượng của người công giáo. Tội ác của ai? Đứng trước nền nhà Thờ Tam Tòa, xung quanh là hàng loạt những nhóm người lạ mặt được huy động đến theo dõi những người đến thăm, chúng tôi hiểu đâu là tội ác. Tội ác của một cuộc chiến đã xa cả đất nước này phải chịu bởi cuộc chiến tương tàn Bắc – Nam đã lùi xa 35 năm. Nhưng những tội ác mới ngày hôm qua tại nơi đây thì còn rõ nét. Những lỗ chôn các cây cột thép còn đó, những dấu vết còn lại trên nền nhà thờ cũ, chỗ bà con đun nấu phục vụ với vài ba cành lá dừa khô. Những lời kể của giáo dân và cả người ngoại giáo đã cho chúng tôi nghe về một tội ác mới: Ngày 20/7/2009, nhà cầm quyền và công an Quảng Bình đã dùng lực lượng công an và nhiều loai người khác nhau để đàn áp đổ máu các giáo dân đang dựng ngôi lán tạm che mưa nắng khi hành lễ. Cảnh đàn áp khát máu đó xảy ra giữa ban ngày, giữa cộng đồng dân chúng bằng những hành động khát máu, đánh đập không thương tiếc, nhục mạ phụ nữ, đánh đập trẻ em vị thành niên… đã được nhiều người chứng kiến. Trước những nhu cầu tôn giáo của nhân dân được Hiến pháp và luật pháp Việt Nam cũng như các văn bản Quốc tế mà VN tham gia đã minh nhiên thừa nhận nhưng bị đàn áp dã man. Đây là một tội ác của nhà cầm quyền Quảng Bình. Việc đánh đập, nhục mạ và bắt đi người phụ nữ bằng cách kéo lê chị đến tuột hết quần giữa thanh thiên bạch nhật là tội ác. Việc dùng những người không công giáo tấn công người công giáo, việc chia rẽ, kích động gây hằn thù tôn giáo trong lòng dân tộc Việt Nam làm mất đi sự đoàn kết dân tộc tạo nên sức mạnh trước nạn ngoại xâm đang hiển hiện là tội ác. Việc bắt bớ, tịch thu tài sản, đánh đập người dân không có bất cứ một văn bản, mệnh lệnh nào trong một nhà nước pháp quyền là tội ác. Việc dùng hệ thống báo chí bôi nhọ, xuyên tạc sự thật qua sự việc này, đổ lên đầu những người dân vô tội những tội trạng mà họ không hề có nhằm giấu đi sự man rợ của mình. Đó là tội ác. Việc ngang nhiên chiếm nơi thờ tự của giáo dân, nhằm cướp đoạt quyền tự do tín ngưỡng, tự do tôn giáo được Pháp luật bảo vệ là một tội ác. Như vậy Thánh đường Tam Tòa một lần nữa là chứng tích rõ ràng, sống động cho tội ác của nhà cầm quyền cộng sản Quảng Bình. Tất cả là Thánh ý Trong thời gian qua, Giáo phận Vinh là một giáo phận mạnh mẽ, kiên cường và vững vàng, có sự thống nhất cao trong hàng ngũ từ Hàng giáo phẩm, linh mục, tu sĩ và giáo dân. Với nửa triệu giáo dân đã có một quá trình dài 64 năm dưới chế độ cộng sản vô thần đã hiểu hết bản chất của nó và vẫn là một giáo hội kiên trung vững mạnh, hiệp thông và thống nhất. Trước những biến cố trong giáo hội từ những nơi xa đến gần, Giáo phận Vinh đã không ngần ngại lên tiếng bênh vực sự thật, công lý lẽ phải và hòa bình. Cũng vì thế, đây là một địa bàn không dễ tự tung tự tác của những kẻ muốn bạo lực, chèn ép và khát máu. Vậy sự kiện Tam Tòa phải chăng là một miếng đòn nhằm nắn gân Giáo hội tại đây? Điều gì sẽ đến nếu sự kiện Tam Tòa cứ diễn ra với sự vô cảm của mọi người và giáo dân cứ thế bị bách hại? Tôi tin rằng sẽ lần lượt đến các giáo xứ, giáo họ khác khi mà nơi nơi chỗ nào có nhà thờ thì chỗ đó bị lấn chiếm, bị tước đoạt đất đai, tài sản. Giáo xứ Tam Tòa là một giáo xứ lâu đời, tuy nhiên qua cuộc chiến tàn khốc, giáo dân tản mát đi khá nhiều nơi, cộng đồng công giáo tại đây không còn đông đúc mạnh mẽ như trước. Phải chăng đây là nút yếu nhất trong cộng đồng Công giáo Giáo phận Vinh mà nhà cầm quyền muốn chặt đứt dễ dàng? Tôi tin rằng, khi những giọt máu tử đạo, làm chứng cho Đức Kitô đã đổ xuống trên mảnh đất Tam Tòa này, thì ở đây sẽ lại có một cộng đồng mạnh mẽ và kiên vững. Xưa nay, khi máu tử đạo đổ xuống nơi nào, thì ở đó cánh đồng sẽ bội thu ơn kêu gọi. Những giọt máu tử đạo đó sẽ muôn đời được ghi nhận trong lịch sử Giáo hội ở thời kỳ khó khăn bách hại này. Vì vậy, tôi vẫn tin rằng Tam Tòa sẽ là nơi được chúc phúc, được dùng là khí cụ bình an của Chúa và là nhân chứng cho Đức Kitô trong giai đoạn khó khăn của giáo hội Việt Nam dưới thời cộng sản. Và như vậy Tam Tòa sẽ kiên vững và phát triển. Bởi Chúa vẫn chọn những nơi yếu đuối để thể hiện sức mạnh của mình. Để có thể được như vậy, người công giáo Việt Nam nói chung và Giáo phận Vinh nói riêng nghĩ gì và làm gì cho Tam Tòa, để Tam Tòa mãi mãi là một nhân chứng sống động cho Đức Giêsu Kitô? Điều đó đang nằm trong tay tất cả các giáo dân, tu sĩ, linh mục và Hàng giáo phẩm Giáo phận Vinh cũng như cộng đồng dân Chúa Việt Nam. Chúng ta phải làm gì khi những chứng nhân của Đức Kitô đang bị giam cầm và đàn áp? Chúng ta phải làm gì, khi mà đất đai Nhà thờ ngang nhiên bị chiếm đoạt bất chấp ý nguyện nhân dân và quyền tự do tối thiểu của họ là tự do tín ngưỡng? Chúng ta phải là gì, khi chiếc Thánh Giá của chính Đức Giám mục Võ Đức Minh tặng giáo dân với ý nguyện sẽ được đặt trong Thánh Đường Tam Tòa đã bị cướp đi như một sự nhục mạ chính bản thân cá nhân Ngài, Giáo quyền, Giáo hội, giáo dân? Xin hãy cất lên một lời cầu nguyện cho Tam Tòa, để nơi đó nhận được Hồng ân Thiên Chúa vững mạnh kiêu hãnh vượt qua thử thách này. Giáo phận Vinh trong những ngày đầy nước mắt, 24/7/2009
Thư Ngỏ Để Bảo Vệ Quỳnh Như Bị
Sách Nhiễu Vì "Mặc Áo Yêu Nước"
Nguồn: http://tiengnoitudodanchu.org/modules.php?name=News&file=article&sid=7865
Chúng tôi được biết rằng một bạn của chúng tôi, blogger Quỳnh Như, chủ blog mẹ Nấm đã bị công an phuờng Vĩnh Hải-tp Nha Trang và cục A37 làm khó dễ mấy ngày qua với lí do hết sức buồn cười là “mặc áo Yêu Nước sẽ làm tổn hại an ninh của đất nước”. Công an đã lo sợ đến mức mà phải điều tới mười bảy “đại gia” trong A37 làm việc với một cô Quỳnh Như vừa đúng vào sinh nhật của cô liên tục sáu tiếng đồng hồ và không có luật sư bảo hộ cô đi kèm. Quả là một quà tặng sinh nhật hiếm có của Bộ công an dành cho một công dân mặc chiếc áo mang dòng chữ “Người Việt Yêu Nước” là bạn blogger Quỳnh Như của chúng ta.
Họ cũng lo sợ đến mức phải huy động hai mươi công an đến khám nhà Quỳnh Như trong khi trong tay không có một tờ lệnh nào của tòa án quyền được xâm nhập tư gia của cô. Như vậy, những người thực thi pháp luật đã tự mình vi phạm Hiến pháp và Luật pháp Việt Nam trước và chúng tôi tự hỏi rằng; những việc làm đó có xứng đáng với danh hiệu và công việc họ đang thực hiện? Họ còn lo sợ đến mức trước và sau khi mời Quỳnh Như lên làm việc, đã có ít nhất bốn người công an ngồi hai đầu hồi nhà Quỳnh Như 24/24 giờ, gây khó chịu và bực mình cho cư dân xung quanh.
Bộ công an lo lắng cho an ninh của đất nước đến độ mời hai chuyên gia Trung Quốc sang để xử lí thông tin trong máy tính của Quỳnh Như. Chúng ta thấy gì từ hành động này: an ninh Việt Nam do chuyên gia Trung Quốc giúp đỡ giữ gìn giùm? Thật mỉa mai cho mấy từ “an ninh đất nước”. Chúng tôi nhìn nhận rằng công an Việt Nam đã quá kém cỏi, không thể phân biệt được đâu là mối họa tới an ninh của đất nước và cần chuyên gia Trung Quốc “cầm tay chỉ việc”; cắt cử người theo dõi Quỳnh Như sát sao như vậy. Những hành động bất tuân luật pháp của công an phường Vĩnh Hải-tp. Nha Trang, cục A37 đã lãnh phí rất nhiều tiền thuế của dân, gây gánh nặng cho ngân sách nhà nước. Có phải vì vậy nên họ đã thu giữ máy tính của Quỳnh Như, cả CPU lẫn màn hình, không cung cấp giấy tờ gì cho việc lưu giữ máy tính đó để bù phí tổn? Được biết rằng Quỳnh Như đã bị cướp giật ngay trước cửa nhà mình trong một tình huống rất đáng ngờ và khi trình báo thì công an “giữ an ninh” p.Vĩnh Hải nói khó tìm ra được thủ phạm.
Chúng tôi biết được sự việc qua bài phỏng vấn của Quỳnh Như trên RFA và thật sự quan ngại những cách hành xử không tuân luật lệ của những người thừa hành pháp luật tại Việt Nam. Làm sao họ có thể giữ gìn an ninh đất nước khi chính bản thân họ lại không làm việc theo Hiến pháp và Luật pháp?
Qua trao đổi với Quỳnh Như, chúng tôi biết được những sự thật nêu trên và thật sự cảm phục cô. Đúng như những lời công an cũng phải công nhận, chiếc áo của nhóm Người Việt Yêu Nước chỉ truyền tải những nội dung tốt đẹp để “Giữ Màu Xanh và An Ninh” cho Việt Nam, không hề vi phạm pháp luật hay gây rối xã hội.
Một lần nữa, chúng tôi khẳng định chúng tôi là một tổ chức xã hội độc lập với mục tiêu phản biện để cải thiện xã hội tốt đẹp hơn. Chúng tôi bác bỏ mọi lời cáo buộc đi ngược với mục tiêu của chúng tôi cũng như cực lực phản đối hành động của công an phường Vĩnh Hải, Cục A37 đã có những hành động vi phạm chương I-điều 8 và chươngV-điều 71 Hiến pháp nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.
Chúng tôi yêu cầu công an Nha Trang, công an phường Vĩnh Hải, cục A37 dừng ngay những hành động sách nhiễu Quỳnh Như, trả lại tài sản và phải xin lỗi cô ấy vì những hành động xâm nhập tư gia trái phép; đền bù những thiệt hại về tài sản và tinh thần cho cô cũng như thân nhân của cô ấy. Chúng tôi cũng yêu cầu công an Việt Nam không được làm khó dễ cho bất cứ cá nhân nào mặc áo của nhóm chúng tôi ở bất cứ đâu vì như chính các vị cũng đã tuyên bố rằng “chiếc áo hoàn toàn hợp pháp, nội dung ôn hòa, hợp lệ”.
Nay thông báo tới tất cả các cơ quan truyền thông và mọi người được biết.
Trân trọng,
Ban điều hành
Nhóm Người Việt Yêu Nước
Bị bắt vì mặc áo có in khẩu hiệu yêu nước
Hà Giang, phóng viên RFATối hôm qua, blogger Quỳnh Như đã bị cơ quan an ninh câu lưu, vì cô đã mặc chiếc áo có khẩu hiệu “SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho đất nước”.Chúng tôi được tin sở dĩ blogger Quỳnh Như, một người trẻ quê quán ở Nha Trang, chủ nhân của blog Mẹ Nấm, bị câu lưu và tra vấn là vì lực lượng an ninh cho là mặc áo có khẩu hiệu như thế sẽ làm phương hại đến nền an ninh quốc gia.Từ chuyện ái áo…
Trước tình trạng tất cả mọi tiếng nói nêu lên sự khác biệt đều bị bắt bớ, giam cầm và quy cho tội “tuyên truyền chống phá nhà nước”, người dân Việt Nam đã phải vận dụng óc sáng tạo trong việc biểu lộ quan điểm của mình.Gần đây, một số áo thung mầu xanh lá mạ với khẩu hiệu “SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho Việt Nam” đã được nhóm “Người Việt Yêu Nứơc” ở VN in ra và phân phát miễn phí tới những thành phố lớn như Hà Nội, Sài Gòn, Nha Trang và Đà Nẵng.Nhưng người ta không ngờ là nhà nước Việt Nam không những chỉ quản lý và chi phối tất cả các phương tiện truyền thông, mà còn muốn quản trị trang phục của người dân nữa.Tối hôm qua blogger Quỳnh Như, chủ nhân của blog Mẹ Nấm, đã bị an ninh câu lưu để tra vấn hơn 6 tiếng đồng hồ chỉ vì cô đã mặc chiếc áo này. Hà Giang tìm hiểu sự việc qua trao đổi với blogger Quỳnh Như:Hà Giang: Chào blogger Quỳnh Như, xin cô vui lòng cho biết lý do vì sao mà tối hôm qua cô đã bị lực lượng an ninh câu lưu không ạ?Blogger Quỳnh Như: Em bị mời là vì em mặc cái áo xanh mầu đọt chuối ở giữa phía trước nó có chữ “NO Bô-xít, Hòang Sa Trường Sa là của VN” còn sau lưng thì nó có dòng chữ “Người Việt Yêu Nước SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho Việt Nam”.Họ nói với em lý do chính họ mời em là vì em mặc cái áo đó. Theo lời của họ là mời lên làm việc, kiểu là nếu mà không đi thì cũng không nên thân, họ nói là hợp tác về an ninh quốc gia thì mình phải đi thôi.…Đến an ninh quốc gia
Hà Giang: Vậy cái áo mà Quỳnh Như mặc xuất xứ từ đâu, và tại sao việc mặc một cái áo lại khiến cho Quỳnh Như bị nhà nước bắt lên để điều tra về những việc liên quan đến an ninh quốc gia?Blogger Quỳnh Như: Cái áo đó do tổ chức Người Việt Yêu Nước họ in, in trong nước, họ có kêu gọi thì mình nhận mình mặc.Em mặc áo này một tháng rồi. Lúc em mặc cái áo đơn giản em chỉ nghĩ tôi góp một phần tiếng nói “Hòang Sa Trường Sa là của Việt Nam, giữ mầu xanh và an ninh cho VN”, nhưng mà em không nghĩ là nó quan trọng đến mức độ như ngày hôm nay.Chị phải biết là em đi “làm việc” từ lúc 5 giờ chiều mà đến 11 giờ rưỡi đêm mới được nghỉ. Họ nói là họ sẽ làm việc trong một vài ngày cho nên là em không được biết là lý do an ninh quốc gia gì.Hà Giang: Quỳnh Như vừa nói là đã mặc chiếc áo này một tháng rồi, vậy thì tại sao bây giờ Quỳnh Như mới bị công an bắt về điều tra, và họ có giải thích là tại sao mặc áo này lại ảnh hưởng đến an ninh quốc gia không ạ?Blogger Quỳnh Như: Lúc đó có vẻ nó không là chiến dịch, nhưng bây giờ hình như bên người Việt Yêu Nước họ lại kêu gọi thành một chiến dịch cho nên là em nghĩ bên an ninh họ lưu tâm về vấn đề này.Giống như hồi nãy bên an ninh họ giải thích với em là nếu như là một người hai người mặc thì không sao, đằng này, nếu như mà ai cũng mặc cùng một mầu xanh như em thì nó đâm ra nó lộn xộn. Đó là câu mà em nhận được giải thích như vậy.Hà Giang: Quỳnh Như có thể kể lại diễn tiến của buổi làm việc dài hơn 6 tiếng đồng hồ của cô với lực lượng an ninh chỉ vì việc cô đã mặc chiếc áo này không?Blogger Quỳnh Như: Họ hỏi là em có liên quan gì đến Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ không. Họ nói là họ biết hết rồi, họ nói là họ có người ở trong Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ, cái gì em làm là họ biết hết. Em nói em cũng có kết nối với blog Tập Hợp Thanh Niên Dân Chủ.Rồi họ còn hỏi là em có biết là họ in bao nhiêu áo không.
Và lúc đầu tiên thì an ninh nói là em chỉ cần giao nộp 2 cái áo là xong. Nhưng lúc đi xong ra thì họ lại bảo về tịch thu máy tính, thế nhưng em không chịu, thếọ nói là OK, về tới nhà thì họ sẽ kiểm tra máy tính ở nhà thôi. là hSau khi họ kiểm tra thì họ chỉ thấy mình cũng chỉ xài máy tính bình thường lướt web. Rồi họ kiểm tra các files trong máy tính. Tình hình là họ niêm phong máy tính, chứ em không đồng ý cho họ mang đi, tại vì em nói là cứ để ở nhà, còn làm việc gì thì ngày mai em sẽ mang cục CPU đó lên cho mọi người làm việc.Quyền tự do?
Hà Giang: Cảm tưởng của Quỳnh Như về sự kiện này như thế nào? Cô có đồng ý là mặc áo có khẩu hiệu “SOS, giữ mầu xanh và an ninh cho VN” có thể ảnh hưởng đến an ninh quốc gia không?Blogger Quỳnh Như: Chị phải tưởng tượng là em giống như tội phạm vậy đó. Từứ Sáu là bắt đầu có người luôn luôn theo dõi ở nhà, tức là đến nỗi thậm chí hàng xóm còn chạy đến hỏi là nhà em làm cái gì, công an nó rình bắt ai trong nhà em vậy? thHồi giờ không có làm chuyện gì đến nỗi mà phải làm cho kinh thiên động địa như vậy! Nếu mà mình chỉ mặc có cái áo không thì làm sao lộn xộn được xã hội. Nếu mà mặc áo mà lộn xộn xã hội, thì hóa ra cái xã hội này nó dễ lộn xộn quá! Họ vô nhà em một lần, tức là lần đâu tiên buổi chiều thì chỉ có bẩy người thôi.Trước khi em về nhà thì bên cạnh nhà hàng xóm của em có tới bốn năm sáu bầy ông công an lận. Công an thì canh ở hai đầu nhà từ sáng cho đến tối, thì cái đó cũng là một cách mà họ đàn áp, truy áp tinh thần của những người xung quanh mình, mẹ em còn xỉu lên xỉu xuống.Hà Giang: Quỳnh Như có sợ không? Sau buổi làm việc ngày hôm nay và những ngày sắp tới nữa, sau khi tất cả qua đi rồi thì Quỳnh Như có dự định sẽ tiếp tục viết blog nữa hay không?Blogger Quỳnh Như: Khi chứng kiến những cảnh rất thật, rất bất công xung quanh mình, thậm chí mình là nạn nhân nữa, thì em mới nghĩ ra là thật sự thì nhà nước không bảo vệ người dân, từ cấp nhỏ đến cấp lớn.Cho nên trong blog của em em chia xẻ rất là nhiều điều, tại vì em là một người công giáo, em có những cái khó khăn như thế nào, thậm chí chỉ cần mình suy nghĩ khác mọi người một chút, tức là mình quan tâm tới những điều mà nó bịạng là bưng bít, trong suy nghĩ của mọi người thì mình cũng đã là phản động rồi, cho nên em có chia xẻ về những điều đó trong blog của em. dTrăn trở nhất là quyền tự do, tức là tự do và dân chủ, tự do tìm hiểu thông tin, tự do bầy tỏ chính kiến, và dân chủ tức là mình làm chủ đất nước thì mình nói, ít nhất phải có người lắng nghe, chứ không phải là bị đàn áp như hôm nay em thấy.Bây giờ chính xác là em đang rất sợ! Em sợ chứ! Nhưng mà em nghĩ rồi, sợ thì sợ nhưng mà em vẫn làm, tại vì đơn giản một cá nhân chỉ cần nghĩ như thế nếu như mà mình không nói thì ai nói?” Chỉ cần nghĩ như vậy thôi! Thấy bất công thì mình phải nói. Đúng mình nói đúng, sai mình nói sai. Chứ mình im lặng thì nó không có gì thay đổi hết. này: “NHà Giang: Cảm ơn blogger Quỳnh Như đã dành thì giờ cho buổi nói chuyện với chúng tôi ngày hôm nay.
Tam Tòa căng thẳng - Công an đàn áp giáo dân trên đường đi lễ Chúa Nhật Từ 3 h sáng hôm nay 26/7, từ cách Đồng Hới khoảng 50km, CA đã lập các chốt chặn. Các con phố dẫn đến nhà thờ Tam Toà dày đặc CA. Giáo dân sáng chủ nhật vẫn mặc quần áo đẹp đi dự lễ. Hầu như ai cũng bị CA và những người mặc thường phục không phải giáo dân gây hấn. Hơn một chục giáo dân đã bị đánh đập, trong đó có cả phụ nữ và trẻ em. Mặc dù vậy, giáo dân Tam Toà vẫn đi dự lễ đông hơn thường lệ. Mọi người sãn sàng chịu đau khổ vì đức tin. Hiện có khoảng một nghìn người tụ tập tại gia đình một giáo dân, cách nhà thờ Tam Toà khoảng 300 mét. Hiện có 7 cha trong giáo hạt Troóc đang hiện diện ở đây với cộng đoàn.. Cha Phêrô Nguyễn Bình Yên Cha Phêrô Maria Hoàng Anh Ngợi Cha Phêrô Ngô Thế Bính Cha Phêrô Lê Thanh Hồng Cha Phêrô Trần Ngọc Hưởng Cha Antôn Trần Minh An Cha Gioan Nguyễn Văn Rủ Các cha trên đây ở các giáo xứ cách xa Tam Toà từ 50 đến 80 km và từ 2 hoặc 3 giờ đêm các ngài đã lên đường đi về Tam Toà. Chỉ có cha Lê Thanh Hồng ở gần nhất cũng cách 15 km. Các cha an ủi, khích lệ, động viên cộng đoàn nhẫn nại, bền bỉ chịu đau khổ, vác thánh giá theo chân Chúa trong tinh thần nhẫn nại, hoà bình, bất bạo động. Các cha cũng tố cáo bất công xã hội và lên án nhà cầm quyền đã và đang tiếp tục đe doạ, sách nhiễu và khủng bố giáo dân. Các cảnh sát cơ động, dân phòng, trật tự và lực lượng “quần chúng tự phát ... tiền” đang bao vây cộng đoàn dân Chúa, rình rập như hổ báo đang rình mồi. Bầu khí cực kỳ căng thẳng và CA tỏ ra sẵn sàng dùng bạo lực bất cứ khi nào, với bất cứ ai vì những lý do không đâu. Giáo dân tập trung cầu nguyện từ 6 h sáng. Đến 7 h, các cha hiện diện vẫn không thể dâng thánh lễ cho giáo dân vì lý do an ninh. Do đó, các cha quyết định để cho cộng đoàn tiếp tục cầu nguyện với Chúa và làm việc kính Đức Mẹ. Buổi cầu nguyện kết thúc lúc 7 h 25 và các cha đang liệu cách cho giáo dân ra về an toàn./. Lạc Việt và Nhóm CTV dcctvn.net
HÌNH ẢNH GIÁO HẠT XÃ ĐOÀI
CẦU NGUYỆN CHO GIÁO XỨ TAM TÒA (3)
10.000 Giáo Dân Hạt Cầu Rầm, Giaó Phận Vinh, Cầu Nguyện Cho Tam Tòa
VietCatholic News (26 Jul 2009 07:41)
CẦU
RẦM - VINH - Sáng nay 26/7/2009, ngay từ rất sớm từng đoàn người
từ các giáo xứ lân cận tuôn về nhà thờ Cầu Rầm, ở thành
phố Vinh, để dâng lễ cầu nguyện cho giáo dân Tam Tòa. Giáo dân
ngồi chật kín cả ngoài khuôn viên nhà thờ Cầu Rầm. Chúng tôi
ước tính khoảng trên 10 ngàn người trên tổng số hơn 19 ngàn
giáo dân trong toàn giáo hạt.
Sau thánh lễ đại diện giáo dân lên phát biểu nói lên lòng quyết tâm đấu tranh đến cùng cho dù phải bị bắt bớ hay bị đổ máu. Sau đó, toàn bộ đoàn người diễu hành qua chợ Vinh, quảng trường Hồ Chí Minh, đường 3-2, là con đường có các trụ sở các cơ quan lãnh đạo tỉnh Nghệ An. Đoàn người kéo dài kín con đường 3-2 này, và tiến về nhà thờ Yên Đại, cách nhà thờ Cầu Rầm khoảng 5 km, để thắp nến cầu nguyện tại đài Đức Mẹ.
(Người về viết bài này phải đứng một chỗ, không có hình toàn cảnh và trên đoạn đường 3-2.
Nếu ai có những hình ảnh liên quan tới buổi Cầu nguyện trong giáo phận Vinh hôm nay, xin vui lòng gửi về conggiao@gmail.com
Tuyên Nguyễn
HIỂM HỌA TIỀM TÀNG CỦA NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN CS TẠI CAM BỐT
Chuyện
kể lại sự thật của một chiến sĩ Biệt Kích nhảy toán, sau ngày 30 tháng
4, 1975 vẫn tiếp tục chiến đấu chống bạo quyền Cộng Sản Việt Nam, sống
lưu vong trên đất nước của mình suốt 30 năm, năm 2006 Biệt Kích Tango
Ngô Văn Tài trốn sang Cambodia nhưng nơi đây cũng đầy dẫy mạn lưới tình
báo của Việt Cộng....xin mời độc giả đọc một bài có giá trị về đấu
tranh hiện nay. NHỮNG HIỂM HỌA TIỀM TÀNG CỦA NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN CỘNG SẢN TẠI CAM BỐT
Tác giả: Tango Ngô Văn Tài.
Từ sau ngày mất nước 30 tháng 4 năm 1975, hàng triệu người Việt nam đã
bỏ nước ra đi tìm tự do bằng đường thủy, đường bộ, và bằng tất cả mọi
phương tiện mà họ có thể có được. Cái giá của tự do dân chủ mà người
dân Việt mất nước phải đánh đổi là chính tài sản và tính mạng của họ và
gia đình. Tất nhiên để có được khoảng 3 triệu người Việt đến được bến
bờ tự do, thì cũng có xấp xỉ con số đó, gồm cả phụ nữ và trẻ em, đã
phải vĩnh viễn nằm lại đâu đó trên hành trình đi tìm tự do đó mà mối
hiểm họa đến từ nhiều phía: sự truy sát của công an biên phòng và hải
tuần của cộng sản Việt nam, bão tố phong ba, hải tặc cướp giết.
Kể từ sau tháng 4 năm 1989, khi Cao Ủy Liên Hiệp Quốc Đặc Trách Về Người Tỵ Nạn (UNHCR) không còn công nhận thuyền nhân Việt nam là những người tỵ nạn chính trị nữa, thì chính phủ CSVN càng mạnh tay hơn trong các chiến dịch đàn áp các tổ chức tôn giáo, các chức sắc tôn giáo, những nhà bất đồng chính kiến, những nhà dân chủ và cả các sắc tộc thiểu số ở Tây nguyên khi họ đòi quyền được tự do tín ngưỡng, được tự do bày tỏ chính kiến và được quyền sở hữu đất đai mà tổ tiên họ để lại. Hệ quả của những cuộc đàn áp mạnh tay này là một làn sóng vượt biên bằng đường bộ của những nạn nhân là người Thượng cũng như người Kinh bất đồng chính kiến lại ra đời: Hàng ngàn người lại rời bỏ tổ quốc, vượt biên giới sang Cam bốt, đến văn phòng của Cao Ủy Liên Hiệp Quốc Đặc Trách Về Người Tỵ Nạn (UNHCR) tại đây để xin được quốc tế bảo vệ. Bởi không thể ngăn chặn được tất cả những người dám đối diện với cái chết để đi tìm quyền được sống này, chính quyền cộng sản Việt nam đã phải xây dựng một hệ thống tình báo ngoại tuyến và cài cắm sang Cam bốt những nhân viên mật vụ máu lạnh để theo dõi, để gây ly gián và để thực hiện những những cuộc bắt cóc, truy sát đối với những người tỵ nạn là những nhà bất đồng chính kiến, những nhà đối lập chính trị dám tiếp tục lên án và tố cáo tội ác của chế độ bạo quyền cộng sản Việt nam. Những tên tình báo này và hệ thống chân rết của chúng trên đất nước Chùa tháp chính là mối hiểm họa tiềm tàng của những người Việt tỵ nạn cộng sản tại đây. Tuy nhiên do nghiệp vụ tình báo siêu việt cũng như sự lưu manh xảo quyệt vốn có của những tên cộng sản, mà những nạn nhân của chúng khó nhận diện được chúng là những tên tình báo cộng sản máu lạnh.
Tôi tên là Ngô Văn Tài, sinh năm 1948 tại Hải Dương, Bắc phần Việt nam. Năm 1954 tôi theo gia đình di cư vào Nam để tránh họa cộng sản.
Tại Cam Bốt, tôi đã đến trình diện với văn phòng của Cao Ủy Liên Hiệp Quốc Đặc Trách Về Người Tỵ Nạn (UNHCR) để xin được bảo vệ bởi tôi đang đối mặt với sự truy sát của các lực lượng an ninh của CSVN. Nhưng than ôi, thật là họa vô đơn chí! Vào thời gian này Phủ Cao Ủy Liên Hiệp Quốc Đặc Trách Về Người Tỵ Nạn (UNHCR) tại Cam Bốt đang trong giai đoạn chuyển giao quyền phỏng vấn, xem xét và cấp quy chế tỵ nạn cho Bộ Nội Vụ Cam Bốt đảm trách, mà bộ nội vụ của chính phủ Cam bốt thực chất chỉ là một cơ quan an ninh ngoại vi của chính phủ cộng sản Việt nam, cho nên sau vài lần được các nhân viên người Khmer gốc Bắc Việt công tác tại Bộ Nội Vụ của Cam bốt phỏng vấn thì tôi đã bị từ chối quy chế tỵ nạn chính trị với lý do là là tôi không có giấy chứng nhận đã từng bị tù đày hay bất cứ một loại giấy tờ tùy thân nào do CSVN cấp phát cả. Đến lúc này, tôi mới phát hiện ra là tôi đã tự chui vào cái bẫy giết người do Bộ Nội vụ Cam bốt cùng chính phủ CSVN áp lực lên Phủ Cao Ủy Liên Hiệp Quốc Đặc Trách Về Người Tỵ Nạn (UNHCR) tại đây, giăng ra để bắt giết những người bất cộng đái thiên với cộng sản đang sống ngoài vòng pháp luật như tôi. Nhưng rồi điều ngạc nhiên đó đã được sáng tỏ khi vào một ngày cuối tháng Ba năm 2007, khoảng 3 ngày sau khi tôi nhận được quyết định từ chối tư cách tỵ nạn của Phủ Cao Ủy Tỵ Nạn Của Liên Hiệp Quốc tại Cam bốt, thì Nguyễn Công Cẩm đến tìm gặp tôi tại Hội thánh nơi tôi đang tạm trú, anh ta gọi tôi ra một nơi vắng, không xa Hội Thánh mấy, để bắt đầu câu chuyện. Cẩm đã giới thiệu với tôi rằng ngoài quân hàm trung tá mà anh ta đang mang của ngành an ninh thuộc hoàng gia Cam Bốt, thì bản thân anh ta là sỹ quan tình báo thuộc tổng cục an ninh của Bộ Công An (CS) Việt nam, rằng cơ quan an ninh của CS Việt nam đã theo dõi và biết rất rõ những hoạt động chống cộng của tôi từ lâu. Họ cũng biết rất rõ là tôi đã sang Cam Bốt xin tỵ nạn và đã bị từ chối tư cách tỵ nạn, rằng sinh mạng của tôi đang nằm trong tay của cơ quan an ninh (CS) Việt nam mà đại diện cho cơ quan này tại đây chính là Nguyễn Công Cẩm; rằng anh ta có thể bắt tôi để giải giao về Việt nam bất cứ lúc nào anh ta muốn. Tuy nhiên “để thể hiện tính nhân đạo và khoan hồng của đảng và nhà nước, chỉ đánh người chạy đi, chứ không đánh người chạy lại”, cơ quan an ninh của Việt nam muốn mở cho tôi một con đường sống, đó là tôi phải hợp tác với cơ quan an ninh Việt Nam, làm ăng-ten cho anh ta, theo dõi mọi hoạt động của hội thánh nơi tôi đang ở, theo dõi mọi hoạt động của mục sư quản nhiệm, của ban chấp sự Hội thánh và của cả những người tỵ nạn Việt nam thường tới lui Hội Thánh, cũng như những mối quan hệ của Mục sư với bất cứ ai… tôi đều phải ghi nhận và báo cáo hàng tuần cho anh ta… Với thời gian làm việc cho anh ta là ba năm, sau đó bản thân anh ta và cơ quan của anh ta sẽ can thiệp với cơ quan pháp luật của Việt nam để họ chỉ xử án tôi 1 năm tù, và sau 1 năm tù ở thì tôi sẽ được trả tự do… Nếu tôi chấp nhận việc móc nối của anh ta, thì anh ta sẽ sắp xếp cho tôi được gặp cấp trên của anh ta. Để khủng bố tinh thần của tôi, hòng khiến tôi phải chấp nhận sự móc nối này, Nguyễn Công Cẩm đã không ngần ngại nói cho tôi biết rằng, trong thời gian vừa qua, có nhiều người Việt tỵ nạn tại Cam bốt đã từng bị bắt cóc dẫn độ về Việt nam chịu án, chắc với tuổi đời và sự từng trải như tôi thì tôi phải hiểu ai là tác giả của những vụ bắt cóc đó… Không cần suy nghĩ gì thêm, tôi đã thẳng thắn trả lời với Nguyễn Công Cẩm rằng chống cộng để thủ tiêu chế độ cộng sản trên quê hương Việt nam là mục tiêu duy nhất của đời tôi và nhiều chiến hữu của tôi đã bỏ mình vì mục tiêu đó, nên tôi thà chết chứ không bao giờ phản bội lý tưởng của mình, không bao giờ phản bội lại những chiến hữu của mình. Vô cùng bất ngờ và tức giận trước câu trả lời của tôi, nhưng Nguyễn Công Cẩm cố giữ bình tĩnh, dặn dò tôi rằng anh ta nghiêm cấm tôi không được tiết lộ với ai rằng anh ta là sỹ quan an ninh của Việt nam cũng như tuyệt đối không được tiết lộ với ai về việc móc nối bất thành đó… rồi anh ta ra về. Tôi biết rằng, từ đây, Nguyễn Công Cẩm sẵn sàng thủ tiêu tôi vào bất cứ lúc nào để bịt đầu mối, nên liên tiếp những chuổi ngày sau đó tôi luôn sống trong tâm trạng âu lo triền miên. Dù vậy vì muốn bảo vệ an toàn tính mạng cho những người Việt tỵ nạn khác, tôi đã không ngần ngại tiết lộ cho họ biết Nguyễn Công Cẩm là ai để họ có biện pháp phòng tránh cho bản thân. Thật đáng tiếc thay, một số nhà dân chủ trẻ khi đến Cam Bốt lánh nạn, dù đã nhận được lời cảnh báo của tôi rồi, nhưng do lòng hiếu thắng và khinh xuất của tuổi trẻ mà họ phải lâm nạn như trường hợp của nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ. Một số nhà dân chủ trẻ khác, trong một cuộc “đại yến” chia tay với “anh Cẩm”, để lên đường đi định cư ở Hoa kỳ, thậm chí còn mách lại với Nguyễn Công Cẩm rằng: “Chú Tài và mục sư Lũy nói với em rằng anh Cẩm là sỹ quan an ninh của cộng sản, nhưng em không tin đâu, em chỉ ước mong tất cả mọi người cộng sản đều tốt như anh vậy để dânViệt mình đỡ khổ, mà bản thân em cũng khỏi phải đi tỵ nạn như thế này”. Than ôi! Trung ngôn nghịch nhĩ! Trung ngôn nghịch nhĩ! Vi nhân nan! Vi nhân nan! Làm người sao khó quá! Chỉ vì lòng yêu thương, chỉ vì muốn che chở bảo vệ cho những chiến sỹ dân chủ trẻ mà tôi đã chuốc vạ vào thân! Không lâu sau khi nhà dân chủ trẻ này tiết lộ điều này với Nguyễn Công Cẩm thì anh ta đã đến nơi tôi đang trú ngụ gặp tôi, đưa cho tôi một gói cà phê bột và nói rằng thấy tôi không có việc làm, không có thu nhập, chắc là đời sống vật chất khó khăn lắm, nên Cẩm muốn giúp tôi có nguồn thu nhập bằng cách đưa tôi vào rừng đào cây kiểng cho anh ta, bù lại anh ta sẽ nuôi cơm tôi và trả công cho tôi thật bội hậu.
Tôi hiểu được rằng ngày tôi phải trả giá cho lòng căm thù cộng sản của tôi đang đến rất gần nên tôi đã phải giả vờ ốm nặng không thể đi lao động được, để trì hoãn và tìm kế thoát thân. Và thừa lúc cuộc xung đột biên giới Thái-Miên nổ ra cả bộ nội vụ Cam Bốt lẫn Nguyễn Công Cẩm bị lôi vào những công tác liên quan đến cuộc xung đột này, tôi đã bí mật rời khỏi Cam Bốt, đến một nước láng giềng, vào tòa đại sứ của một quốc gia phương Tây xin tỵ nạn. Với sự giúp đở của các chiến hữu cũ của tôi trong lực lượng Lôi Hổ, với sự can thiệp kịp thời của các tổ chức quốc tế nhân quyền, và đặc biệt là với sự giúp đở của tiến sỹ Nguyễn Đình Thắng, giám đốc điều hành của tổ chức cứu người vượt biển Boatpeople SOS, hồ sơ tái định cư ở đệ tam quốc gia để đoàn tụ với gia đình tôi đang ở vào giai đoạn cuối cùng.
Trung Tá Nguyễn Công Cẩm, tức Nguyễn Cẩm Công -LY HENG
Hoạt động Tình Báo khủng bố bắt cóc và thủ tiêu người Việt và Khmer Krom tỵ nạn
Với sự bình an trước những ngày được
đến bến bờ tự do, tôi xin được ghi lại hành trình đi tỵ nạn của tôi,
cũng như những nghiệt ngã, những uẩn khúc trong cuộc đời tỵ nạn và
những hiểm họa tiềm tàng mà người Việt tỵ nạn tại Cam Bốt đã và đang
phải đối mặt từng ngày. Với ước mong những thông tin của tôi sẽ góp một
phần nhỏ, như một thông báo về một “địa chỉ đỏ” vô cùng hiểm nghèo
trong thế giới người Việt tỵ nạn cộng sản tại Cam Bốt mà mọi người phải
biết, cần phải tránh để giảm thiểu đến mức thấp nhất những rủi ro mà
trước đây thầy Thích Trí Lực, nhà đối kháng chính trị Hồ Long Đức và
nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ đã phải gánh chịu, bởi nếu lại cứ chủ quan,
khinh xuất, hoặc nếu không nhận diện được ai là bạn, ai là thù trong
cộng đồng tỵ nạn thì hiểm họa đến với bản thân sẽ thật khó lường!
Mùa Lễ Phục Sinh 2009 Tango Ngô Văn Tài |
No comments:
Post a Comment