Nguyễn thị Cỏ May
Chuyện
mới nghe qua khó có ai tin được. Quán Cu Hồ là tài sản của Sứ quán VC ở
Paris thì làm sao Sứ quán lại có thể gởi du đảng tới đập phá được. Vã
lại ở Paris chớ có phải ở Ba đình đâu mà hành xử theo tập quán xã hội
chủ nghĩa?
Nhưng chuyện khó tin mà lại có thật.
Sáng
ngày thứ bảy 12/11, vào khoảng 8 giờ, thình lình ông Võ văn Thận đang ở
trong phòng trên lầu cùng với gia đình vợ và 2 con gái nhỏ 6 và 8 tuổi
và có 2 người bạn, con nhà thơ Thanh Thảo từ Quảng Ngãi
qua chơi, nghe tiếng đập cửa, vội chạy xuống xem chuyện gì xảy ra. Ông
vừa ra khỏi phòng thì bị hai người lạ mặt từ dưới chạy lên, xông tới xô
ngược ông trở vào phòng, khóa cửa lại, nhốt cùng với những người kia còn
đang ở trong phòng. Nhóm du đảng của Sứ quán Hà Nội tại Paris ở lại
quán lục soát trong vòng vài tiếng đồng hồ mới bị Cảnh sát Pháp tới còng
tay dẫn đi.
Quán Foyer Việt nam hay Quán Monge
Quán
ăn Monge tọa lạc tại số 80, đường Monge, Paris Quận V. Đây là khu sầm
uất vì có nhiều cửa hàng đủ loại và còn là “khu học” hay khu la-tinh vì
các Đại Học có tiếng lâu đời như Sorbonne, các Trường Lớn như kỹ sư Hầm
mỏ, Cầu cống, Dược, Sư phạm, . . đều tập trung tại đây.
Quán Monge chiếm một địa điểm vô cùng ưu đãi. Là miếng mồi ngon cho người muốn chiếm đoạt để sang nhượng.
Trước
75, nơi đây vẫn là quán ăn của sinh viên Miền nam du học ở Pháp. Là tài
sản của Chánh phủ Việt nam Cộng hòa. Giá ăn uống không đắt tiền vì sinh
viên phần lớn đều nghèo. Ngày cuối tuần hay ngày lễ, căng-tin đều đóng
cửa nên sinh viên tới quán ăn uống và gặp bạn bè. Hoạt động của quán do
Tòa Đại sứ Sài gòn quản lý.
Lúc bấy giờ sinh viên quen gọi vắn tắc “Quán Monge”. Mà thật ra trước quán cũng không có bảng hiệu gì khác hơn.
Sau
75, Miền nam mất, Hà Nội tiếp thu và trở thành tài sản của đảng và Nhà
nước. Quán mở cửa trở lại cũng bán thức ăn. Cuối thập niên 80, sau khi
Liên-sô và Đông âu sụp đổ, Cỏ May có một lần tới đây để gặp vài người
“Việt kiều Đoàn kết” nói chuyện về hướng thay đổi có thể hợp tác nhau
tranh đấu cho Hà Nội thay đổi theo Liên-sô và Đông âu. Quán không đông
khách nên ngồi nói chuyện lâu không bị phiền phức.
Từ mươi năm nay, ông Võ Văn Thận và gia đình tới chấn chỉnh lại mọi việc, từ bếp, tiếp khách, …quán Monge có đông khách.
Khi
hay tin Sứ quán Hà Nội lãnh đạo du đảng tới đập phá, hành hung ông Thận
và gia đình, Cỏ May và một người bạn rủ nhau tới quán Monge quan sát
tình hình và hỏi chuyện ông Thận về sự việc thật tình đã xảy ra như thế
nào. Ông Thận vui vẻ tiếp chuyện chúng tôi một cách tự nhiên, thật tình,
với bản tánh của dân Nam kỳ đặc sệt, tuần tự kể cho chúng tôi nghe
chuyện đã xảy ra tuy lúc bấy giờ hơn 13 giờ, Quán đông chật khách, không
còn chỗ. Trước cửa còn vài ba người đứng chờ.
Du đảng của Sứ quán ra tay
Khoảng
8 giờ sáng ngày thứ bảy 12. 11. 2011, một nhóm khoảng 10 người trong đó
có 2 người Việt Nam, số còn lại là người Pháp. Hai người Việt Nam là
anh em ông Nguyễn Bình nói có giấy tờ về trách nhiệm khai thác Quán do
Sứ quán cấp, cùng với những người Pháp kia đã tới Quán Foyer Việt Nam, ở
số 80, đường Monge thuộc Quận V, Paris . Họ đập vỡ một ô kính của cửa
vào, bẻ khóa, đột nhập vào quán ăn. Sau đó, toán người này triển khai kế
hoạch như một đội đặc công thời chiến tranh xâm nhập ở Miền nam trước
kia, được huấn luyện thuần thục và tập luyện kỹ càng. Ba người leo ngay
lên lầu, gom những người ở đây, xô họ vào trong một căn phòng, không cho
họ mặc áo ấm, cấm họ đi tiêu tiểu,
dùng
một tấm ván đã chuẩn bị sẵn, bịt ngay cánh cửa dẫn ra cầu thang xuống
nhà. Những người còn lại, ở tầng trệt, chia nhau thi hành kế hoạch. Với
sẵn dụng cụ thợ mộc, người thì đóng kín bằng những tấm ván gỗ tất cả các
khung cửa kính nhìn ra hai mặt đường, đường Monge và đường Pestalozzi,
để tránh cho người qua lại không trông thấy gì diễn ra bên trong. Chỉ
thấy mấy tấm bích chương mới toanh nói " Foyer đóng cửa để sửa sang ".
Bốn
giờ sau, khi Foyer được Cảnh sát giải tỏa, người nào có dịp bước vào
Quán, đứng từ phía quầy thu tiền, nhìn bao quát hai gian phòng ăn theo
hình chữ L, sẽ không thể nào nhận ra quán ăn quen thuộc vì tất cả đã đảo
lộn, tung tóe. Nhân viên của Quán đi bới xốc trong đống ngỗn ngang để
tìm lại đồ đạt của mình. Hai cái máy PC xách tay (laptop) biến mất. Một
cái laptop thứ ba cũng biến mất, cùng với hồ sơ, tư liệu của nhà báo Hồ
Nhật Thảo ở Đài TV Quảng Ngãi. Và một chiếc máy nữa chứa đựng hồ sơ kinh
doanh của ông Hồ Nhật Chung cũng mất. Nhưng sau đó, mấy chiếc máy PC
đều tìm lại được. Tất cả được gói lại để trong đống đồ vật ngổn ngang.
Duy có ông Hồ Nhật Thảo bị mất 600
euros mà ông nhận lời cầm về cho một người ở Đà Nẵng.
Về
phía ông Thận, sự mất mát nặng nề vì số tranh treo trong Quán – tranh
triển lãm và tranh riêng của ông sưu tầm, đều bị toán du đảng lấy đi
hết. Họ gom góp tất cả đồ vật có giá trị đem ra đưa lên xe đậu trước
Quán và chở đi. Vì theo tinh thần xã hội chủ nghĩa thì đó đều là đồ đạt
của TA cả mà!
Một thứ bản chất du đảng xã hội chủ nghĩa
Khi
chuyện đã xảy ra, ai cũng tự hỏi tại sao họ dám ngang nhiên hành động
giữa thanh thiên bạch nhật, ngay giữa Khu La-tinh, trung tâm thủ đô nước
Pháp? Vẫn biết đây là sáng thứ bảy, vào cuối tuần dài, từ thứ sáu 11.
11, lễ kỷ niệm ngày Đại thắng Thế chiến lần thứ nhứt, đến tối chủ nhựt,
cho nên Paris vắng hẳn đi. Phần đông dân chúng, trong đó có những quan
chức Chánh phủ, đi nghỉ ở xa.
Đứng
đầu nhóm du đảng là ông Nguyễn Bình tự xưng là được Đại sứ quán Việt Nam
ủy quyền "quản lý" Foyer Việt Nam, nhưng không phải là nhân viên ngoại
giao. Người này, theo chủ quán, mấy tuần trước đã tới đe dọa ông bằng
tiếng Pháp, có lẽ để nói cho khỏi ngượng miệng chớ chưa chắc học giỏi: "Fais attention à tes enfants" (Coi chừng mấy đứa con của mày), khiến ông Thận đã phải thông báo cho Cảnh sát Quận V ghi nhận sự việc.
Đột
nhập vào Quán và tư gia hôm thứ bảy, 12/11 vừa rồi, là hành động thuần
chất côn đồ của du đảng do chính Đại sứ quán chỉ đạo. Bởi Đại sứ quán Hà
Nội tuy là sở hữu chủ Quán Foyer Monge, nhưng đã giao cho ông Võ văn
Thận quản lý khai thác (theo qui chế công nhơn lãnh lương tháng) và gia
đình của ông cư ngụ ngay tại đó, thì Đại sứ quán không có quyền đột nhập
vào bất kỳ lúc nào như chỗ không người.
Khi
đột nhập bất hợp pháp như vậy, toán du đảng của Đại sứ quán Hà Nội lại
còn bạo hành đối với người cư ngụ và nhứt là bạo hành trẻ con không
tránh khỏi gây chấn thương tâm thần ở gia đình nạn nhơn.
Ông
Thận cho chúng tôi biết ông đã thưa với Chánh quyền Pháp sự việc này.
Mừng cho ông là có một nhóm luật sư người Pháp, cả một Thẩm phán người
Pháp, ông Pascal L. , vừa là khách hàng của quán, vừa là láng giềng quen
biết khá lâu, nhiệt tình giúp ông và ủng hộ ông trong vụ thưa kiện tới
cùng. Và nhờ ông Thẩm phán Pascal L can thiệp với Công tố viện Paris,
cảnh sát tới giải tỏa ông Võ văn Thận, gia đình và 2 người khách ra khỏi
căn phòng bị du đảng nhốt suốt 4 tiếng đồng hồ.
Lý do
mà Đại sứ quán chỉ đạo cho du đảng hành động côn đồ như vừa rồi chỉ vì
họ muốn cho ông Võ văn Thận nghỉ việc từ hai năm nay để thay thế người
mới của họ mà không bồi thường đúng theo luật lao
động ở Pháp. Ông Thận nhận việc không hợp đồng, nhưng ông đã làm việc
liên tục từ hơn mười năm qua, làm cho Quán từ ít khách có được đông
khách, không vi phạm lỗi nghề nghiệp, thì đó là hợp đồng lao động vô
thời hạn giữa ông và chủ nhơn (Đại sứ quán). Ông Thận nay nhận thấy bộ
mặt thật của chủ nhơn nên ông cũng muốn nghỉ vì ông không còn hứng thú
để làm việc nữa. Ông chỉ đòi quyền nghỉ việc do phía chủ nhơn quyết định
là 10 % trên tổng số lương của ông từ hơn
mười
năm qua nhung chủ nhơn không đồng ý, mà chỉ muốn ông dọn đồ đạc ra đi
êm xuôi mà thôi. Không đồng xu thiệt hại.
Ông
đã nhiều lần muốn gặp Đại sứ quán để thương thảo điều kiện nghỉ việc,
nhưng đều bị từ chối. Ông đưa luật sư của ông tới sứ quán giải quyết hồ
sơ nghỉ việc của ông cũng bị sứ quán từ chối tiếp.
Đúng
thôi. Đại sứ quán Hà Nội phải hành xử theo não trạng xã hội chủ nghĩa
như họ đã thường xuyên hành động ở Việt nam và lần nào cũng thành công. Ở
Paris họ chỉ đạo một toán du đảng mang gậy gộc tới đập phá, hành hung
chủ nhà và cả trẻ con để nhằm áp đảo mọi phản ứng của nạn nhơn. Mục tiêu
tối hậu là chiếm ngụ Quán Monge trước đã. Ông Thận có kiện thưa, chuyện
này sẽ kéo dài trong khi họ đang làm chủ địa điểm. Ở Việt Nam, đảng ta
tổ chức “quần chúng bức xúc” đàn áp chủ nhà, chủ đất bị đảng và Nhà nước
cướp giựt. Tổ chức công an làm quần chúng biểu tình chống Tàu bảo vệ
đất đai để chọn lọc bắt những người biểu tình vì lòng yêu nưóc chơn
thành. Tổ
chức
công an làm Thầy chùa để thu tiền của bá tánh và lùng bắt Thầy chùa tu
hành thiệt.
Vì
mang nặng não trạng xã hội chủ nghĩa mà Đại sứ quán quên đi Paris không
phải là Ba đình, Quán Monge không phải là Thái Hà, Khu la-tinh không
phải là nhà quê Việt Nam, …
Hôm
ấy, sau khi trật tự được tái lập, đã hơn 13 giờ. Khách hàng quen thuộc
tới đều ngỡ ngàng vì không có cơm trưa. Họ đứng nói chuyện với nhau,
nghe hàng xóm kể chuyện hồi sáng ở đây. Họ đều bất mãn: “Tại sao lại có
chuyện quái đản như vậy được? Đây là xứ Pháp hay xứ nào khác?”
Vài tiết lộ kín đáo của ông Võ văn Thận
Qua
sự dò hỏi, chúng tôi được biết ông Võ văn Thận trước kia là người theo
quan điểm Miền nam khi tới Pháp. Sau đó, ông mới ngã theo quan điểm Hà
Nội và nghỉ việc ở một nhà hàng lớn của Pháp, vào làm cho Quán Monge. Sự
thay đổi này có lẽ do nhu cầu của ông muốn có dịp phục vụ quê hương?
Thực tế, ông đã xây dựng Quán Monge ngày nay trở thành một nơi làm ăn
phát đạt, nơi gặp gỡ thân tình của nhiều người Việt Nam từ Việt nam qua
Pháp, của phe “Việt kiều” từ khắp nơi vãng lai.
Có lẽ
vì nhiệt tình phục vụ và do bản tánh nam kỳ, ông Thận đã vài lần đụng
chạm với quan chức Hà Nội ở Paris khi bày tỏ quan điểm xây dựng tổ chức
làm mất lòng cấp lãnh đạo chăng? Không phải vậy đâu. Mọi suy tính và
hành động của đảng và Nhà nước Hà Nội đều chỉ vì quyền lợi phe nhóm và
bản thân là trên hết.
Họ
muốn lấy lại Quán Monge có lẽ họ muốn bán để lấy tiền chia chác nhau một
lần cho xong. Lấy tiền từ thu nhập của Quán chia chác lắc nhắc mất thì
giờ trong lúc nhiệm kỳ quan chức có thời hạn, không kể những bất ngờ có
thể xảy ra. Trước đây, họ đã bán trụ sở Việt nam Thông tấn xã của Chánh
phủ Sài gòn ở đường Vaugirard, Paris VI, để lấy tiền chia nhau.
Trường
hợp ông Võ văn Thận cho nhiều người Việt nam hải ngoại bài học cũ rít.
Nam bộ kháng chiến, Mặt trận Giải phóng Miền nam, …đều bị Hà Nội bóp mũi
chết tươi để cướp đoạt sự nghiệp. Vậy mà ngày nay vẫn còn nhiều người
Việt nam hải ngoại gốc Miền nam, đang yên thân, lại đâm đầu chạy theo Hà
Nội để được xoa đầu, đề cao, khen thưởng, …Đám Việt kiều yêu nước trước
kia nay phê phán, kiến nghị vì Hà Nội không biết đánh giá họ đúng mức
và sử dụng họ xứng đáng để họ được đãi ngộ công sức đóng góp lớn lao của
họ. Có người lớn tiếng chống Hà Nội để chờ được Hà Nội cho người tới
bắt tay, …
Tất
cả đều thấy bản chất VC là vô ơn bạc nghĩa, trước sau chỉ nhằm mục tiêu
mà thôi. Nhưng họ chưa xác tín đó là chân lý nên chưa quay lưng dứt
khoát.
Thật tội nghiệp cho họ!
Nguyễn thị Cỏ May
No comments:
Post a Comment