(ảnh minh họa của TTDLB)
“Cái chết là giải pháp cho mọi vấn đề”
- Joseph Stalin
Đồng chí Stalin (kính mến) — kẻ từng được “cha già” họ Hồ tôn là vị “cha
già của thế giới XHCN” — hễ đã phán thì cấm có sai.
Giải pháp để có một VN độc đảng là tận diệt tất cả các đảng phái khác.
Giải pháp để giữ một VN độc đảng vẫn là tận diệt tất cả các đảng phái khác.
(Thương mình thương một, thương Ông thương mười là ở chỗ này chăng?).
Nạn nhân
của thời 1930-1945 thì hằng hà sa số, đếm không xuể/kể không hết. Cả VN
Quang Phục Hội & Tâm Tâm Xã, cả Đại Việt, cả Việt Quốc, cả Việt
Cách, cả An Nam Độc Lập Đảng… thậm
chí, cả những đồng chí đầu súng trăng treo cùng
trường nhưng khác phái. Tiêu biểu của nỗ lực CS Quốc Tế III tận diệt
đồng chí CS Quốc Tế IV là trường hợp của Trốt-kít Tạ Thu Thâu: Trong
buổi phỏng
vấn ngày 25-6-1946, Hồ Chí Minh đã trả lời Daniel Guérin về cái chết
của Tạ Thu Thâu như sau:
Ce fut un patriote et nous le pleurons… Mais tous ceux qui ne suivent pas la ligne tracée par moi seront brisés (Đó là một người yêu nước, chúng
tôi đau buồn khi được hung tin… Nhưng tất cả những ai không theo con đường tôi đã vạch
đều sẽ bị tiêu diệt)! Chẳng ai nỡ nghĩ đến chuyện quyết toán vặt, nhưng ngay cả con lộ Tạ Thu Thâu ở Sài Gòn lẫn Mỹ Tho
đều bị đổi tên sau ngày miền Nam thất thủ.
Nạn nhân
của thời sau 1945, đặc biệt là sau 1975, cũng là vô phương đong đếm. Quả
là một cuộc rửa hận/trả thù/xử lý vô tiền khoáng hậu ở nước ta. Bất kể
đó là đảng viên các chính
đảng kể trên còn kẹt lại miền Bắc; đã di cư vào Nam năm 1954; hoặc bị
liệt vào hàng địch/ngụy của “chế độ cũ”… Hay thậm chí, ngay cả các đảng
viên lão thành cách mạng của CSVN, những người đã nghiệm ra rằng gông
cùm thực dân còn nhẹ nhàng hơn xích xiềng ý
thức hệ; đã thấy ra mặt thật của “chiến thắng” là “thống nhất” cả nước
vào tròng nô lệ Quốc Tế III; đã cọ xát với nỗi nhục đói nghèo/lạc hậu
của đất nước thời “hậu giải phóng”; hay đã dự kiến cả tương lai đất nước
gắn liền vào một đận Bắc Thuộc vĩnh viễn….
Tiến
trình khai trừ và thanh trừng, do đó, nói theo ngôn ngữ tiếp thị ngày
nay, là “2 trong1”. Hễ không phải bầu bạn anh em thì hẳn phải là thế lực
thù địch. Cũng vậy, hết đồng
chí ắt phải là kẻ thù, không thể khác. Mà đã là kẻ thù thì tất yếu là
phải chết — chết ngay/chết dần/chết đói/chết kiệt/chết thảm/chết đột
biến/chết tiệm tiến/chết tự nhiên/chết tai nạn/chết bờ/chết bụi/chết
ngộp/chết chìm/chết tù/chết bệnh/chết dở/chết tiệt
v.v… — kiểu nào cũng được, càng nhanh càng tốt, nhưng nói chung là phải
chết, không chỉ bởi hệ vô thần khẳng định
Chết Là Hết, mà còn bởi đối sách xuyên suốt của lãnh đạo là
Chết …Cho Yên Chuyện.
Thử tạm liệt kê một vài trường hợp khai trừ/thanh trừng đồng chí tương đối dễ nhớ đã xảy ra ở xứ này, để xem thử có phải
chết là hết hay không:
-
Ông Nguyễn Văn Trấn (1914-1998), (còn được gọi là Bảy Trấn Chợ
Đệm), tác giả quyển sách gây chấn động cả đảng: Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội,
từng nhận giải Hellman-Hammett năm 1997.
-
Ông Trần Độ (1923-2002), tác giả Nhật Ký Rồng Rắn, được ông Hà Sĩ Phu điếu tặng cặp đối “Văn võ tung hoành, trung tướng phong trần, thế sự song kiên, song trọng
đảm – Bắc Nam xuất nhập, đại quân tế độ, hùng binh nhất trượng, nhất đan tâm”.
-
Ông Trần Xuân Bách (1924-2006), nguyên ủy viên BCT, chủ trương dân
chủ hóa VN cùng nhịp với Đông Âu và Liên Xô, tác giả phương ngôn nổi
danh: “Dân chủ không phải
là ban ơn, không phải là mở rộng dân chủ hay dân chủ mở rộng… Dân chủ
là quyền của dân, với tư cách là người làm nên lịch sử, không phải là
ban phát – do tấm lòng của người lãnh đạo này hay người lãnh đạo kia.
Thực chất của dân chủ là khơi thông trí tuệ của
toàn dân tộc và đưa đất nước đi lên kịp thời đại…“.
-
Ông Nguyễn Ngọc Lan (1930-2007), nguyên chủ bút báo Đối Diện, bị quản chế cùng linh mục Chân Tín vì đã chủ trương
Cá nhân sám hối/Giáo hội sám hối/Đảng phải sám hối, từng bị nhà nước ép té xe cùng với LM Chân Tín khi đi dự đám tang ông Bảy Trấn.
-
Ông Hoàng Minh Chính (1920-2008), nguyên Viện trưởng Viện Triết học Mác-Lênin, từng nhận định chính xác “Đất nước ta đứng ở đáy nhân loại trên mọi bình diện”
(2005), rồi quyết định phục hoạt đảng Dân Chủ VN, và cùng với ông Lê Hồng Hà kêu gọi thành lập Hội Nhân Dân Chống Tham Nhũng.
-
Ông Nguyễn Hộ (1916-2009), lãnh đạo Hội Những Người Kháng Chiến Cũ, tác giả quyển
Quan Điểm Và Cuộc Sống,
giải thưởng Hellman-Hammett, từng bị ép xuồng, bị bắt giữ và bị quản thúc tại gia cho tới chết.
-
V.v…
Những di
thư, di cảo, di ngôn tâm huyết của họ vẫn còn đó và còn nguyên giá trị
lịch sử lẫn thời sự. Rõ ràng, chết chưa hẳn là hết. Lãnh đạo đảng và nhà
nước CSVN hiện giờ chỉ xoa
bụng/vỗ tay/nâng cốc có mỗi điều về đối thủ: Chết là hết …nói!
Lãnh đạo
đương thời cũng chẳng màng che giấu nỗi mong mỏi/chờ trông từng ngày
điều đó xảy ra cho những đồng chí khai quốc công thần lòng ngay mắt
sáng/trung ngôn nghịch nhĩ/thẳng
lời phản biện/nói thật nói hết: Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Trọng Vĩnh, Đồng
Sĩ Nguyên, Đặng Quốc Bảo, Nguyễn Minh Cần… cùng rất đông quý vị lão
thành cách mạng, thậm chí, cả quý vị nhân sĩ Dương Danh Di, Trần Phương,
Vũ Khoan, Nguyễn Văn An, Lê Đăng Doanh, Nguyễn
Trung, Hoàng Tụy, Nguyễn Quang A, Nguyễn Minh Thuyết, Phạm Chi Lan,
Phan Đình Diệu v.v…
Ở một
tầng nấc khác, cả trong và ngoài đảng, cả trong và ngoài nước, cả trong
và ngoài tù, là một danh sách “đáng chết” rất dài, không thể kể hết danh
tánh, của những người từng
có tiểu luận/khảo cứu/phản biện/phân tích/bình luận/đề nghị/cảnh
báo/tuyển tập… không thể đăng trên dàn báo chính quy xưa nay (nên thường
phải lập riêng thư viện/thư khố trên không gian mạng), và gần đây là
những tay dân báo mạnh dạn gõ phím và chuyển tải
tất cả những điều mắt thấy/tai nghe/óc nghĩ… thông qua hệ internet và
ung dung chiếm lĩnh đại khối độc giả có điều kiện ngồi trước màn hình ở
VN. Đáng “chết để hết nói” là vì vậy!
Tự thân
đảng không muốn làm kẻ thù của internet như RSF tố giác. Tự thân
internet và các dàn mạng xã hội đã đứng về phía Sự Thật và trở thành kẻ
thù của đảng đó chứ!
Mà đã thế
thì những danh sách “đáng chết” nói trên đã trở thành vô dụng, bởi đảng
không thể trông chờ mãi vào cứu cánh “chết là hết” của đối kháng, mà
ngược lại, chính sự trông
chờ đó đã lột trần tình trạng “kiệt mưu/cạn chước/đuối lý/hết thời” của
nguyên dàn lãnh đạo đảng đương nhiệm.
*“Tất
cả những ai không theo con đường tôi đã vạch đều sẽ bị tiêu diệt”
- Hồ Chí Minh
Câu hỏi thứ hai được đặt ra là: Trên thực tế,
chết có yên chuyện không?
Hội nghị Việt Bắc 1949 từng ghi lại lời khẳng định/trần tình của đồng chí Hồ Chí Minh (cũng kính mến không kém) rằng: “Các
vị
lãnh tụ thế giới Staline, Mao Trạch Đông thì không thể sai lầm, nghĩa
là những gì cần nói và đáng nói họ đã nói hết rồi và nói đúng, thì mình
còn gì nữa, nhất là điều mình nói có thể sai”.
Ngoại trừ cái chỉ thị đóng khung trên đây là …cấm sai. Và trở thành kim chỉ nam của lực lượng công an “còn đảng còn mình”:
21/1/2010: công an quận Hai Bà Trưng, Hà Nội, đánh chết công dân Nguyễn Quốc Bảo.
29/3/2010: công an huyện Thuận Thành, Bắc Ninh, giả dạng đầu gấu, đánh dân oan đến nhập viện.
04/5/2010:
công an Đà Nẵng cướp quan tài ở Cồn Dầu, đánh chết công dân Nguyễn
Thành Năm, cho dù vợ con nạn nhân đã quỳ lạy xin tha mạng.
07/5/2010: công an Điện Bàn, Quảng Nam đánh chết công dân Võ Văn Khánh rồi báo cáo nạn nhân tự treo cổ bằng dây cột giày.
14/5/2010:
công an huyện Chương Mỹ, Hà Hội, chận xe, đòi hối lộ, chưa được thì
đánh công dân Tống Bá Đức bằng dùi cui và còng số 8, cho tới khi nạn
nhân cầm xe máy cho 1 CA khác
để nộp tiền hối lộ.
25/5/2010:
công an huyện Tĩnh Gia, Thanh Hóa, bắn thủng bàn tay trái của công dân
Lê Thị Thanh, bắn chết công dân thiếu niên Lê Xuân Dũng, và bắn chết
công dân Lê Hữu Nam ở Nghi
Sơn.
28/6/2010: công an huyện Đại Từ, Thái Nguyên, đánh chết công dân Vũ Văn Hiền.
23/7/2010:
thiếu úy công an Nguyễn Thế Nghiệp, huyện Tân Yên, Bắc Giang, đánh chết
công dân Nguyễn Văn Khương về tội không đội mũ bảo hiểm.
06/8/2010: công an thường phục Thái Nguyên bắn thủng đùi xuyên xương chậu công dân Hoàng Thị Trà, về tội không đội mũ bảo hiểm.
14/8/2010:
công an huyện Châu Thành A, Hậu Giang, đánh chết công dân Trần Duy Hải
rồi báo cáo nạn nhân tự treo cổ bằng áo sơ mi tay dài.
09/9/2010:
công an xã Thanh Bình, huyện Trảng Bom, Đồng Nai, đánh chết công dân
Trần Ngọc Đường rồi báo cáo nạn nhân tự treo cổ bằng dây thắt lưng.
16/9/2010:
công an Hà Tĩnh đánh hội đồng công dân Đặng Đình Việt bằng gậy, phải
nhập viện, cho tới khi rất đông người đi đường đến can mới bỏ đi.
06/11/2010: công an xã Hoằng Quỳ, huyện Hoằng Hóa, Thanh Hóa, đánh công dân Lưu Đình Tăng đến phải nhập viện.
24/11/2010:
công an xã Xuân Phương, huyện Phú Bình, Thái Nguyên, bóp cổ và đánh
công dân thiếu niên Dương Đình Hiếu bằng dùi cui đến ngất xỉu, xong bắt
thân nhân đến ký giấy xác
nhận tình trạng sức khỏe bình thường trước khi đón cháu Hiếu về nhà.
17/12/2010: công an phường Mỹ Bình, Long Xuyên, đánh chết công dân Đặng Văn Đen.
19/12/2010:
công an phường Quán Trữ, Hải Phòng, đạp ngã xe để bắt giữ người đi xe
máy ngồi sau không đội mũ bảo hiểm, gây trọng thương cho cả hai nạn nhân
rồi tìm cách xóa dấu vết
hiện trường.
28/12/2010:
công an xã La Phù, Hoài Đức, Hà Tây, đánh hội đồng đến gãy xương sườn
công dân Phạm Quang Sơn, mặc cho người thân quỳ lạy xin tha, sau đó, phó
công an xã kéo côn đồ
về bao vây và đòi giết cả nhà và đốt nhà nạn nhân.
11/1/2011:
công an huyện Thủy Nguyên, Hải Phòng, đánh gãy tay công dân Ngô Thị Thu
trong lúc biểu tình tố cáo nhà máy nhả khói độc, lại còn tuyên bố rằng
nạn nhân chưa chế đâu mà
lo.
01/3/2011:
công an phường Nghi Tân, Cửa Lò, Nghệ An, đánh hội đồng công dân Nguyễn
Văn Hướng bằng dùi cui đến tét đầu, về tội không đội mũ bảo hiểm.
02/3/2011:
trung tá công an Nguyễn Văn Ninh, phường Thịnh Liệt, Hà Nội, đánh công
dân Trịnh Xuân Tùng gãy 2 đốt sống cổ, gây liệt tứ chi và hệ thống hô
hấp, dẫn đến tử vong, về
tội đi xe ôm mà dừng lại tháo mũ bảo hiểm ra để nghe điện thoại.
23/3/2011:
thiếu tá công an Bùi Minh Thắng, phó trưởng phòng CSGT Hậu Giang (con
của giám đốc CA tỉnh Hậu Giang), đánh công dân Đỗ Quốc Thái bằng dây
thắt lưng đến nhập viện, khi
nạn nhân không chịu lái xe taxi vượt đèn đỏ như Thắng yêu cầu. Chi được
đưa về trạm CSGT Cửa Ô, Thắng còn buộc đồng nghiệp ở đây phải quỳ lạy,
:không tao bắn!”.
Sự liên
hệ hữu cơ xâu chuỗi của hàng loạt án mạng tàn độc/thảm thiết kể trên
không khỏi khiến dư luận nhiều nguồn rút ra một kết luận khách quan khó
cãi:
Tử thần đã chính thức nhập tịch và đang mang hộ chiếu VN.
Trong tất
cả các vụ công an đánh/giết người vừa kể, chỉ có độc nhất vụ thiếu úy
Nguyễn Thế Nghiệp bị truy tố ra tòa, lãnh án 7 năm tù giam.
Trong tất
cả những công an từng đánh/giết người kể trên, cũng chỉ độc nhất thiếu
úy Nguyễn Thế Nghiệp là có được sự bảo vệ tương đối khá hơn cả, nhờ lọt
vào bên trong hệ thống trại
giam. Đa phần những kẻ còn lại bên ngoài đang sinh hoạt trong sự sợ hãi
thường trực, sau những vụ nhân dân bất bình bao vây hiện trường; mang
xác nạn nhân đến triển lãm tại trụ sở CA; biểu tình đòi làm sáng tỏ vụ
việc; hoặc, phá tan cổng UBND tỉnh (trường
hợp Bắc Giang).
Tức là, so với sự trông đợi của đảng và nhà mước mong giới đối kháng “chết cho yên chuyện”, thì ngược lại, khi nhân
dân VN bị hành hung dưới tay tử thần công an VN đã trở thành những cái “chết gây lớn chuyện” rất đáng lo ngại.
Chứng cớ
là nhà nước bịt kín/bẻ cong tin tức về cuộc tự thiêu của KS Phạm Thành
Sơn ngay trước UBND thành phố Đà Nẵng ngày 17/2/2011 vừa qua.
Chứng cớ
nữa là nhà nước đã phải hoàn tất khám nghiệm thi thể nạn nhân Trịnh Xuân
Tùng sớm hơn dự định 1 ngày, đồng thời, dời vụ xét xử TS Cù Huy Hà Vũ
trễ lại 10 ngày, tránh sự
trùng hợp cả 2 sự kiện có tính “ngòi nổ” này vào cùng ngày 24/3/2011.
Rõ ràng
là nhà cầm quyền Hà Nội biết sợ hương hoa nhài tỏa ngát từ Trung
Đông/Bắc Phi và cái lò năng lượng hạt nhân căm phẫn của nhân dân VN đang
chực nổ dưới những nhát chém của
lưỡi hái tử thần công an hiện nay. Vì sao?
-
Vì đảng và nhà nước đã hiển thị đậm nét tình trạng thiểu năng/kém
trí/vi luật/kiệt ngân/cạn lý/hết thời… ngược chiều với tình hình cập
nhật về kỹ năng đấu tranh bất bạo động của nhiều người nhiều giới đang
biến
dần những quan tâm thành hành động.
-
Vì nhân dân đã vượt qua tâm lý makeno cùng nỗi sợ, đã thao dượt
đối đầu với nhà cầm quyền ở tầng địa phương, đang chờ đợi một ngòi dẫn
nhạy lửa, và sẵn sàng cho một cuộc tập họp tại thủ đô có tầm vóc và hiệu
quả
như ở Tunis hồi đầu năm nay.
-
Vì, bên dưới tình trạng các chủ tịch tỉnh thường xuyên bất chấp
lệnh chính phủ, các hiện tượng công an cấp xã có toàn quyền sinh sát và
tùy tiện sử dụng quyền này chính là chỉ dấu rõ nhất của một hệ thống
quyền
lực đứt rời từ trung ương xuống tới địa phương.
-
Vì dàn thông tin 4T chính quy ở đây đã chính thức quy hàng hệ
truyền thông dân báo ung dung lấn lướt ở mức áp đảo trên từng bảng
pageviews, và với nội dung xây dựng mạng sinh hoạt
xã hội dân sự làm nền cho việc huy động
sức mạnh quần chúng.
-
Vì mối liên kết giữa giới bloggers ở đây tiến đến những quy ước
bất thành văn về phong trào quật ngược cán cân nạn nhân-hung thủ: Đẩy
mạnh việc thu thập chứng cứ tham nhũng/lạm quyền/gian dối/tàn ác/phạm
tội của
dàn quan chức các cấp.
-
Vì, quan trọng hơn cả, là xóa tan mọi nỗi nhục VN hôm nay, để
những thế hệ người Việt sắp tới được hãnh diện sống trong một đất nước
tung cánh và một nền văn hóa nhân bản, không một ai bị tiêu diệt vì
không đi
cùng đường vạch ra bởi kẻ khác.
-
Và vì, nếu thật sự cái chết (như Mohamed Bouazizi) là giải pháp
(châm ngòi) để dân chủ hóa VN thoát khỏi mọi hình thái độc tài, cộng sản
lẫn không cộng sản, thì cũng đáng chọn lắm thay.
Chết đó, rõ ràng danh sống mãi
Chết đây, chỉ chết cái hình hài
Chết vì Tổ quốc, đời khen ngợi
Chết cho hậu thế, đẹp tương lai.
(Nguyễn An Ninh)
Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
Chết mà vì nước, chết vì dân.
(Phan Sào Nam)
24-03-2011 – Kỷ niệm 85 năm đám tang Cụ Phan Chu Trinh & Kính điếu các nạn nhân của Tử Thần CAVN.
Đinh Tấn Lực – Du đãng cầm quyền, cầm quyền du đãng
|
Luật là tao !!!
(by Ho)
|
|
Nhà cầm quyền CSVN hiện chỉ cầm búa
cầm liềm theo kiểu cầm chừng: Chủ nghĩa bây giờ là cầm khoán bẻ măng.
Chính sách là cầm cố đất nước. Định hướng là cầm cái/cầm con mọi nguồn
viện trợ. Quan chức thì cầm cốc mua vui. Khẩu hiệu đạo đức
là cầm lòng. Kẻ thù là sĩ phu cầm bút. Đối nội là cầm tù phản biện. Đối
ngoại là cầm dao đằng lưỡi. Tư tưởng là uốn gối cầm bô. Kinh tế là khấu
đầu cầm bị. Văn hóa nhắm mắt cầm loa. Thông tin bịt mồm cầm kéo. Tuyên
giáo nhắc tuồng cầm canh. Công thương khum
lưng cầm khách. Công an khóa xích cầm chân. Tư pháp cầm đèn chạy án.
Báo đài khép nép cầm ca. Giáo dục huơ roi cầm tiền. Y tế miên man cầm
giá. Hành chánh xum xoe cầm dù. Dân phòng lăm le cầm súng. Tại chức nhi
nhô cầm bằng. Cấp ủy loay hoay cầm đũa. Đảng
viên tí toáy cầm nhầm. Chất xám tất bật cầm máu. Mặt Trận đắm đuối cầm
chầu. Phong bì thoải mái cầm cương. Đầu tư tuột dốc cầm chắc. Quốc Hội
không dám cầm còi. Tham nhũng ung dung cầm lái. Đất nước lệt bệt cầm cờ…
Sứ mệnh lịch sử bây giờ là cầm cự: Lãnh
đạo níu ghế cầm đô. Nhân dân lũ lượt cầm đồ. Công nhân hút gió cầm cữ.
Nông dân chạy gạo cầm hơi. Ngư dân cầm mạng chuộc tàu. Tiểu thương cầm
vợ đợ con. Trí thức rán cầm nước mắt. Trung ương vẫn ngỡ cầm đầu. Trên
dưới tranh quyền cầm trịch. Cả giuộc lắm phen
cầm cập. Nhìn giặc đoạt ải/chiếm đất/cướp đảo mà chẳng dám cầm quân.
Thấy dân đòi đất/đòi nhà/đòi chỗ tu hành thì giả dạng du côn cầm
gạch/cầm đá/cầm cây/cầm gậy… Một nhà cầm quyền như Rứa đáng gọi là gì?
Nghe chừng phảng phất đâu đây thoảng chút hoang mang:
cầm độc hay cầm thú?
- Toàn Đảng Chống Toàn Dân -
Câu trả lời cho câu hỏi nêu trên
hoàn toàn thuộc về nhân dân. Dù chưa rõ và chắc, qua một cuộc trưng cầu
dân ý vẫn biết là khó sớm có, song chẳng ai là chưa đoán ra được, căn cứ
vào những sự kiện đã từng xảy ra đó đây, từ Thái Hà tới Tam
Tòa, Bát Nhã, và mới vừa lặp lại, cả trên đồi Đồng Chiêm, cả trên mạng
BauxiteVN, lẫn trên bục chánh thẩm khắp nước.
Cứ Google Image các từ khóa đó là lập tức hình ảnh máu me nhầy nhụa hiển thị đến không kịp bấm chuột sang trang.
Du đảng là gì, nếu không phải là tổ
chức cho dân phòng/xã hội đen lấy cớ dẹp xe máy dựng trước nhà để gây ẩu
đả có thương tích; là chỉnh sửa hình ảnh của thủ phạm từ nhiều năm
trước để vu oan/bắt bớ nạn nhân?
Du đảng là gì, nếu không phải là tổ
chức thuê bao xã hội đen trà trộn vào đám đông giáo dân/phật tử đang cầu
nguyện để phá rối/lăng mạ; là chiếm đất giáo đường làm công viên; là
giật sập nhà nguyện/đập phá chùa chiền/huy động hàng ngàn
công an cùng chó nghiệp vụ giật sập thánh giá lúc 2 giờ sáng…?
Du đảng là gì, nếu không phải là
chỉa dàn loa phường từ bốn hướng vào nhà thờ ra rả chửi rủa Chánh xứ họ
đạo; là ủi đất/đắp mô/lấp ngõ để giáo dân không qua lại được; là hành
hung/đả thương cả người thu hình các thương binh bị đánh và chụp
ảnh các mô đất điển hình của chính sách gây ùn tắc giao thông/ngăn sông
cấm chợ?
Du đảng là gì, nếu không phải là “tổ
chức chu đáo, bỏ nhiều công sức và tiền bạc” thuê bao tin tặc (cả tin
tặc “lạ”) để xâm nhập/khống chế/truy sát các trang mạng phản biện; là ăn
cắp mật khẩu để chiếm đoạt các trương mục email và mạo danh
tung thư lũng đoạn?
Du đảng là gì, nếu không phải là tổ
chức nghe lén điện thoại/đọc lén điện thư; là xông vào nhà dân lục soát,
chộp ổ cứng vi tính về khám; là gọi dân lên đồn không được, mới trưng
ra trát tòa; là buộc dân phải thành khẩn khai báo “tội yêu
nước” vì đã vạch trần các âm mưu phá hoại đất nước và bán nước cầu
vinh?
Du đảng là gì, nếu không phải là bao
vây/cô lập tòa án bằng trùng lớp nhiều thứ lực lượng cơ động/giao
thông/PCCC/bảo vệ/dân phòng; là tổ chức thay đổi chiếu khán của ủy viên
Hội đồng Thẩm phán Quốc tế, ngăn cản các đoàn ngoại giao, ngăn
cản luật sư của Hiệp hội Luật gia Quốc tế (IBA- mà nạn nhân là một
thành viên), ngăn cản phóng viên của các tờ báo quốc tế, và chận đường
nhân dân đến theo dõi/dự thính phiên tòa áp án người phản biện; là huy
động thuê bao hàng xóm nạn nhân vào lấp kín phòng
xử trong lúc thân nhân/bằng hữu của nạn nhân phải đứng ngoài mưa; là
phá nhiễu âm thanh các đoạn phát biểu của nạn nhân trước vành móng ngựa;
là cấm phóng viên chụp ảnh/thu âm làm phóng sự phiên xử; là tịch thu cả
điện thoại di động của những người bước vào
phòng xử; là cấm tiệt báo chí tường thuật/trích đăng/bình luận phần đối
thoại/tranh luận trước tòa của các nạn nhân? là chỉ cần 15 phút nghị án
cho một tội danh có thể lên mức tử hình; thậm chí, là bắt giữ/hạch
sách/thẩm vấn người dân ngồi uống càphê ở quán
nước trước tòa?…
- Cùng Tắc Biến, Biến Tắc Tị -
Các thắc mắc hợp hiến hay vi hiến,
pháp quyền hay bạo quyền… đều không còn là vấn đề, một khi đảng và nhà
nước đã mất hết/mất trọn/mất ráo mọi quyền lực chính thống của một chính
quyền. Đến mức phải chọn lấy các hành xử ti tiện nhất là
hình sự hóa mọi lời lẽ phản biện và sử dụng/giả danh du đảng để phân
định Đúng/Sai.
Liên Xô và các chế độ Đông Âu cũ đều
từng trải và từng thuộc vào bậc thầy của các cách hành xử đê tiện đẫm
máu và nước mắt đó trước khi kết thúc.
Các cuộc cách mạng màu (thời hậu
chiến tranh lạnh) cũng có chung điểm khởi từ sự chối từ lẫn ý muốn chấm
dứt cung cách cai trị du đãng hèn hạ và đê tiện của các chế độ độc tài
bản địa: “Hết thời rồi” tại Serbia năm 2000. “Hoa hồng” tại
Georgia năm 2003. “Màu cam” tại Ukraina năm 2004. “Uất kim hương” tại
Kirzistan năm 2005. “Màu xanh” tại Lebanon năm 2006…
Hiện tượng “Hết Thời Rồi” đang rần rật tự diễn biến trong lòng chế độ Việt Nam.
Cũng không còn là vấn đề ở đây nữa, về mọi hoang mang cầm quyền hay cầm thú.
Vấn đề là thời điểm của một cuộc
cách mạng trắng (áo trắng và khăn tang trắng). Biết đâu đó cũng là dịp
đánh dấu hoành tráng của đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long?
Trần Sơn (danlambao) – Khẩu hiệu tào lao
Trần Sơn (danlambao) - Không nhớ một chính trị gia nổi tiếng nào của cộng sản phát biểu:
“Cộng sản chỉ biết tuyên truyền và tuyên truyền”. Thực tế đúng
như vậy. Bên cạnh chính sách đe dọa, khủng bố, bưng bít, ngu dân, nguyên
nhân cộng sản sống được là nhờ tuyên truyền.
Hết thế hệ này đến thế hệ khác, con
người ta chỉ có nghe bộ máy tuyên truyền ca ngợi, tâng bốc những điều
dối trá, theo lối Tăng Sâm giết người. Goebel, Bộ trưởng tuyên truyền
của Đức quốc xã nói:
“Một sự việc dầu sai, không đúng sự thật; nhưng chúng ta cứ nhắc đi
nhắc lại nhiều lần, lúc đầu dân không nghe, còn bán tín bán nghi, nhưng
nhắc mãi thì dân tin đó là sự thật.”
Ai có ý kiến khác đi một chút luận
điệu tuyên truyền của cộng sản, tức khắc bị chụp ngay cho cái mũ “phản
động”. Không biết bao nhiêu người bị tù oan vì những phát biểu thẳng
thắn của mình. Nhiều nhất là ở miền Bắc, từ năm 54 đến năm 80.
Những dẫn chứng thì vô số kể.
Ngày nay, nhờ các phương tiện truyền
thông đa dạng, dân trí được nâng cao, và quan trọng hơn – dân chúng
không còn mấy ai tin vào tuyên truyền loè bịp của cộng sản nữa. Vì thế
mà bộ máy tuyên truyền của đảng cộng sản VN cũng không dám đưa
ra những khẩu hiệu, luận điệu lố bịch nữa. Đại loại những câu như “Ai thắng ai”, “Đấu tranh giai cấp”, “Tư bản giãy chết”, “tiền đồn phe xã hội chủ nghĩa”… không còn thấy xuất hiện nữa.
Tuy vậy, ngón nghề tuyên truyền như
đã ăn sâu vào máu cộng sản, thâm căn cố đế không bỏ được, vẫn đang được
mang ra loè bịp dân chúng. Đơn cử vài ví dụ như sau:
- Nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Muôn Năm.
Đây là câu khẩu hiệu chúng ta hay
gặp nhất. Chỉ 11 chữ thôi, nhưng bản chất lừa bịp hiển hiện thấy rõ –
nếu ai đó chịu suy nghĩ một chút. Hay nói đúng hơn: Cộng sản lừa bịp lại
chính họ.
Nói rõ: Theo thuyết của cộng sản về
sự phát triển hình thái xã hội của loài người thì từ: Công Xã Nguyên
Thuỷ – Chiếm Hữu Nô Lệ – Phong Kiến – Tư Bản Chủ Nghĩa – Cộng Sản Chủ
Nghĩa (5 hình thái chằn chặn – không 4, không 6). Cái gọi là
Xã Hội Chủ Nghĩa chỉ là quá trình chuyển tiếp từ Tư Bản sang Cộng Sản
Chủ Nghĩa, không được coi là hình thái xã hội của loài người. Nhiệm vụ,
hay sứ mệnh của đảng cộng sản, phải tiếp tục đưa xã hội loài người đi
đến Cộng Sản Chủ Nghĩa. Nhưng cộng sản Việt
Nam gắn cho từ Muôn Năm vào. Nghĩa là “chửi” lại chính Mác. Nghĩa là
“chúng ta, những người Việt Nam chỉ đi đến đây thôi “. Nghĩa là nước
Việt Nam (Muôn Năm) không bao giờ tiến lên Cộng Sản Chủ Nghĩa. Nghĩa là
đảng cộng sản cứ việc tiếp tục ngồi đấy đến Muôn
Năm, vì khi “hoàn thành nhiệm vụ” đưa loài người đến Cộng Sản Chủ
Nghĩa, vai trò lãnh đạo của đảng cộng sản cũng chấm dứt.
Tương tự, bạn đọc có thể tự biện luận khẩu hiệu “Đảng Cộng Sản Việt Nam Quang Vinh Muôn Năm” cũng chỉ là khẩu hiệu loè bịp như vậy.
Một khẩu hiệu nữa chúng ta hay bắt gặp:
“Dân Giàu-Nước Mạnh – Xã Hội Công Bằng – Dân Chủ-Văn Minh”.
Trước hết phải nói sự ra đời của
khẩu hiệu sặc mùi mỵ dân này xuất hiện từ sau đại hội 10 của đảng cộng
sản Việt Nam: Trong bối cảnh bế tắc về tư duy, lý luận chủ thuyết cộng
sản, những “đường hướng” đi lên CNXH không còn lừa lọc được nữa,
sự khập khiễng giữa lý thuyết của nền kinh tế chủ nghĩa Mac-Lê với nền
kinh tế Thị Trường…. làm cho bộ máy tuyên truyền của CSVN không thể loè
bịp dân chúng với những khẩu hiệu, đại loại
“Thời kỳ quá độ tiến lên CNXH…”, ” Tất cả vì Chủ Nghĩa Xã Hội”, “Chủ nghĩa Mác, Lê-Nin bách chiến bách thắng muôn năm”. Vậy là họ nghĩ ra câu khẩu hiệu như trên.
Cũng thật dễ hiểu, đây chỉ là câu
khẩu hiệu bánh vẽ không hơn, không kém. Và cũng một lần nữa, chính người
cộng sản lại bịp chính họ.
Nói rõ: Hãy thử hỏi lại chính những
nhà “ný nuận” của chủ thuyết cộng sản VN, như Nguyễn Phú Trọng hay bây
giờ là Đinh Thế Huynh: Liệu có thể nào, một khi các ông còn ôm chủ
thuyết “Đấu Tranh Giai Cấp” thì làm sao có thể tồn tại cái gọi
là “Công Bằng-Dân Chủ”. Ngược lại, nếu các ông từ bỏ động lực “Đấu
Tranh Giai Cấp” thì các ông cũng giải tán cái đảng cộng sản của các ông
đi cho rồi. Không cần phân tích dài dòng cũng dễ hiểu động lực “Đấu
Tranh Giai Cấp” luôn dùng kim chỉ nam là bạo lực
nhằm triệt tiêu mọi đối kháng về ý thức hệ với chủ thuyết cộng sản.
Kết luận: Còn đảng cộng sản không bao giờ có Công Bằng -Dân Chủ.
Còn Dân Giàu-Nước Mạnh thì sao?.
Nghe qua tưởng là lo-gic. Nhưng sự thực đây cũng chỉ là lối loè bịp
không hơn, không kém. Thực chất Dân Giàu được xét đến chỉ số thu nhập
bình quân / đầu người. Tiêu chí này cũng đơn giản. Lấy tổng thu nhập
quốc dân (GDP) chia cho tổng dân số.
Nước Mạnh có nhiều tiêu chí như hệ
thống, và sự phát triển của kinh tế quốc dân, tổng số quân thường trực
trong quân đội, bao nhiêu phần trăm ngân sách đầu tư cho quốc phòng….
Hãy chọn một trong những tiêu chí “Nước Mạnh” để so sánh với
“Dân giàu” luôn là tỷ lệ nghịch. Nước Mỹ mạnh, nhưng dân Mỹ không
giàu. Dân Đan-Mạch, Na-Uy giàu nhưng Đan Mạch, Na-Uy không phải là
cường quốc trên thế giới. Mỹ: 25.000$/người/năm, Đan-Mạch: 62.000$/người
/năm, Trung Quốc 1200$/ người /năm. Các nhà
kinh tế học phân tích điểm này với lý lẽ đơn giản sau: Nếu như nguồn
vốn được dự trữ trong dân cư quá lớn (Dân Giàu) thì việc huy động vốn
cho ngân sách của quốc gia là rất hạn hẹp (Nước Không Mạnh). Điều này
rất đúng với hoàn cảnh Việt Nam hiện tại. Tham
nhũng quá lớn dẫn đến ngân sách kiệt quệ, quốc phòng cũng chịu chung số
phận.
Trên đây tôi tạm đưa ra 2 khẩu hiệu
mà chúng ta bắt gặp hàng ngày, chỗ nào cũng thấy trên dải đất hình chữ S
hôm nay. Còn những câu khẩu hiệu như
“Hãy dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho trẻ em”, “Ngành giáo dục
nói không với bệnh thành tích”, “Sống và học tập theo gương Bác Hồ vĩ
đại “…. thì vô số kể.
Ngẫm lại, một ngày mà cộng sản không đưa khẩu hiệu tuyên truyền là cộng sản chết liền.
|
No comments:
Post a Comment