Người viết bài này quen biết pháo thủ Lê Châu Lộc vì vừa là đồng nghiệp pháo thủ vừa cùng chung đơn vị với nhau trong những năm 1956, 57, và 58 tại Bình Thủy Cần Thơ, và Trảng Bàng Tây Ninh. Anh là một Sĩ quan Pháo binh Việt Nam Cộng Hòa có quá trình phục vụ và thăng tiến khá đặc biệt.
Tốt nghiệp Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức Khóa 5 - Vì Dân. Học Pháo Binh Tại Trường Pháo Binh Phú Lợi, tu nghiệp pháo binh ở Châlons-sur-Marnes (Pháp) và Fort Sill (Hoa Kỳ), từng là huấn luyện viên ở nhiều Trường Pháo Binh trong nước (Phú Lợi, Dục Mỹ) và ngoài nước (Fort Sill USA).
Đơn vị chiến đấu đầu tiên Anh phục vụ là Tiểu Đoàn 21 Pháo Binh. Rồi Trường Đại Học Quân Sự, rồi Lữ Đoàn Liên Binh Phủ Tổng Thống.
Cuối năm 1959 Anh là Sĩ quan Tùy viên của Tổng Thống VNCH Ngô Đình Diệm cho đến khi chấm dứt Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam, 1-11-1963.
Rồi Pháo Binh Quân Đoàn III và Trường Pháo Binh.
Cuối năm 1969 Anh tham gia Liên danh Bông Huệ của Luật sư Nguyễn Văn Huyền ứng cử vào Thượng Nghị Viện VNCH.
Liên danh Bông Huệ đắc cử. Anh là Nghị sĩ cho đến 30 tháng Tư Đen, 1975.
Ra nước ngoài, trong suốt 23 năm (1975-1998), cựu pháo thủ Lê Châu Lộc hoạt động ở khắp Á, Âu, Phi, Mỹ cho công việc cứu trợ những người chạy giặc Cộng sản, từ Đông Dương tỏa ra khắp thế giới. Anh về hưu năm 1998 và an dưỡng tuổi già tại Hoa Kỳ. Mặc dầu Anh đang hưu trí, người ta vẫn thấy Anh xuất hiện trong các hoạt động truyền thông, xã hội, chính trị khi cái lão và cái bệnh không “hành hạ” Anh quá mức.
Đến nay đã 45 năm qua, người đời vẫn còn nhắc tới Ông. Vẫn còn người không ưa, vẫn còn người thương tiếc. Vẫn cỏn lời bôi bác, vẫn còn lời bênh vực. Tuy nhiên những sự thật lịch sử liên quan tới Tổng Thống Ngô Đình Diệm đang dần được sáng tỏ nhờ những phát hiện từ nhiều tài liệu được giải mật, từ lời tuyên bố hoặc bài viết của những người phản tỉnh, và tiết lộ của nhiều nhân chứng đáng tin.
Nhà biên khảo Minh Võ đã công phu gom góp rất nhiều những ý kiến trái ngược đó vào một cuốn sách đặc biệt: “Ngô Đình Diệm, lời khen tiếng chê” nhằm trình bày vàng thau trước công luận và trả lại công đạo cho một vị Tổng Thống mà đức hạnh ngời ngời không ai bôi đen được, và mục tiêu chính trị suốt đời chỉ là mưu cầu độc lập, tự chủ cho đất nước, tiến bộ, tự do cho người dân, và an lạc, thịnh vượng cho đời sống.
***
Đại úy Lê Châu Lộc được Tổng Thống Ngô Đình Diệm chọn làm Sĩ quan Tùy viên vào khoảng cuối năm 1959. Trong thời gian ở gần Tổng Thống, chắc chắn Anh thường được chứng kiến sinh hoạt hàng ngày của vị lãnh đạo quốc gia nhưng không thấy Anh viết ra hoặc kể lại. Hình như Anh không muốn dây dưa vào cuộc đôi co về người đã khuất mà Anh rất mực kính trọng.
Đã nhiều lần tôi (người viết bài này – LVT) ngỏ ý muốn được Anh kể cho nghe những mẩu chuyện nhỏ Anh cỏn nhớ được vể Tổng Thống Diệm. Mãi gần đây Anh mới đồng ý.
Trả lời câu hỏi do đâu Anh trở thành Sĩ quan Tùy viên của Tổng Thống Diệm, Anh Lộc kể: Chuyện bắt đầu từ khi Anh còn là trung úy, được đề cử tu nghiệp Pháo Binh tại Pháp quốc và Hoa Kỳ. Sau khi mãn khóa Pháo binh và làm Huấn luyện viên Pháo Binh cho các sĩ quan hiện dịch khóa 13 tại Fort Sill Hoa Kỳ, Trung úy Lộc được thuyên chuyển về Trường Đại Học Quân sự Sài Gòn với nhiệm vụ thu thập, soạn thảo, và phiên dịch các tài liệu liên quan đến Pháo binh để thành lập binh thư cho binh chủng này. Sau đó được thuyên chuyển về Liên Đội Pháo Binh thuộc Lữ Đoàn Phòng Vệ Tổng Thống Phủ và được lệnh trình diện Biệt Bộ Phủ Tổng Thống. Nơi đây đưa Anh đến trình diện Tổng Thống và đích thân Tổng Thống giao cho Anh công tác đi kiểm soát lại các địa mốc ranh giới Việt Miên Lào, từ Mỏ Vẹt Hậu Nghĩa cho đến Ashau Quảng Trị, so sánh chi tiết bản đồ và hiện thực, những chỗ thiếu thì thiết lập lại các mốc bằng ciment.
Về thói quen.-Tổng Thống có lối sống đơn giản của người độc thân, kê một giường ngủ ngay cạnh văn phòng, và Tổng Thống thường ngủ tại đó. Sáng sáng Tổng Thống tham dự thánh lễ.
Về tiền bạc.-Tiền lương hàng tháng của Tổng Thống thì Ô. Võ Văn Hải, Bí thư đặc biệt của Tổng Thống lĩnh tiền và giữ. Tiền này thường được chi dùng cho các dịch vụ như trả tiền cơm cho Tổng thống, bà bếp đi chợ nấu ăn cho Tổng Thống và các nhân viên như: Ô Hải, các SQ tùy viên có mặt, v.v., thêm 50 đồng/ngày, và là tiền ủy lạo mỗi khi đi công cán, tặng cho binh sĩ, đơn vị và dân nghèo.
-Về ăn uốngThực đơn của bữa điểm tâm thường là cháo trắng, hột vịt muối hay cá kho và dưa món. Bữa trưa cũng chỉ là vài cái bắp luộc với tô nước trà bự rót nước nổi bọt, xong nghỉ ngơi độ nửa giờ. Buổi tối bữa ăn nhiều chuẩn bị hơn, cố nhiên là món miền Trung, họ hàng ở Huế vẫn thường gửi đồ ăn vào cho Tổng Thống như cá kho, … Bữa ăn tối nếu có người trong gia đình như các bà chị, Tổng Giám Mục Ngô Đình Thục thì không khí vui vẻ hơn.
Hôm nào buổi tối có dạ tiệc thết khách thì cố nhiên phải chuẩn bị thực đơn tương xứng, tuy nhiên vẫn có thức ăn thanh đạm riêng dành cho Tổng Thống được mang thêm ra. Trang phục. -Quần áo của Tổng Thống do tiệm may Chya đường Lê Thánh Tôn phụ trách và cung cấp, hàng ngày Ông Ẩn lo quần áo. Không có khách thì mặc khăn đống áo dài. Nếu có khách thì Ông Ẩn nhắc và chuẩn bị cho Tổng Thống.
Công việc.Mỗi sáng Tổng Thống nghe Sĩ quan Tùy viên trình đọc thời khóa biểu trong ngày. Bác sĩ Bùi Kiện Tín thăm hỏi tình trạng sức khỏe của Tổng Thống.
Công việc thì do Ông Võ Văn Hải hay Ông Trần Sử trình, hay nếu quan trọng hơn thì chính Ông Phó Đổng lý Đoàn Thêm hay Ông Đổng lý Quách Tòng Đức, hay đích thân các Ông Bộ trưởng trình bầy. Tình hình Quân sự trong đêm là phần của Tham Mưu Biệt bộ.
Vi hành.Tổng Thống thường hay ra lệnh đột ngột đi thăm dân cho biết sự tình, đến các chợ, chùa, nhà thờ xóm đạo để tự tìm hiểu tình hình. Có những chuyến thăm Đô Thành mà không có Đô Trưởng tháp tùng.
Một lần năm 1962 sau cuộc bầu cử tổng thống lần thứ hai Tổng Thống thức dậy lúc 5 giờ sáng, gọi Anh Lê Châu Lộc và tỏ ý muốn đến thăm Chùa Ấn Quang để cám ơn quí vị trụ trì đã tham dự cuộc bầu cử vừa qua. Tổng Thống muốn cuộc đi thăm này “không chính thức, tự nhiên, đơn giản, và thân mật”.
Tổng Thống muốn đi sớm để tránh nạn kẹt xe cho Đô Thành. Tổng Thống chỉ thị cho Lộc “Anh lái xe, một xe theo sau là đủ rồi”. Cố nhiên vì an ninh cho Tổng Thống, Đại úy Lộc phải chuẩn bị đầy đủ để bảo đảm an toàn cho Tổng Thống.
Đoàn xe đến chùa có xe Cảnh sát Đô Thành đi đầu không đèn chớp, không còi hụ, tiếp theo là xe Tổng Thống, có Tham Mưu Biệt Bộ và Sĩ quan Tùy viên Lê Châu Lộc, sau cùng là xe hộ tống.
Đến Chùa thì thấy các thầy đã xếp hàng nghênh đón hai bên từ cổng vào.
Tổng Thống ngạc nhiên về sự tiếp đón này và vào trước cửa thiền viện ngỏ lời cám ơn, thăm hỏi các tăng ni hiện diện.
Tổng Thống quan tâm đến việc đào tạo các cán bộ của đạo, muốn hệ thống hóa thành một tổ chức qui củ, phát triển hữu hiệu. Nhân dịp, hòa thượng Thích Quảng Liên đến chào Tổng Thống và cám ơn vì đã được Tổng Thống đặc biệt gửi đi học Tiến Sĩ Giáo dục tại Michigan State University. (Thượng tọa sau này làm Hiệu Trưởng Trường Trung Học Bồ Đề tại Cầu Ông Lãnh Sài Gòn).
Một hòa thượng khác nói với Tổng Thống: ”Chúng tôi buồn Tổng Thống!.
Tổng Thống quay lại hỏi:"Chuyện chi mà buồn”.
Hòa thượng nói: Tổng Thống có tin vui mà không chia sẻ cho mọi người, chúng tôi còn biết năm 1959 Tổng Thống đã dành tiền thưởng 10.000.00 của Tổng Thống khi đoạt giải Massasay làm qùa tặng cho Đức Đạt Lai Lạt Ma.
Tổng Thống chậm rãi giải thích: ”Ừ, tôi đâu có dùng tiền nên biếu Đức Đạt Lai Lạt Ma xử dụng vào việc cần”.
Có những việc Tổng Thống đã làm trong kín nhiệm, chính Tổng Thống muốn như vậy. Thế có bao giờ Tổng Thống tỏ ra không bằng lòng không?.
Có chứ giận dữ là đàng khác. Hôm đó Tổng Thống đi kinh lý tỉnh Kiến Tường, khi đáp xuống phi trường thì đã có dân chúng đứng chờ đón Tổng Thống, nhưng vì thấy chung quanh toàn lá cờ Công Giáo La Mả, Tổng Thống lệnh không xuống quay trở về Sài Gòn. Tổng thống giận cầm cây cane dộng xuống sàn máy bay rầm rầm và nói: ”Đây đâu có phải Vatican?”.
Tuy nhiên chỉ ít phút sau, Ông Tỉnh Trưởng nhận lỗi vì không kiểm sóat nên sự việc đã xẩy ra, 15 phút sau các lá cờ Công giáo La Mã được thay thế bằng lá cờ quốc gia, cũng như biết dân chúng đã đứng chờ đón Tổng Thống từ sáng sớm nên Tổng Thống đã hết giận và xuống máy bay.
Lần thứ hai cũng lá cờ, Tổng Thống đi qua đường Võ Tánh Phú Nhuận, có một cơ sở treo một lá cờ quốc gia quá cũ và rách, Tổng Thống lệnh mời Thiếu tá Xích Tỉnh trưởng Gia Định gập Tổng Thống.
Khi trình diện Tổng Thống chỉ thị phải huấn luyện để người dân biết tôn trọng lá quôc kỳ, không thể treo quốc kỳ cũ và rách.
Lần thứ ba Tổng Thống nhìn thấy một bức hình chụp ngoài Vũng Tầu bức hình tượng Phật ngồi rất đẹp mắt trong một tờ báo ngoại quốc, chung quanh toàn là cờ Phật giáo, không có một lá cờ quốc gia nào. Tổng Thống biên một cái note cho Ông Quách Tòng Đức nói đại ý, trong bất cứ chổ nào đều phải có cờ quốc gia kể cả Chùa, Nhà thờ tôn giáo, nhưng không chưng cờ tôn giáo ngoài khu vực chùa chiền, nhà thờ.
Việc treo cờ phải theo qui luật quốc gia. Việc này Ông Quách Tòng Đức chưa chỉ thị thi hành thì biến cố Miện Trung bùng nổ.
Thế còn sở thích?Tổng Thống thích đọc sách. Ngày nào Tổng Thống cũng đọc sách báo trước bữa ăn sáng, nhất là các sách photography và Reader’s digest.
Tổng Thống thích chụp hình. Tổng Thống có một bộ collection máy chụp hình. Sau này Tổng Thống thích xử dụng máy chụp hình Polaroid, có thể lấy hình sau mấy phút.
Mỗi khi đi kinh lý, Tổng Thống đều dặn nhớ mang theo máy chụp hình. Có những lần chính Tổng Thống đã chụp hình cho các quân nhân, và cho họ những tấm hình đó để làm kỷ niệm.
Tổng Thống nhìn anh em quân nhân vui thì Tổng Thống thích lắm.
Tổng Thống củng mê kiến trúc, Tổng Thống hay đàm đạo với Kiến trúc sư Ngô Viết Thụ nhất là thời gian sửa dinh Độc Lập. Có khi nói chuyện qua đêm về kiến trúc.
Tổng Thống thích đi thăm mấy con ngựa. Thỉnh thoảng sau bữa cơm tối, Tổng Thống đi ủng rồi rủ sĩ quan tùy viên đi thăm mấy con ngựa ở phía sau dinh độc lập. Tổng thống vuốt ve mấy con thú vật, đưa tay về phía sau, sĩ quan tùy viện biết là Tổng Thống đang cần đồ ăn cho ngưa, sĩ quan tùy viên bỏ vào tay Tổng Thống vài cục đường, xong Tổng thổng cho ngựa ăn, những lúc như vậy thấy vẻ mặt vui hiện rõ.
-Đừng nghĩ rằng Tổng Thống không biết sự thật, thường bị các nhân viên chung quan lường gạt để thủ lợi. Tổng thống đã dùng những chuyến đi thị sát để tìm hiểu sự tình, thăm dò tin tức giá cả qua bà bếp, nhân viên của nhà may Chya v.v.
Có một lần đi thăm Ấp chiến lược miền Tây, Tổng thống đã đổi lộ trình và đến thăm một nơi công tác đang còn dang dở. Tổng Thống nhìn thấy nỗi lo âu của anh Quân trưởng, đã an ủi rằng ”chưa xong hả, cần thêm thời giờ ? Trình cho Ông Tỉnh Trưởng hay.”.
Lần nữa chính Tổng Thống đã chữa lại cho đúng lời Ông Đô trưởng định giá vật dụng 4 đồng trong khi người bán hàng nói với Tổng Thống 8 đồng.
Về chủ quyền quốc gia.Chủ quyền quốc gia là điều Tổng Thống tuyệt đối tôn trọng và bảo vệ. Chính Tổng Thống đã biểu lộ ý chí đó bằng lời nói với Ông Đại Sứ Hoa Kỳ Cabot Lodge khi Ông Lodge ngỏ ý đề nghị Tổng Thống thay đổi nhân sự trong guống máy của chính quyền: “Xin Ông Đại sứ biết rằng Ông Đại sứ đang đứng trước mặt Tổng Thống Việt Nam Cộng Hòa”.
Tổng Thống cũng biết nếu cần nhờ vả và làm theo lời của Ông Đại sứ thì chắc chắn Tổng Thống đã có được sự đảm bảo an ninh cho Tổng Thống và người thân. Nhưng Tổng Thống đã dứt khoát từ chối xử dụng lối giải quyết như vậy. Tổng Thống không sợ. Tổng Thống Diệm không muốn quân đội nước ngoài hoạt động trong lãnh thổ của mình. Chấp nhận như vậy thì chúng ta đâu còn chính nghĩa, làm sao đối đầu được với đối phương đã luôn tìm cách nói xấu mà lại thêm gian manh, nên Việt Nam đã có cuộc đảo chính và lật đổ Tổng Thống Diệm.
Tổng thống đã cảm thấy trước ý đồ của chính phủ Hoa Kỳ ngay lúc Hoa Kỳ bằng lòng trung lập vùng Đông Nam Á theo đòi hỏi của Trung Cộng, nên nhất quyết không ủng hộ thể chế trung lập tại Lào, điều này đã làm xáo trộn chương trình và kế hoạch của Chính phủ Hoa kỳ tại Đông Nam Á. Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ mất mặt và người trách nhiệm cố tình trả thù Tổng Thống Diệm bằng cách gởi về Hoa Thịnh Đốn những tờ trình ngụy tạo tình hình Việt Nam đặt chính phủ Hoa Kỳ vào cái thế phải quyết định thay thế Tổng Thống Diệm.
Vụ đảo chính tháng 11- 1963 được Mỹ bật đèn xanh. Và những kẻ nhận tiền làm đảo chánh đã giết hai Ông Diệm, Nhu vì sợ hậu họa.
Về Quân Đội.Với Quân đội, Tổng Thống Diệm đã hết lòng lo lắng. Việc gửi Trung tá Nguyễn Văn Thiệu đi tham quan các trường Võ Bị Westpoint của Hoa Kỳ, Saint Cyr của Pháp và Trường Võ Bị của Anh quốc, là bước đầu trong ý định của Tổng Thống muốn xây dựng một Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam (tại Dalat) mà khi tốt nghiệp, các tân Sĩ quan có trình độ và bằng cấp tương đương 4 năm đại học với kiến thức quân sự hiện đại, vững vàng. Tổng Thổng đã từng vào trường Võ Bị Quốc Gia ăn sáng với các Sinh Viên Sĩ quan khi có dịp ghé qua Đà Lạt. Tổng Thống cũng làm những cải tổ như vậy cho các trường Quốc Gia Hành Chánh và Học Viện Cảnh Sát.
Với Tổng Thống Diệm không có việc “ở lâu thành lão làng”. Sĩ quan chỉ có trình độ tiểu học mà đeo sao làm tướng chắc chắn làm giảm uy tín và năng lực của Quân Đội.
Nói thế có nghĩa là Tổng Thống Diệm không sai sót, lỗi lầm gì sao ?
Là người ai chẳng có lỗi lầm, sai sót. Tôi nghĩ rằng Tổng Thống Diệm quá hiền từ, nên đã có những người lợi dụng điều đó để mưu tư lợi. Nếu có trách thì trách những “nịnh thần” lợi dụng vị thế một thời được Tổng Thống tin cẩn, đã bày đặt ra chung quanh Tổng Thống những hình thức tiếp xúc phong kiến lỗi thời, ví dụ vào gặp Tổng Thống phải xưng hô Cụ - con, khi cáo từ phải đi dật lùi ra cửa. Cũng có người đã trông thấy có kẻ qùy, lạy Tổng Thống trong dịp lễ, Tết trong khi Tổng Thống thẹn đỏ mặt, ngượng nghịu, lúng túng nói không ra lời.
***
Trên đây là những mẩu truyện thật về Tổng Thống Ngô Đình Diệm do Pháo thủ Lê Châu Lộc, Sĩ Quan Tùy Viên của Tổng Thống kể theo những gì mắt thấy, tai nghe. Người viết ghi lại để những ai quan tâm tìm hiểu về Tổng Thống Diệm có tài liệu đọc thêm hoặc tùy nghi xử dụng.
Anh LộcCám ơn Anh đã chia sẻ những điều mắt thấy tai nghe lúc Anh là Sĩ quan Tùy viên của Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Đọc những trang giấy này cũng đã giúp chúng tôi xét lại nhiều vấn đề. Lúc nào Anh cũng giữ đúng tư cách của người Pháo Thủ đại diện cho binh chủng có gần một trăm ngàn người phục vụ dưới cờ: binh chủng Pháo Binh.
Chúng tôi hãnh diện vì Anh.
==================================================================
Nói Chuyện Với Cựu Thiếu Tướng Đỗ Kế Giai
Lời nói đầu của Phóng viên Tạp Chí Trẻ:
__._,_.___
UNICODE: http://VietTUDAN. net
Geneva, 04.06.2009
Cách đây 9 năm, trước cảnh đấu tranh lẻ loi của Linh mục NGUYỄN VĂN LÝ, tôi viết cổ võ việc phản ứng mạnh phải có từ Tôn Giáo tại Quê Hương. Một số người phê bình tôi rằng: “Đừng xúi trẻ ăn cứt gà“. Tôi phản ứng lại bằng câu nói: “CSVN để cứt gà trước mặt và bắt mình phải ăn“, chứ không ai xúi ai cả.
Cũng trong suốt 8 năm trường dưới hai khóa của Tổng Thống BUSH, một Phong trào đấu tranh chủ trương Tiến Trình Dân Chủ Hóa VN trong thái độ Bất Bạo Động, hy vọng nước ngòai, nhất là Mỹ, sẽ đưa họ từ ngọai quốc về để cùng với CSVN thực hiện Tiến Trình Dân Chủ Hóa dù dưới sự lừa bịp của Cộng sản.
Chúng tôi không tin tưởng vào Tiến Trình Dân Chủ Hóa như vậy và luôn luôn kêu gọi chính Lực Lượng Quần Chúng Quốc nội phải làm đột biến dứt khóat lọai trừ cái Cơ Chế CSVN tham nhũng và phản quốc để mới có thể phát triển Đất Nước về mọi mặt. Cuộc đột biến lọai trừ CSVN không thể bằng bất bạo động, mà phải BẠO ĐỘNG TỰ VỆ trước sự đàn áp bằng võ lực của Công an CSVN. Không thể ngồi mơ mộng cái Lý Tất Thắng của Sự Thật, của Công Đạo, bởi vì CSVN đã mất Lý Trí mà chỉ còn sức mạnh bắp thịt đàn áp.
CSVN tham nhũng và phản quốc đã bán Hòang/Trường Sa, đã rước chệt vào Tây Nguyên, đã cúi đầu câm nín trước việc Tầu đuổi ngư dân đánh cá trong vùng Biển Việt Nam, đã bán nhiều Dự án cho Tầu để dân nai lưng đóng thuế trả nợ, đã nhục nhã chỉ kêu án 5, 6 năm cho hai tên Tầu sát nhân giết chết một Kỹ sư trẻ Việt Nam...
Đã đến lúc phải tổ chức KHÁNG CHIẾN ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG VÀ DIỆT CSVN PHẢN QUỐC. Nếu ai nói rằng đó là “Xúi trẻ ăn cứt gà“, thì tôi trả lời liền rằng:
* CSVN đã để đầy những bãi cứt gà trên Quê Hương
* Chúng bắt dân chúng phải ăn
* Dân chúng quốc nội đã đứng dậy và đòi CSVN phải tự tay hốt những bãi cứt gà đó đi.
* CSVN chai lỳ và ngoan cố không chịu làm, thì việc KHÁNG CHIẾN bằng bạo động tất phải xẩy ra.
Chúng tôi viết bài QUAN ĐIỂM này dưới những khía cạnh sau đây:
=> Tiên đóan Phong trào KHÁNG CHIẾN từ dư luận Quốc nội
=> Cơ hội ngàn vàng để bắt đầu Tổ chức KHÁNG CHIẾN
=> Đừng tạo hy vọng hão từ nước ngòai để làm giảm ý chí KHÁNG CHIẾN quốc nội
Tiên đóan Phong trào KHÁNG CHIẾN
từ dư luận Quốc nội
Không phải là chúng tôi viết để xúi quốc nội làm Kháng Chiến, nhưng chính Quốc nội đã tiên đóan một cuộc KHÁNG CHIẾN bạo động sẽ phải đến do sự cố chấp của CSVN bán nước hay do việc Trung quốc buộc Bộ Chính trị đảng CSVN phải tuân phục thi hành như quan Thái Thú của Tầu.
* Võ Nguyên Giáp và một số Sĩ quan CSVN như nguyên Thứ trưởng Quốc Phòng Đồng Sĩ Nguyên phản đối việc khai thác Bôxit Tây Nguyên dưới tay của Tầu. Việc phản đối này nhấn mạnh về khía cạnh an ninh quốc gia. Nếu Bộ Chính trị đảng CSVN vẫn tiếp tục rước Tầu xâm lăng vào Tây Nguyên, thì Võ Nguyên Giáp và số Sĩ quan theo Oâng không lẽ mất hẳn nhuệ khí và ngồi yên nhục nhã ăn bãi cứt gà do Nguyễn Tấn Dũng đại diện đám Thái thú đặt ra trước mặt.
* Giáo sư NGUYỄN HUỆ CHI, Đại diện cho những trăm Trí thức quốc nội ký Bản Phản đối Boxit Tây Nguyên, đã báo trước: “Chúng tôi vẫn lắng nghe bởi vì chúng tôi là người dân, nhưng một khi người đứng đầu tỏ ra không tiếp nhận được cái tình cảm yêu nước tích luỹ từ hàng nghìn năm của dân tộc thì chính là các anh đối đầu với một vấn nạn rất lớn.” Vấn nạn rất lớn ở đây: (i) một là tổ chức quần chúng nổi dậy đối diện với cường quyền; (ii) hai là nếu cường quyền đàn áp mạnh, thì tình cảm yêu nước tích lũy sẽ đưa đến KHÁNG CHIẾN.
* Bác sĩ NGUYỄN ĐAN QUẾ cũng tuyên bố:”Nếu không ngưng ngay việc khai thác bauxite Tây Nguyên, việc tất yếu có thể xẩy ra, là các sắc dân thiểu số ở Tây Nguyên và toàn dân tộc sẽ chứng tỏ cho Bộ chính trị biết rằng sự độc hại của bauxite sẽ tiêu diệt độc tài trước khi trở thành đại họa cho toàn dân.” Việc quần chúng nổi dậy hay KHÁNG CHIẾN diệt độc tài là tất yếu nếu CSVN vẫn tiếp tục gây đại họa cho tòan dân.
* Tiến sĩ NGUYỄN THANH GIANG viết một bài dài về tình trạng chung để Tầu xâm lăng, đặc biệt Bôxit Tây Nguyên, đã kết luận: “Không phải chỉ thế hệ trẻ cần thức tỉnh. Hỡi các bạn già chúng ta, dù sức tàn lực kiệt, hãy cứ vẫn phải mang tinh thần dũng sỹ mà soi xét, mà suy ngẫm và sẵn sàng hành động. Sự tưởng tượng kỳ quái kia mong sao chỉ là hoang tưởng. Nhưng, không thể không đề phòng, không thể không sẵn sàng, bởi thực tế trước mắt đã cho ta thấy chỉ riêng chuyện bôxit thôi mà ta đã phải đặt vấn đề " Bôxit, hay vận mệnh đất nước ". Đây là một câu kết luận kêu gọi thế hệ trẻ cũng như thế hệ già phải đề phòng, sẵn sàng hành động vì đây là vận mệnh Đất Nước. Hành động ở đây là gì, nếu không phải là tòan dân nổi dậy trực diện hay tổ chứng KHÁNG CHIẾN chống giặc Tầu xâm lăng, cứu nguy đất nước trước vận mệnh mất nước.
* Lời kêu gọi ngày 29.03.2009 của Hòa Thượng THÍCH QUẢNG ĐỘ chủ yếu là ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG, cứu nguy Đất Nước. Đó là Mục đích tối thượng và trường kỳ. Đảng CSVN không thể độc đóan quyết định, mà phải để cho Dân quyết định về vận mạng của mình. Biểu tình tại gia hay bất tuân dân sự chỉ là một sự cảnh cáo giai đọan. Nếu trước việc cảnh cáo này mà Bộ Chính trị vẫn tiếp tục rước Tầu vào Nhà, thì trong Mục đích tối thượng và trường kỳ cứu nguy Đất Nước, lời kêu gọi sẽ là: (i) một là dân nổi dậy trực diện; (ii) hai là tổ chức KHÁNG CHIẾN đấu tranh đến cùng để ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG & DIỆT CSVN PHẢN QUỐC.
* Với Thư Mục Vụ ngày 31.05.2009, Hồng Y PHẠM MINH MẪN đã lên tiếng Hiệp Thông Công Giáo vào công cuốc tranh đấu chung trước những nguy cơ cho Đất Nước. Ngài viết: “Trong những sự kiện như vụ việc Vedan và khai thác bôxít ở Tây Nguyên, đã có nhiều tiếng nói được gióng lên trên báo chí và các phương tiện truyền thông khác. Đây là dấu chỉ lành mạnh của một xã hội dân chủ, trong đó người dân ý thức trách nhiệm tham gia vào tiến trình quyết định về những vấn đề liên quan đến đời sống của họ và của đất nước. Là người công giáo, chúng ta ý thức rằng việc xây dựng một xã hội dân chủ, công bằng, văn minh là trách nhiệm gắn liền với niềm tin kitô giáo của mình.” Người Công Giáo hội nhập vào cuộc đấu tranh để dành lấy những quyết định dân chủ liên quan đến vận mệnh của mình. Hồng Y PHẠM MINH MẪN không còn tránh né hai chữ “Chính trị” nữa mà CSVN thường gán ghép cho những ai đấu tranh cho quyền sống của mình. Cuộc đấu tranh ngày hôm nay là cuộc đấu tranh cho quyền sống từng người nói riêng và cho việc cứu nguy Đất Nước nói chung. Với việc dấn thân chính đáng này, người Công giáo cũng đứng chung với tòan dân trong cuộc đấu tranh trường kỳ nếu CSVN vẫn cố chấp độc đóan rước Tầu vào nhà xâm lăng. Đó là cùng đứng chung hành động: (i) một là dân nổi dậy trực diện; (ii) hai là tổ chức KHÁNG CHIẾN đấu tranh đến cùng để ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG & DIỆT CSVN PHẢN QUỐC.
Cơ hội ngàn vàng
để bắt đầu Tổ chức KHÁNG CHIẾN
Nhìn tinh thần trên đây của Quốc nội dự phòng một cuộc đấu tranh trường kỳ cứu nguy Đất Nước, chúng ta thấy đây là cơ hội ngàn vàng để chúng ta bắt đầu tổ chức KHÁNG CHIẾN ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG & DIỆT CSVN PHẢN QUỐC. Kinh nghiệm những chục năm trường cho chúng ta thấy rằng CSVN sẽ cố thủ giữ lấy quyền hành của đảng và vì vậy phải cúi đầu nhận lệnh của Tầu, tự coi mình là Thái Thú để được che chở cho quyền hành. Vì vậy việc bắt đầu Tổ chức KHÁNG CHIẾN trường kỳ là điều không thể tránh. Hãy nghe dân truyền tụng: "Theo Tàu mất nước, theo Mỹ mất Đảng ". Khẩu lệnh " thiên đình": "Trung với Đảng " (chứ không phải " Trung với Nước " như lời Hồ chủ tịch ). Có nghĩa là thà mất Nước chứ quyết không để mất Đảng !”
Nhìn lại 30.04.1975, phần lớn những thành phần đấu tranh cốt cán cho một Thể chế Dân chủ thực sự đã hỗn lọan không sửa sọan đặt một cơ cấu Kháng Chiến trường kỳ. Chính một số thành phần của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cũng đã bị Cộng sản Bắc Việt lọai ra khỏi vòng chiến vì chính Cộng sản Bắc Việt nghi ngại một sự cấu kết giữa những thành phần của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cùng với một số thành phần Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam để tạo thành một Lực Lượng võ trang Kháng chiến trường kỳ.
Khi ra nước ngòai rồi, những thành phần ấy mới kêu gọi Kháng chiến võ trang từ Hải ngọai trở về Quê Hương. Đây là công việc khó khăn bởi vì CSVN đã kiểm sóat tòan lãnh thổ với mạng lưới Công an tăng cường xiết chặt.
Chúng tôi gọi lúc này là cơ hội ngàn vàng để Tổ chức Kháng Chiến tại Quốc nội vì những lý do sau đây:
=> Mục đích Kháng chiến có danh chính ngôn thuận. Mục đích đó là ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG. Không một người con Mẹ Aâu Cơ nào được quyền phản đối lại Mục đích ấy, trừ những tên phản quốc trực tiếp hay gián tiếp. Không những đây là có danh chính ngôn thuận mà còn là bổn phận và trách nhiệm của mọi người Việt Nam
=> Cuộc Kháng Chiến gặp đúng trường hợp Nhân Hòa, nghĩa là tòan dân đang lên tiếng chống Tầu xâm lăng và thù óan kẻ bán nước như chúng tôi đã trình bầy ở đọan trên đây. Tình trạng tham nhũng lan tràn. Cơ chế tạo ra lớp giầu tột bực và lớp nghèo kiết xác. CSVN, từ thời Hồ Chính Minh, Phạm Văn Đồng đã công khai ký nhượng Biển Việt Nam cho Tầu. CSVN ngày nay đã nhục nhã rước Tầu vào Tây Nguyên, cho Tầu chiếm Hòang Sa/Trường Sa, dâng những Dự án cho Tầu để quân xâm lăng mang lao động vào chiếm công ăn việc làm của dân chúng. Tất cả những việc này là cụ thể, đập vào mắt dân chúng. Nếu trước đây một số năm, nói đến Kháng chiến, có thể có một số người hờ hững vì đã trải qua những cuộc chiến tranh và vì phải vật lộn với cuộc sống. Nhưng ngày nay, Cao Trào Quần Chúng đang nổi dậy đấu tranh, chúng ta có điều kiện Nhân Hòa để Tổ chức Kháng chiến.
Đừng tạo hy vọng hão từ nước ngòai
để làm giảm ý chí KHÁNG CHIẾN quốc nội
Khi chúng tôi chọn Chủ đề KHÁNG CHIẾN “ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG & DIỆT CSVN PHẢN QUỐC”, có một ít người từ Hải ngọai viết như nhắc lại câu “Đừng xúi trẻ ăn cứt gà”. Chúng tôi đã viết nhắc cho họ rằng Lực Lượng tại Quốc nội mới là Chủ lực đấu tranh, còn Hải ngọai chỉ có thể làm công việc Trợ Lực mà thôi. Thực vậy, vận mệnh của Đất Nước lúc này không phải là cuộc đấu tranh QUỐC—CỘNG giữa hai Ý thức hệ, mà là cuộc đấu tranh cứu Nước khỏi cuộc xâm lăng và diệt kẻ phản quốc đã rước ngọai xâm vào Nhà. Đây là cuộc đấu tranh giữa Tòan Dân bảo vệ Quê Hương và Tầu xâm lăng do CSVN rước vào. Chính Tòan Dân Việt Nam tại Quốc nội phải tự đứng lên tranh đấu chứ không ai xúi họ cả.
Điều cần phải tránh là “quậy” ở nước ngòai, coi như mình là Lực Lượng chính yếu nhờ nước ngòai, nhất là Mỹ, cứu nguy Đất Nước. Việc làm này có thể đưa ra một hy vọng hão mà hậu quả có thể làm giảm sức đấu tranh của Lực Lượng chủ lực tại Quê Hương.
Thế Giới đang sống trong cơn Khủng hỏa Tài chánh/Kinh tế. Họ không tha thiết đấu tranh cho mình đâu. Họ đang gỡ rối với thất nghiệp tại nước họ, chứ không chuốc lấy việc cứu dân nghèo Việt Nam. Người Việt (quốc nội) hãy tự tin và chỉ tin ở sức lực đấu tranh của chính mình để giải quyết những vấn đề hiện tại và tương lai của Đất Nước mình.
Nếu thời TT.BUSH, có những quan tâm can thiệp đối với một số vấn đề tại Việt Nam, thì thời OBAMA này, chúng ta không hy vọng những can thiệp bênh đỡ cho Việt Nam. OBAMA, trước hết đã không có gì liên hệ với quá khứ Việt Nam, nay phải đứng trước những vấn đề rất khó khăn: (i) mang tù Khủng bố về chính lãnh thổ Mỹ; (ii) bất đồng giữa tân Thủ tướng Do Thái và Obama; (iii) ngòi nguyên tử của Iran; (iv) Bắc Hàn thử hỏa tiễn và nguyên tử bất chấp Thế giới; (v) Taliban tăng cường phá họai sang Pakistan; (vi) giải quyết Irak để rút quân đội về; (vii) chiến tranh Afghanistan trở thành sôi động; (viii) hai vùng nguy hiểm chiến tranh ở Trung Đông và Viễn Đông (Biển Đông); (ix) Nga tăng cường sản xuất vũ khí để ngư ông thủ lợi; (x) General Motors bắt đầu tiến trình phá sản và để thiệt hại gần 100’000 người thất nghiệp và trên 500’000 thợ đã về hưu; (xi) Bộ trưởng Ngân Khố Mỹ Geithner phải sang tận Bắc Kinh nịnh Tầu khẳng định an tòan đồng Dollar... Nhật báo TRIBUNE DE GENEVE, ngày 02.06.2009, trước những vấn đề này, đã viết: “Obama risque gros, très gros” (Obama gặp nguy hiểm lớn, rất lớn).
Viết đọan này, chúng tôi muốn nói lên rằng từ nước ngòai, chúng ta nên bỏ quan niệm cũ đã nhiều năm nay, coi rằng chính người Việt Hải ngọai là Chủ lực và có thể vận động nước ngòai, nhất là Mỹ, can thiệp vào Việt Nam để mang cho dân Tự do và Dân chủ. Quan niệm như vậy để đưa lên những hy vọng mà hậu quả có thể làm cho người Quốc nội ỷ nại ngồi chờ mà không tự mình đứng lên làm chủ động đấu tranh.
Chúng ta ở Hải ngọai chỉ là trợ lực và dồn sức vào việc yểm trợ ý chí đấu tranh của Quốc nội là ĐUỔI TẦU XÂM LĂNG & DIỆT CSVN PHẢN QUỐC.
Giáo sư Tiến sĩ NGUYỄN PHÚC LIÊN, Kinh tế
Tran trong/Best Regards/Respectueus ement
Prof.Dr.NGUYEN PHUC LIEN, Economist
=> Weekdays: 22 Rue du Prieure, CH-1202 GENEVA, Switzerland
Tel: 0041 22 7318266. Fax: 0041 22 7382808. Mobile: 0041 79 766 65 83
E-Mail: wimimpactdrlien08@ gmail.com
=> Weekends: 40 Lischenweg, CH-2503 BIEL/BIENNE, Switzerland
Tel: 0041 32 3652449. Fax: 0041 32 3652449. Mobile: 0041 79 766 65 72
E-Mail: drlienwimimpact08@ gmail.com
XIN THAM / PLEASE VISIT / VEUILLEZ VISITER WEBSITE:
http://www.VietTUDA N.net
Ba`i ro+`i: pho^ ? bie^’n mo^~i nga`y è http://VietTUDAN. net
Tua^`n Ba'o: lie^n tie^'p 4 so^' è http://VietTUDAN. net/11604/ index.html
=>VietTUDAN so^’ 405/28.05.09 è http://VietTUDAN. net/37914/ index.html
=>VietTUDAN so^’ 404/21.05.09 è http://VietTUDAN. net/37887/ index.html
=>VietTUDAN so^’ 403/14.05.09 è http://VietTUDAN. net/37896/ index.html
=>VietTUDAN so^’ 402/07.05.09 è http://VietTUDAN. net/37905/ index.html
Chu ? dde^`: ve^` Kinh te^’, chi’nh tri., Xa~ ho^.i, To^n giao
=>DUT BO CO CHE CSVN è http://VietTUDAN. net/11658/ 42806.html
=>KHUNG HOANG TC/KT THE GIOI è http://VietTUDAN. net/11658/ 42869.html
=>HOANG SA-TRUONG SA è http://VietTUDAN. net/11604/ 124501.html =>APEC & WTO è http://VietTUDAN. net/176201. html =>GIAO OAN DOI CONG LY è http://VietTUDAN. net/11631/ index.html =>CSVN SUP DO VI KINH TE/TC è http://VietTUDAN. net/11658. html =>DAN DIET THAM NHUNG è http://VietTUDAN. net/11658. html
FOR FINANCIAL INFORMATIONS & FINANCIAL PROFESSIONAL SERVICES/ VE NHUNG THONG TIN TAI CHANH & NHUNG DICH VU TAI CHANH CHUYEN NGHIEP/ POUR LES INFORMATIONS FINANCIERES & LES SERVICES FINANCIERS PROFESSIONNELS,
Please visit/ Xin moi vao/ Veuillez visiter : http://VietTUDAN. net/6300/ index.html
Trở về đầu trang
No comments:
Post a Comment