MG
*Kính gửi đến những người bạn Bình Thuân Phan Thiết:
. Một bài thơ viết cho những thằng bạn đã chết và những người còn sống thất tán phương nào.
Ngụ Lang
MỘT LẦN VỀ PHAN THIẾT
.
Ngũ Lang vẫn mong một lần trở về Phan Thiết
mua vĩ cá hấp cuốn bánh tráng với rau
lại ngồi bên nhau
gật gù cụng ly rượu đế
có bao nhiều là chuyện để kể
những đêm lùng giặc mật khu "lê hồng phong"
về đóng quân lòng vòng
quanh quận Hòa Đa trong sân vận động
ngay cổng vào
có gốc đa thật lớn
người con gái treo cổ chết thành tinh
buồn chuyện duyên tình
từng đêm thường hiện hình
ngồi khóc buồn duyên phận
từ sân vận động qua cây cầu sắt
dẫn lối vào Phan Rí Cửa
để nhớ về một thuở
tóc vẫn còn xanh
chán chuyện học hành
đi tập một hai nơi quân trường nắng đỏ
.
sao nhớ quá
những buổi tan trường
đứng bên này đầu cầu
quốc lộ một
trước tiệm sách Vui Vui
gửi hồn theo từng tà áo trắng học trò
trung học Phan Bội Châu
líu lo
vang tiếng cười chân sáo
nhớ thằng bạn năm nào vừa gặp lại
nằm chết như mơ
tuổi nó vẫn còn thơ
vùa rời vú mẹ
ôi những người tuổi trẻ Việt Nam
cầm súng bảo vệ xóm làng
cho yên bình những người dân chất phác
nó nằm chết trên đồi cát
hai đứa suốt đêm nằm ngắm trăng
kể chuyện học hành
những thầy những bạn
cùng những mối tình lãng mạn
mà lá thư tình viết hoài chưa kịp gửi
hai đứa ngồi ăn với nhau bữa cơm lần cuối
bằng chiếc ca nhôm
với con cá khô nướng xé nhỏ
trộn trái xoài xanh
không còn một giọt rượu
trong cái bi đông
lúc chiều uống cạn
nhìn thằng bạn bình yên trong giấc ngủ
miên viễn
một đời
đi theo xác nó về chợ Làu
ngôi nhà nằm ngay cạnh đầu cầu
nối liền Phan Rí với Lương Sơn
để chẳng bao giờ còn gặp lại nhau
nhớ ngày nào
hai đứa gặp lần đầu ở sân ga Mường Mán
trên chuyến tàu
cùng nhau đi tập làm lính trận
nó chạy trốn cuộc tình lận đận
tránh chia tay ray rứt giã từ
một cuộc tử sinh
vì "...lấy chồng đời chiến chinhmấy người đi trở lại..."
.* nó chết trước một lần chiến bại
tránh những ngày tù miền biên giới Việt Trung
cả quê hương rên xiết trong gông cùm
của những tên khùng
mỵ dân bằng những mỹ từ rỗng tuếch
những tên đầu hàng địch
những tên thái thú dâng đất biển cho Tàu
nó chết trước nên tránh được nỗi đau
đoạn quy hàng binh thư không hề viết
vẫn mong một lần về Phan Thiết
thăm lại bạn bè còn sống
hay đã chết
thăm lại nàng con gái họ Chế
dòng dõi Bồng Nga
cái quán nước đối diện nhà ga
Sông Mao
đã viết những bài thơ thật thiết tha
tiếc nuối một vương triều đã mất
như bây giờ
đau riêng thân phận
mất quê hương...
vùng gió xoáy - đầu thu không chín
* Thơ Hữu Loan
No comments:
Post a Comment