TÀI LIỆU BÁN NƯỚC CỦA
HỒ CHÍ MINH VÀ ĐẢNG CỘNG SẢN
(Ninh Cơ ghi lại.
.
Trong mấy ngày qua, ta đã cùng nhau thảo luận nhiều vấn đề, đạt đuọc đồng thuận về căn bản, tuy không khỏi có sự tranh biện về tiểu tiêt. Khep lại, ta có thể hài lòng khẳng định hội nghị đã thắng lợi và thắng lợi lớn. Xin cac đồng chí hoan hỷ cạn chén.
Trong lời phat biểu kêt thúc hội nghị. Luong tư lệnh nhấn mạnh, “những gì đuọc đưa ra ở hội nghị chung quy cũng chỉ là những điều đã đuọc đề cập nhiều lần từ nhiều năm, trong cac cuộc gặp gỡ cac cấp tham mưu và cả cao cấp.”
Với tư cach Chính ủy, đuọc đề cử ra chủ trì hội nghị, tôi xin tóm tăt vài điều cần thiêt. Truoc hêt hội nghị nhât trí về quan điểm không có và không hề có chuyện Trungquôc thôn tính Việtnam. Trung quôc không có nhu cầu thôn tính nuoc nào. Cac nuoc lân cận đều nghèo. Họ cần Trungquôc hơn là Trungquôc cần đến họ. Những cái họ có đều ở dạng tiềm năng, duói đât hoặc ngoài biển; không có Trungquôc giup đỡ thì chẳng khai thac đuọc. Trong giai đoạn phải dồn toàn lực cho phat triển kinh tế, mà Đặng tiểu Bình lãnh tụ đã vạch ra, mọi sự đèo bồng đều vô nghiã, chúng kiềm hãm buoc tiến vĩ đại của Trungquôc vĩ đại. Thế mà Việtnam lại có những luồn dư luận như thế đấy.
Nói thế là tôt, nhưng vấn cứ là thanh minh. Việc gì mà phải thanh minh cơ chứ? Với bọn phản động chuyên gây rối à? Cứ thẳng tay đàn áp bịt cái miệng chó của chúng lại. Cứ lừng chừng thiếu kiên quyêt. Cứ hũu huynh nhân nhuọng. Nhân nhuọng là chêt đấy. Phải quet cho bằng sạch, không thuong xot bọn dân chủ. Không cho chúng đằng chân lân đằng đầu. Vùi chúng xuống đât đen, không cho chúng ngoc đầu dạy. Nhưng cái đó, không còn là vấn đề trong tuong lai. Việc tiêu diệt bọn dân chủ gìòi bọ, sẽ không còn là việc của riêng cac đồng chí Vn. Nó sẽ là nhiệm vụ chung của tât cả chúng ta.
Thưa cac đồng chí,
Hội nghị đã thành công là nhờ nó gạt đuọc ra những chuyện lặt vặt vô bổ, đang là đề tài thời sự, để tập trung vào đại sự: bàn về việc hợp nhât hai quôc gia trong tuong lai. Tuong lai có thể chưa tới ngay, nhưng lại có thể rât gần. Vì thế, ta phải có viễn kiến và phải có sự chuẩn bị hợp kêt Trungquôc-Việtnam có thể là một môc lịch
sử vĩ đại trên đuòng phat triển của tổ quôc. Với tư cach tham mưu cho câp cao hai bên, trong hội nghị này, chúng ta bàn thẳng vào những phuong án phat thảo những buoc tiến hành cụ thể, những công việc cụ thể trong công tac chuẩn bị.
Nào, xin cạn chén một lần nữa, mừng thắng lợi của hội nghị lịch sử
này.
Trong tình thế hiện nay, Vn không còn lựa chọn nào khac, không còn con đuòng nào khac hơn là trở về với tổ quôc Trunghoa vĩ đại.
Đi với Mỹ chăng? Thì cac đồng chí chạy đi đâu? Trở về với tổ quôc, thì cac đồng chí mới tiêp tục tồn tại như những ông chủ duy nhât truoc hiểm họa của bọn giòi bọ, đang tich cực phản công, nhầm tống cổ cac đồng chí ra khỏi chổ ngồi của mình. Hãy tuỏng tuọng một ngày nào đó, cac đồng chí không đuọc ngồi ở bàn giấy
trong công thự, mà phải đi lang thang ngoài đuòng kiếm việc làm.
Thật khủng khiếp. Vì thế, chúng ta phải chiến đấu hêt mình cho sự tồn tại của chúng ta, cho con cháu chúng ta, tuong lai của chúng ta, của con cháu chúng ta. Quyêt không để lọt vào tay kẻ khac.
Lũ dân chủ giòi bọ ấy có cả ở Trungquôc. Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng chúng tôi thẳng thắn, trấn ap chúng thắng lợi. Nhưng ở Vn tình trạng có khac. Chúng hung hãn hơn, lỳ lợm hơn, là do cac đồng chí thiếu kiên quyêt. Nếu ở Trungquôc có một Thiên An môn, thì tại sao Vn không có một cái tuong tự? Tôi xin bảo đảm với cac đồng chí rằng: Trungquôc sẽ tận tình chi viện cho cac đồng chí, một khi có sự biến đe dọa quyền lợi của đồng chí, để bảo vệ cac đồng chí. Trungquôc không thiếu xe tăng trong vài Thiên an môn. Cac đồng chí cứ hỏi Nông đồng chí (Nông đưc Mạnh), xem Hồ đồng chí (Hồ cẩm đào) đã hứa hẹn gì trong cuộc gặp gỡ câp cao vừa rồi. Nhưng đó là trong tình huống hiện nay. Trong tuong lai thì hai nuoc đã là một, thì sẽ không phải như vậy.
Việc Vn trở về với tổ quôc Trunghoa vĩ đại, là việc truoc sau sẽ phải đến. Không sớm thì muộn, mà sớm thì hơn muộn. Trong lịch sử, Vn từng là quận huyện của Trungquôc, là một nhánh của cây đại thụ Trunghoa. Trungquôc và Vỉệtnam là một. Đó là chân lý đời đời. Đó cũng là lời của Hồ đồng chí (Hồ chí minh). Trong lễ tuyên thệ gia nhập đảng cộngsản Trungquôc. Hồ đồng chí tôn kính còn dạy: “ Trungquôc, Việtnam như môi với răng, môi hở thì răng lạnh” Có nghiã là hai nuoc, là hai bộ phận trong cùng một cơ thể. Nông đồng chí (Nông đưc mạnh) từng tự hào nhận mình là ngùoi Choang (Zhuang) trong cuộc gặp gỡ cac đại biểu trong Quôc Vụ viện. Mà dân tộc Choang là gì? Là một bộ phận của đại gia đình cac dân tộc Trungquôc.
Trong thời đại hiện nay thì thế giới đuọc tái phân chia sau đệ nhị thế chiến, thì Hoakỳ đã mât sự độc tôn trong sự trội dậy bât ngờ của tổ quôc chúng ta, thì sự sát nhập trở lại của Vn, và toàn bán đảo đông duong tiêp theo là điều tât yếu. Thế nhưng chúng ta đều đã thấy, đã biêt những biểu hiệu lưng chừng, giao động luc này, luc khac, trong ban lãnh đạo đảng csVN, nguòi muốn dựa lưng vào Trungquôc, nguòi dựa hơi con hổ giấy Hoakỳ. Bây giờ đã khac, sự lựa chọn chỉ còn một. Và ở đây, cac đồng chí Vn tỏ ra có lựa chọn đúng.
Ngày nay, Trungquôc vĩ đại phải dành lại vị trí đã có của mình. Có Vn nhập vào, Trungquôc đã vĩ đại lại càng thêm vĩ đại. Thế giới hôm nay chỉ còn lại 2 siêu cuòng, đó là Trungquôc và Hoakỳ. Con hổ giấy Hoakỳ. Những việc mà bây giờ chúng ta phải làm. Tôi xin nhấn mạnh lại lần nữa. Không phải bây giờ mới làm, nhưng làm chưa đúng, làm chưa đủ, thì nay cần phải đẩy mạnh hơn nữa. Phải triển khai rộng hơn nữa, là đè bẹp và tiêu diệt luận điệu tinh thần dân tộc vẫn còn tồn tại dai dẵng trong bọn kiên trì lập truòng độc lập dân tộc. Đặc biệt trong đám trí thưc và vài phần tử công thần chủ nghiã trong tuớng lãnh. Cần phải tiêu diệt cả về tinh thần, cả về vật chât.
Trong tuóng lãnh, phần nhiều là nguòi của ta, do ta đào tạo cât nhăc. Công này là nguyên chủ tịch Lê (Lê đưc anh) nguòi rât biêt nhìn xa trông rộng. Tuy nhiên, lẫn vào đấy vẫn có vài phần tử lưng chừng giao động, chủ yếu do kém hiểu biêt. Cac đồng chí cần đả thông bồi duõng thêm cho họ về lập truòng, quan điềm và trùong đảng cac câp. Mấy anh già săp chêt hay nói ngang, thì phải đe nẹt cho chúng biêt rằng, một khi đã bị coi là chống đảng, thì chúng sẽ bị tuoc hêt mọi tiêu chuẩn cao đang đuọc huỏng, tât chúng sẽ im mồm.
Đám trí thưc lèo tèo mới đáng ngại. Tuy chẳng có trong tay cái gì, nhưng chúng có khả năng kích động tinh thần nhân dân để cản trở sự hiệp nhât. Nhưng không lo, Mao chủ tịch đã dạy: “Trí thưc khởi xuớng đuọc nhưng không làm đuọc. Chúng chỉ lép bép lỗ miệng.
Thấy súng lên đạn là chúng rùng rùng bỏ chạy”
Đáng ngại là ở chổ ấy, chổ khởi xuóng. Nhưng không đáng sợ cũng ở chổ ấy. Ở chổ bản tính trí thưc, hãy lên đạn, hãy hô bắn thật to, đâu sẽ vào đấy. Lực luọng chủ yếu của chúng ta, trong việc trấn áp bọn dân tộc chủ nghiã là hai cánh quân: về vật chât là công an, về tinh thần là truyển thông.
Công an sẽ đuọc cung câp mọi trang bị hiện đại nhât để đè bẹp mọi mưu toan đối kháng. Nhưng phải chú ý đến điểm này: không đuọc lạm dụng cac phuong tiện hiện đại. Chiếu cố những biện pháp truyền thống it gây ồn ào, tránh những phản ứng quốc tế bât lợi. Truyền thông phải xử dụng mọi phuong tiện sẵn có. Tăng cuòng viêt và nói hằng ngày, hằng giờ, biện luận cho dân thấy cái lợi của việc sat nhập. Họ sẽ đuọc huỏng mọi phuc lợi của nguòi dân Trungquôc, hơn hẵn phuc lợi đang có. Họ sẽ không còn chuyện lũng củng vuóng măc về biên giới. Ngư dân đuọc tha hồ đánh cá trên biển đông này cũng là của họ, mà không còn phải lo lắng: vì xâm phạm lãnh hải, bị hải quân Trungquôc trừng phạt.. Nguòi dân khi xuât ngoại sẽ đuọc cầm hộ chiếu của một nuoc lớn mà thế giới phải kiên nể.
Tuy nhiên, tôi đặc biệt luu ý cac đồng chí là phải tiến hành kín đáo, để mọi việc chuẩn bị diễn ra như bình thuòng, không nhận thấy đuọc. Trong khi chưa đuọc hợp nhât, trung uong chính phủ, cũng như cac tỉnh chính phủ, tuyệt đối không lộ ý đồ. Thỉnh thoảng cũng phải cho phát nhân trung uong chính phủ nói dăm ba câu phản đối về chủ quyền Tây sa và Nam sa. Và cho phep cac báo đăng vài bài chiếu lệ về biên giới và hải đảo với mọi sự cố xẩy ra trên biển như vừa rồi. Cứ tiếp tục áp chỉ một nuoc ngoài nào đó, hoặc một tàu lạ nào đó, không rõ quôc tịch là đuọc. Đừng quên xem thuòng cac nhà báo, họ là công bộc trung thành của ta, thiếu họ không đuọc.
Hiện nay đang nổi lên sự phản đối Trungquôc khai thac bôxit ở miền Trung, ồn ào lắm, có vẻ hung hăng lắm. Nhưng là bề ngoài thôi. Chứ ở bề trong, bọn phản đối cũng thừa biêt mọi sự đã an bài.
Tiền đã trao thì cháo phải đuọc muc. Bộ chính trị quyêt không bỏ kế hoạch này, nhât là đồng chí Nông đưc mạnh. Là chuyện sinh tử của đồng chí Nông đưc Mạnh, nên đồng chí ấy rât cuong quyêt. Trong chuyện bôxit, tôi thấy bên cạnh cái xấu lại có cái tôt đấy..
Cac đồng chí ạ! Phải công bằng mà lập luận, một khi Vn đã nhập vào Trungquôc, thì vùng Tây nguyên của Việtnam là của chung nuoc ta. Chưa chừng, trên sẽ thay đổi kế hoạch, ta không khai thac ở đấy nữa, mà chuyển sang khai thac, thực hiện ở Châu Phi. Bôxit của ta, ta để đấy dùng sau. Cũng như ta đâu có vội khai thac cả tỷ tấn bôxit ở QuảngTây. Nói để cac đồng chí phấn khởi. Về thực chât, qua con đuòng ngoại thuong, đầu tư, ta nắm Châu Phi trong nhiều năm nay rồi. Ta đã mua hêt cac chính quyền ở đấy. Cái đó gọi là quyển lực mềm. Trungquôc đến sau Phuong tây và Hoakỳ, vậy mà chỉ trong vòng một thập niên, ta đã quet sạch chúng khỏi đấy. Ta còn chuyển dân mình sang Châu Phi, làm thành những vùng đât Trungquôc trên lục địa đen kia nữa. Nguòi Trungquôc bây giờ có quyền nói: “Mặt trời không bao giờ lặn trên đât đai của tổ quôc”
Phải trấn an cac cán bộ cac cấp, từ trung uong đến địa phuong, để họ thấy rằng sau hợp nhât, mọi vị trí quyền lợi, bổng lộc của họ không bị suy suyển. Cac đơn vị hành chánh sẽ đuọc giữ nguyên trong một thời gian dài truoc khi ap dụng mô hình hành chánh chung của toàn quôc. Việc này rât quan trọng. Xin cac đồng chí chớ coi thuòng. Lãnh đạo từ trung uong đến địa phuong có thông thì dân mới thông. Nhân dân đã đuọc giáo dục chu đáo trong nhiều năm, tinh thần tuyệt đối phục tùng lãnh đạo. Nhưng nếu họ thấy cấp trên của họ giao động, tư tuỏng bât thông, thì chinh họ cũng sẽ giao động theo, trở thành mồi ngon cho những tư tuỏng dân tộc chủ nghiã.
Thưa cac đồng chí. Còn lại việc cuối cùng là mô hình quản trị VN trong tổ quôc thống nhât: Tình hay Khu tư trị? Chuyện này xin cac đồng chí về nghĩ thêm, bàn thêm. Tỉnh thì cũng như Quảng Đông, Quảng Tây…về diện tich hơn kém không nhiều. Khu tự trị kiểu như Khu Tự trị Choang, trong tỉnh Quảng Tây thì lại quá nhỏ về vai vế. Nông đồng chí rât vốn e ngại, sự chống đối trong nội bộ, mà làm khu tự trị với ý nghiã lớn hơn, thì lại vuóng chuyện TâyTạng. Bọn chó Đạt lai lat ma, cũng đang xin tự trị đấy, mà trung uong không thuận. Còn mấy đồng chí Vn nêu ý kiến, hay là tổ chưc Trungquôc thành liên bang, Vn sẽ là một nuoc hay một bang trong liên bang ấy. Ý kiến này không mới. Nó đã từng đuọc nêu lên. Nhưng cac đồng chí thử nghĩ xem; nếu như thế thì thống nhât làm sao đuọc với bọn Tâytạng, bọn Nội mông, bọn Mãn châu, bọn Hồi bột. Chính chúng nó đang muốn cái đó để xưng độc lập, hoặc tự trị trong liên bang. Trên nguyên tăc thì đúng là cái gì cũng đuọc. Danh chính thì ngôn thuận. Nhưng nội dung bât biến. Vùng nào cũng chỉ là một bộ phận lãnh thổ của Trungquôc. Có điều những danh hiệu độc lập, tự trị là cái rễ bị lồng vào đấy, cái tinh thần dân tộc, mầm mống cho sự phân liệt. Không đuọc. Quyêt không đuọc.
Thưa cac đồng chí. Vấn đề hình thưc nhưng lại có tầm quan trọng. Xin cac đồng chí phát huy tự do tư…
(hêt phần trich và dịch đoạn băng ghi âm)
------------------------------------------------------------------------------------------------
-- Ác đảng Cộng sản từ lời nói đến việc làm đều nghịch với Trời, thì ngày tận số của chúng chăc chắn phải đến.
No comments:
Post a Comment