Nguyễn Quốc Đống
Tháng 07, 2010
Đảng Cộng Sản Việt Nam vẫn tự cho là mình có công lớn đối với dân tộc Việt: nào là thực hiện 3 dòng thác cách mạng, đánh đuổi thực dân, đế quốc, giải phóng người dân khỏi phong kiến, thực dân bóc lột, và cuối cùng là có công thống nhất đất nước để xây dựng 1 nước Việt Nam độc lập, tự do, hạnh phúc. Có kẻ, khi luận công, tội của Đảng này, mù quáng còn dám nói Hồ Chí Minh tội chỉ có 1 mà công tới 9!! Chúng ta thử giở lại những trang sử cận đại để tìm biết sự thật: Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) đã gây ra những tội gì cho đất nước và dân tộc Việt Nam?
Hậu bán thế kỷ 20, vào những năm 40, đất nước ta vẫn còn chìm đắm trong thống khổ dưới sự cai trị của thực dân Pháp. Thế giới đang ở vào giai đoạn chót của thế chiến thứ 2 (1939-1945). Ngày 9 tháng 3, 1945, quân đội Nhật đảo chánh Pháp giành quyền cai trị Đông Dương (Việt Nam, Lào, Cam Bốt). Nhật còn táo bạo tấn công căn cứ hải quân của Mỹ ở Trân Châu Cảng (Pearl Harbor) khiến cả chục ngàn quân Mỹ bị thương vong. Đầu tháng 8, 1945, Hoa Kỳ thả 2 quả bom nguyên tử xuống 2 thành phố Nhật là Hiroshima và Nagasaki khiến ngày 15 tháng 8, phát xít Nhật phải tuyên bố đầu hàng vô điều kiện và thế chiến thứ 2 chấm dứt. Quân Nhật rút hết vào các trại lính của họ, chờ quân Đồng Minh đến giải giới nên họ không cần quan tâm đến các biến chuyển chính trị bên ngoài doanh trại của họ. Tại Việt Nam bấy giờ, tuy trên có Vua Bảo Đại trị vì, dưới vẫn còn chính phủ của thủ tướng Trần Trọng Kim được thành lập sau ngày đảo chính của Nhật nhưng chính phủ tân lập này chưa được củng cố : ngân khố trống rỗng, quân đội không có, nhân sự thiếu thốn… Khi tình thế mới xảy ra, chính phủ quốc gia thực sự lúng túng, không biết phải đối phó thế nào. Pháp lợi dụng sự chiến thắng của quân Đồng Minh nên lại muốn trở lại Việt Nam. Thủy sư Đô Đốc Thierry D’Argenlieu được chỉ định làm Cao Ủy Đông Dương và tướng Leclerc được bổ làm Tư Lệnh Quân Đội Viễn Chinh Pháp để “tái chiếm Đông Dương”.
Ngày 19 tháng 8, 1945 các đảng phái quốc gia tổ chức 1 cuộc biểu tình tuần hành tại Hà Nội với thành phần chính là công chức, sinh viên, học sinh để tuyên bố Việt Nam độc lập vì cả Pháp lẫn Nhật đều đã bị lật đổ. Khi dân chúng Hà Nội tập trung đông đảo tại nhà hát lớn Hà Nội, các cán bộ Việt Minh (tức Cộng Sản Việt Nam) nhảy lên khán đài cướp máy vi âm, chiếm khán đài, rút cờ đỏ sao vàng (cờ của Đảng Cộng Sản Việt Nam) giấu sẵn trong người ra phất lên và hô to: “Việt Nam Độc Lập muôn năm”. Dân chúng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy đất nước bỗng dưng trở thành độc lập nên phấn khởi cũng hô theo”Việt Nam Độc Lập muôn năm”, và theo sự điều động của các cán bộ Việt Minh đi tuần hành thị uy trên các đường phố, xuống chiếm dinh Toàn Quyền cũ của Pháp. Các đảng phái quốc gia bấy giờ vì kém tổ chức, không đủ cán bộ, và thấy khó đảo ngược được tình thế đã rút lui dù tại cuộc biểu tình hôm ấy chỉ có các cán bộ Việt Minh thừa hành chứ chưa có bộ mặt lãnh đạo nào xuất hiện cả. Sau này Việt Minh đã trắng trợn gọi cuộc biểu tình này là “cuộc tổng khởi nghĩa của nhân dân”, là “cuộc cách mạng mùa thu” do chúng chủ động tổ chức và có công đầu! Ngày 25 tháng 8, 1945 dưới áp lực của Việt Minh, vua Bảo Đại phải thoái vị.
Ngày 2 tháng 9, 1945, lần đầu tiên Hồ Chí Minh xuất hiện, ra mắt dân chúng tại quảng trường Ba Đình, thủ đô Hà Nội, tuyên bố thành lập nước Việt nam Dân Chủ Cộng Hòa.
Năm 1946, Hồ Chí Minh đứng ra thành lập Chính Phủ Liên Hiệp. Họ Hồ mời Cựu Hoàng Bảo Đại ra Hà Nội làm Cố Vấn Tối Cao cho chính phủ liên hiệp nhưng thực sự chỉ là để giam lỏng Cựu Hoàng. Hồ Chí Minh cũng khôn ngoan mời các đảng phái quốc gia tham gia Chính Phủ Liên Hiệp. Các đảng phái quốc gia như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đảng Đại Việt Cách Mạng, Đảng Duy Dân … đều cử người tham gia, hy vọng góp phần vào việc xây dựng lại đất nước sau bao năm dài thống khổ dưới ách thống trị của ngoại bang. Chúng ta thấy sự có mặt của các vị như: Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tường Tam….Nhưng sau khi Cộng Sản Việt Nam củng cố được lực lượng riêng thì Hồ Chí Minh giải tán chính phủ liên hiệp để nắm quyền 1 mình. Đảng CSVN bắt đầu tiêu diệt các đảng phái quốc gia và những người không theo Cộng Sản. Hận thù Quốc-Cộng bắt đầu từ đây.
Nếu HCM là người yêu nước thật sư, biết nghĩ đến quyền lợi tối thượng của đất nước và dân tộc , ông ta đã coi trọng việc đoàn kết dân tộc và đã không giải tán chính phủ liên hiệp, tạo cơ hội để các thành phần yêu nước được tham dự vào việc chống Pháp giành độc lập khi người Pháp manh tâm trở lại Đông Dương sau ngày Nhật đầu hàng. Nếu được như vậy, sau khi Pháp bại trận tại Đông Dương chính phủ liên hiệp hẳn vẫn còn tồn tại, Việt Nam có thể tránh được thảm trạng chia đôi đất nước vào năm 1954 và cuộc chiến tranh tại miền Nam Việt Nam đã không xảy ra!
Lịch sử cho thấy Cộng Sản Việt Nam đã đồng ý với việc chia đôi đất nước. Chính phủ Việt Nam do quốc trưởng Bảo Đại lãnh đạo đã quyết liệt phản đối và không ký vào hiệp định này. Văn bản quốc tế này coi như chấm dứt cuộc chiến tranh Việt Nam lần thứ nhất trên toàn lãnh thổ Việt Nam kéo dài trong 8 năm (1946-1954). Theo Hiệp Định Geneve, vĩ tuyến thứ 17 và dòng sông Bến Hải thuộc tỉnh Quảng Trị là lằn ranh phân chia nước Việt Nam thành 2 miền với 2 chế độ khác nhau. Miền Bắc do Hồ Chí Minh lãnh đạo theo chủ nghĩa Cộng Sản. Miền Nam theo chế độ Cộng Hòa. Sau khi nước Việt Nam bị chia đôi, 1 triệu đồng bào miền Bắc đã bỏ đất Bắc di cư vào miền Nam tìm tự do. Tại miền Nam, chính phủ Việt Nam Cộng Hòa do Tổng Thống Ngô Đình Diệm lãnh đạo sau khi hoàn tất việc định cư cho các đồng bào miền Bắc di cư đã bắt tay vào việc xây dựng 1 chế độ tự do, dân chủ cho miền Nam.
Có người nói rằng vì chính phủ của Tổng Thống Diệm không chịu tổ chức tổng tuyển cử 2 năm sau hiệp định Geneve nên CSVN mới phải tiến hành chiến tranh thống nhất đất nước. Kẻ lại cho rằng vì Mỹ đổ quân vào Nam Việt Nam nên Việt Cộng mới phải tung quân vào Nam để “giải phóng miền Nam khỏi bị Mỹ Ngụy kềm kẹp”! Nếu chúng ta biết được con người thật của Hồ Chí Minh chỉ là tay sai của Quốc Tế Cộng Sản và Đảng Cộng Sản do ông ta xây dựng thì chúng ta hiểu được họ sẽ làm gì trước tiên là tại miền Bắc và sau đó tại miền Nam Việt Nam. HCM, lãnh tụ của Đảng Cộng Sản Việt Nam, được Đảng Cộng Sản Nga đào tạo và huấn luyện tại Liên Sô. Họ Hồ cũng là tay sai đắc lực của Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản. Họ Hồ nói là theo chủ nghĩa Cộng Sản để “tìm đường cứu nước, giải phóng dân tộc” nhưng đây chỉ là những chiêu bài để đánh lừa quần chúng vì thực tế đã chứng minh sau khi chủ nghĩa Cộng Sản được thực hiện rồi thì đất nước vẫn không có độc lập, người dân vẫn không có tự do mà còn triền miên trong cảnh đói nghèo, lạc hậu so với các nước lân bang không Cộng Sản. Sự xuất hiện của HCM và việc ông ta chọn con đường xã hội chủ nghĩa để xây dựng đất nước là 1 đại bất hạnh cho đất nước và dân tộc Việt Nam. Lịch sử nước nhà đã ghi những trang sử đen tối chưa từng có trong quá trình dựng nước của dân tộc. Sau cùng thì chúng ta cũng thấy được là dù Mỹ có không đổ quân vào miền Nam thì Cộng Sản vẫn tiến hành chiến tranh xâm lăng miền Nam vì cuộc chiến tranh này đã nằm sẵn trong lộ trình xích hóa Đông Dương của chúng. Theo hồi ký của Lê Duẩn, tổng bí thư Đảng CSVN cho biết năm 1954, Lê Duẩn đang hoạt động tại miền Nam đã xuống tàu của Ba Lan để tập kết ra Bắc nhưng ông này chờ đến đêm tối đã rời tàu Ba Lan, ở lại miền Nam theo chỉ thị của đảng CS để chỉ đạo và tổ chức các cơ sở bí mật của Cộng Sản tại miền Nam.
Chúng ta hãy nhìn lại lịch sử để xem Cộng sản Việt Nam đã phạm những tội gì đối với đất nước và dân tộc kể từ năm 1954, sau khi đất nước bị chia đôi. Tại miền Bắc, họ phát động cuộc cải cách ruộng đất tiêu diệt thành phần “địa chủ”. Hàng trăm ngàn nông dân bị gán cho danh từ”địa chủ bóc lột” và “cường hào ác bá” rồi bị đem ra đấu tố ở các tòa án nhân dân, bị sỉ nhục, kết án tử hình và bị bắn tại chỗ. Đây là tội ác “diệt chủng, chống nhân loại” đầu tiên mà Cộng Sản đã thực hiện tại miền Bắc.
Năm 1956 tại Hà Nội, Đảng Cộng Sản Việt Nam triệu tập 1 hội nghị cao cấp dưới sự chủ tọa của Hồ Chí Minh. Hội Nghị này đã ban hành Nghị Quyết 15 quyết định tiến hành xâm lăng miền Nam bằng võ lực. Đảng Cộng Sản Việt Nam quyết chiếm miền Nam bằng bất cứ giá nào. Trước ngày tập kết ra miền Bắc, CSVN đã tổ chức những đám cưới tập thể cho cán bộ và bộ đội. Những người vợ này không theo chồng ra Bắc mà ở lại miền Nam để làm cơ sở cho các hoạt động của Cộng Sản sau này.
Sau khi Hiệp Định Geneve được ký vào năm 1954, dân chúng miền Nam chỉ được sống trong hòa bình được vài năm. Năm 1957 tiếng súng đã bắt đầu nổ tại các làng quê ở các vùng xa đô thị. Cường độ chiến tranh gia tăng theo thời gian. Nhiều sư đoàn quân chính quy CS miền Bắc xâm nhập miền Nam qua đường mòn”Hồ Chí Minh”. Chính phủ Việt Nam Cộng Hòa không có chủ trương gây hấn với miền Bắc và cho dù quân đội Mỹ không có mặt ở miền Nam thì cuộc chiến tranh lần thứ 2 tại miền Nam cũng không thể tránh được. Quân dân miền Nam chỉ mong muốn sống trong hòa bình và tự do để kiến thiết đất nước nhưng vẫn phải chịu đựng 1 cuộc chiến tranh lâu dài và đẫm máu.Tội ác lớn nhất của CSVN chính là tội gây ra cuộc chiến tranh này. Cuộc chiến này đã làm chết hơn 3 triệu người ở cả 2 miền Nam Bắc và chỉ chấm dứt vào ngày 30 tháng 4, 1975 sau khi quân xâm lược miền Bắc chiếm đươc thủ đô Saigon.
Lịch sử chứng minh CSVN đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho cuộc chiến xâm lăng miền Nam để hoàn tất cuộc cách mạng vô sản tại vùng Đông Nam Á, mở đầu với việc nhuộm đỏ toàn nước Việt Nam. Việc chiếm miền Nam để đặt vùng đất tự do này dưới sự cai trị của CS đã nằm trong lộ trình định sẵn của CS.
Năm 1958, để lấy lòng Trung Cộng, bảo đảm cường quốc này sẽ giúp CSVN tiến hành cuộc xâm lăng miền Nam VN, Phạm Văn Đồng với tư cách là thủ tướng miền Bắc đã ký công hàm gửi thủ tướng Trung Cộng Chu Ân Lai, xác nhận hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa thuộc chủ quyền của Trung Cộng. Hai đảo này từ ngàn xưa đã được chứng minh là thuộc về Việt Nam và vào thời điểm Phạm Văn Đồng ký công hàm gửi thủ tướng Trung Cộng vẫn thuộc quyền kiểm soát của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa tại Nam VN. Đây là bằng chứng đầu tiên về tội bán nước của CSVN.
Năm 1959, CSVN đã cho mở 1 con đường mới xuyên qua Trường Sơn (đường mòn Hồ Chí Minh) để vận chuyển bộ đội, vũ khí, đạn dược từ Bắc vào chiến trường miền Nam. Chính con đường này là huyết mạch nuôi sống đạo quân xâm lăng và giúp chúng hủy hoại chế độ tự do, dân chủ của 1 nửa nước VN, gây bao tang tóc đau thương cho dân tộc Việt.
Năm 1960, Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng miền Nam và Chính Phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam được thành lập. CSVN đã tuyên truyền rằng đây là các tổ chức của dân chúng miền Nam được lập ra để chống chính phủ cộng hòa bù nhìn của Mỹ tại miền Nam. Tại Mỹ, các phong trào phản chiến thân Cộng đã vin vào sự kiện này để đòi hỏi chính phủ Mỹ thôi hỗ trợ cho chính phủ VNCH, rút quân đội Mỹ về nước, trả lại “quyền tự quyết” cho dân chúng VN. Tất cả đều đã mắc mưu sâu độc của CS Bắc Việt và Cộng Sản Quốc Tế. Sau khi miền Nam rơi vào tay quân CS xâm lăng, tổ chức Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam do Nguyễn Hữu Thọ làm chủ tịch và Chính Phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam VN do Huỳnh Tấn Phát làm thủ tướng đã bị giải tán vào năm 1976. Miền Nam hoàn toàn do các lãnh đạo CS miền Bắc cai trị.
Sau năm 1975, CSVN với bản chất lừa bịp và gian dối, đã trơ trẽn khoe là có công “đem lại hòa bình, thống nhất đất nước, giải phóng nhân dân khỏi sự kềm kẹp và thống trị của Mỹ- Ngụy” ….Sự thật mọi người đều biết là:
- Cộng Sản đi đến đâu người dân bỏ trốn đến đó.
- Cộng Sản chiếm được miền Bắc thì 1 triệu dân miền Bắc bỏ chạy vào miền Nam tìm tự do.
- Cộng Sản chiếm được miền Nam thì hơn 2 triệu đồng bào miền Nam bỏ chạy trốn sang các nước thuộc thế giới tự do.
- Các cuộc đấu tố trong Cải Cách Ruộng Đất ở miền Bắc là để giết dân và cướp đất.
- Vụï án Nhân Văn-Giai Phẩm ở miền Bắc năm 1956 là để dập tắt sự đòi hỏi tự do sáng tác của văn, nghệ sĩ miền Bắc.
- CS thảm sát 5,000 thường dân vô tội tại Huế trong cuộc tổng Công Kích Tết Mậu Thân 1968.
- Quân Cộng Sản xả súng bắn vào đoàn người chạy loạn trên “đại lộ kinh hoàng”, con đường từ Quảng Trị vào Huế năm 1972.
- Cộng Sản pháo kích điên cuồng vào các khu dân cư, vào trường học khiến trẻ em vô tội phải chết oan trong suốt cuộc chiến Việt Nam.
- CS thảm sát người dân miền Nam vô tội trên liên tỉnh lộ 7 từ Pleiku, Kontum, Phú Bổn về Tuy Hòa những tháng đầu năm 1975.
- Sau khi chiếm được miền Nam, Cộng Sản đã áp dụng 1 chính sách trả thù quân và dân miền Nam: bắt quân, cán, chính VNCH đi tù nhiều năm mà không xét xử; bắt thân nhân những người này đi các vùng kinh tế mới để chiếm nhà; đổi tiền và đánh tư sản để cướp đoạt tài sản của dân. Tất cả các việc làm nói trên của Đảng CSVN không ngoài mục đích bần cùng hóa người dân miền Nam để dễ bề cai trị họ. Vì không chịu nổi chính sách cai trị hà khắc này, dân miền Nam đã phải liều thân lên thuyền vượt biển, vượt biên và hàng trăm ngàn người phải chịu mất mạng ngoài biển cả hay trong rừng sâu.
Để chối bỏ các tội ác tày trời do chúng gây ra, CSVN đã tìm cách phá bỏ các dấu tích tội ác của chúng ở trong cũng như ngoài nước. Tại Huế, chúng đã cho phá bỏ các bia mộ tập thể chôn các nạn nhân của cuộc thảm sát Tết Mậu Thân. Tại Nam Dương và Mã Lai, nơi có các bia tưởng niệm nạn nhân chết trên đường vượt biển tìm tự do, CSVN đã áp lực các chính phủ này phải cho đập phá các bia tường niệm, gây sự công phẫn cho các gia đình nạn nhân và các cộng đồng người Việt tỵ nạn CS khắp nơi trên thế giới. Chúng tưởng thế là xóa sạch tội ác đã phạm phải mà không biết rằng “ trăm năm bia đá có thể mòn, nhưng ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”. Mai này khi chế độ Cộng Sản không còn nữa, các bia tưởng niệm này sẽ được xây lại để làm bằng chứng cho các tội ác to lớn của Cộng Sản.
Ngày 18 tháng 3, 2006 tại tỉnh Bình Dương, một ngôi chùa lớn mang tên Đại Nam Quốc Tự đã được khánh thành. Kinh phí xây chùa lên tới cả chục triệu đô la. Trong chùa, ngoài 2 bệ thờ các tượng Phật, tượng Hồ Chí Minh mặc áo đại cán 4 túi sơn son thếp vàng cũng được đặt ở 1 bệ thờ tại Phật đài trong chánh điện, bên cạnh có lá cờ đỏ sao vàng của Đảng CSVN. HCM lúc sinh thời là 1 người Cộng Sản vô thần, trước khi chết còn di chúc lại sẽ đi gặp các ông tổ Cộng Sản là Karl Marx và Lenin, có bao giờ đề cập đến niềm tin tôn giáo nào đâu. Nay giới hữu trách CS lại cho đặt tượng HCM trong chùa để cho tín đồ Phật giáo phải lễ lạy, khách mọi nơi phải chiêm bái Hồ như 1 vị Phật quả là một sự xúc phạm nặng nề đến Phật giáo, 1 tôn giáo lớn của người dân Việt. Ý đồ của Cộng Sản là muốn bôi xóa tội ác của HCM, khiến mọi người tưởng rằng HCM là người thánh thiện có công lớn với dân tộc nên đã được nhân dân sùng bái thờ tại “Đại Nam Quốc Tự”(chùa lớn của cả nước Việt Nam). Đây là một tội ác lớn của CS đối với tôn giáo tại Việt Nam.
Cộng Sản Việt Nam giỏi lừa bịp và dùng nhiều thủ đoạn nên đã đánh lừa được nhiều người. Nhưng với thời gian sự thật đã được phơi bày. Sau ngày 30 tháng 4, 1975, người dân miền Bắc lần đầu tiên được tiếp cận với đời sống của người dân miền Nam và họ đã từ từ thấy được sự thật đã bị giới lãnh đạo CS che giấu nhiều năm qua. Nhà văn Dương Thu Hương vào ngày 30 tháng 4, 1975, khi theo 1 đơn vị bộ đội vào thành phố Saigon, bà được thấy đủ loại sách, báo, truyện, thơ, văn, nhạc được bày bán tại thủ đô Saigon, cả sách báo bằng ngoại ngữ cũng được bày bán tự do ở các tiệm sách. Hàng hóa thì có đủ loại, muốn mua gì cũng có, muốn mua bao nhiêu cũng được. Dân muốn nghe chương trình phát thanh nào cũng được: đài VOA, đài BBC, đài Pháp, đài Úc, đài Nhật…Lần đầu tiên được chứng kiến sự thật tại miền đất vừa được đoàn quân của bà “giải phóng”, nghĩ lại đến quê hương miền Bắc của bà, nơi người dân chỉ có thể mua radio 1 băng tần, chỉ có thể nghe được 2 đài phát thanh duy nhất là đài Tiếng Nói Việt Nam và đài phát thanh Quân Đội Nhân Dân, bà đã ngồi xuống bên vệ đường bật khóc và than rằng:“Kẻ man rợ đã đi giải phóng người văn minh!”
Chỉ 1 năm sau ngày miền Nam VN rơi vào tay quân xâm lăng miền Bắc, năm 1976, CSVN cho thống nhất 2 miền Nam và Bắc, thành lập 1 nước mới mang tên Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Cả nước được đặt dưới sự cai trị của Đảng CSVN, theo chế độ xã hội chủ nghĩa (đối lập với chế độ tư bản của Âu Mỹ). CSVN dùng những mỹ từ như: “độc lập-tự do-hạnh phúc” để mô tả chế độ mới này. Nhưng đất nước có thực sự được độc lập và người dân có được tự do-hạnh phúc hay không?
Những năm đầu sau ngày 2 miền được sáp nhập, CSVN ngả hẳn theo phe Liên Sô. Họ ký 1 hiệp ước Hợp Tác Toàn Diện với Liên Sô có hiệu lực trong 25 năm. CSVN lại cho quân xâm lược Cam Bốt năm 1978 khiến Trung Cộng càng thêm tức giận. Kết quả năm 1979, Trung Cộng đã bất ngờ cho quân tấn công vào 6 tỉnh ở biên giới miền Bắc giết hại dân lành, nói là để “dạy cho đàn em là CSVN 1 bài học”. CSVN có duy trì được nền độc lập của mình không?
Đầu thập niên 90, Liên Bang Sô Viết sụp đổ. CSVN mất chỗ dựa vào Nga, lại bị Mỹ tiếp tục cấm vận trong nhiều năm, chúng đành phải ngả hẳn vào Tàu Cộng để sống còn. Từ đây nước nhà đã bước hẳn sang 1 thời kỳ vô cùng đen tối vì chúng ta đều biết Trung Cộng với mộng bá quyền chắc chắn sẽ biến VN nhỏ bé thành chư hầu của chúng. Chiêu bài “độc lập” của CSVN chẳng còn lừa bịp được ai nữa, kể cả dân chúng trong nước. Hành động bán nước của chúng ngày càng lộ rõ vì đây là con đường duy nhất chúng phải đi để cứu Đảng. Năm 1999, chúng ký 2 hiệp ước về biên giới; chúng ta mất thác Bản Giốc và Ải Nam Quan. Năm 2000, hiệp ước vể Biển Đông được ký; chúng ta mất nhiều vùng biển. Năm 2009, bất chấp sự phản đối của dân chúng, CSVN còn cho Tàu Cộng vào khai thác bô-xít ở vùng đất chiến lược Tây Nguyên, Nam VN. Chúng còn cho Đài Loan và Tàu Cộng thuê đất trồng rừng dài hạn (50 năm). Đất nước có còn độc lập hay đang rơi vào tay ngoại bang? Mọi người đã thấy rõ Trung Cộng đang là chủ nhân ông thực sự của VN còn bọn lãnh đạo CSVN đã hiện nguyên hình là 1 lũ “bán nước, cầu vinh”.
Giờ đây thì mọi sự dối trá lừa bịp đã không còn tiếp tục được nữa. Người dân đã thấy được sự thật. Các trò khủng bố, đàn áp cũng không làm họ sợ hãi như xưa nữa. Họ ý thức được họ bị bịt mắt, che tai trong nhiều thập niên qua . Họ ý thức được Đảng Cộng Sản chỉ nhân danh họ để thi hành 1 chính sách cai trị hà khắc, tước đoạt mọi nhân quyền và dân quyền. Rốt cuộc, quảng đại nhân dân bị biến thành nô lệ và chỉ một thiểu số vài triệu đảng viên chịu khom lưng làm tay sai cho Đảng là được Đảng ban phát ân huệ. Mặt khác, muốn sống còn, Cộng Sản Việt Nam cũng đã phải muối mặt quay sang cầu thân với cựu thù của mình là Hoa Kỳ, một nước mà ngày xưa chúng đã gọi là”con đỉa 2 vòi, tên sen đầm quốc tế, là kẻ thù của nhân dân các nước yêu chuộng tự do, là thực dân mới….”
Trong nước hiện nay cũng đang có những thay đổi quan trọng. Từ những sự chống đối lẻ tẻ của người dân các vùng nông thôn đòi đất, đòi nhà chúng ta thấy các tu sĩ đã can đảm đứng lên đòi tự do tôn giáo, các công nhân đòi quyền lợi lao động và nay là sự liên kết của các cá nhân và các đoàn thể thành các tổ chức tranh đấu có quy mô lớn hơn. Sự thành lập của khối 8406 vào ngày 8 tháng 4 năm 2006 nhằm mục đích tranh đấu giành tự do, dân chủ cho Việt Nam là một sự kiện quan trọng sau 31 năm CS chiếm được miền Nam. Các thành viên của khối này kêu gọi tẩy chay bầu cử vào Quốc Hội bù nhìn của CSVN vào năm 2007, đòi hỏi nhà cầm quyền phải trả lại các quyền tự do cho người dân… Bản chất con người thường là hay cầu an, ngại khó, ngại khổ. Vậy mà một số thường dân nay đã dũng cảm đứng lên tranh đấu cho những quyền cơ bản của người dân để họ có thể sống 1 cuộc sống có phẩm giá của con người. Thành viên của Khối 8406 này là những người yêu nước thật sự, ý thức được nguy cơ phá sản của đất nước nếu cứ cam chịu sự cai trị của Đảng CSVN. Họ là những người can đảm, trung thực không chịu khuất phục trước bạo quyền. Đất nước vẫn còn có cơ may tồn tại và hồi sinh nhờ sự thức tỉnh và can trường của những công dân có lương tâm nói trên.
Nhiệm vụ của chúng ta, các tổ chức cộng đồng của người Việt tỵ nạn Cộng Sản tại hải ngoại là phải tích cực hỗ trợ cho các cá nhân và tổ chức trong nước đang đứng trước đầu sóng ngọn gió đương đầu với bạo quyền Cộng Sản. Chúng ta có cơ may thành công hay không? Nhìn vào hiện tình đất nước, chúng ta ghi nhận những điểm sau đây:
1-Phong trào tranh đấu cho tự do dân chủ hiện nay ở trong nước đã gây được sự chú ý của các tổ chức nhân quyền trên thế giới và của các nhà lập pháp của các quốc hội dân chủ tại Mỹ và Âu châu. Nhiều người công khai bày tỏ sự hỗ trợ của họ đối với những nhà tranh đấu cho dân chủ tại Việt Nam. Những người tranh đấu cho dân chủ nàyï được gọi là những người yêu nước. Họ được sự hỗ trợ tinh thần quý báu của các tổ chức quốc tế nên sự tranh đấu của họ không đơn độc, lẻ loi như xưa. CSVN không dễ gì trấn áp họ như trước kia.
2- Các sự đàn áp thô bạo của CSVN đối với những người tranh đấu cho dân chủ, tự do đã được loan đi đầy đủ khắp thế giới nhờ mạng lưới thông tin điện tử toàn cầu. Đây là một vũ khí lợi hại của các phong trào tranh đấu cho dân chủ tại Việt Nam. Dù CSVN lập các rào cản để ngăn chận các tin tức bất lợi cho chúng, các tin tức này vẫn lọt hàng rào cản và đến được thế giới tự do.
3- CSVN đã ký xin gia nhập hầu hết các tổ chức của Liên Hiệp Quốc, kể cả tổ chức Mậu Dịch Thế Giới (WTO) nên họ không thể chỉ dùng luật rừng để khống chế người dân như trong 60 năm qua.
4- 35 năm về trước khi chưa chiếm được miền Nam, các cán bộ CS đều là những người vô sản, nghèo túng. 35 năm sau, cũng chính những cán bộ CS này nhờ tham nhũng của công, bóc lột dân lao động hầu hết các cán bộ CS trong bộ máy cầm quyền đều có của ăn của để, có tiền cho con du học ở các nước tiên tiến tư bản như Mỹ, Úc, Canada, Pháp, Nhật….Các lãnh đạo chóp bu của Đảng CSVN nay đã trở thành các tư bản đỏ có tài sản lên đến hàng trăm triệu hoặc hàng tỷ đô la.
5-Thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng, đã gửi các con du học ở Mỹ, thậm chí có 1 con kết hôn với một người Mỹ gốc Việt nữa! Thủ tướng 1 nước mà không còn tin tưởng nổi nền giáo dục do chính mình xây dựng, phải đem con cho đi du học ở một nước mình từng kết án là “thực dân, đế quốc” là “kẻ thù của nhân dân ta“ thì thật là đáng xấu hổ, tủi nhục cho đất nước. Một nền giáo dục đào tạo ra những học sinh lớp 6 không làm nổi 4 phép tính đơn giản, 89% sinh viên của 12 trường đại học miền Bắc thú nhận đã thi cử gian lận!
6-Giáo dục thì tệ hại như vậy. Đạo đức trong xã hội thì suy đồi không sao chấn chỉnh nổi. Các tệ nạn tham nhũng, ma túy, mãi dâm tràn lan.
7- 35 năm trước đây tại miền Nam Việt Nam, dù tài nguyên đất nước hạn chế, dù bị Cộng Sản đánh phá mọi mặt, người dân miền Nam đã từng được hưởng 1 chế độ tự do, dân chủ với mọi quyền tự do : đi lại, cư trúù, lập hội, báo chí, ứng cử và bầu cử… 35 năm sau, đất nước không còn chiến tranh. CSVN được hưởng nhiều thuận lợi: tài nguyên dồi dào của đất nước quy về một mối, thế giới tư bản cho mượn vốn đầu tư với lãi xuất nhẹ, đồng bào nước ngoài hàng năm gửi về VN hàng tỷ đô la… mà chỉ có được một số công trình xây dựng ở các đô thị, các cơ quan của Đảng và nhà nước, các khách sạn, nhà hàng, tụ điểm ăn chơi là to đẹp. Đời sống của người dân thường vẫn còn gặp rất nhiều khó khăn.
Không ai phủ nhận CSVN hiện nay đang nắm trọn quyền hành, tiền bạc dồi dào, phương tiện dư thừa, được sự hỗ trợ tận tình của quốc tế kể cả Mỹ… Nhưng hiện nay CSVN đã làm mất lòng tin của nhân dân. Nhân dân không còn tin vào Đảng nữa. Từ trước đến nay CSVN thành công được là nhờ vào sức mạnh của nhân dân. Ngày nay nếu họ không còn được nhân dân ủng hộ nữa thì trong tương lai Đảng CSVN tất sẽ bị đào thải vì sức mạnh của nhân dân là vô địch! Đây là bước ngoặt của lịch sử. Chủ nghĩa Cộng Sản sống còn tại Nga Sô 70 năm bỗng chốc còn tan thành tro bụi. Đông Âu đã nhất loạt từ bỏ chủ nghĩa Cộng Sản để trả lại tự do cho người dân. Hai vợ chồng nhà độc tài Romania là Ceausescu và Elena sau khi cầm quyền 30 năm cũng đã bị lật đổ và ngày nay Romania đang là 1 nước dân chủ. Chế độ độc tài của Tổng thống Soharto tại Nam Dương sau 32 năm cũng bị nhân dân lật đổ. Chế độ độc tài của Saddam Hussein tại Iraq sau 30 năm cũng phải chấm dứt.
Những sự kiện diễn ra tại quê nhà những năm gần đây cho thấy Việt Nam đang ở trong tình trạng rất nguy kịch. Nguy cơ mất nước là 1 nguy cơ có thật. Việt Nam không còn cơ may nào thoát khỏi sự kiềm chế của Trung Cộng và chắc chắn đã trở thành 1 chư hầu của chúng. Những người Việt yêu nước , thương nòi ở trong nước cũng như tại hải ngoại phải làm gì? Trước hết chúng ta cần ý thức những điều quan trọng sau đây:
- Chỉ có người Việt Nam không CS mới thực sự yêu nước Việt và có khả năng bảo vệ đất nước chống khỏi sự thống trị của ngoại bang. CSVN miệng nói là “chống ngoại xâm, bảo vệ độc lập cho nước, cho dân” nhưng chúng không có khả năng chống ngoại xâm vì làm như vậy chúng sẽ không bảo vệ được quyền lợi của Đảng CS và quyền lợi của các đảng viên CS, của giai cấp lãnh đạo CS nhiều năm nắm quyền sinh sát đối với người dân.
- Giới trẻ (thanh niên, sinh viên, học sinh) là thành phần chính phải có trách nhiệm trong việc nuôi dưỡng ngọn lửa tranh đấu cho tương lai của đất nước, cho 1 VN độc lập, tự do, hạnh phúc. Từ ngàn xưa, thanh niên vẫn được coi là rường cột của nước nhà.
Nếu chúng ta tuyệt đối tin vào chính nghĩa quốc gia, tin rằng chủ nghĩa dân tộc nhân bản sẽ thắng chủ nghĩa CS độc tài phi nhân, và 1 lòng đoàn kết với những thành phần người Việt chân chính, chúng ta sẽ thắng trong cuộc tranh đấu chống chế độ CS toàn trị, sẽ bảo vệ được đất nước đang bị Trung Cộng bá quyền thống trị và sẽ thực hiện được giấc mơ “đem lại hạnh phúc” cho người dân Việt nhiều năm dài phải sống trong chiến tranh tàn khốc, bị thực dân, đế quốc đàn áp bóc lột, bị CS lừa dối, nô lệ hóa… Lịch sử đã nhiều lần chứng minh rằng sức mạnh đoàn kết của toàn dân là sức mạnh vô địch để chống ngoại xâm và bảo vệ nền độc lập của tổ quốc. Việt Nam bị nước Tàu khổng lồ đô hộ trong 1,000 năm; bị thực dân Pháp tham lam đô hộ trong 100 năm nhưng cuối cùng sức quật khởi của toàn dân đã giúp Việt Nam lấy lại được chủ quyền của mình. CSVN cũng đã lợi dụng lòng yêu nước của người dân, huy động sức người, sức của trong nhiều thập niên của thế kỷ 20, nói là để đánh đuổi “thực dân Pháp và đế quốc Mỹ” ra khỏi nước, nhưng sự thực chỉ là để đặt toàn cõi VN dưới ách thống trị của đế quốc đỏ CS. Thậm chí chúng còn quay lại bắt tay với cựu thù Hoa Kỳ để lợi dụng mà sống còn và phát triển. Hoa Kỳ vì quyền lợi của chính họ , lúc thì nói là cộng tác với miền Nam VN để bảo vệ thành trì của dân chủ, tự do; lúc lại bỏ rơi VNCH không nương tay vào năm 1975, nay thì lại muốn lợi dụng CSVN để kềm hãm tham vọng bá quyền của Trung Cộng. Không ai thực sự vì quyền lợi của người dân VN ngoài người dân Việt. Chúng ta, vì tiền đồ của đất nước và dân tộc, hãy sáng suốt tìm ra 1 sinh lộ cho đất nước. Con đường duy nhất hiện nay là phải đoàn kết để giải thể chế độ độc tài đảng trị hiện nay tại VN. Dân chủ hóa nước nhà là con đường duy nhất để chúng ta tập trung sức mạnh của toàn dân vào công cuộc chống ngoại xâm, bảo vệ giang sơn gấm vóc do tổ tiên để lại. Đó cũng là con đường duy nhất để chúng ta đưa nước nhà sang trang mới, đem lại đời sống no ấm tốt đẹp cho người dân thường. Trọng trách chính là của người dân Việt hiện nay tại quốc nội vì họ chiếm đại đa số. Họ cần đẩy mạnh cuộc tranh đấu để đòi lại quyền được quyết định sinh mạng chính trị của chính mình. Cộng đồng nhỏ bé của chúng ta tại hải ngoại, tuy chỉ có vài triệu người nhưng với tinh thần tranh đấu bất khuất không khoan nhượng với CS và tay sai, với sự hy sinh đã được chứng tỏ nhiều chục năm nay, với quyết tâm không thỏa hiệp với CSVN, cũng có thể làm 1 số việc cụ thể để đồng hành với dân tộc Việt trong công việc khó khăn này. Chúng ta có thể cắt đứt nguồn tiếp tế hữu hiệu cho CSVN bằng cách không gửi tiền về VN buôn bán, kinh doanh; chỉ về Việt Nam khi có chuyện thật sự quan trọng; không hỗ trợ cho các tổ chức làm từ thiện nhưng sự thật là làm kinh tài giúp VC. Tại hải ngoại, chúng ta có thể tích cực tham gia vào các cuộc bầu cử ở địa phương để sử dụng lá phiếu của mình 1 cách hữu hiệu, khuyến khích con em tham gia công tác phục vụ cộng đồng, không để VC lợi dụng vào các công việc làm lợi cho chúng tại hải ngoại và tại quê nhà. Chúng ta cần tự nhắc nhủ “bất cứ việc gì có lợi cho VC là có hại cho tập thể những người Việt tỵ nạn CS” và chúng ta quyết tâm sẽ không làm dù việc ấy có lợi nhất thời cho chúng ta. Sáng suốt 1 chút, quyết tâm 1 chút và can đảm 1 chút, mỗi người góp một bàn tay, cùng nhau, chúng ta sẽ thực hiện được việc lớn và giấc mơ “quang phục quê hương” của chúng ta sẽ thành hiện thực.
Nguyễn Quốc Đống
Tháng 7, 2010
" Có trung hiếu nên ðứng trong trời ðất" NCT
No comments:
Post a Comment