Năm tên bảy họ
Tháng tư qua rồi Người còn nước mắt
Để cùng ta ngồi nhắc chuyện quê hương
Một đoạn đời đau… một đời se thắt
Để bây giờ còn thổn thức nhiều hơn
Một bọn tội đồ năm tên bảy họ
Lý lịch mập mờ không mẹ không cha
Cướp của giết người hiếp dâm Cách Mạng
Vùi dân tộc mình tận đáy xót xa
Siết cổ trẻ thơ bằng khăn quàng đỏ
Vắt ráo ngây thơ, đốt cháy thật thà
Chủ trương trồng người ra loài gian trá
Chỉ biết lọc lừa chẳng biết thiết tha
Xuất khẩu thanh niên đi làm nô lệ
Bán gái chân quê như một món hàng
Cởi áo, tụt quần phơi bày thân thể
Đồ đá không bằng! một lũ dã man!!
Hút máu dân lành… nhe nanh quỉ đỏ
Đè cổ đồng bào, quì lạy ngoại bang
Dâng đất cho Tàu, nhốt người yêu nước
Ngu dốt lộng hành… phá nát Giang San
Người biết cả rồi sao im thin thít
Lịch sử ngàn trang không chủ lạnh lùng
Trạch Gầm
[Bài thơ Năm Tên Bảy Họ của Trạch Gầm phải nói là tuyệt bút, đã tóm gọn được tất cả những tội ác của Đảng và Nhà nước Việt gian Cộng Sản đối với đất nước và dân tộc. Lời thơ tả chân hiện thực, ấn tượng mạnh mà thiết tha, cảm động đến xót xa. Bộc lộ được tấm lòng yêu nước và căm thù giặc Cộng của một quân nhân phải sống lưu vong trên đất khách quê người, khi nhớ về quê mẹ lầm than dưới ách cai trị bạo tàn của một tập đoàn tư bản đỏ, độc tài, khát máu, tham nhũng, phi nhân. (HCT)]
------------ ---
Đốt vài câu thơ
Cho thằng em Cần Đước
Mẹ kiếp sao mầy lại bỏ đi
Tìm chiếc huy chương có khó khăn gì
Trên ngực không cài… cài trên hòm gỗ
Bỏ tao buồn ngồi… nát bấy phân ly
Tao uống cho mầy một ly Cần Đước
Nồi canh chua cá Hắc Cấy (1) quê mầy
Ở quê mầy cái gì cũng là tuyệt
Tâm hồn như… trời ôm biển ngất ngây
Mầy con nhà giàu theo tao đánh giặc
Tiền lính gọn ơ nhậu đủ một ngày
Mỗi lần nhậu kể tối trời tối đất
Say nghĩa say tình có rượu nào say
Tao biết rồi! bồ mầy là cô giáo
Có nụ cười làm ngất lịm trăng sao
Giết hết giặc mầy vế làm đám cưới
Đẻ bốn thằng con… Ngang, Dọc, Tự, Hào
Cô giáo ngày xưa bây giờ tóc bạc
Không biết trong lòng còn có mầy không
Yêu thám kích là yêu trời phiêu bạt
Chinh Phụ Ngâm thấm thêm giọt máu hồng
Ngày giỗ mầy… tao ngồi nhìn ra biển
Đốt vài câu thơ gởi trả chiến trường
Mất mẹ hết… chỉ còn tình non nước
Biển tao đang nhìn là… biển tha phương
Trạch Gầm
(1) tên gọi loại cá Đuối đen
["Đốt Vài Câu Thơ", thay cho những nén nhang, khóc thương cho một người lính trong đơn vị vừa hy sinh trong cuộc hành quân ở vùng Cần Đước. Bài thơ khiến tôi nhớ lại những năm 1963-64, phục vụ tại Tiểu Đoàn 3, Trung Đoàn 46, Sư Đoàn 25 Bộ Binh, tại vùng Cần Giuộc, Cần Đước, thường hành quân qua vùng Rạch Núi, Rạch Cốc, Chợ Đào, Ngã Tư Soài Đôi, Phú Xuân, Nhà Bè, Rừng Sát, Ven Đô... Gạo nàng thơm Chợ Đào dẻo và thơm nổi tiếng ở Gò Công, Long An. Đọc thơ Trạch Gầm khiến tôi nhớ lại những năm ở đơn vị tác chiến và những quân nhân trong đơn vị đã hy sinh trong những cuộc hành quân ven Đô, cách nay đã gần nửa thế kỷ mà còn ngậm ngùi xót xa. Xin cảm ơn nhà thơ quân đội Trạch Gầm đã đóng góp những bài thơ làm sống lại những kỷ niệm vui buồn trong đời sống quân ngũ, những năm tháng cầm súng bảo vệ xóm làng Miền Nam thân yêu. (HCT)]
No comments:
Post a Comment