Một thoáng thời sự. Về tiền gởi về nước, Ngân Hàng Thế Giới sơ khởi cho biết trong năm 2011sắp qua, số kiều hối gởi về nước Ấn độ nhiều nhứt với 58 tỷ đô la, Trung Cộng nhì 57 tỷ đô, Mexico ba 24 tỷ và Việt Nam khoảng 9 tỷ.
Về du lịch, tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới trụ sở ớ Paris (Pháp) lưu ý Mexico, Việt Nam và Thái Lan là ba nước đằng sau “Những cây cọ, bãi biển và đền thờ thường che giấu cách đối xử tệ bạc với phóng viên và người viết blog. Và RFA khuyên “Chúng tôi khuyến cáo du lịch có trách nhiệm.”
Hai tin này xuất hiện vào khỏang cuối năm. Giáng Sinh là thời gian dân Tây Phương, vùng Âu, Mỹ và Úc, nghỉ phép dài nhứt, Lễ Giáng Sinh bắc cầu Tết Dương Lịch, nên thường đi du lịch đó đây. Còn người Việt Hải ngoại đại đa số định cư các nước Tây Phương mỗi lần thấy Giáng Sinh là nhớ Tết Âm lịch. Nhớ cảnh, nhớ người, thèm mùi vị quê hương, có một số ít người muốn sống lại “ba ngày Tết” ở nước nhà nên có người vừa đi du lịch vừa ăn Tết ở Việt Nam còn nằm trong gọng kềm CS.
Nhứt là người lớn tuổi thuộc thế hệ thứ nhứt của lớp người tỵ nạn CS thích nghi khó, hòa nhập chậm vào dòng chánh văn hóa của các xã hội Tây Phương nơi định cư thường hay chọn nước nhà Việt Nam để ăn Noel, ăn Tết.
Chớ lớp trẻ ít khi đi vì trên thế giới này, ở Mỹ có rất nhiều danh lam thắng cảnh, du lịch rất tiện nghi và được đãi ngộ rất tử tế chớ không phải như ở VN với bộ mặt hình sự của quan thuế, CS gọi là Hải Quan và rất nhiều lọai công an nổi chìm Đảng Nhà Nước giao nhiêm vụ “quản lý người nước ngòai..” Đó là chưa nói bị ăn cắp, giựt đồ và nguy hại nhứt thiếu vệ sinh an tòan thực phẩm.
Vốn là người Việt tỵ nạn CS ắt rất thấm thía với lời khuyến cáo của tổ chức “Phóng Viên Không Biên Giới” (Reporter Sans Frontieres, RSF), trụ sở chánh ở Paris và có tầm mắt quan sát và giám sát về nhân quyền khắp thế giới. Tố chức này mở cả một chiến dịch đề cao cảnh giác những khách muốn du lịch Việt Nam Cộng sản. Câu khẩu hiệu của RSF là «Merde aux Droits de l”homme. Partez en vacances au Vietnam». Thụy My của Đài RFI của Pháp vì lý do lịch sự không dùng chữ tục nên tạm dịch “Nếu cóc cần nhân quyền, hãy đến Việt Nam“. Chớ chữ “merde” của Pháp nghĩa nặng hơn nhiều. Tự điển song ngữ Pháp Anh của Harper Collins ấn bản dành cho đại học Mỹ dịch là shit, hell; và Google Translate là shit, damn it.
Đó là câu nói của một tổ chức quốc tế, có uy danh là RSF nói vào 27 tháng 10 năm 2011 khi phát động chiến dịch qui mô, tòan thế giới, phổ biến bằng những phương tiện nhanh nhất. RSF báo động cho những người có ý định du lịch VN về tình hình nhân quyền tồi tệ của nước VN đang nằm trong gọng kềm CS.
Tại sao tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới nói “cóc cần nhân quyền” mới đi VN du lịch? Hỏi là trả lời rồi. VN bây giờ đang nằm trong gọng kềm độc tài dảng trị tòan diện của CS. Đảng Nhà Nước CS Hà nội đã, đang, và sẽ chà đạp nhân quyền của người dân Việt Nam. Đi du lịch VN là giúp cho Đảng Nhà Nước CS làm giàu bằng kỹ nghệ không có khói là du lịch ấy. Ngọai tệ du khách đổi ra xài sau cùng sẽ vào tay Ngân hàng Nhà Nước VNCS. Đảng Nhà Nước tòan quyền, độc quyền in tiền ra để đổi lấy ngọai tệ. Ngân sách, ngân khố, in tiền, đổi tiền CS coi là bí mật quốc gia, chỉ có Đảng Nhà Nước lọai cao cấp biết mà thôi.
Ngòai đạo lý mà tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới nhắc nhở khách du lịch, còn một vấn đề quan trọng, tai hại cho sức khỏe người đi VNCS để du lịch nữa. Đó là vấn đề vệ sinh và an tòan thực phẩm quá bê bối trong chế độ VNCS. Ở VNCS không phải “ăn để sống” mà “ăn để chết.” Nhận định này không phải do nặng quá khứ nên quá khích đối với CS mà nói như vậy. Nhận định này xuất phát từ “phản ảnh” của báo chí của Đảng, Nhà nước CS. Tình trạng mất vệ sinh và độc hại của đồ ăn thức uống ở Việt Nam bây giờ là ăn để chết. Chết dần, chết mòn như Nga sô đến bây giờ còn phải chịu hậu quả giảm dân số của thời Cộng sản làm ngạc nhiên cả thế giới.
Chính những vị “đại biểu nhân dân” có chức có quyền trong Ban Thường Vụ Quốc Hội Việt Cộng nói, sau khi nghe Ủy Ban Công Nghệ, Khoa học và Môi trường “báo cáo”. Từ tháng Tám năm 2004, vệ sinh, an tòan thực phẫm VN đã quá tồi tệ rồi, cho đến bây giờ có hơn, chớ không có giảm. Lúc bấy giờ Ô. Bùi văn Thanh, Chủ Nhiệm Văn Phòng Quốc Hội, phát biểu “Đọc xong phát run. Nhìn thịt gà giờ không rung động gì vì sợ cúm gà. Còn như rau quả cứ tưởng an toàn, ai dè còn độc hơn cả rau xanh”. Bà Hà thị Liên, Ủy viên Trung ương Đảng, ủy viên Thường vụ Quốc hội cũng than: ”Nay đi chợ không biết mua gì bởi cái gì cũng có thể bị tẩm hoá chất độc hại”.
Cục Bảo vệ Thực vật báo cáo hoá chất độc hại trong rau quả đều có và có vượt mức qui định của y tế quốc tế. Chất độc hại đến sức khỏe con người chiếm từ 30 đến 60%, theo mẩu đi lấy “đột xuất” ở các chợ về kiểm nghiệm. Hà nội, Hà Tây 22% rau quả chứa chất arsenic cực kỳ độc hại. 100% tàu hủ bán ở Hà Nội và Hà Tây, 67% tau quả ở Saigon chứa hoá chất độc hại vượt mức cho phép rất cao. 25% rau quả của Trung Cộng bán tràn ngập ở VN, chứa hoá chất bảo quản vượt mức cho phép. Tại Nam Định, kiểm nghiệm cho thay 70% trái lê Trung Quốc có hoá chất sát trùng.
Cục Thú Y báo cáo chỉ có thể kiểm soát đượïc khoảng dưới 50% số thịt phân phối trên thị trường. Thịt heo gạo, thịt bị nhiễm trùng bịnh than, bịnh tụ huyết, thịt bị lở miệng sứt móng bán đầy chợ. Riêng món mật ong là món nhiều người ưa thích, thử nghiệm “đột xuất” 12 mẩu lấy ngoài chợ, Cục nhận thấy hàm lượng thuốc kháng sinh Chlorapenicol cả 1.000 lần cao hơn mức cho phep để không hại đến sức khoẻ.
Chính người tiêu thụ, dân chúng giới tiêu thụ là lãnh đủ. Cán bộ, đảng viên, và những người ăn theo có quyền và tiền còn có chọn lựa, trông rau xanh để ăn như Lê đức Anh lấy một tầng lầu trồng rau sạch, tưới nước sạch cho gia đình ăn. Hoặc xài đồ ngoại quốc giá cao, chớ dân nghèo làm gì có phương tiện.
Đau khổ nhứt là dân nông thôn thì quá nghèo nàn, một ngày làm việc chỉ kiếm được hơn kém 1 Đô la Mỹ, tay làm hàm nhai không muốn đủ mà còn phải nuôi gia đình, hễ có cái bỏ vô miệng cho no bụng là phước lắm rồi, đâu có để ý đến vệ sinh an tòan thực phẩm.
Người Việt Hải Ngoại mấy chục năm sống ở các quốc gia Tây Phương như sống trong môi trường tiệt trùng, cơ thể của người Việt hải Ngoại là nơi dễ tấn công cho vi trùng các bịnh và hoá chất độc hại. Riêng những người Mỹ gốc Việt lớn tuổi được hưởng Medicaid, Medicare ở Mỹ, rảnh rang hay về VN chơi, rất kẹt nếu bị bịnh khi ở VNCS. Medicaid, Medicare không bảo chi ở VN. bảo hiểm y tế công cho ngưòi nghèo, cho người trên 65 này không chi trả tiền chữa trị khi bị bịnh ở VN.
Ngay ba ngày xuân nhựt của người VN, Tết Nguyên Đán truyển thống, cũng chỉ có số nhỏ người cao niên đi VN, chớ lớp trẻ ít đi lắm. Người lớn tuổi đi VN như đi du lịch vì đi chỗ khác phải nói tiếng Anh tiếng Mỹ, ăn đồ Tây, đồ Mỹ lạ miệng lạ mồm.
Người Mỹ gốc Việt hưởng phúc lợi an sinh xã hội nếu đi VN quá một tháng là bị cúp tiển SSI. Người ăn tiền hưu SSA cũng không được lãnh tiền ấy ở VN nếu ở quá sáu tháng.
Nói chung dư luận trong cộng đổng Việt ở hải ngọai rất không tốt đối với những người Việt hải ngọai về VN len lén nhét Đô la vào pasport, gãi đầu gãi tai, gọi dạ bảo vâng để qua truông trạm “Hải Quan” của Nhà Hồ. Hay những người vênh váo coi như áo gấm về làng, tìm bò lạc cỏ non, làm hư hỏng thêm những cô gái đáng thương vì nghèo mà phải bán trôn cho những người tuổi đáng ông bà mình.
No comments:
Post a Comment