Phạm Văn Đồng, TRÙM MAFIA VIỆT NAM
BỊ QỦY SỨ ÁP TẢI VÀO HỎA NGỤC
Phạm Văn Đồng, TRÙM MAFIA VIỆT NAM BỊ QỦY SỨ ÁP TẢI VÀO HỎA NGỤC
Phạm Văn Đồng, một trùm mafia Việt Nam, một cánh tay đắc lực thực hiện những tội ác của Hồ Chí Minh đối với nhân dân và đất nước Việt Nam, vừa chết như một con chó già. Trong các trọng tội của Đồng thì, tội thay mặt Hồ và tập đoàn mafia cộng sản tiếm quyền, ký giấy dâng đất cho Trung-cộng, gồm các đảo Trường-sa và Hoàng-sa vào ngày 14-9-1958, là ghê tởm nhất. Bởi trong lịch sử Việt Nam, chưa một tập đoàn cầm quyền nào lại dám làm cái việc dâng đất cho nước ngoài để đổi lấy sự ủng hộ và vũ khí nhằm giết dân, phá hoại môi sinh nước mình vì lợi ích của một ngoại bang khác. Đó là bán đất cho Trung-cộng để thực hiện chiến lược bá quyền của Nga-sô !
Phạm Văn Đồng quê ở Quảng Ngãi, sinh năm 1905, xuất thân gia đình quan lại. Thuở trẻ, Đồng theo học tại trường Albert Sarraut ở Hà-nội và đậu tú tài phần thứ nhất thì bỏ học. Đồng học ở A. Sarraut cùng thời với mấy ông hoàng người Lào thuở đó là Su-va-na Phu-ma va Su-va-na Phu-vông, và có biệt hiệu là “Đồng cháy”, vì da đen.
Thoạt kỳ thủy Đồng chịu ảnh hưởng của các phong trào yêu nước của Cần Vương, Văn Thân, Đông Du v.v… cùng lúc do học ở A. Sarraut nên Đồng cũng nhiễm tư tưởng cấp tiến trong các tác phẩm của Voltaire, J.J. Rousseau; chủ nghĩa nhân đạo của Owen v.v…
Tổ tiên ta đã dạy :”Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”. Quả rằng từ lúc Đồng qua bên Hoa-lục và gặp Hồ Chí Minh thì cái phần yêu nước chân chính trong người Đồng đã bị tiêu diệt bởi ma khí và tà thuyết của Hồ. Cái bản lãnh của chàng thanh niên Tây-học Phạm Văn Đồng đã bị Hồ Chí Minh và cái gọi là chủ-nghĩa Marx-Lénine hủy diệt, để thay thế vào đó sự ngu xuẩn, tàn bạo, vô liêm sỉ, của tên mafia cuồng tín.Hồ rất tin Đồng. Ngược lại, Đồng luôn kính cẩn và tuyệt đối trung thành với Hồ như con chó berger trước chủ vậy.
Khi bằng lừa dối, tiếm được quyền cai trị thì Hồ giữ ghế chủ-tịch nước kiêm thủ-tướng và trao cho Đồng cái ghế phó thủ-tướng kiêm bộ trưởng ngoại giao. Đến 1956 thì Đồng được Hồ ban cho cái ghế thủ tướng chính phủ.
Về phương diện chính quyền, Đồng là người phát ngôn của họ Hồ. Về mặt đảng mafia, Đồng luôn luôn là nhân vật thứ ba (không kể Hồ) trong bộ chính trị mafia; là quả cân phụ mà Hồ dùng khi cần điều chỉnh sự thăng bằng giữa bên tả và hữu của bộ chính trị. Nói một cách khác, Đồng là lá phiếu, là người phát ngôn của Hồ trong những trường hợp Hồ không muốn lộ ý kiến công khai trong các cuộc họp chính phủ hoặc họp đảng mafia (nhất là họp bộ chính trị).
Cái chết của Đồng chắc chắn được bọn trùm mafia đỏ Việt Nam hư cấu cho một tiểu sử lê thê đủ thứ thành tích này nọ, hệt như mỗi lần có một trùm trong bọn chúng chết. Và, lũ bồi bút, lũ sử nô của chúng sẽ dựa vào đó mà ra công sơn mạ theo kiểu vàng Mỹ Ký ! Nhưng vải thưa chẳng thể che mắt thánh, nên dưới đây là những sự thật mà bồi bút và sử nô mafia đỏ né tránh.
Trường hợp của Phạm Văn Đồng thì đó là :
Năm 1945 về đến Hà-nội, Đồng chọn vợ là con gái chủ tiệm kem Long Vân ở Bờ Hồ, Hà-nội, một gia đình giàu có ở Hà-nội lúc ấy, cùng lúc Hồ ăn nằm tại nhà đại phú Trịnh Văn Bô ở phố Hàng Ngang để soạn… tuyên ngôn độc lập, trong đó có phần trích dẫn từ tuyên ngôn của nước Mỹ.
Sợ tai tiếng cho đệ tử ruột nên trùm mafia đỏ Hồ Chí Minh trực tiếp can thiệp. Hắn cho cô bé học sinh tội nghiệp đó qua Nga-xô học. Nhưng vừa tới đất “Hưá” của mafia đỏ quốc tế thì cô bé học sinh đó bị tai nạn xe hơi chết không kịp trối trăng điều gì. Từ đó, một Phạm Văn Đồng tươi tỉnh của thuở ở hội nghị Fontainebleau (1946) nhường chỗ cho một Phạm Văn Đồng lúc nào cũng cáu kỉnh, lầm lì như “chó thiến bị nhét mảnh chai vỡ”.
Ngày 1-1-1955, tại cuộc mít-tinh đầu tiên do mafia đỏ tổ chức trước Nhà Hát Lớn của Hà-nội, Phạm Văn Đồng hoàn toàn đánh mất vẻ sắc xảo khi còn ở trường A. Sarraut, hào hứng tranh luận rất thông minh về Bossuet, về bài thơ “A une jeune morte” của Ronsard v.v… để ngây ngô đến đần độn của một nhân vật võ công tà phái bị cấy “sinh tử phù” trong chuyện chưởng, dám phát biểu, đại ý :”Sau khi họp hội nghị ở Genève, đoàn chúng tôi về qua Liên-sô, được đồng chí Malenkov giao nhiệm vụ là miền Bắc Việt Nam chỉ cần trồng chuối và săn hổ đổi cho Liên-xô là cả miền Bắc Việt Nam no đủ.”
Trông mặt mũi có vẻ “ngầu” nhưng Đồng thực sự là loại tầm gửi, không dám quyết định cái gì lớn mà chỉ thừa hành ý kiến của Hồ. Khi Hồ chết thì Đồng làm vừa lòng cả Lê Duẩn, Trường Chinh lẫn Lê Đức Thọ.
Có những chuyện tưởng như đùa mà là thực trăm phần trăm. Như chuyện vợ của bí thư tỉnh ủy Hà-tây, Bạch Thành Phong, là hiệu trưởng trường trung học thị xã Hà-đông, ỷ thế chồng, đã chửi và tạt tai một giáo viên dưới quyền. Các giáo viên dưới quyền phẫn nộ làm đơn tập thể gửi lên Phạm Văn Đồng. Thế là Đồng về họp với Ty giáo-dục Hà-tây, ra lệnh cách chức mụ hiệu trưởng. Chưa đầy 3 tháng sau, nhân hội nghị tỉnh đảng bộ mafia đỏ của Hà-tây, Bạch Thành Phong cho tay sai đề cử vợ hắn vào chấp hành tỉnh đảng bộ và hắn chỉ đạo để vợ hắn không những trúng cử mà còn được phân công là trưởng ban tuyên huấn tỉnh đảng bộ.
Lại một chuyện khác, xảy ra ở phân xã nhiếp ảnh, Việt Nam thông tấn xã ở Hà-nội. Được tin Phạm Văn Đồng đến thăm và nói chuyện với phân xã nhiếp ảnh, Hoàng Tuấn, Tổng giám đốc Việt Nam thông tấn xã và Hoàng Tư Trai, giám đốc phân xã nhiếp ảnh họp toàn cơ quan trước, ra lệnh rằng sau khi Đồng nói, không ai được phát biểu gì mà để “lãnh đạo phát biểu thay”(?). Khi Đồng đến, thao thao bất tuyệt nào là “kiên cương”với “tiên lên” (vì Đồng nói như Tây nói tiếng Việt, không có dấu, và các bài nói của Đồng ở chỗ nào cũng hay động viên ‘kiên cương’ với ‘tiên lên’). Rồi Đồng hỏi :”Co đông chi nao co y kiên không?” Mọi người im lặng một lát. Bỗng phóng viên ảnh Xuân Bảo đứng dậy báo cáo rằng :
-”Lãnh đạo dặn không ai được nói với thủ tướng.”
Đồng đang cười mỉm, sầm mặt lại. Một mụ nhân viên mới từ vùng mỏ Hồng-quảng chuyển về, nhanh nhẩu đứng dậy :”Báo cáo thủ tướng, Xuân Bảo là phần tử lạc hậu của cơ quan đấy ạ!” Đồng trừng mắt :”Chị là người xấu, đồng chí Xuân Bảo là người tốt vì đã dám báo cáo sự thật cho thủ tướng biết!” Cả hội trường im phăng phắc. Bỗng Đồng ngửa mặt cười “chua chát” rồi hằm hằm ra về.
Lại một chuyện khác xảy ra ở cảng Hải-phòng. Đó là tình trạng mất cắp một cách trắng trợn, vì kẻ lấy cắp chính là lũ quản lý và bảo vệ cảng. Các cá nhân và đơn vị có hàng bị mất khiếu nại khắp nơi và Phạm Văn Đồng, nhân danh thủ tướng chính phủ trực tiếp xuống cảng Hải-phòng kiểm tra. Hết làm việc với đảng ủy rồi lại đến ban giám đốc, sau cùng Đồng họp với cán bộ công nhân viên, kêu gọi tinh thần bảo vệ hàng hóa ở cảng. Thế là người tốt lại bị quả lừa.
Câu chuyện trên được một số bút nô mafia đỏ tô vẽ rằng “Đồng rất tâm lý, rất tình người”. Thực ra không phải vậy. Mà vì Đồng từng cặp kè với Hồ những ngày Hồ còn phải lang thang bên Tàu, hiểu rõ mọi ngón nghề của tên bài tây chính trị, tên mafia đỏ quạch Hồ Chí Minh và cái đảng mafia do hắn lèo lái thực chất là một tập đoàn ăn cắp, ăn cướp, lưu manh lừa đảo tụ họp nhau, núp dưới tên đảng chính trị, thoa son yêu nước để ăn cắp và ăn cướp của toàn dân, phá hoại toàn bộ tài nguyên của đất nước. Cho nên chuyện ăn cắp ở cảng Hải-phòng là cái tất yếu của việc “trồng cây nào hái quả đó” mà thôi.
Vài thí dụ nêu trên để thấy tuy là thủ tướng, là nhân vật số 3 trong tập đoàn đầu lãnh mafia đỏ nhưng việc chính đáng của dân thì Đồng toàn giải quyết theo kiểu “đánh trống bỏ dùi”, còn việc riêng thì Đồng rất tích cực.
Thí dụ thứ hai : Một thằng cháu ruột khác của Phạm Văn Đồng, được đưa qua Nga-xô học từ nhỏ và được cử làm “bí thư thứ nhất sứ quán mafia đỏ Việt Nam tại Nga-xô”. Hắn muốn lấy vợ mà phải là vợ đẹp, nhưng bận ở Nga-xô không có thì giờ về Việt Nam “tìm hiểu”.
Chuyện đại loại như vậy về Đồng và đồng bọn của hắn trong tập đoàn mafia đỏ có thể kể dài hơn ngàn lần các chuyện chưởng của Kim Dung gộp lại với những Đông Chu Liệt Quốc, Tây Du Ký, Một Ngàn Lẻ Một Đêm v.v… cũng chưa hết.
Về cuối đời, khi được nâng lên là “cố vấn” của tập đoàn mafia đỏ, Đồng vẫn còn thèm được nướng tiền của nhân dân Việt Nam vào các canh bạc chính trị. Trong một chuyến thăm Ấn-độ (thời bà I. Gandhi), Đồng đã tự ý ký mua một nhà máy sản xuất bao đay đã cũ của Ấn-độ với giá 10 triệu USD, mang về lắp đặt tại Thủ-đức (Sài-gòn) để làm… cảnh, vì càng sản xuất thì càng lỗ, giá thành cao gấp nhiều lần giá nhập ngoại. Thời kỳ đó Pháp cũng chào bán một nhà máy như vậy, tối tân, mới nguyên mà có 1 triệu USD thôi. Theo Đồng thì “kinh tế cũng là chính trị; tẩy chay hàng đế quốc mà ủng hộ hàng của… thế giới thứ ba dù có thua lỗ !”
Nhiều người, là trí thức kia đấy, chỉ biết mỗi điều Phạm Văn Đồng là thủ tướng Việt Cộng, cũng như nhiều người là nạn nhân trực tiếp của mafia đỏ vậy mà bị lối tuyên truyền rỉ tai, đã ca ngợi rằng trong đám đầu lãnh mafia đỏ thì Đồng là người Qúy Trí Thức Nhất ! Khi xin cho dẫn chứng cụ thể thì… tất cả đều… tắc tị !
Đường lối của tập đoàn mafia đỏ là tận diệt bốn tầng lớp rường cột của xã hội Việt Nam để dọn đường cho đế quốc Nga-xô thống trị được dễ dàng và lâu dài. Đó là Trí, Phú, Địa, Hào, nghĩa là Trí đứng hàng đầu. Xã hội mà thiếu 4 tầng lớp đó thì còn gì là xã hội, khác nào tòa nhà bị gỡ bỏ bốn cột trụ, chỉ còn 4 bức vách, gió nhẹ cũng sập! Về Đảng thì Đồng là nhân vật đầu lãnh thứ ba, về chính phủ thì Đồng là đầu lãnh số 1, có trách nhiệm chỉ đạo thực hiện đường lối tận diệt 4 tầng lớp nói trên. Trắng đen rõ ràng đến như vậy mà vẫn u mê rằng Đồng quý trí thức thì quả thực thánh cũng hiểu không nổi mấy Ông Thầy Bàn Tào Lao !!!
Có một chuyện là Phạm Văn Đồng lần nào cũng có mặt dự họp những lần đại hội bút nô, được gọi là “đại hội các nhà văn”, để nghe và phát biểu. Nếu để ý thì thấy lần nào cũng giống nhau vì nội dung chủ yếu vẫn là khuyên bảo, khuyến khích lũ văn nô còn chút nhân phẩm nào thì cố mà gột bỏ để toàn tâm toàn ý tự nguyện làm tôi mọi cho tập đoàn mafia đỏ trên địa bàn văn học, nghệ thuật.
Và, một chuyện nữa là Đồng quan tâm đến “tiếng Việt” cũng như ra đời tổng tập Nguyễn Trãi. Là thủ tướng, chuyện chính là lo cho dân no ấm, hạnh phúc như ở các thế giới Tây Phương, thì Đồng làm lơ ma lơ mơ. Đúng là mafia đỏ thứ thiệt. Đồng đích thân chủ trì việc xuất bản tổng tập Nguyễn Trãi vì Đồng tự ví như Nguyễn Trãi và hồ Chí Minh là…
Đức Lê Lợi đánh quân Minh xâm lược, đem lại độc lập cho Việt Nam, nhân dân no ấm, xã hội ổn định trong một thời gian dài hàng thế kỷ. Còn Hồ Chí Minh thì dùng súng đạn Nga-Tàu để làm cái việc người Việt giết người Việt. Hồ ra lệnh tiêu diệt 4 tầng lớp rường cột của Việt Nam, mà chỉ riêng cái gọi là cải cách ruộng đất từ vĩ tuyến thứ 17 trở ra Bắc, nông dân bị giết 5% theo chỉ tiêu Hồ quy định.Còn cụ Nguyễn Trãi, bằng trái tim và văn tài, dùng bút viết những bức thư cho quân Minh đầy hào khí dân tộc, cũng như bài “Bình Ngô Đại Cáo” thấm nhuần lòng tự hào dân tộc lẫn chủ nghĩa nhân văn của Việt Nam.
Có thể Đồng tưởng câu chuyện tình của cụ Nguyễn Trãi (với Thị Lộ) và của Đồng giống nhau chăng ? Nếu có vậy thì chỉ là Đồng hoang tưởng. Vì chuyện tình của cụ Nguyễn Trãi là của “trai tài, gái sắc” và hoàn toàn không có chuyện cưỡng bức bằng quyền lực. Còn của Đồng thì sao ? Vào những ngày máy bay Mỹ đánh bom Hà-nội ồ ạt, mà hiệu quả của trận B52 xuống khu phố Khâm Thiên, trông rất rùng rợn, rất có lợi cho những người Mỹ chống chiến tranh ở Việt Nam v.v… chứ thực ra thì chỉ có dân, mà chủ yếu là nạn nhân của tập đoàn mafia đỏ chết, chứ lực lượng của mafia đỏ chẳng suy xuyển mảy may, thì có một chuyện cười ra nước mắt xảy ra.
Đó là tác giả “con nai vàng ngơ ngác” bị du kích Quảng Bá (Hồ-tây, Hà-nội) bắt được đang làm chuyện “con nai âu yếm quá mức” với một diễn viên nổi tiếng của đoàn tuồng khu 5, từng thủ vai chính trong vở “Nghêu, Sò, Ốc, Hến”. Nghe chuyện liên quan đến khu 5, quê hương của mình, Đồng cho gọi nhà thơ “nai vàng ngơ ngác” lên hỏi chuyện. Chẳng biết đôi bên “mà cả” ra sao mà cuối cùng thì cô diễn viên đó thành “vợ nhỏ” của Đồng.
No comments:
Post a Comment