VIỆTCỘNG PHẢI NHƯỜNG TRUNGCỘNG HAI BƯỚC
Câu nói từ cửa miệng dân gian đã thành nguyên tắc chính trị của Cộngđảng Việtnam là: “Đi với Tầu thì mất nước. Đi với Mỹ thì mất đảng”. Thế nên chủ trương đối ngoại mới đây của Cộngsản Việtnam là “Toàn cầu hoá ngoại giao”.“Đa phương hóa quốc phòng”. “Quốc tế hoá Biển Đông”. Nhưng thực tế thì từ 1991, khi Liênxô sụp đổ, Việtcộng đã quay lại thần phục Trungcộng. Chịu cúi đầu học theo phương pháp “đầu hàng tư bản, mà vẫn duy trì được độc đảng, độc quyền toàn trị cộngsản” cả ở Tầu, lẫn ở Việt. Trungcộng gọi đó là: “Xã hội chủ nghĩa đặc thù Trungquốc”. Còn Việtcộng thì gọi là: “Làm kinh tế thị trường theo định hướng Xã hội Chủ nghĩa, lấy công ty quốc doanh là chủ đạo”. Với 2 lối gọi đó, thấy ngay được Trungcộng chỉ coi Xã hội Chủ nghĩa là phương tiện để phát triển Trunghoa thành một Đại Đế Quốc. Còn Việtcộng vẫn mù quáng muốn giữ độc quyền lãnh đạo, nên dùng Việtnam làm phương tiện để tiến lên Xã hội Chủ nghĩa hoang tưởng đã chết tiệt rồi. Chính vì vậy mà Trungcộng ngang nhiên coi Việtcộng là đàn em cộngsản ngoan ngõan để làm công cụ cho họ thực hiện giấc mộng Đại Đế Quốc Bành Trướng, nuốt trửng Việtnam, khống chế Đông Nam Á và toàn cõi Á châu, tiến lên hòng vượt Mỹ làm bá chủ hoàn cầu.
Về phiá Mỹ, trong chiến tranh lạnh, Mỹ tích cực triển khai nguyên tắc “ Dùng Cộng Diệt Cộng”. Chính việc Mỹ hoá chiến tranh Việtnam để rồi bỏ rơi Miền Nam cho Miền Bắc chiếm trọn, nhằm kết thúc cuộc chiến tranh quái ác Việtnam, đã đẩy Liênxô và Trungcộng vào cảnh huynh đệ tương tàn, mà Việtcộng bị kẹt giữa 2 đàn anh lớn. Cuối cùng Việtcộng ngả về Liênxô chống Trungcộng. Khi Liênxô đổ, Việtcộng đã không khôn ngoan quay về với Dân Tộc, dựa vào thế Toàn Dân để chủ động liên hệ với quốc tế, mà lại theo quán tính nô lệ cộng sản ngả vào tay Trungcộng. Thực ra trước khi Mỹ bỏ Miềnnam Việtnam, tổng thống Hoakỳ, Richard Nixon và thủ tướng Trungcộng, Chu Ân Lai đã ký Hiệp Ước Thượng Hải 1972, trong đó Trungcộng cam kết: “Tất cả các quốc gia lớn hay nhỏ, phải được đối xử bình đẳng; những quốc gia lớn không được gây tổn thương đau khổ cho những nước nhỏ. Trungquốc không bao giờ là một siêu cường. Trungquốc chống lại quyền lực bá chủ và quyền lực chính trị dưới bất cứ hình thức nào”. Vậy, việc Trungcộng chiếm Hoàngsa, Trườngsa của Việtnam, và vẽ đường ranh ‘lưỡi bò’ chiếm trên 80 phần trăm Biển Đông của các nước Đông Nam Á, định làm bá chủ toàn vùng là một vi phạm Hiệp Ước Thượng Hải 1972 đã ký với Mỹ. Chỉ với điều khoản này thôi Hoakỳ đã danh chính ngôn thuận can thiệp vào Biển Đông rồi.
Mỹ vừa kỷ niệm 15 năm bang giao với Việtnam, sự xuất hiện của Mỹ trở lại toàn cõi Việtnam lần này dù là theo khuynh hướng “Kinh Tế Thị Trường Toàn Cầu Hoá”. Nhưng với Trungcộng đó là một trở lực lớn đối với tham vọng bành trướng của họ. Riêng Việtcộng bị đẩy vào thế nằm kẹt giữa 2 nước Mỹ-Hoa. Họ vẫn theo quán tính nô lệ cho các đàn anh Nga và Tầu trước kia, để luồn lách đi giây giữa Mỹ và Tầu. Nhưng Tầu vẫn lợi thế hơn Mỹ, vì Việtcộng sợ đi với Mỹ thì phải Dân Chủ Hóa Chế Độ, như thế Đảngcộngsản mất độc quyền lãnh đạo. Chính vì vậy, mà quan hệ Việt-Mỹ tiến thêm một bước, thì Trungcộng buộc Việtcộng phải nhượng bộ Trungcộng hai buớc. Khi Mỹ tuyên bố cho Việtnam được hưởng quy chế thương mại bình thường vĩnh viễn - PNTR trước Trungquốc, thì họ lập tức cấm cản, khiến Việtnam phải ký sau Trungquốc một năm. Đồng thởi buộc Lê Khả Phiêu, tổng bí thư đảng, và chủ tịch nước Trần Đức Lương phải cam kết ‘hiến đất, dâng biển” cho họ rồi mới được ký. Mỗi lần thủ tướng, chủ tịch, hay các bộ trưởng Việtcộng sang thăm gặp Mỹ thì, trước, hay sau đó đều phải sang triều kiến Bắckinh để nhận chỉ thị hoặc là bắt phải nhượng một thứ quyền nào đó của đất nước cho Trungcộng.
Việc Nguyễn Tấn Dũng sang gặp tổng thống George W. Bush năm 2008, nâng cao tầm quan hệ giữa Việt-Mỹ. Dịp này tổng thống Bush khẳng định “Ủng hộ chủ quyền, an ninh và toàn vẹn lãnh thổ Việtnam”. Lập tức Trungcộng lồng lộn lên, bắt ban lãnh đạo Việtcộng và Nguyễn Tấn Dũng sang Tầu để ký kết cho Trungcộng khai thác tài nguyên ở Việtnam. Chương trình khai thác bauxite Tâynguyên của Trungcộng được tiến hành bất chấp sự chống đối của toàn dân Việtnam là do đấy. Từ đó Trungcộng hầu như chiếm độc quyền đấu thầu các công trình trọng điểm ở Việtnam, rồi tràn người vào thi công và làm nhiều việc có tính cách ‘Thực Dân Hoá” Việtnam từ từ… Đồng thời tỏ ra hung hãn chiếm quyền kiểm soát Biển Đông. Bắt, giết, cấm đoán, đánh đuổi ngư dân Việtnam hành nghề ở Biển Đông. Nhất là mới đây Mỹ đặt vấn đề An Ninh Biển Đông lên hàng ưu tiên chiến lược của Hoakỳ. Dùng sự đe dọa quân sự của Bắckinh ở Biển Đông để quy tụ sự chống đối Trungcộng của các nước ASEAN và nhất là của Việtnam thì Mỹ đã trở thành chỗ tựa tin cậy của toàn Á châu để ngăn sức bành trướng của Trungcộng.
Việtcộng tuy không dám bỏ rơi Trungcộng để ngả hẳn về phía Mỹ. Nhưng cả Trungcộng và Việtcộng đều biết rõ là Việtnam giờ này không thể tách khỏi ASEAN, mà ASEAN thì cần phải dựa vào Mỹ mới đủ sức ngăn Trungcộng. Việc tàu sân bay USS George Washington vào biển Việtnam và tàu USS John S. McCain cập bến Đànẵng đã đánh dấu sự hiện diện thường trực của Đệ Thất Hạm Đội Mỹ ở nơi đây. Lẽ cố nhiên Trungcộng không còn tự tung, tự tác ở Biển Đông nữa. Trungcộng tránh không đụng độ quân sự với Mỹ, nhưng nhắm vào đe dọa, đòi đánh Việtnam. Theo club.china.com: “Việtnam là cốt lõi của vấn đề Biển Đông, để thúc đẩy Việtnam thành trọng điểm vây hãm Trungquốc, Mỹ đã hợp tác hạt nhân với Việtnam, để chứng tỏ Việtnam chống đối Trungquốc, Việtnam cũng sung sướng được ôm chân Mỹ làm cấp tiền phong chống Trungquốc”. Bài báo kêu gọi trừng trị Việtnam với lý do: “… chuyển dời mâu thuân Mỹ- Trung. Trung-Mỹ xung đột trực tiếp không phù hợp lợi ích của Trung-Mỹ. Trừng trị Việtnam là giết gà dọa khỉ, đánh chó làm nhục chủ…Mâu thuẫn Trung-Mỹ biến thành xung đột Trung- Việt, khiến Mỹ không còn cách thọc tay vào… đánh Việtnam có thể thu lợi. đánh Việtman có thể thu hồi được Trườngsa…Có lẽ vì sợ bóng sợ vía Trungcộng, nên bộ Quốc Phòng Việtcộng mới để cho Nguyễn Chí Vịnh tay say của Trungcộng họp với Mỹ, rồi sang Tàu khẳng định chính sách 3 không : “…không tham gia liên minh quân sự; không là đồng minh quân sự của bất cứ nước nào; không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việtnam và không dựa vào nước này để chống nước kia”. “Việtnam vui mừng chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của nước láng giềng Trungquốc”. “Việtnam ủng hộ sự phát triển của Trungquốc, trong đó có phát triển quốc phòng” Nói vậy có nghĩa Nguyễn Chí Vịnh và bè lũ hứa từ bỏ luôn cả quyền tự vệ chính đáng của dân tộc, và đi ngược lại quyền chủ động liên minh quốc tế - Đa Phương Hóa Quốc Phòng, nhằm ngăn cuộc xâm lăng của Trungcộng đang diễn ra. Đây là hậu quả của giới lãnh đạo Việtcộng coi dân là kẻ thù, không dựa vào dân, mà chỉ ngửa cổ trông vào sự bố thí quyền thế của ngoại bang. Tóm lại, khi Mỹ đã triển khai chiến lược ngăn bành trướng Trungcộng tại Biển Đông và Á châu, mà trọng điểm là Việtnam thì Việtcộng có “chạy đàng trời không khỏi nắng”. Chờ coi những màn hay.
No comments:
Post a Comment